Chu Thanh vừa nhìn thấy Trương thẩm tử, trong phút chốc da đầu liền tê dại.

Quay đầu u oán nhìn về phía Chu Hoài Sơn.
Chu Hoài Sơn..

Khóe mặt giật một cái, trên gương mặt chất phác đàng hoàng gạt ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
"Ngươi xem, ta thay ngươi giết cong ngỗng này, về nhà nồi sắt hầm ngỗng lớn, hay là ta giúp ngươi nhổ lông nhé? Không thu phí, ta giúp ngươi hầm nó luôn cũng được."
Chu Hoài Sơn dùng hai tay nâng con ngỗng cổ còn đang nhỏ máu tong tỏng đến trước mặt Trương thẩm tử.

Ngữ khí vô cùng chân thành.
Chu Thanh nhìn khuôn mặt của Trương thẩm tử, dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được mà cứng đờ, tái đi.
Khóe mặt giật một cái, Chu Thanh túm lấy Chu Hoài Sơn, lườm hắn một cái, rồi quay đầu cười làm lành, tiến lên một bước, nói: "Trương thẩm tử, xin lỗi a, con ngỗng này vừa đuổi đánh cha ta, trong cơn kinh hoảng nên ông ấy lỡ tay, cái kia, đây là lỗi của chúng ta, người xem bao nhiêu tiền, ta bồi thường cho người."
Trương thẩm tử nhìn con ngỗng của mình còn đang máu me dầm dề, trợn mắt trừng Chu Thanh.
"Đây là chuyện tiền sao! Con ngỗng này của nhà ta, là ngỗng cái, sẽ đẻ trứng, trứng ngỗng có thể đổi tiền, tiền có thể lại tiếp tục mua ngỗng, mua ngỗng còn có thể đẻ trứng, bán trứng còn có thể đổi tiền, ngươi nói xem, nên làm như thế nào!"
Chu Thanh..

Cha nàng đã đoạn tử tuyệt tôn một nhà ngỗng người ta rồi!
Chu Hoài Sơn thò đầu ra khỏi đầu vai Chu Thanh, yếu ớt nói: "Con ngỗng này của ngươi, có thể không mang thai, không đẻ được a."
Trương thẩm tử giậm chân chỉ Chu Hoài Sơn mắng: "Ta nhổ vào, ngươi mới không mang thai, ngươi mới không đẻ được!"
Chu Thanh thầm nhéo vào cánh tay Chu Hoài Sơn một cái.

Ngậm miệng!
Tiếp đó cười ha hả nói với Trương thẩm tử: "Vậy thẩm nói xem phải xử lý thế nào, bây giờ, con ngỗng này cũng đã chết, dù thẩm có cho cha ta một đao, thì con ngỗng này cũng không thể sống lại đẻ trứng đổi tiền được mà."

Trương thẩm tử tức giận lườm Chu Hoài Sơn, tức giận nói: "Ta mặc kệ, một nhà già trẻ chúng ta, đều dựa vào con ngỗng này để sống đấy."
Chu Thanh..
Trương thẩm tử bình thường rất hòa ái dễ gần a.

Sao hôm nay tính tình lại thay đổi bất ngờ như vậy?
Hồ nghi nhìn Trương thẩm tử, Chu Thanh cẩn thận cười làm lành: "Được rồi, cũng là chúng ta không đúng, thẩm cứ mở miệng, chỉ cần làm được, chúng ta nhất định bồi thường cho người."
Trương thẩm tử thì nhìn Chu Thanh, nói: "Ngươi chắc chắn không?"
Chu Thanh bị bà ta nhìn cho trong lòng run rẩy, luôn cảm thấy ánh mắt này của Trương thẩm tử có chút không đúng lắm.

Không được, lời này nàng không thể tiếp.
Thẩm Lệ đi đến bên cạnh Chu Thanh.
"Thím này, sư phụ của ta đã giết con ngỗng đẻ trứng của ngài, chúng ta sẽ bồi thường cho ngài một con ngỗng đẻ trứng khác, không ảnh hưởng đến việc các ngài bán trứng ngỗng đổi tiền."
Chu Thanh liên tục gật đầu: "Đúng, đúng, đúng."
Trương thẩm tử hung ác trợn mắt nhìn Thẩm Lệ.

Ánh mắt kia, vừa u oán vừa phẫn nộ.

Một bộ trách móc Thẩm Lệ làm hỏng chuyện tốt của bà ta.
"Không được, ngỗng mà các ngươi đền, không phải là Đại Bạch nhà ta, sao có thể giống nhau? Đến mai ta giết chết Bình tử, lại mua một đứa bé khác đền cho các ngươi, các ngươi có thể làm gì?"
Chu Bình..

Ta đã làm cái gì?
Khóe miệng Chu Thanh giật giật mấy cái, trong lòng xác định, Trương thẩm tử đã có tính toán trước đối với chuyện này rồi.


Đã như thế, Chu Thanh cũng không cần một mực chịu tội cười làm lành nữa.
"Bồi bạc thẩm không cần, bồi ngỗng thẩm cũng không chịu, ta đây thực sự không biết nên làm thế nào, người xem, nếu không thì chúng ta tìm tộc trưởng a, để lão nhân gia ngài ấy cho người một cái công đạo."
"Đi thì đi, có lý đi khắp thiên hạ!"
* * *
Thẩm Lệ chuẩn bị tốt xe la, một đoàn người trở về thôn.
Tộc trưởng đang ở trong nội viện nhìn Nhuận tử đùa nghịch xiên, nghe động tĩnh bên ngoài liền nhíu mày nhìn sang.

Kể từ khi Chu Gia dọn đi, trong thôn này cũng yên lặng đã lâu.

Bây giờ lại có ai làm yêu làm quái nữa rồi?
* * *
"Ngươi giết ngỗng của Trương gia?"
Nghe xong Trương thẩm lên án, tộc trưởng liếc mắt nhìn qua gương mặt chất phác đàng hoàng của Chu Hoài Sơn.

Tha thứ cho ông vô năng.

Thực sự không cách nào tưởng tượng, một người trung thực như Chu Hoài Sơn, rốt cuộc là làm sao mà lại bị một con ngỗng đuổi giết.

Ha ha ha ha ha..
Tộc trưởng nén cười đến nội thương.

Trên mặt lại không thể không làm ra bộ dáng nghiêm trang, nhìn Chu Hoài Sơn, hỏi: "Đây là thật sao?"

Chu Hoài Sơn gật đầu nhận.
Tộc trưởng..

Ha ha ha ha ha ha!
Ho hai tiếng, nín cười, tộc trưởng nói với Trương thẩm tử: "Họ nguyện ý bồi ngỗng, bồi bạc, ngươi không muốn?"
Trương thẩm tử kiên định, cứng cổ đáp: "Ta không muốn bạc, cũng không cần ngỗng! Hai thứ này, đều không thể nào so với Đại Bạch nhà ta!"
"Vậy ngươi muốn cái gì? Chúng ta đều là người một thôn, cũng không thể vì chuyện này mà náo loạn lên!"
Sắc mặt tộc trưởng hơi trầm xuống, không nhẹ không nặng nói: "Huống chi nhà ngươi cùng mấy người Hoài Lâm có quan hệ không tệ."
Trương thẩm nhìn Chu Hoài Sơn, cắn cắn môi, nhẫn nhịn nửa ngày, nói: "Ta muốn hắn dạy ta Cẩu Tử nhà ta đọc sách!"
Một câu nói ra, trương thẩm nhẫn nhịn đến mặt mũi đỏ ửng.

Nói xong, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Chu Hoài Sơn.

Chỉ sợ bị cự tuyệt.
Tộc trưởng cũng nhìn về phía Chu Hoài Sơn.

Kể từ khi Chu Hoài Hải dọn đi, việc dạy học trong tộc cũng chưa có tiên sinh.

Tộc trưởng chỉ có thể tự thân ra trận.

Ông ấy tuy là tộc trưởng, nhưng trình độ cũng không quá cao.

Dạy bọn nhỏ nhận mặt chữ thì vẫn được, nhưng nếu là dạy tứ thư ngũ kinh hơn nữa còn để cho bọn nhỏ đi tham gia khảo thí, đó chính là dạy hư học sinh.
Tộc trưởng cũng đang vì chuyện tiên sinh dạy học trong tộc mà phát sầu.

Không phải là ông không nghĩ tới việc mời Chu Hoài Sơn, nhưng tình huống của Chu Hoài Sơn, thực sự có chút đặc thù.
Tuy thi đậu Huyện án thủ, nhưng trụ cột học tập xác thực bạc nhược, huống hồ Chu Hoài Sơn còn đang ra sức chuẩn bị cho lần Phủ thí sắp tới.

Nghênh tiếp ánh mắt tộc trưởng cùng Trương thẩm, Chu Hoài Sơn cả kinh trực tiếp lùi lại một bước.
"Ta? Dạy học?" Ngón trỏ chỉ thẳng vào mũi mình, hắn chấn kinh chẳng khác gì lúc Thẩm Lệ vác xác đến cửa đòi nhận sư phụ.
Trương thẩm tử gật đầu, đáp: "Ngươi là Huyện án thủ, chữ viết lại tốt."
Nói rồi, nhìn Thẩm Lệ một cái, lại nói: "Huống chi ngươi cũng đã thu đồ đệ, thêm Cẩu tử nhà ta cũng chẳng có vấn đề gì."
Chu Hoài Sơn..

Cái này có thể giống nhau sao! Ta thu Thẩm Lệ, nhưng là Thẩm Lệ đang dạy ta! Còn ta thu Cẩu tử nhà ngươi..

Thì biết dạy thế nào! Lại nói, chưa nghe nói qua, quý công tử là lượt nhà ai còn phải dạy học đâu! Nằm mơ a!
Không cần suy nghĩ, Chu Hoài Sơn kiên định, đáp: "Không được!"
Mắt thấy Chu Hoài Sơn không chút do dự cự tuyệt, Trương thẩm tử vỗ đùi đánh bốp, lập tức gào khóc.
"Đại Bạch nhà ta, Đại Bạch đáng thương của ta a, ngươi chết thật thê thảm a!"
Chu Hoài Sơn hừ lạnh, nói: "Ngươi khóc đi, có khóc chết ta cũng không đồng ý!"
Trương thẩm tử giậm chân liền mắng: "Tại sao ngươi lại không đồng ý, ngươi thu một kẻ ngoại lai, dựa vào đâu lại không thu Cẩu tử nhà ta?"
Chu Hoài Sơn..

"Chỉ bằng ta không nguyện ý!"
Chu Thanh hiểu rõ tính khí Chu Hoài Sơn.
Trương thẩm tử mạnh mẽ bức bách như vậy, còn tiếp tục náo e rằng Chu Hoài Sơn sẽ trực tiếp động thủ.
Vội vàng kéo lấy Chu Hoài Sơn, Chu Thanh quay sang cười nói với tộc trưởng: "Tam gia, không phải cha ta không đồng ý, ngài cũng biết, hai tháng nữa cha ta liền thi phủ, chớ nhìn ông ấy đậu thi huyện, nhưng phủ thí vô cùng khó khăn, cơ sở của cha ta lại không tốt."
Trương thẩm tử liền nói: "Chờ qua phủ thí cũng được!"
Chu Thanh..

Đây là nhìn chằm chằm cha nàng không thả?
Đột nhiên, Chu Thanh nhớ ra, Chu Hoài Hải đi, tộc học không có người dạy, khó trách vừa rồi tộc trưởng lại không mở miệng.
"Qua Phủ thí, còn có thi Viện, phủ thí không qua, còn phải chuẩn bị tiếp tục ôn tập, tam gia, Trương thẩm, nhà ta xuất tiền, mời một tiên sinh tới dạy học trong tộc, hai người thấy được không?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện