Lê Trường Ân lo lắng, ngay cả đến An Duy, Lê Tố cũng thèm không để ý tới, may mà An Duy vui vẻ cởi mở rốt cuộc vẫn có biện pháp khiến Lê Tố để ý tới hắn, cùng hắn nói chuyện.

Này cũng khiến Lê Trường Ân cuối cùng có thể thả lỏng được một chút.

Rất nhanh, Lê Tố bắt đầu học năm 11, cậu và An Duy đều chuyển vào ban văn. Sau khi phân ban, lại phải thích ứng lớp mới, bất quá, chuyện này với Lê Tố và An Duy mà nói đều không là vấn đề gì lớn.

Đối với bạn bè trong lớp, Lê Tố không quá quan tâm để ý đến ai, vậy nên có lẽ, lớp học mới này với cậu mà nói không ảnh hưởng gì; Mà An Duy, với ai cũng đều có thể xưng huynh gọi đệ, lại thực thích nói chuyện cùng người khác, gia nhập lớp học mới, hắn hoà mình rất nhanh, hiển nhiên cũng không bởi vì môi trường thay đổi mà không quen.

Lê Tố triệt để đem bản thân khoá lại trong cái kén của chính mình, hoặc là hóa thành bướm, hoặc là chết hẳn ở bên trong.

Cậu mỗi ngày sinh hoạt so với trước đây còn muốn quy luật hơn, trường học, nhà Đường Văn Nghiễn, một mình trong phòng, học tập hoặc là vẽ tranh.

Cậu đã dọn tất cả mọi thứ từ phòng ngủ của Lê Trường Ân ra ngoài, vào ở trong chính phòng ngủ của mình.

Đây là từ khi cậu sinh ra cho đến bây giờ mới triệt để hoàn thành, từ ngủ trong ngực phụ thân chuyển sang ngủ một mình một người.

Trong đó có thống khổ, tựa như đứa trẻ nhỏ phải cứng rắn cai sữa.

Nhưng Lê Tố cũng không muốn dừng lại.

Cậu không dám tái cùng phụ thân ngủ trên một giường. Chính cậu khi ngủ thường xuyên nằm mơ, mơ thấy Lê Trường Ân hôn môi mình, ôm, da thịt dán vào nhau, ma sát, nhiệt độ cơ thể cậu nóng rực, ngón tay mang theo một chút thô ráp vuốt ve da thịt non mềm của mình, mang một chút đau đớn, nhưng cũng đưa cậu đến thiên đường.

Lê Tố từ trong mộng bừng tỉnh, cho dù mộng đẹp cũng là ác mộng.

Cậu không dám ngủ cùng phụ thân, sợ hãi bản thân xấu xa, trái với đạo đức luân thường, sợ phụ thân biết được tâm tư, sợ bị mọi người khinh thường và thóa mạ.

Cậu có thể không quan tâm bạn bè nói mình là đồng tính luyến ái, nhưng không dám để phụ thân biết tâm tư dơ bẩn của mình.

Lê Tố cảm giác bản thân đã không còn xứng là một đứa nhỏ được phụ thân yêu thương.

Cậu không biết những người khác làm thế nào để từng bước trưởng thành, sau đó rời khỏi sự ôm ấp của Cha Mẹ. Nhưng mà cậu, tựa hồ vô luận lớn lên như thế nào, cũng đều không ly khai sự ôm ấp của phụ thân, cứ thế mà khiến cậu hiện tại có ý niệm dơ bẩn kia trong đầu.

Cậu sợ hãi lại bàng hoàng, không biết tương lai mình phải làm sao đây? Tương lai của cậu phải như thế nào đây, rời đi Lê Trường Ân, nghĩ đến việc này, cậu liền cảm giác đau đớn không thua gì cái chết, nhưng mà, lại không thể không rời đi.

Chính là lúc này, An Duy đến nói với cậu, “Chúng ta xin đi Pháp du học đi.”

Bấy giờ đã là mùa đông, cây cối trong viện, lá cây cơ hồ đều rụng hết, chỉ còn lại nhánh cây bén nhọn đâm lên bầu trời màu xám, không có chim chóc, gió thổi tới, một mảnh lá cuối cùng cũng theo gió bay đi.

Lê Tố ngồi dưới mái hiên, ngẩn người nhìn trời cao, trên người không mặc áo khoác, ngón tay lạnh cứng, hai má phát đau cậu cũng không hề di chuyển một chút.

Lời nói của An Duy lúc này chính là đánh vỡ bầu trời tĩnh mịch, khiến Lê Tố quay về với thực tại, nguyên bản trên gương mặt mờ mịt bây giờ lại mang theo một chút ngạc nhiên nghi ngờ.

“Nước Pháp?” Lê Tố nhẹ nhàng hỏi.

Lê Tố mặc áo len màu đen, sắc mặt tái nhợt, lông mi tú lệ, đồng tử trong mắt tối đen, chiếc mũi thẳng tinh mỹ, còn có đôi môi mang một chút tím đen vì lạnh, như một bức tranh vắng lặng mà xa xăm.

“Ừ, cùng đi đi. Hiện tại, thầy giáo cũng không thường xuyên có ở nhà, thầy sẽ đem thành tích và tranh vẽ của chúng ta gửi đến trường học bên kia và giáo viên hướng dẫn ở đó, hơn nữa họ còn là bằng hữu của thầy, chúng ta không cần cố sức, hai người có thể cùng một chỗ. Thế nào?” An Duy theo dõi ánh mắt cậu, mang theo một chút chờ đợi nhìn cậu.

Lê Tố nghĩ, nước Pháp, đó là một nơi rất xa, rất xa. Nếu cậu muốn đến một nơi xa như thế, thì khi rời khỏi ba ba cũng xa như vậy sao?

Nhưng mà, nếu không ly khai cha, thì có thể làm gì đây?

Cả đời cùng cha ở một chỗ sao? Giống…… Giống như cuộc sống của các cặp vợ chồng khác?

Cậu nghĩ đến lời An Duy đã từng nói với mình, giống nam yêu nữ, muốn ôm người đó, hôn người đó, cùng người đó làm tình, kết hôn, sinh con……

Lê Tố trước đây chưa bao giờ hiểu được những điều này.

Trong tranh của cậu, từ trước đến nay cũng chưa bao giờ biểu hiện những điều đó, loại nồng đậm này luôn tách rời với tình yêu bình thường. Trong tranh của cậu, đều là thuần túy, các khối màu sắc tinh khiết, hoặc là hạnh phúc, hoặc là tuyệt vọng.

Nhưng mà, không giống như bây giờ, yêu nồng đậm, như muốn bức bách phá hư thân thể, không chết thì không ngừng yêu. Tình yêu, tình yêu. Không chỉ là một đứa trẻ nhỏ ngưỡng vọng nhìn phụ thân cao lớn của mình.

Lê Tố ôm lấy cánh tay mình, vùi mặt vào. An Duy ngồi xổm bên cạnh cậu, lại hỏi cậu, “Tố Tố, cùng nhau đi, nhé?”

Lê Tố gật gật đầu.

An Duy lập tức mừng rỡ như điên, “Là đáp ứng rồi sao, đáp ứng rồi sao?”

Lê Tố đứng dậy, đi vào phòng vẽ, bên trong nơi nơi đều treo tranh vẽ, rất nhiều bức tranh, là của cậu và An Duy, tác phẩm luyện tập và tác phẩm chốt lại đều có, có đẹp, có xấu. Nhưng mà, cho dù là một người không biết thưởng thức mỹ thuật, vừa trông thấy cũng có thể đủ khả năng để nhận ra tác phẩm của An Duy và Lê Tố.

Tác phẩm của An Duy luôn có sắc thái sáng lạn, tươi đẹp, khoáng đạt, nhân vật cũng rực rỡ; Mà tác phẩm của Lê Tố, cho dù là tác phẩm vui tươi nhất, cũng mang theo cô tịch, mang theo bi thương, ẩn hàm tuyệt vọng.

Lúc trước, Lê Tố chỉ nghĩ là do tính cách của mình, vậy nên tác phẩm mới mang theo những loại cảm xúc này, hiện tại cậu mới hiểu được, không chỉ do tính cách, mà là càng trưởng thành về sau, càng là đem những thứ ấy khắc sâu vào tận xương cốt của mình.

Từ khi sinh ra cho đến bây giờ, lại cho tới khi mình chết đi trong tương lai, mình đều sống trong một thế giới chỉ có phụ thân, yêu thương chỉ trao một người, thế thì nhất định, hết thảy đều sẽ tiến nhập duy nhất vào xương cốt của mình, và đồng thời cũng sẽ không thể tránh được cảm giác hoảng sợ, cảm giác không an toàn.

Cho dù phụ thân ở bên cạnh mình, mình cũng lo lắng nếu như cha kết hôn, sẽ không khỏi cảm thấy cô đơn, cảm thấy bi thương, nghĩ đến, nếu như cha thật sự tái hôn, rồi mình đơn độc đi xa, tha hương, điều đó sẽ khiến mình chân chính tuyệt vọng.

Càng yêu một người, mới càng cô độc.

Thân thể Lê Tố vốn không tốt, thời tiết chuyển lạnh, cậu liền rất nhanh bị cảm.

Ban đầu là cổ họng đau, có một chút đau đầu, cậu không để ý, Lê Trường Ân cũng không phát hiện.

Sau đó thì bắt đầu sốt nhẹ và ho khan.

Thân thể Lê Tố thon gầy, ho khan một cái thì cả người liền như ngọn nến trước gió, ho đến kinh thiên động địa như muốn nhổ cả tim phổi ra ngoài, rồi mới chết đi.

Ban đầu, bảo mẫu Mai Di trong nhà cũng khuyên cậu nhanh chóng đi khám bệnh, nhưng Lê Tố không nghe. Lê Trường Ân đi công tác, Mai Di nhìn cậu ho đến thật sự thái quá, liền muốn dẫn cậu đến bệnh viện. Lê Tố có chết cũng không chịu. Lê Tố không bằng lòng, Mai Di cũng không có biện pháp với cậu, đành phải gọi điện thoại cho Lê Trường Ân.

Lê Trường Ân vội vàng gấp gáp trở về, đến trường học của Lê Tố tìm cậu.

Lê Tố chuyển tới ban văn, vẫn như cũ ngồi bàn nhất, đối diện vị trí cửa ra vào. Khi lên lớp, dùng khăn tay che miệng, ho khan hảo một trận, giáo viên nhìn thấy dáng vẻ của cậu cũng thực lo lắng.

Lê Trường Ân gõ cửa phòng học, dùng tay ra hiệu với giáo viên, giáo viên đi ra ngoài hỏi chuyện gì, rồi mới để cho Lê Trường Ân vào lớp mang Lê Tố đi.

Lê Tố ghé vào trên bàn buồn bực ho. Bị người giữ chặt cánh tay, mới hơi hơi ngẩng đầu lên, dưới ngọn đèn trong phòng học, cậu thấy được vẻ mặt lo lắng của Lê Trường Ân.

Lê Trường Ân cau mày, trong đôi mắt tất cả đều là sầu lo và đau lòng.

Thời gian nửa năm ngắn ngủi, y tựa hồ thay đổi rất nhiều, y so với Lê Tố còn muốn trở nên thay đổi nhiều hơn.

Trước kia, Lê Trường Ân là một người hăng hái, tác phong nhanh nhẹn, trên gương mặt tuấn mỹ thường xuyên sẽ có nét tươi cười, khiến người khác cảm thấy y hòa ái dễ gần. Nhưng hiện tại, trên gương mặt y đã hiếm khi cười, ánh mắt so với trước kia thâm hơn rất nhiều, có vẻ càng thêm nội liễm, luôn lặng yên.

Lê Trường Ân muốn mang Lê Tố đi ra ngoài, Lê Tố ban đầu cũng không vui đi với y, vẫn là giáo viên tiến đến nói, “Lê Tố, trò nhanh chóng đi khám bệnh đi, ho như vậy, sao có thể nghe giảng bài.”

Lê Tố lúc này mới đi theo phụ thân rời khỏi phòng học, Lê Trường Ân nắm chặt tay cậu, dẫn cậu đi, hỏi, “Cha không có ở nhà, con không biết đi khám bệnh sao?”

Lê Tố chỉ để mặc y lôi kéo mình đi về phía trước, cũng không trả lời.

Lúc xuống lầu, Lê Tố thiếu chút nữa vấp ngã, Lê Trường Ân khẩn trương giữ chặt cậu, kéo cậu vào lòng. Trong khoảnh khắc đó, Lê Tố bị y gắt gao ôm lấy, Lê Tố ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Lê Trường Ân tràn đầy sầu lo, trìu mến, đau thương.

Lê Tố khẩn trương muốn đẩy cha ra, Lê Trường Ân không buông, thanh âm y có chút khàn khàn, “Bảo bối, chúng ta không cần như vậy, có được không, không cần như vậy, ngoan ngoãn, nghe lời ba ba nói……”

Lê Tố đột nhiên bởi vì câu nói này mà sống mũi phát cay, hốc mắt đã ươn ướt, cậu cúi thấp đầu, nước mắt không tiếng động tuôn ra từ trong hốc mắt.

Lê Trường Ân không phát hiện cậu đang rơi lệ, chỉ lôi kéo cậu xuống lầu, đến bãi đỗ xe, khởi động xe.

Lê Tố ngồi vào vị trí phó lái, lúc Lê Trường Ân lái xe, nghiêng đầu nhìn Lê Tố, mới phát hiện gương mặt nước mắt của cậu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện