Trên ban công có cái bàn, Ngô Hàn Hiên trở vào trong nhà, mang kem ly hoa quả đi ra đặt ở trên bàn, gọi Lê Tố, “Ba ba cậu gọi cậu là Tố Tố, tôi cũng có thể gọi cậu như vậy được chứ? Đến, ăn kem trái cây.”
Lê Tố quay đầu nhìn gã, thoáng có chút ngượng ngùng, ngồi vào bàn, ăn kem ly.
Ngô Hàn Hiên ngồi đối diện Lê Tố, cũng bắt đầu ăn.
Lê Tố thấy gã là một đại nam nhân mà còn ăn kem ly, liền có hơi há hốc mồm. Bộ dáng cậu ngơ ngác nhìn Ngô Hàn Hiên, dị thường đáng yêu, khiến Ngô Hàn Hiên nở nụ cười, “Xảy ra chuyện gì, tôi không thể ăn kem ly giống cậu?”
Lê Tố lắc đầu, “Không phải, chẳng qua ba ba tôi không ăn như thế.”
Ngô Hàn Hiên nói, “Của tôi là kem sâm-panh, cậu muốn thử cái này không, thực ngon miệng nga, so với của cậu ngon hơn.”
Gã mới ăn một ngụm, liền đem nguyên một ly kem lớn của mình đưa cho Lê Tố, lấy lại ly kem của Lê Tố mang về ăn, còn nói, “Ăn đi. Cậu luôn so sánh tôi và ba ba của cậu, vậy làm con nuôi của tôi, thế nào? Hửm? Tố Tố?”
Lê Tố ha ha cười, lấy kem ly ăn, không đáp.
Ngô Hàn Hiên thoáng chốc vươn tay nhẹ nhàng sờ soạng bên tai, trên gương mặt cậu, “Tiểu tử ngốc, chỉ biết cười, làm con nuôi của tôi, ưu đãi rất nhiều đấy.”
Bị gã sờ qua, Lê Tố liền có chút cứng đờ, nhưng không bất mãn né tránh, vả lại nhìn gã xác thực rất thích mình, cậu cũng chỉ dễ dàng thuận theo, nhưng nơi bị sờ qua lại phát sinh một trận nhiệt, ngứa, khiến cậu cảm giác vô cùng bối rối.
Cậu đành phải cúi đầu nói, “Vâng, để ba ba quyết định.”
Ngô Hàn Hiên nói, “Vậy đi, lát nữa hỏi ba ba cậu là được rồi.” Nói xong, nâng tay ý bảo cậu ăn kem, lại hỏi, “Cảm giác thế nào, ăn ngon không?”
Lê Tố gật đầu, “Ăn ngon.”
“Ăn ngon thì ăn nhiều vào, bên trong vẫn còn.” Ngô Hàn Hiên nói, ánh mắt vốn không có đặt trên người Lê Tố, ăn hoa quả nhìn về phía xa xa. Trong thành thị, nhà cao tầng mọc san sát nối tiếp nhau, đèn đuốc huy hoàng, phản chiếu trên mặt nước sông. Gã không tự đại, cho rằng mình là trung tâm của thành phố, nguyên nhân là vì nơi thương trường cạnh tranh ngổn ngang, đủ các loại sự tình, ngược lại khiến gã cảm giác bản thân mình kỳ thật rất nhỏ bé, cho nên khi trông thấy Lê Tố liếc mắt một cái liền đã coi trọng, cậu tiến vào mắt gã, giống như bỗng chốc chạm vào được tim gã, khiến trong một khắc ấy đã khơi gợi nên quái tính của gã. Gã là một nhân loại nhỏ bé, cứ như vậy bị một người khác nắm bắt được.
Theo lời Lê Trường Ân, gã biết Lê Tố mới mười lăm tuổi, đứa nhỏ mười lăm tuổi, y nghĩ gã có thể làm cái gì đây chứ? Nhưng mà, lại không thể quên được.
Làm con nuôi là tốt rồi, Ngô Hàn Hiên nghĩ như thế.
Gã nhìn con sông một hồi, Lê Tố đã muốn ăn xong ly kem sâm-panh nho thơm mát, tựa hồ có vẻ còn chưa ăn đủ, Ngô Hàn Hiên thực sủng nịch nhìn cậu, lại cười, “Tôi mang thêm cho cậu một ly, muốn ăn cái gì?”
Lê Tố cười lắc đầu, “Không cần nữa.”
Ngô Hàn Hiên lại mang thêm kem ly cho cậu, thậm chí mang một ly rượu hoa quả hạt thông đến cho cậu, gã lần đầu tiên gặp được một đứa nhỏ mà mình yêu thích, tự nhiên cái gì cũng đều phải cưng chiều cậu, vì cậu. Lê Tố lại bắt đầu ăn kem ly, uống một ngụm rượu Ngô Hàn Hiên đưa cho, cảm giác khó uống, lại đặt xuống.
Ngô Hàn Hiên nhìn cậu một ngụm nhỏ, một ngụm nhỏ ăn kem, đôi môi cánh hoa bị đông lạnh đỏ bừng, cái lưỡi phấn nộn liếm chiếc muỗng nhỏ bằng bạc, tâm gã sinh tà niệm, đành phải khẩn trương đem tầm nhìn chuyển khai, hỏi cậu, “Mẹ cậu đã qua đời từ rất sớm sao?”
Lê Tố gật gật đầu, “Lúc tôi hơn hai tuổi.”
Ngô Hàn Hiên nói, “Làm khó ba ba cậu nhiều năm như thế không kết hôn.”
Lê Tố cười cười, không đáp lại. Cậu là hy vọng ba ba cậu vĩnh viễn đừng kết hôn.
“Khi biết anh ta, cũng không biết anh ta cư nhiên kết hôn, còn có một đứa con trai đáng yêu như cậu.” Ngô Hàn Hiên tiếp tục nói, Lê Tố tiếp tục ăn, không thèm nhìn.
“Cậu rất thẹn thùng, Tố Tố, cậu hẳn là thường xuyên đi nhiều nơi với ba ba cậu, tham gia tiệc rượu, nhìn ba ba cậu bàn chuyện công việc như thế nào, nhờ vậy, cậu sẽ hiểu biết thêm rất nhiều, sau này cũng có thể kế thừa sự nghiệp của cha. Làm con nuôi của tôi đi, sự nghiệp sau này của tôi cũng chia cậu. Thấy thế nào?”
Lê Tố ngẩng đầu nhìn gã, trên gương mặt Ngô Hàn Hiên mang theo tươi cười, từ ái và ôn nhu. Nhưng, bên dưới lớp vỏ bọc từ ái và ôn nhu đó lại là ngạo khí tự tin và cường ngạnh bá đạo tuyệt đối.
Lê Tố thích hội hoạ, cậu hiểu rõ bản thân mình nhất.
Cậu lắc lắc đầu, “Chú muốn cho tôi này nọ, ba ba tôi sẽ không cho tôi làm con nuôi của chú!”
Ngô Hàn Hiên sửng sốt, cười, “Vì cái gì?”
Lê Tố nghĩ nghĩ, cậu biết sẽ là như vậy, “Ba ba một mình nuôi tôi là đủ, không cần người khác.”
Ngô Hàn Hiên cảm giác càng thêm kỳ quái, “Là như vậy?”
“Vâng, đúng thế.” Lê Tố còn nói, “Sau này tôi phỏng chừng không có cách nào kế thừa gia nghiệp ba ba tôi, tôi muốn đi theo hội hoạ.”
Ngô Hàn Hiên cười nói, “Hội họa? Ba ba cậu so với cậu đi trước, làm sao đây?”
Lê Tố hiểu gã nói đi trước ý là chết, mà là người ai ai cũng đều phải chết, vì nguyên do này, Lê Tố mới cảm giác làm người là tốt đẹp, bởi vì vô luận người tốt hay kẻ xấu, cao sang quyền quý hay bách tính bần hèn đều không thể trốn tránh, như vậy, thế giới này mới có vẻ tốt đẹp. Cậu tựa hồ từ trước đã sớm nghĩ đến chữ “Chết” này, cho nên ngược lại không sợ hãi, nói, “Sẽ không, tôi sẽ chết trước ba ba tôi, tôi cam đoan sẽ là như vậy.”
Ngô Hàn Hiên lẳng lặng nhìn cậu, trong con ngươi tối đen sâu thẳm của Lê Tố có điều gì đó khiến gã xem không hiểu. Ban đêm, dưới ngọn đèn hôn ám, Lê Tố tựa như càng có thêm sức quyến rũ, bất đồng rất lớn với thứ ánh sáng bên cạnh gã.
Ngô Hàn Hiên không có cách nào hỏi cậu nguyên nhân, chỉ là ôn nhu nở nụ cười.
“Cậu vẽ tranh, vẽ những gì?”
Lê Tố nói, “Thích vẽ cảnh vật hơn, nhân vật thì đôi khi cũng có vẽ.”
Ngô Hàn Hiên nói, “Nếu có cơ hội tôi sẽ đến xem tranh của cậu vẽ.”
Lê Tố nói, “Cám ơn.”
Lê Tố ăn kem ly đã có chút say, nhưng chính cậu không biết, chỉ cảm thấy mình như phiêu phiêu dục tiên, đôi mắt sâu thẳm nhìn trước mặt Ngô Hàn Hiên, mang theo một loại huyền bí mê hoặc.
Có người hầu đến gọi Ngô Hàn Hiên, gã liền đi vào, lệnh người hầu mang cho Lê Tố khăn tay và đổi hoa quả, lại vì cậu mang thêm một ly kem sâm-panh. Lê Tố tựa vào ghế từ từ ăn, choáng vựng hồ hồ, nhưng tinh thần cũng rất thả lỏng, cậu cảm giác thực thoải mái.
Lê Trường Ân cũng uống không ít rượu, quay đầu tìm con trai, chung quanh không thấy, người hầu Ngô gia mới đến nói với y, “Tiểu thiếu gia ngồi ở ban công, cậu ấy thích yên tĩnh.”
Lê Trường Ân xác nhận, lúc này mới đi đến ban công tìm con trai.
Lê Tố đã muốn say, tựa vào ghế, ngẩn người nhìn xa xa. Lê Trường Ân đến, cậu cũng không phát hiện ra cha. Lê Trường Ân cúi xuống hôn lên trán cậu một cái, cậu mới có một chút xoay người, mơ mơ hồ hồ nhận ra đây là phụ thân mình, liền mềm mại gọi cha, “Ba ba…… Ba ba……”
Lê Trường Ân nói, “Ừm, cha ở đây.”
Nhìn kem ly la liệt trên bàn, không khỏi nhéo hai má Lê Tố một cái, nói, “Tiểu tử ngốc, ăn nhiều kem ly như thế, bụng không lạnh sao?”
Lê Tố cười với cha, say, không có ý thức, khóe mắt, đuôi lông mày đều mang theo vẻ mị hoặc.
Lê Trường Ân ôm con trai mơ mơ màng màng của mình vào trong ngực, mang đi ra ngoài, Ngô Hàn Hiên tiến đến nói, “Tố Tố muốn ngủ, có muốn hay không, các người ngủ lại nhà tôi, ngày mai hẳn trở về, thế nào?”
Lê Trường Ân kỳ thật đã nhìn ra thái độ Ngô Hàn Hiên đối với Lê Tố có chút kỳ quái. Với con trai của một đối tác, như vậy là quá tốt, Lê Trường Ân cảm thấy nếu là trước đây gã căn bản sẽ không làm như thế, cho nên, y cự tuyệt, “Không cần, cái dạng này, còn phải trở về tắm rửa mới được, phải thay quần áo.”
Ngô Hàn Hiên nói, “Ừm, vậy đi đi. Trường Ân, là như vầy, nếu anh không ngại, chúng ta ký kết làm ăn mấy ngày nay, anh có thể cho Tố Tố tới nhà của tôi làm khách vài ngày, trong nhà có người, so với để cậu bé ở lại khách sạn vẫn là tốt hơn ……”
Bởi vì Lê Tố quá tinh tế mẫn cảm, lại xinh đẹp yếu ớt giống nữ hài tử, cho nên Lê Trường Ân trong quá trình nuôi dưỡng Lê Tố cũng hình thành thói quen cẩn trọng, tuyệt đối sẽ không giống như các phụ thân khác hồ đả hải suất (1), được người mời làm khách thì y cũng sẽ đi.
Lê Trường Ân nói, “Không cần, thằng bé muốn tự mình đi xem triển lãm tranh.”
Ngô Hàn Hiên cười nói, “Như vầy, kỳ thật là như vầy, tôi có ý muốn nhận Tố Tố làm con nuôi. Tôi cùng cậu ấy đã nói chuyện qua một chút, cậu bé nói hết thảy đều tuỳ thuộc vào ý của anh.”
Lê Trường Ân sửng sốt, rượu khiến y thêm mạnh miệng, “Không cần, làm con nuôi cho anh sẽ rất phiền toái anh, còn phải mời thầy bói xem bát tự (2) của hai người, Tố Tố bát tự nhược, không dám làm con nuôi của người quá mạnh mẽ, sợ bị ép tới còn lợi hại hơn.”
Lê Trường Ân mang Lê Tố đi, Ngô Hàn Hiên đứng ở cửa, cười cười, trong lòng trướng nhiên nhược thất (3).
Trở lại khách sạn, Lê Trường Ân mang con trai đi thang máy lên lầu. Vào phòng, ném Lê Tố tới trên giường, chính y cũng nằm xuống, nói, “Vẫn là tiểu hài tử, không được uống sâm-panh, ngươi xem ngươi vừa uống liền say.”
Chính y cũng say, cởi giày và tất, áo khoác và quần dài đều cởi, cũng cởi giúp Lê Tố, lười đi tắm rửa, liền trực tiếp ôm con trai ngủ.
.
Chú giải :
(1) ở đây ý nói, vì Lê Tố yếu ớt xinh đẹp giống nữ hài tử cho nên người làm cha cũng mang tâm lý bảo vệ con mình nghiêm ngặt và cẩn thận như đối với con gái thật của mình, sẽ không dễ dàng bị lung lay, bị người khác thuyết phục.
(2) bát tự : xem ngày tháng này nọ, đọc thêm ở đây. Link.
(3) trướng nhiên nhược thất : buồn bã, mất mát, thất vọng.
Lê Tố quay đầu nhìn gã, thoáng có chút ngượng ngùng, ngồi vào bàn, ăn kem ly.
Ngô Hàn Hiên ngồi đối diện Lê Tố, cũng bắt đầu ăn.
Lê Tố thấy gã là một đại nam nhân mà còn ăn kem ly, liền có hơi há hốc mồm. Bộ dáng cậu ngơ ngác nhìn Ngô Hàn Hiên, dị thường đáng yêu, khiến Ngô Hàn Hiên nở nụ cười, “Xảy ra chuyện gì, tôi không thể ăn kem ly giống cậu?”
Lê Tố lắc đầu, “Không phải, chẳng qua ba ba tôi không ăn như thế.”
Ngô Hàn Hiên nói, “Của tôi là kem sâm-panh, cậu muốn thử cái này không, thực ngon miệng nga, so với của cậu ngon hơn.”
Gã mới ăn một ngụm, liền đem nguyên một ly kem lớn của mình đưa cho Lê Tố, lấy lại ly kem của Lê Tố mang về ăn, còn nói, “Ăn đi. Cậu luôn so sánh tôi và ba ba của cậu, vậy làm con nuôi của tôi, thế nào? Hửm? Tố Tố?”
Lê Tố ha ha cười, lấy kem ly ăn, không đáp.
Ngô Hàn Hiên thoáng chốc vươn tay nhẹ nhàng sờ soạng bên tai, trên gương mặt cậu, “Tiểu tử ngốc, chỉ biết cười, làm con nuôi của tôi, ưu đãi rất nhiều đấy.”
Bị gã sờ qua, Lê Tố liền có chút cứng đờ, nhưng không bất mãn né tránh, vả lại nhìn gã xác thực rất thích mình, cậu cũng chỉ dễ dàng thuận theo, nhưng nơi bị sờ qua lại phát sinh một trận nhiệt, ngứa, khiến cậu cảm giác vô cùng bối rối.
Cậu đành phải cúi đầu nói, “Vâng, để ba ba quyết định.”
Ngô Hàn Hiên nói, “Vậy đi, lát nữa hỏi ba ba cậu là được rồi.” Nói xong, nâng tay ý bảo cậu ăn kem, lại hỏi, “Cảm giác thế nào, ăn ngon không?”
Lê Tố gật đầu, “Ăn ngon.”
“Ăn ngon thì ăn nhiều vào, bên trong vẫn còn.” Ngô Hàn Hiên nói, ánh mắt vốn không có đặt trên người Lê Tố, ăn hoa quả nhìn về phía xa xa. Trong thành thị, nhà cao tầng mọc san sát nối tiếp nhau, đèn đuốc huy hoàng, phản chiếu trên mặt nước sông. Gã không tự đại, cho rằng mình là trung tâm của thành phố, nguyên nhân là vì nơi thương trường cạnh tranh ngổn ngang, đủ các loại sự tình, ngược lại khiến gã cảm giác bản thân mình kỳ thật rất nhỏ bé, cho nên khi trông thấy Lê Tố liếc mắt một cái liền đã coi trọng, cậu tiến vào mắt gã, giống như bỗng chốc chạm vào được tim gã, khiến trong một khắc ấy đã khơi gợi nên quái tính của gã. Gã là một nhân loại nhỏ bé, cứ như vậy bị một người khác nắm bắt được.
Theo lời Lê Trường Ân, gã biết Lê Tố mới mười lăm tuổi, đứa nhỏ mười lăm tuổi, y nghĩ gã có thể làm cái gì đây chứ? Nhưng mà, lại không thể quên được.
Làm con nuôi là tốt rồi, Ngô Hàn Hiên nghĩ như thế.
Gã nhìn con sông một hồi, Lê Tố đã muốn ăn xong ly kem sâm-panh nho thơm mát, tựa hồ có vẻ còn chưa ăn đủ, Ngô Hàn Hiên thực sủng nịch nhìn cậu, lại cười, “Tôi mang thêm cho cậu một ly, muốn ăn cái gì?”
Lê Tố cười lắc đầu, “Không cần nữa.”
Ngô Hàn Hiên lại mang thêm kem ly cho cậu, thậm chí mang một ly rượu hoa quả hạt thông đến cho cậu, gã lần đầu tiên gặp được một đứa nhỏ mà mình yêu thích, tự nhiên cái gì cũng đều phải cưng chiều cậu, vì cậu. Lê Tố lại bắt đầu ăn kem ly, uống một ngụm rượu Ngô Hàn Hiên đưa cho, cảm giác khó uống, lại đặt xuống.
Ngô Hàn Hiên nhìn cậu một ngụm nhỏ, một ngụm nhỏ ăn kem, đôi môi cánh hoa bị đông lạnh đỏ bừng, cái lưỡi phấn nộn liếm chiếc muỗng nhỏ bằng bạc, tâm gã sinh tà niệm, đành phải khẩn trương đem tầm nhìn chuyển khai, hỏi cậu, “Mẹ cậu đã qua đời từ rất sớm sao?”
Lê Tố gật gật đầu, “Lúc tôi hơn hai tuổi.”
Ngô Hàn Hiên nói, “Làm khó ba ba cậu nhiều năm như thế không kết hôn.”
Lê Tố cười cười, không đáp lại. Cậu là hy vọng ba ba cậu vĩnh viễn đừng kết hôn.
“Khi biết anh ta, cũng không biết anh ta cư nhiên kết hôn, còn có một đứa con trai đáng yêu như cậu.” Ngô Hàn Hiên tiếp tục nói, Lê Tố tiếp tục ăn, không thèm nhìn.
“Cậu rất thẹn thùng, Tố Tố, cậu hẳn là thường xuyên đi nhiều nơi với ba ba cậu, tham gia tiệc rượu, nhìn ba ba cậu bàn chuyện công việc như thế nào, nhờ vậy, cậu sẽ hiểu biết thêm rất nhiều, sau này cũng có thể kế thừa sự nghiệp của cha. Làm con nuôi của tôi đi, sự nghiệp sau này của tôi cũng chia cậu. Thấy thế nào?”
Lê Tố ngẩng đầu nhìn gã, trên gương mặt Ngô Hàn Hiên mang theo tươi cười, từ ái và ôn nhu. Nhưng, bên dưới lớp vỏ bọc từ ái và ôn nhu đó lại là ngạo khí tự tin và cường ngạnh bá đạo tuyệt đối.
Lê Tố thích hội hoạ, cậu hiểu rõ bản thân mình nhất.
Cậu lắc lắc đầu, “Chú muốn cho tôi này nọ, ba ba tôi sẽ không cho tôi làm con nuôi của chú!”
Ngô Hàn Hiên sửng sốt, cười, “Vì cái gì?”
Lê Tố nghĩ nghĩ, cậu biết sẽ là như vậy, “Ba ba một mình nuôi tôi là đủ, không cần người khác.”
Ngô Hàn Hiên cảm giác càng thêm kỳ quái, “Là như vậy?”
“Vâng, đúng thế.” Lê Tố còn nói, “Sau này tôi phỏng chừng không có cách nào kế thừa gia nghiệp ba ba tôi, tôi muốn đi theo hội hoạ.”
Ngô Hàn Hiên cười nói, “Hội họa? Ba ba cậu so với cậu đi trước, làm sao đây?”
Lê Tố hiểu gã nói đi trước ý là chết, mà là người ai ai cũng đều phải chết, vì nguyên do này, Lê Tố mới cảm giác làm người là tốt đẹp, bởi vì vô luận người tốt hay kẻ xấu, cao sang quyền quý hay bách tính bần hèn đều không thể trốn tránh, như vậy, thế giới này mới có vẻ tốt đẹp. Cậu tựa hồ từ trước đã sớm nghĩ đến chữ “Chết” này, cho nên ngược lại không sợ hãi, nói, “Sẽ không, tôi sẽ chết trước ba ba tôi, tôi cam đoan sẽ là như vậy.”
Ngô Hàn Hiên lẳng lặng nhìn cậu, trong con ngươi tối đen sâu thẳm của Lê Tố có điều gì đó khiến gã xem không hiểu. Ban đêm, dưới ngọn đèn hôn ám, Lê Tố tựa như càng có thêm sức quyến rũ, bất đồng rất lớn với thứ ánh sáng bên cạnh gã.
Ngô Hàn Hiên không có cách nào hỏi cậu nguyên nhân, chỉ là ôn nhu nở nụ cười.
“Cậu vẽ tranh, vẽ những gì?”
Lê Tố nói, “Thích vẽ cảnh vật hơn, nhân vật thì đôi khi cũng có vẽ.”
Ngô Hàn Hiên nói, “Nếu có cơ hội tôi sẽ đến xem tranh của cậu vẽ.”
Lê Tố nói, “Cám ơn.”
Lê Tố ăn kem ly đã có chút say, nhưng chính cậu không biết, chỉ cảm thấy mình như phiêu phiêu dục tiên, đôi mắt sâu thẳm nhìn trước mặt Ngô Hàn Hiên, mang theo một loại huyền bí mê hoặc.
Có người hầu đến gọi Ngô Hàn Hiên, gã liền đi vào, lệnh người hầu mang cho Lê Tố khăn tay và đổi hoa quả, lại vì cậu mang thêm một ly kem sâm-panh. Lê Tố tựa vào ghế từ từ ăn, choáng vựng hồ hồ, nhưng tinh thần cũng rất thả lỏng, cậu cảm giác thực thoải mái.
Lê Trường Ân cũng uống không ít rượu, quay đầu tìm con trai, chung quanh không thấy, người hầu Ngô gia mới đến nói với y, “Tiểu thiếu gia ngồi ở ban công, cậu ấy thích yên tĩnh.”
Lê Trường Ân xác nhận, lúc này mới đi đến ban công tìm con trai.
Lê Tố đã muốn say, tựa vào ghế, ngẩn người nhìn xa xa. Lê Trường Ân đến, cậu cũng không phát hiện ra cha. Lê Trường Ân cúi xuống hôn lên trán cậu một cái, cậu mới có một chút xoay người, mơ mơ hồ hồ nhận ra đây là phụ thân mình, liền mềm mại gọi cha, “Ba ba…… Ba ba……”
Lê Trường Ân nói, “Ừm, cha ở đây.”
Nhìn kem ly la liệt trên bàn, không khỏi nhéo hai má Lê Tố một cái, nói, “Tiểu tử ngốc, ăn nhiều kem ly như thế, bụng không lạnh sao?”
Lê Tố cười với cha, say, không có ý thức, khóe mắt, đuôi lông mày đều mang theo vẻ mị hoặc.
Lê Trường Ân ôm con trai mơ mơ màng màng của mình vào trong ngực, mang đi ra ngoài, Ngô Hàn Hiên tiến đến nói, “Tố Tố muốn ngủ, có muốn hay không, các người ngủ lại nhà tôi, ngày mai hẳn trở về, thế nào?”
Lê Trường Ân kỳ thật đã nhìn ra thái độ Ngô Hàn Hiên đối với Lê Tố có chút kỳ quái. Với con trai của một đối tác, như vậy là quá tốt, Lê Trường Ân cảm thấy nếu là trước đây gã căn bản sẽ không làm như thế, cho nên, y cự tuyệt, “Không cần, cái dạng này, còn phải trở về tắm rửa mới được, phải thay quần áo.”
Ngô Hàn Hiên nói, “Ừm, vậy đi đi. Trường Ân, là như vầy, nếu anh không ngại, chúng ta ký kết làm ăn mấy ngày nay, anh có thể cho Tố Tố tới nhà của tôi làm khách vài ngày, trong nhà có người, so với để cậu bé ở lại khách sạn vẫn là tốt hơn ……”
Bởi vì Lê Tố quá tinh tế mẫn cảm, lại xinh đẹp yếu ớt giống nữ hài tử, cho nên Lê Trường Ân trong quá trình nuôi dưỡng Lê Tố cũng hình thành thói quen cẩn trọng, tuyệt đối sẽ không giống như các phụ thân khác hồ đả hải suất (1), được người mời làm khách thì y cũng sẽ đi.
Lê Trường Ân nói, “Không cần, thằng bé muốn tự mình đi xem triển lãm tranh.”
Ngô Hàn Hiên cười nói, “Như vầy, kỳ thật là như vầy, tôi có ý muốn nhận Tố Tố làm con nuôi. Tôi cùng cậu ấy đã nói chuyện qua một chút, cậu bé nói hết thảy đều tuỳ thuộc vào ý của anh.”
Lê Trường Ân sửng sốt, rượu khiến y thêm mạnh miệng, “Không cần, làm con nuôi cho anh sẽ rất phiền toái anh, còn phải mời thầy bói xem bát tự (2) của hai người, Tố Tố bát tự nhược, không dám làm con nuôi của người quá mạnh mẽ, sợ bị ép tới còn lợi hại hơn.”
Lê Trường Ân mang Lê Tố đi, Ngô Hàn Hiên đứng ở cửa, cười cười, trong lòng trướng nhiên nhược thất (3).
Trở lại khách sạn, Lê Trường Ân mang con trai đi thang máy lên lầu. Vào phòng, ném Lê Tố tới trên giường, chính y cũng nằm xuống, nói, “Vẫn là tiểu hài tử, không được uống sâm-panh, ngươi xem ngươi vừa uống liền say.”
Chính y cũng say, cởi giày và tất, áo khoác và quần dài đều cởi, cũng cởi giúp Lê Tố, lười đi tắm rửa, liền trực tiếp ôm con trai ngủ.
.
Chú giải :
(1) ở đây ý nói, vì Lê Tố yếu ớt xinh đẹp giống nữ hài tử cho nên người làm cha cũng mang tâm lý bảo vệ con mình nghiêm ngặt và cẩn thận như đối với con gái thật của mình, sẽ không dễ dàng bị lung lay, bị người khác thuyết phục.
(2) bát tự : xem ngày tháng này nọ, đọc thêm ở đây. Link.
(3) trướng nhiên nhược thất : buồn bã, mất mát, thất vọng.
Danh sách chương