Lời này vừa ra, toàn trường yên tĩnh, ngay cả hô hấp cũng như bị đông cứng. Lúc Thẩm Lệ nói những lời này, dù có mang theo tiếng cười, nhưng hàn ý trong đó lại làm cho người ta không rét mà run.

Từ Ninh Viễn nhíu chặt hàng mày, tiến lên hai bước, liếc nhìn thi thể trong hố rồi quay đầu phân phó một thân binh của mình: "Bao vây chỗ này lại!"

Thân binh tuân lệnh, lập tức đi thi hành. Có ai không biết, lần này Từ Ninh Viễn hồi kinh, chỉ riêng thân binh mang theo cũng đã là cả một tiểu đoàn. Hơn nữa, đây còn không phải thân binh thông thường, mà là một tiểu đoàn quân đội tinh nhuệ!

Hành động của Từ Ninh Viễn khiến trong lòng Tô Hành chìm xuống, hắn quay đầu nhìn Từ Ninh Viễn hỏi: "Từ tướng quân đây là có ý gì?"

Từ Ninh Viễn ngay thẳng đáp: "Không phải nói đồ bị chôn trong này rất có thể là của Vinh Dương Hầu sao? Đã có khả năng vậy thì cẩn thận một chút, dù sao tất cả mọi người cũng đều là phụng chỉ làm việc, đến lúc kiểm kê đồ đạc, nhỡ để sót một kiện nào, tương lai không tiện giao nộp!"

Đoan Khang Bá bị chọc cho giận quá hóa cười.

"Lời này của Từ tướng quân là sợ chúng ta trộm chỗ xương kia sao?"

Từ Ninh Viễn cười lạnh: "Ngay cả đồ dởm còn có người trộm, xương cốt cũng chưa hẳn không có khả năng!"

"Ngươi.." Đoan Khang Bá nhất thời chán nản, nhưng lại không thể trêu vào Từ Ninh Viễn, chỉ có thể hùng hổ phun ra một chữ, tiếp đó tức giận hất ống tay áo ngậm miệng.

Từ Ninh Viễn khinh bỉ nở nụ cười. Thân binh của hắn cơ hồ đến cùng một lúc với Kinh Triệu Duẫn. Chuẩn xác mà nói, Kinh Triệu Duẫn chân trước đi vào, chân sau viện này liền bị một tiểu đoàn lính Tây Bắc Quân bao vây. Tư thế kia rất rõ ràng, ai cũng đừng mong đi ra khỏi nơi này, muốn đi phải hỏi nắm đấm của Tây Bắc Quân trước cái đã!

Kinh Triệu Duẫn mang theo một thân mồ hôi lạnh, nơm nớp lo sợ đi vào, vừa tiến đã lập tức tìm kiếm trong đám người bóng dáng Tô Hành, sau khi tìm được liền trực tiếp dùng ánh mắt hỏi: Đại nhân, có ý tứ gì? Tô Hành chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, một chút xíu thần sắc cũng không thèm cho hắn.

Trong lòng Kinh Triệu Duẫn kinh hoảng không thôi, đợi một hồi lâu cũng không nhận được ra hiệu của Tô Hành, lại không thể kéo dài mãi, chỉ có thể nhắm mắt hỏi Thẩm Lệ: "Thẩm Thống lĩnh.."

Thẩm Lệ trực tiếp chỉ vào hố, nói: "Án mạng."

Kinh Triệu Duẫn nhìn thấy bộ xương trắng trong hố, thở phì phò lau mồ hôi lạnh trên trán, dùng khóe mắt dò xét đám người chung quanh.

Thẩm Lệ, không thể trêu vào.

Từ Ninh Viễn, không thể trêu vào.

Khánh Dương Hầu, không thể trêu vào.

Tô Hành.. Bởi vì không cho hắn một ánh mắt, cho nên, không thể trêu vào.

Đoan Khang Bá, không đáng kể.

Đoan Khang Bá bị xếp vào hàng không đáng kể, đón nhận ánh mắt đánh giá lén lút của Kinh Triệu Duẫn lập tức?

Kinh Triệu Duẫn thu ánh mắt, lên tinh thần. Tô Hành không cho hắn ám chỉ, đó chính là.. giải quyết theo việc công? Sau khi xác định rõ phương hướng hành động, Kinh Triệu Duẫn gọi ngỗ tác của phủ nha tới khám nghiệm tử thi.

Trong lúc đó, Kinh Triệu Duẫn nhìn kỹ bốn phía.

Gã sai vặt của Chu phủ dưới sự ra hiệu của Thẩm Lệ vẫn đang tiếp tục đào hố, phạm vi của hố cứ thế càng lúc càng lớn, xương người cũng lộ ra ngoài càng lúc càng nhiều.

Vốn Chu Thanh chỉ cho là trong này chôn một hai bộ hài cốt, không ngờ đến hiện tại vậy mà đã đào ra mười mấy bộ. Đây là cái gì? Hố chôn tập thể sao?

Sắc mặt của Tô Hành ban đầu là khó coi, theo số lượng thi thể càng lúc càng nhiều, không biết thế nào mà dần trầm tĩnh lại, giống như đang xem kịch vậy, đáy mắt hắn mang theo vẻ nghiền ngẫm, nhìn náo nhiệt.

Khánh Dương Hầu đứng bên cạnh Đoan Khang Bá liếc nhìn Tô Hành đè thấp giọng, giễu cợt nói: "Trầm Hạt cũng đã theo Trấn Quốc Công rất nhiều năm a!"

Loại người là lượt như Khánh Dương Hầu rất ít nói chuyện với loại người như Đoan Khang Bá, lúc này ông ta đột nhiên mở miệng không khỏi khiến Đoan Khang Bá bất ngờ đưa mắt nhìn lại.

Khánh Dương Hầu nhún vai, tiếp lời: "Ta chỉ muốn khuyên ngươi một câu, làm người không thể quá thật tâm, ngươi nói xem, lần này nếu thực sự tra ra Trầm Hạt có tội gì, quốc công gia của các ngươi có cứu hắn không?"

Không đợi Đoan Khang Bá kịp phản ứng, Khánh Dương Hầu liền bĩu môi nói: "Ta thấy khó đấy, nếu như thật sự muốn cứu, Trầm Hạt cũng không thể bị đuổi khỏi nhà mình như vậy đâu!"

Nói xong, Khánh Dương Hầu lại thở dài một hơi, nghênh ngang đi đến bờ hố, ngồi xổm xuống nhìn ngỗ tác đang khám nghiệm tử thi hỏi: "Tra ra cái gì chưa?"

Ngỗ tác nhìn Kinh Triệu Duẫn một cái, thấy đại nhân nhà mình không ngăn cản, liền kính cẩn đáp: "Trước mắt phát hiện, tám thi thể nữ, sáu thi thể nam, đều là trúng độc mà chết."

Lời này vừa ra, Chu Thanh lập tức nghĩ tới điều gì đó. Tờ giấy ghi chép hồi môn kia! Tờ giấy ghi chép của hồi môn của Hoàng Thân mà Thẩm Lệ cho nàng! Trên đó không chỉ ghi chép tài sản hồi môn của Hoàng Thần, mà còn ghi chép cả những người hầu, nha hoàn đi theo bà lúc ấy. Hoàng Thần từ Giang Nam đến kinh đô, lấy chồng ở xa, nhà mẹ đẻ cho bà mang theo không ít người. 4 ma ma, hai nha hoàn, hai đầu bếp nữ, một quản sự, hai xa phu, ba vệ sĩ riêng, trong đó có một người võ công cũng không tệ lắm. Số lượng vừa đúng!

Chu Thanh đột nhiên quay đầu phía Thẩm Lệ, Thẩm Lệ nghênh đón ánh mắt nàng, nhẹ nhàng gật đầu, Chu Thanh chỉ cảm thấy toàn thân như bị người ta dùng roi gai quật mạnh một cái. Mười bốn bộ thi thể dưới hố, chẳng lẽ chính là những người đi theo Hoàng Thần trước kia?

Ý thức được điểm này, Chu Thanh nhịn không được tiến lên vài bước. Nàng nhìn những bộ hài cốt âm u dưới hố, đầu ngón tay lạnh buốt.

Một sai vặt dưới hố hồi bẩm với Thẩm Lệ: "Đại nhân, hết rồi."

Thẩm Lệ 'ừ' một tiếng không tiếp tục nói nữa, Chu Thanh cũng thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía Thẩm Hạt.

"Những nha hoàn bà vú hồi môn trước kia theo mẹ ta tới đâu? Bọn họ đâu rồi? Sau khi mẹ ta rời đi, ngươi an trí cho họ thế nào?" Chu Thanh dứt khoát hỏi thẳng.

Trầm Hạt trực tiếp bị câu hỏi của Chu Thanh làm cho ngây ngẩn cả người. Hồi môn? Hồi môn cái gì?

Những người dưới hố dùng ván gỗ nâng mấy bộ hài cốt lên, từng bộ từng bộ được xếp ngay ngắn chỉnh tề trên mặt đất. Nam nữ chia sang hai bên.

Trầm Hạt đào mắt nhìn đám hài cốt một lượt, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, hắn nhíu nhíu mày, nhìn Chu Thanh hỏi: "Của hồi môn của mẹ ngươi, không phải là ta đã đều trả lại cho ngươi rồi sao? Như thế nào.."

"Đồ cưới của mẹ ta, không chỉ có cửa hàng ngân phiếu, trước kia lúc mẹ gả cho ngươi, có cả nha hoàn người hầu tùy tùng! Nếu ta nhớ không lầm thì, lúc đó trên tờ giấy ghi chép của hồi môn có viết rõ ràng, là sáu nam, tám nữ."

Oanh! Trầm Hạt run bắn cả người, lảo đảo lui về sau mấy bước. Sáu nam, tám nữ? Hắn nhìn về phía đám hài cốt, nuốt nước miếng một cái.

"Ngươi nói bậy bạ gì đó! Đám người hồi môn kia, sau khi mẹ ngươi mất đi, ta đều đuổi trở về nguyên quán rồi! Ngươi muốn vu hoan giá họa cho ta sao? Ngươi hận ta đến thế cơ à? Đã nói xấu Minh Châu là con gian sinh, lại cướp nhà ta, bây giờ còn muốn vu cho ta giết người?"

Chu Thanh cười lạnh: "Ngươi tự mình đuổi họ trở về nguyên quán sao?"

Trầm Hạt không hề nghĩ ngợi, bật thốt lên: "Loại chuyện này đương nhiên là do đương gia chủ mẫu làm!"

Chu Thanh nhân tiện nói: "Mẹ ta mới rời đi, người làm đương gia chủ mẫu nhà này chính là thân muội muội của bà ấy, Hoàng thị sao?"

Chu Thanh gằn giọng hỏi.

Trầm Hạt biết, lúc này nếu là trả lời là phải, đó chính là gián tiếp thừa nhận những lời Chu Thanh nói trước đó là đúng. Nhưng nếu nói không phải.. Vạn nhất những thi thể này thật sự là..

Trầm Hạt hít vào một hơi, đáp: "Nàng là muội muội ruột của mẹ ngươi, để nàng ấy xử lý người mà mẹ ngươi lưu lại, không có gì thích hợp bằng."

Chờ Trầm Hạt nói xong, không đợi Chu Thanh mở miệng, Lật Đức Hầu cùng Khánh Dương Hầu một trái một phải lắc lư đi đến bên cạnh Trầm Hạt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện