Lời này trực tiếp khiến cho triều đình vốn vô cùng an tĩnh lập tức bùng nổ. Tiếng nghị luận liên tiếp vang lên không ngừng.
Khánh Dương Hầu đứng cách Trầm Hạt tương đối gần, ông dứt khoát dịch thân thể lại gần Trầm Hạt một chút.
"Ở không đi gây sự, xí, bây giờ đã xảy ra chuyện rồi! Quả nhiên ứng với câu nói của Sơn ca ta, kẻ ngốc có phúc khí của kẻ ngốc, nhưng đồ ngu thì không có!"
Khánh Dương Hầu nói rất khẽ, chỉ có Trầm Hạt nghe được.
Hai chữ đồ ngu lại một lần nữa xông vào lỗ tai, Trầm Hạt giống như bị người dùng gậy lớn đập thật mạnh vào đầu, ác độc nhìn Khánh Dương Hầu. Hai chữ này, đối với hắn mà nói thật sự là quá nhiều ý vị.
Khánh Dương Hầu lập tức so vai rụt cổ, vừa lùi về sau, vừa gân giọng hô: "Ngươi muốn làm gì, ta chỉ nói thật mà thôi, ngươi muốn giết ta diệt khẩu sao?"
Đám người nghe vậy lập tức chuyển ảnh mắt về phía hai người họ, một vị đại nhân đứng gần Trầm Hạt lập tức túm chặt lấy hắn, lúc này Trầm Hạt mới giật mình hoàn hồn, vừa rồi hắn vậy mà đã duỗi tay về phía Khánh Dương Hầu. Hắn muốn làm gì? Bóp chết Khánh Dương Hầu sao? Hắn bị làm sao vậy? Điên rồi sao? Gần đây tại sao hắn lại làm việc không lý trí như thế!
Trầm Hạt thu ánh mắt, hít sâu một hơi, kiệt lực ổn định lại tâm thần.
"Xảy ra chuyện gì?" Hoàng thượng ngồi ở cao vị, lạnh nhạt lườm Tô Hành một cái, sau đó nhìn Trầm Hạt hỏi.
Trầm Hạt quỳ bịch xuống đất: "Khởi bẩm bệ hạ, trong phủ của thần đích thật là có đồ của Vinh Dương Hầu Phủ, đó là bởi vì trước kia Vinh Dương Hầu Phủ xảy ra chuyện, thần vừa vặn phụ trách điều tra chuyện này. Lúc đó, mấy vị quan viên muốn thừa cơ chiếm đồ của Vinh Dương Hầu Phủ thành của mình. Thần chỉ sợ xảy ra điều gì nhầm lẫn, dưới tình thế cấp bách mới bỏ mấy thứ bọn họ coi trọng vào rương, bí mật đưa đến phủ đệ của thần trong đêm. Về sau bởi vì sự vụ bận rộn, thần liền quên mất chuyện này. Những vật kia, thần từ đầu đến cuối không hề động đến, vẫn còn niêm phong trong rương."
Khánh Dương Hầu bĩu môi: "Ngươi nói sao thì là vậy!"
Một vị đại thần phe thái tử lập tức nói chen vào: "Trầm đại nhân đường đường là Đại Lý Tự khanh, làm sao lại nói dối vì mấy thứ như vậy! Ngược lại là Chu Hoài Sơn, Trầm đại nhân đã nói, những vật này đều niêm phong trong rương, chắc hẳn rương cũng được đặt trong khố phòng, làm sao Chu Hoài lại phát hiện ra chứ!"
Trầm Hạt cũng bổ sung một câu: "Không sai, vẫn luôn đặt trong khố phòng, nếu thần không nhớ lầm, hẳn là để ở góc sâu nhất trong khố phòng."
Một vị đại nhân khác thuộc phe thái tử cũng lên tiếng: "Chẳng lẽ Chu Hoài Sơn còn lục lọi khố phòng của Trầm đại nhân? Đây thật là quá vô pháp vô thiên!"
Chủ đề lại một lần nữa lượn trở về.
Khánh Dương Hầu đáp: "Cái gì gọi là vô pháp vô thiên, hôm qua Chu Hoài Sơn đã nói rất rõ ràng, sau giờ lên đèn, hết thảy mọi sự trong nhà này đều do Chu Hoài Sơn tùy ý xử trí, lúc đó Trầm đại nhân cũng đã đáp ứng rồi! Hai chữ hết thảy này là có ý gì? Trầm đại nhân không cần mở sách học lại một lần đâu nhỉ!"
Trầm Hạt không mở miệng, một người phe thái tử liền nói: "Vô luận như thế nào, đó cũng là tài sản riêng của Trầm đại nhân. Chu Hoài Sơn lấy nhà của người ta chưa đủ sao? Lại còn muốn thôn tính những thứ khác trong nhà, thật sự là.."
Đúng lúc này, Thẩm Lệ ngắt lời hắn.
"Dựa theo lời Trầm đại nhân nói thì trong chuyện này hẳn là có hiểu lầm! Nhạc phụ của ta chưa có sự cho phép của Trầm đại nhân đã tự tiện mở khố phòng trong phủ, dời đồ trong khố phòng ra ngoài, còn mở rương ra, chuyện này đích xác là ngài ấy không đúng. Ta thay nhạc phụ của ta bồi tội với Trầm đại nhân."
Vẻ mặt Thẩm Lệ mang theo vẻ hối lỗi, thậm chí còn có chút ôn hòa gật đầu với Trầm Hạt.
Trầm Hạt bỗng nhiên giật mình một cái. Vị này đã bao giờ nói qua loại lời xin lỗi này kia chứ? Đừng có nói xin lỗi. Ngươi không lạnh mặt liếc ta đã là hiếm thấy rồi. Sao lại xin lỗi? Những lời này của Thẩm Lệ đã kích thích Trầm Hạt không nhẹ. So với một ngàn câu chửi đồ ngu còn lợi hại hơn.
Tô Hành nhíu mày nhìn Thẩm Lệ. Cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng đậm. Ngay khi Tô Hành liếc sang, Thẩm Lệ giống như cảm ứng được, khóe miệng khẽ nhếch, nhìn lại Tô Hành.
"Tất nhiên chuyện này chỉ là hiểu lầm, vậy không trở ngại hôm nay mời Quốc công gia làm chứng chứ? Chúng ta cùng đi đến Chu phủ, đem tất cả đồ của Vinh Dương Hầu Phủ trả về chỗ cũ không chừa một kiện nhé! Trầm đại nhân nghe nhầm đánh nhạc phụ ta. Nhạc phụ ta lấy nhà của Trầm đại nhân. Hôm nay việc này coi như chấm dứt. Chờ sau khi trả lại đồ cho Vinh Dương Hầu Phủ, những thứ của Trầm đại nhân, ta sẽ tự mình đưa qua cho Trầm đại nhân."
Trong lòng Trầm Hạt run sợ, không biết Thẩm Lệ rốt cuộc là muốn làm gì. Nhưng mà hắn chắc chắn, ý đồ của Thẩm Lệ tuyệt không đơn giản như lời hắn nói!
Hoàng thượng tương đối hài lòng với sự an bài của Thẩm Lệ, nhìn Tô Hành nói: "Nhắc mới nhớ, Trấn Quốc Công Phủ cùng Vinh Dương Hầu Phủ, cũng coi như là thế giao, ngươi nên đi một chuyến."
Tô Hành không thể nào cự tuyệt. Lúc lão Vinh Dương Hầu mang binh đi đánh thiên hạ, cha hắn vẫn còn đang đái dầm đấy! Nói đến mới thấy, Trấn Quốc Công Phủ có thể có Trấn Sóc Quân, đích thật là không thiếu được sự giúp đỡ của Vinh Dương Hầu Phủ. Nhưng mà..
Tô Hành thầm thở dài một tiếng, đáp: "Thần tuân chỉ."
Hoàng thượng quay đầu nhìn về nội thị tổng quản nói: "Ngươi cũng đi đi, thừa cơ hội này, kiểm kê lại đồ vật của Vinh Dương Hầu Phủ cho thật tốt. Một hồi tìm trong Đoan Khang Bá Phủ đồ của Vinh Dương Hầu Phủ, một hồi trong nhà Trầm Hạt lại náo ra đồ của Vinh Dương Hầu Phủ, Vinh Dương Hầu Phủ tổng cộng có bao nhiêu thứ, sao lại rải đi khắp nơi như vậy!"
Vẻ bất mãn trong lời nói của hoàng thượng vô cùng đậm đặc, khến cho đám triều thần bên dưới không khỏi run rẩy cả người.
Hoàng Thượng đảo mắt nhìn một lượt, coi như không nhìn thấy.
Sau khi hạ triều, Tô Hành đi bên cạnh Thẩm Lệ, hỏi: "Thẩm Thống lĩnh có ý tứ gì?"
Thẩm Lệ không hề ngừng bước, đáp: "Ngươi đoán xem?"
Tô Hành nghẹn họng, cười lạnh: "Không phải là Thẩm Thống lĩnh đã chuẩn bị cho ta đại lễ phong phú trong Đại Lý Tự khanh phủ đấy chứ? Nếu không, đường đường là thống lĩnh ảnh vệ, ta chưa từng thấy ngươi khiêm tốn với ai như vậy đâu!"
"Vậy cũng không biết, đại lễ ta chuẩn bị, có thỏa mãn khẩu vị của quốc công gia hay không, dù sao quốc công gia nam chinh bắc chiến kiến thức rộng rãi a."
Thẩm Lệ lạnh lùng bỏ lại một câu, nhanh chân rời đi. Tô Hành nhìn bóng lưng Thẩm Lệ hai mắt híp lại, lấp lóe hàn quang.
* * *
Chu phủ. Trước đó Chu Thanh tiễn Chu Hoài Sơn cùng Vương Cẩn đến Quốc Tử giám rồi trực tiếp trở về nhà.
Vốn dĩ hôm nay là ngày khai trương tiểu điếm của các nàng, nhưng đêm hôm qua trải qua một phen lăn lộn, Thẩm Lệ nói cho nàng biết, hôm nay có một đại lễ muốn tặng cho nàng, dặn nàng nhất thiết phải ở nhà chờ.
Chu Bình trông mong nhìn cổng lớn, hỏi: "Đại tỷ, khi nào tỷ phu trở về nhỉ!"
Thẩm Tâm nâng cằm, thở dài nói: "Lúc nào ca ca mới trở về chứ!"
Chu Dao mấp máy môi: "Ta tính qua tính lại, ngày tốt tiếp theo chính là ba ngày sau, tính như vậy thì, truyện của ta còn có thể thay đổi một chút, tiểu cô nương nhà nông xoay người làm giàu, ta vẫn luôn cảm thấy sức hút không đủ."
Nói rồi, Chu Dao kéo kéo tay Thẩm Tâm, nói: "Tình tiết cứu người ngươi kể trước kia, lát nữa kể lại cho ta nghe, ta thêm vào."
Thạch Nguyệt Hinh nhíu mày: "Cái gì mà cứu người?"
Thẩm Tâm liền nói: "Chính là hồi nhỏ chơi trong cung, nhị hoàng tử điện hạ từng bị ngã vào trong nước đấy."
Khánh Dương Hầu đứng cách Trầm Hạt tương đối gần, ông dứt khoát dịch thân thể lại gần Trầm Hạt một chút.
"Ở không đi gây sự, xí, bây giờ đã xảy ra chuyện rồi! Quả nhiên ứng với câu nói của Sơn ca ta, kẻ ngốc có phúc khí của kẻ ngốc, nhưng đồ ngu thì không có!"
Khánh Dương Hầu nói rất khẽ, chỉ có Trầm Hạt nghe được.
Hai chữ đồ ngu lại một lần nữa xông vào lỗ tai, Trầm Hạt giống như bị người dùng gậy lớn đập thật mạnh vào đầu, ác độc nhìn Khánh Dương Hầu. Hai chữ này, đối với hắn mà nói thật sự là quá nhiều ý vị.
Khánh Dương Hầu lập tức so vai rụt cổ, vừa lùi về sau, vừa gân giọng hô: "Ngươi muốn làm gì, ta chỉ nói thật mà thôi, ngươi muốn giết ta diệt khẩu sao?"
Đám người nghe vậy lập tức chuyển ảnh mắt về phía hai người họ, một vị đại nhân đứng gần Trầm Hạt lập tức túm chặt lấy hắn, lúc này Trầm Hạt mới giật mình hoàn hồn, vừa rồi hắn vậy mà đã duỗi tay về phía Khánh Dương Hầu. Hắn muốn làm gì? Bóp chết Khánh Dương Hầu sao? Hắn bị làm sao vậy? Điên rồi sao? Gần đây tại sao hắn lại làm việc không lý trí như thế!
Trầm Hạt thu ánh mắt, hít sâu một hơi, kiệt lực ổn định lại tâm thần.
"Xảy ra chuyện gì?" Hoàng thượng ngồi ở cao vị, lạnh nhạt lườm Tô Hành một cái, sau đó nhìn Trầm Hạt hỏi.
Trầm Hạt quỳ bịch xuống đất: "Khởi bẩm bệ hạ, trong phủ của thần đích thật là có đồ của Vinh Dương Hầu Phủ, đó là bởi vì trước kia Vinh Dương Hầu Phủ xảy ra chuyện, thần vừa vặn phụ trách điều tra chuyện này. Lúc đó, mấy vị quan viên muốn thừa cơ chiếm đồ của Vinh Dương Hầu Phủ thành của mình. Thần chỉ sợ xảy ra điều gì nhầm lẫn, dưới tình thế cấp bách mới bỏ mấy thứ bọn họ coi trọng vào rương, bí mật đưa đến phủ đệ của thần trong đêm. Về sau bởi vì sự vụ bận rộn, thần liền quên mất chuyện này. Những vật kia, thần từ đầu đến cuối không hề động đến, vẫn còn niêm phong trong rương."
Khánh Dương Hầu bĩu môi: "Ngươi nói sao thì là vậy!"
Một vị đại thần phe thái tử lập tức nói chen vào: "Trầm đại nhân đường đường là Đại Lý Tự khanh, làm sao lại nói dối vì mấy thứ như vậy! Ngược lại là Chu Hoài Sơn, Trầm đại nhân đã nói, những vật này đều niêm phong trong rương, chắc hẳn rương cũng được đặt trong khố phòng, làm sao Chu Hoài lại phát hiện ra chứ!"
Trầm Hạt cũng bổ sung một câu: "Không sai, vẫn luôn đặt trong khố phòng, nếu thần không nhớ lầm, hẳn là để ở góc sâu nhất trong khố phòng."
Một vị đại nhân khác thuộc phe thái tử cũng lên tiếng: "Chẳng lẽ Chu Hoài Sơn còn lục lọi khố phòng của Trầm đại nhân? Đây thật là quá vô pháp vô thiên!"
Chủ đề lại một lần nữa lượn trở về.
Khánh Dương Hầu đáp: "Cái gì gọi là vô pháp vô thiên, hôm qua Chu Hoài Sơn đã nói rất rõ ràng, sau giờ lên đèn, hết thảy mọi sự trong nhà này đều do Chu Hoài Sơn tùy ý xử trí, lúc đó Trầm đại nhân cũng đã đáp ứng rồi! Hai chữ hết thảy này là có ý gì? Trầm đại nhân không cần mở sách học lại một lần đâu nhỉ!"
Trầm Hạt không mở miệng, một người phe thái tử liền nói: "Vô luận như thế nào, đó cũng là tài sản riêng của Trầm đại nhân. Chu Hoài Sơn lấy nhà của người ta chưa đủ sao? Lại còn muốn thôn tính những thứ khác trong nhà, thật sự là.."
Đúng lúc này, Thẩm Lệ ngắt lời hắn.
"Dựa theo lời Trầm đại nhân nói thì trong chuyện này hẳn là có hiểu lầm! Nhạc phụ của ta chưa có sự cho phép của Trầm đại nhân đã tự tiện mở khố phòng trong phủ, dời đồ trong khố phòng ra ngoài, còn mở rương ra, chuyện này đích xác là ngài ấy không đúng. Ta thay nhạc phụ của ta bồi tội với Trầm đại nhân."
Vẻ mặt Thẩm Lệ mang theo vẻ hối lỗi, thậm chí còn có chút ôn hòa gật đầu với Trầm Hạt.
Trầm Hạt bỗng nhiên giật mình một cái. Vị này đã bao giờ nói qua loại lời xin lỗi này kia chứ? Đừng có nói xin lỗi. Ngươi không lạnh mặt liếc ta đã là hiếm thấy rồi. Sao lại xin lỗi? Những lời này của Thẩm Lệ đã kích thích Trầm Hạt không nhẹ. So với một ngàn câu chửi đồ ngu còn lợi hại hơn.
Tô Hành nhíu mày nhìn Thẩm Lệ. Cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng đậm. Ngay khi Tô Hành liếc sang, Thẩm Lệ giống như cảm ứng được, khóe miệng khẽ nhếch, nhìn lại Tô Hành.
"Tất nhiên chuyện này chỉ là hiểu lầm, vậy không trở ngại hôm nay mời Quốc công gia làm chứng chứ? Chúng ta cùng đi đến Chu phủ, đem tất cả đồ của Vinh Dương Hầu Phủ trả về chỗ cũ không chừa một kiện nhé! Trầm đại nhân nghe nhầm đánh nhạc phụ ta. Nhạc phụ ta lấy nhà của Trầm đại nhân. Hôm nay việc này coi như chấm dứt. Chờ sau khi trả lại đồ cho Vinh Dương Hầu Phủ, những thứ của Trầm đại nhân, ta sẽ tự mình đưa qua cho Trầm đại nhân."
Trong lòng Trầm Hạt run sợ, không biết Thẩm Lệ rốt cuộc là muốn làm gì. Nhưng mà hắn chắc chắn, ý đồ của Thẩm Lệ tuyệt không đơn giản như lời hắn nói!
Hoàng thượng tương đối hài lòng với sự an bài của Thẩm Lệ, nhìn Tô Hành nói: "Nhắc mới nhớ, Trấn Quốc Công Phủ cùng Vinh Dương Hầu Phủ, cũng coi như là thế giao, ngươi nên đi một chuyến."
Tô Hành không thể nào cự tuyệt. Lúc lão Vinh Dương Hầu mang binh đi đánh thiên hạ, cha hắn vẫn còn đang đái dầm đấy! Nói đến mới thấy, Trấn Quốc Công Phủ có thể có Trấn Sóc Quân, đích thật là không thiếu được sự giúp đỡ của Vinh Dương Hầu Phủ. Nhưng mà..
Tô Hành thầm thở dài một tiếng, đáp: "Thần tuân chỉ."
Hoàng thượng quay đầu nhìn về nội thị tổng quản nói: "Ngươi cũng đi đi, thừa cơ hội này, kiểm kê lại đồ vật của Vinh Dương Hầu Phủ cho thật tốt. Một hồi tìm trong Đoan Khang Bá Phủ đồ của Vinh Dương Hầu Phủ, một hồi trong nhà Trầm Hạt lại náo ra đồ của Vinh Dương Hầu Phủ, Vinh Dương Hầu Phủ tổng cộng có bao nhiêu thứ, sao lại rải đi khắp nơi như vậy!"
Vẻ bất mãn trong lời nói của hoàng thượng vô cùng đậm đặc, khến cho đám triều thần bên dưới không khỏi run rẩy cả người.
Hoàng Thượng đảo mắt nhìn một lượt, coi như không nhìn thấy.
Sau khi hạ triều, Tô Hành đi bên cạnh Thẩm Lệ, hỏi: "Thẩm Thống lĩnh có ý tứ gì?"
Thẩm Lệ không hề ngừng bước, đáp: "Ngươi đoán xem?"
Tô Hành nghẹn họng, cười lạnh: "Không phải là Thẩm Thống lĩnh đã chuẩn bị cho ta đại lễ phong phú trong Đại Lý Tự khanh phủ đấy chứ? Nếu không, đường đường là thống lĩnh ảnh vệ, ta chưa từng thấy ngươi khiêm tốn với ai như vậy đâu!"
"Vậy cũng không biết, đại lễ ta chuẩn bị, có thỏa mãn khẩu vị của quốc công gia hay không, dù sao quốc công gia nam chinh bắc chiến kiến thức rộng rãi a."
Thẩm Lệ lạnh lùng bỏ lại một câu, nhanh chân rời đi. Tô Hành nhìn bóng lưng Thẩm Lệ hai mắt híp lại, lấp lóe hàn quang.
* * *
Chu phủ. Trước đó Chu Thanh tiễn Chu Hoài Sơn cùng Vương Cẩn đến Quốc Tử giám rồi trực tiếp trở về nhà.
Vốn dĩ hôm nay là ngày khai trương tiểu điếm của các nàng, nhưng đêm hôm qua trải qua một phen lăn lộn, Thẩm Lệ nói cho nàng biết, hôm nay có một đại lễ muốn tặng cho nàng, dặn nàng nhất thiết phải ở nhà chờ.
Chu Bình trông mong nhìn cổng lớn, hỏi: "Đại tỷ, khi nào tỷ phu trở về nhỉ!"
Thẩm Tâm nâng cằm, thở dài nói: "Lúc nào ca ca mới trở về chứ!"
Chu Dao mấp máy môi: "Ta tính qua tính lại, ngày tốt tiếp theo chính là ba ngày sau, tính như vậy thì, truyện của ta còn có thể thay đổi một chút, tiểu cô nương nhà nông xoay người làm giàu, ta vẫn luôn cảm thấy sức hút không đủ."
Nói rồi, Chu Dao kéo kéo tay Thẩm Tâm, nói: "Tình tiết cứu người ngươi kể trước kia, lát nữa kể lại cho ta nghe, ta thêm vào."
Thạch Nguyệt Hinh nhíu mày: "Cái gì mà cứu người?"
Thẩm Tâm liền nói: "Chính là hồi nhỏ chơi trong cung, nhị hoàng tử điện hạ từng bị ngã vào trong nước đấy."
Danh sách chương