Nếu đã là đồng tính luyến ái, thì đương nhiên sẽ không trắng trợn lộ liễu.
Buổi chiều sau khi tan học, bởi vì được ra về sớm, vậy nên Lê Tố liền gọi điện thoại thông báo với chú tài xế không cần tới đón cậu, cậu tự mình ngồi xe bus đến chỗ thầy Đường Văn Nghiễn. Trong lòng cậu dạo này bất chợt phát sinh nhiều loại xúc cảm, nếu không đi học vẽ, bản thân sẽ giống như bị tra tấn phát điên.
Thời điểm đến trạm xe, cậu mơ hồ nhận thấy có người luôn nhìn mình, đi theo mình, thế nhưng, vì là gần đây cậu thường xuyên bị người khác nhìn ngắm, cho nên cũng không quá cảnh giác.
Lên xe, cậu ngồi vào hàng ghế sau cùng, lật sách ra xem, lại một lần nữa cảm giác có người nhìn, nhưng khi ngẩng đầu lên quan sát chung quanh, thì không hề phát hiện đối tượng nào khả nghi.
Trên xe không hề thiếu học sinh, Lê Tố nghĩ, hẳn là không có gì nguy hiểm, huống hồ lúc này vẫn là ban ngày, có lẽ sẽ không gặp chuyện không may.
Ngồi hơn ba mươi phút mới đến nhà thầy Đường Văn Nghiễn. Bước xuống xe, mùa đông, sắc trời rất nhanh chập tối, sương đêm tràn ngập bốn phương, thời tiết chuyển lạnh, Lê Tố đem khăn quàng quanh cổ, chậm rãi đi về phía trước.
Nơi con hẻm nhỏ, cây hoè gai đã rụng hết lá, đứng trơ trọi một mình, Lê Tố động tác chậm rãi, cậu đến bên dưới tàng cây hoè gai, ngơ ngẩn ngửa đầu nhìn trời mây, mà người ở phía sau đi theo cậu cách đó không xa, hắn quan sát cậu, tựa như cũng đang tiến nhập vào thế giới của Lê Tố. Đắm chìm trong không gian tuyệt đẹp, cậu thong thả ngân nga, “Nguyên lai ! Hoa Tử Yên đã lụi tàn, lại giống như hoang vu đổ nát, thế nhưng ngày tốt, cảnh đẹp cùng trời xanh, vậy thì cứ để tâm an vui, thưởng ngoạn nơi sân viện nhà ai.” Mỗi một âm tiết, mỗi một nhịp điệu đều mang theo một cỗ ưu nhã cổ điển, như mộng cảnh huyền ảo giữa đời thực đơn sơ.
Trình Ca hoàn toàn bị Lê Tố mê hoặc, hơn nữa còn cho rằng Lê Tố nhất định thuộc loại người giống hắn.
Lê Tố lại đi thêm một đoạn, từ trên mái ngói xập xệ của ngôi nhà nào đó xuất hiện một chú mèo nhỏ, cậu nhìn chằm chằm vào con mèo, mèo nhỏ trên mái ngói cũng nhìn lại cậu, rồi đột nhiên cong đuôi chạy mất, mà Lê Tố thì vẫn còn duy trì tư thế ngẩn người nhìn theo.
Trình Ca thừa dịp phía sau chạy lên, Lê Tố đang muốn xoay người, thế là cậu bị hắn kéo lại một phen.
Lê Tố bấy giờ đã nhận ra cái người lén lút này, cậu từng gặp qua hắn ở trường, hơn nữa mấy ngày hôm trước, cậu làm rơi sách, người này còn chạy ra giúp đỡ cậu, mọi người nói hắn là học sinh lớp 11, còn nghe đồn là rất tài giỏi.
Lê Tố đối với hắn, nhẹ giọng hỏi, “Cậu có chuyện gì sao?”
Trình Ca đột nhiên phát hiện chính mình miệng khô lưỡi khô, trong bụng nổi lên ý đồ đen tối, lúc này đối mặt với đôi mắt trong suốt của Lê Tố, dĩ nhiên thốt không nên lời, hơn nửa ngày mới cố lấy dũng khí nói, “Là như vậy, cậu, cậu cũng là như vậy đi?”
Lê Tố không hiểu, lui một bước, “Là cái gì?”
Trình Ca nói, “Cậu đừng không thừa nhận, cậu cũng thích nam nhân có phải hay không?”
Lê Tố nhíu mày, vẫn là không hiểu.
Trình Ca vẫn không bỏ cuộc, “Lê Tố, tôi thực thích cậu, cậu nguyện ý cùng tôi kết giao không? Tôi quan sát cậu từ rất lâu, cậu còn không có bạn trai có phải hay không, cậu cùng tôi kết giao, như thế nào? Tôi sẽ hảo hảo đối tốt với cậu, ở trường học sẽ che chở cậu.”
Lê Tố kinh ngạc, “Tôi không phải nữ sinh.”
Trình Ca nói, “Tôi biết cậu không phải. Tôi thích cậu, cậu đáp ứng không?”
Lê Tố cả kinh, lại lui về sau hai bước, xoay người muốn chạy, Trình Ca khẩn trương kéo cậu lại, “Lê Tố, tôi thật sự vô cùng thích cậu.”
Lê Tố cố gắng tránh thoát, “Tôi không thích cậu.”
Lê Tố lúc bấy giờ mới hiểu được, những lời Trình ca nói vừa rồi là ám chỉ đồng tính luyến ái.
Về đồng tính luyến ái, cậu cũng chỉ đọc qua một ít từ sách báo, đối với vấn đề này hiểu biết rất hạn chế, hiện tại bị Trình ca quấn lấy liền phi thường kinh hoảng.
Trình Ca so với Lê Tố cao lớn hơn rất nhiều, khí lực không nhỏ, vào loại thời điểm này khí lực càng kinh người, đem Lê Tố kéo lại, hơn nữa còn trấn áp cậu lên tường, gắt gao giữ lấy cậu, “Cậu cũng thích nam nhân phải không, cùng tôi ở một chỗ đi.”
Lê Tố lắc đầu, kinh hoảng nói, “Không, không, không cần. Tôi phải đi, cậu mau thả tôi ra.”
“Không được, không được, cậu phải đáp ứng tôi, cậu đáp ứng tôi.” Trình Ca nhất thời sốt ruột, dùng khí lực quá lớn, cơ hồ áp Lê Tố đến muốn nghẹt thở.
Lê Tố bắt đầu kêu cứu, Trình Ca bối rối dùng một bàn tay che miệng của cậu, “Không cần kêu, cậu không cần kêu.”
Lê Tố thiếu chút nữa bị hắn làm cho ngất xỉu, may mắn An Duy tới đúng lúc.
An Duy cũng đến phòng vẽ tranh, đi qua con đường này. Hừ! Hắn trông thấy phía trước một nam sinh đang áp chế ai đó lên tường, thân thể người nọ so với hắn nhỏ hơn rất nhiều, hắn còn tưởng rằng kia là một nữ hài tử, nghĩ hai người đương cùng nhau thân mật, nhìn kỹ, mới chú ý tới người bị áp lên tường mặc quần áo trông rất giống Lê Tố.
Hắn khiếp sợ chạy tới, hung hăn tóm lấy Trình Ca, “Mày đang làm cái gì?”
Trình Ca buông Lê Tố ra, chân cậu mềm nhũn, lập tức bủn rủn khuỵ xuống, bắt đầu ho khan kịch liệt.
An Duy cũng ý thức được Lê Tố là bị người ta khi dễ, vậy nên liền nhào tới đánh Trình Ca.
Lê Tố ngồi ở chỗ kia, vẫn ho khan, khó thở, một hai phút sau ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy An Duy cùng Trình đang đánh nhau túi bụi.
Lê Tố mới bắt đầu hô to, “Cứu mạng, cứu mạng !”
Trình Ca rất là sốt ruột, càng sốt ruột thì càng không phải đối thủ của An Duy, bị An Duy hung hăng đánh cho mấy quyền, Trình Ca bị đánh đến máu mũi chảy ròng ròng, vẻ mặt thê thảm, Lê Tố trông thấy máu liền vô cùng hoảng hốt, ký ức đáng sợ nào đó trong quá khứ khiến cậu bừng tỉnh, cậu kêu to lên, “Không cần đánh, không cần đánh.”
An Duy hung hăng xô ngã Trình Ca, Trình Ca ngã lăn trên mặt đất, đối Lê Tố hô, “Cậu sẽ hối hận.”
Lê Tố đổ đầy mồ hôi, chạy đến ôm lấy An Duy.
An Duy đối Trình Ca nói, “Sau này còn dám ăn hiếp Tố Tố, tao sẽ đi chào hỏi mày đấy, cút xéo!”
Trình Ca đi, An Duy theo Lê Tố vào nhà thầy Đường Văn Nghiễn.
Tìm bảo mẫu thoa thuốc, Lê Tố thật cẩn thận bôi thuốc lên cằm An Duy.
Lê Tố trên mặt là vẻ u sầu nhàn nhạt, lông mi thật dài nửa rủ xuống, từng sợi từng sợi rõ ràng, An Duy nhìn cậu, lại nhìn đến bờ môi hồng nhạt, đôi môi của Lê Tố tựa như cánh hoa đầy đặn, tươi mới giống hệt nữ sinh.
An Duy thậm chí muốn hôn, bất quá lúc này chỉ dám dùng ánh mắt mà nhìn.
Lê Tố hỏi, “Đau không?”
“Hoàn hảo, không đau.” An Duy nhẹ giọng trả lời, rõ ràng tâm tư phức tạp.
“Sao lại không đau, đều bầm xanh.” Lê Tố trong thanh âm cũng mang theo ưu sầu.
“Thật sự không đau, em đừng có bày ra cái dạng này. Hơn nữa, cho dù đau cũng không thành vấn đề, tôi đây không phải là anh hùng cứu mỹ nhân sao? Thụ thương thế nào cũng đều đáng giá.” An Duy cười hề hề.
Lê Tố nói, “Cái gì, anh không phải anh hùng, tôi cũng không phải mỹ nhân.”
Lại hỏi, “Trừ nơi này ra, còn có chỗ nào bị thương nữa không?”
“Không có, mùa đông mặc nhiều quần áo, căn bản đánh không đau.” An Duy thực tiêu sái nói.
“Thật sao?” Lê Tố vẫn có đôi chút lo lắng, sợ trên người An Duy có nội thương.
“Thật sự, không thể thật hơn. Nhờ quần áo trên người đánh không đau, nên tôi mới tập trung tinh thần đập vô mặt tên tôn tử kia, đánh hắn rốt cuộc thành ra như vậy, thật là phấn khích.” An Duy cười ha hả nói, làm ra bộ dáng hào hiệp.
Nhìn Lê Tố nhíu mày không nói lời nào, hắn lại hỏi cậu, “Hắn rốt cuộc là người nào, vì cái gì khi dễ em?”
Lê Tố ấp úng đáp, “Là đồng học lớp 11 cùng trường.”
An Duy vô cùng kinh ngạc, “Nhà của hắn ở gần đây sao, sao lại đặc biệt đến tận đây khi dễ em? Hơn nữa, hai người có thù oán gì với nhau sao?”
Lê Tố im lặng, vô luận An Duy nói thế nào, cậu chỉ là không trả lời.
Sau buổi cơm chiều, tại phòng vẽ tranh, An Duy đột nhiên đối Lê Tố nói, “Tôi chuyển sang trường của em học được không, như vậy tôi có thể bảo hộ em, trông thấy em thế này, không phải sẽ bị mọi người khi dễ sao!”
Lê Tố đang ngồi phác hoạ bản thảo, nghe hắn nói vậy, liền ngẩng đầu lên, “Tôi ở trường không có bị người nào khi dễ, anh không cần xằng bậy.”
An Duy nói, “Không bị người ta khi dễ, thế sao lại có người đuổi tới tận nơi này để đánh em?”
Lê Tố, “Không có đánh tôi, anh không thấy trên người tôi không có thụ thương sao?”
An Duy, “Hắn rốt cuộc đã làm cái gì……” Nói tới đây, hắn đột nhiên dùng ánh mắt phi thường kinh ngạc nhìn về phía Lê Tố, “Không…… Không thể nào?”
Lê Tố bị hắn nhìn đến mức trên lưng nổi hết da gà, “Xảy ra chuyện gì?”
An Duy nói, “Hắn là đồng tính luyến ái có phải hay không, chẳng lẽ lúc ấy là…… Là muốn hôn em sao?”
Lê Tố vì những lời này mà vô cùng sửng sốt, bút máy trên tay cũng rơi xuống, “Anh nói lung tung cái gì !”
An Duy trên mặt thần sắc không giống như lúc bình thường cười hi hi ha ha nữa, hiện tại trở nên phi thường nghiêm túc đứng đắn, “Lê Tố, là thật, có phải hay không?”
“Không phải !” Lê Tố vẻ mặt đỏ bừng, lớn tiếng phản bác.
An Duy ánh mắt sáng ngời hữu thần quan sát cậu, “Khẳng định đúng là như vậy, hắn thích em phải không? Vừa rồi tôi đã cảm giác có chút kỳ quái, ánh mắt hắn nhìn em cũng không giống như có cừu hận.”
“Không phải nói !” Lê Tố nổi giận nhìn hắn.
“Có thể trả lời tôi nghe một chút? Em đáp ứng hắn sao? Hắn theo đuổi em phải không, em đã đáp ứng rồi?” An Duy đi đến bên người Lê Tố, cúi đầu nhìn ánh mắt Lê Tố.
Lê Tố bối rối xoay đầu đi, lại đặt bút máy xuống, đáp, “Tôi muốn trở về.”
Nói xong, liền đi lấy túi sách, An Duy vẫn truy đuổi không buông, hỏi, “Tố Tố, em thích nam sinh sao?”
Lê Tố ngoảnh đầu đối hắn rống to, “Không đúng, không phải nói.”
An Duy lại muốn hỏi, cậu liền lấy túi sách bỏ chạy như bay, An Duy đuổi theo, “Em muốn làm gì, ba ba em còn chưa có đến.”
Lê Tố không để ý tới hắn, chạy đến cửa đợi Lê Trường Ân, tựa như là có thần giao cách cảm, xe của Lê Trường Ân vừa đúng lúc xuất hiện trước cửa.
Lê Trường Ân nhìn thấy Lê Tố cư nhiên lại đứng trước cửa đợi, y không khỏi kinh ngạc, mở cửa xe, xuống xe, đi về phía cậu, đang muốn nói chuyện, Lê Tố đã lao tới, bổ nhào vào lòng y, y vừa vặn nhanh chóng ôm lấy con trai.
Mà An Duy đã đuổi theo ra đến cửa, còn nói, “Người kia không đáng tin, em trăm ngàn lần không thể thích hắn.”
Hắn trông thấy Lê Trường Ân, không khỏi lập tức xấu hổ.
Lê Trường Ân hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
Lê Tố đáp, “Ba ba, đi thôi, con muốn về nhà.”
An Duy cũng nói, “Thúc thúc, không có việc gì.”
Lê Trường Ân lại hỏi An Duy, “Hôm nay muốn về cùng nhau không?”
An Duy lắc đầu, “Một lát nữa cháu mới về.”
☆
Buổi chiều sau khi tan học, bởi vì được ra về sớm, vậy nên Lê Tố liền gọi điện thoại thông báo với chú tài xế không cần tới đón cậu, cậu tự mình ngồi xe bus đến chỗ thầy Đường Văn Nghiễn. Trong lòng cậu dạo này bất chợt phát sinh nhiều loại xúc cảm, nếu không đi học vẽ, bản thân sẽ giống như bị tra tấn phát điên.
Thời điểm đến trạm xe, cậu mơ hồ nhận thấy có người luôn nhìn mình, đi theo mình, thế nhưng, vì là gần đây cậu thường xuyên bị người khác nhìn ngắm, cho nên cũng không quá cảnh giác.
Lên xe, cậu ngồi vào hàng ghế sau cùng, lật sách ra xem, lại một lần nữa cảm giác có người nhìn, nhưng khi ngẩng đầu lên quan sát chung quanh, thì không hề phát hiện đối tượng nào khả nghi.
Trên xe không hề thiếu học sinh, Lê Tố nghĩ, hẳn là không có gì nguy hiểm, huống hồ lúc này vẫn là ban ngày, có lẽ sẽ không gặp chuyện không may.
Ngồi hơn ba mươi phút mới đến nhà thầy Đường Văn Nghiễn. Bước xuống xe, mùa đông, sắc trời rất nhanh chập tối, sương đêm tràn ngập bốn phương, thời tiết chuyển lạnh, Lê Tố đem khăn quàng quanh cổ, chậm rãi đi về phía trước.
Nơi con hẻm nhỏ, cây hoè gai đã rụng hết lá, đứng trơ trọi một mình, Lê Tố động tác chậm rãi, cậu đến bên dưới tàng cây hoè gai, ngơ ngẩn ngửa đầu nhìn trời mây, mà người ở phía sau đi theo cậu cách đó không xa, hắn quan sát cậu, tựa như cũng đang tiến nhập vào thế giới của Lê Tố. Đắm chìm trong không gian tuyệt đẹp, cậu thong thả ngân nga, “Nguyên lai ! Hoa Tử Yên đã lụi tàn, lại giống như hoang vu đổ nát, thế nhưng ngày tốt, cảnh đẹp cùng trời xanh, vậy thì cứ để tâm an vui, thưởng ngoạn nơi sân viện nhà ai.” Mỗi một âm tiết, mỗi một nhịp điệu đều mang theo một cỗ ưu nhã cổ điển, như mộng cảnh huyền ảo giữa đời thực đơn sơ.
Trình Ca hoàn toàn bị Lê Tố mê hoặc, hơn nữa còn cho rằng Lê Tố nhất định thuộc loại người giống hắn.
Lê Tố lại đi thêm một đoạn, từ trên mái ngói xập xệ của ngôi nhà nào đó xuất hiện một chú mèo nhỏ, cậu nhìn chằm chằm vào con mèo, mèo nhỏ trên mái ngói cũng nhìn lại cậu, rồi đột nhiên cong đuôi chạy mất, mà Lê Tố thì vẫn còn duy trì tư thế ngẩn người nhìn theo.
Trình Ca thừa dịp phía sau chạy lên, Lê Tố đang muốn xoay người, thế là cậu bị hắn kéo lại một phen.
Lê Tố bấy giờ đã nhận ra cái người lén lút này, cậu từng gặp qua hắn ở trường, hơn nữa mấy ngày hôm trước, cậu làm rơi sách, người này còn chạy ra giúp đỡ cậu, mọi người nói hắn là học sinh lớp 11, còn nghe đồn là rất tài giỏi.
Lê Tố đối với hắn, nhẹ giọng hỏi, “Cậu có chuyện gì sao?”
Trình Ca đột nhiên phát hiện chính mình miệng khô lưỡi khô, trong bụng nổi lên ý đồ đen tối, lúc này đối mặt với đôi mắt trong suốt của Lê Tố, dĩ nhiên thốt không nên lời, hơn nửa ngày mới cố lấy dũng khí nói, “Là như vậy, cậu, cậu cũng là như vậy đi?”
Lê Tố không hiểu, lui một bước, “Là cái gì?”
Trình Ca nói, “Cậu đừng không thừa nhận, cậu cũng thích nam nhân có phải hay không?”
Lê Tố nhíu mày, vẫn là không hiểu.
Trình Ca vẫn không bỏ cuộc, “Lê Tố, tôi thực thích cậu, cậu nguyện ý cùng tôi kết giao không? Tôi quan sát cậu từ rất lâu, cậu còn không có bạn trai có phải hay không, cậu cùng tôi kết giao, như thế nào? Tôi sẽ hảo hảo đối tốt với cậu, ở trường học sẽ che chở cậu.”
Lê Tố kinh ngạc, “Tôi không phải nữ sinh.”
Trình Ca nói, “Tôi biết cậu không phải. Tôi thích cậu, cậu đáp ứng không?”
Lê Tố cả kinh, lại lui về sau hai bước, xoay người muốn chạy, Trình Ca khẩn trương kéo cậu lại, “Lê Tố, tôi thật sự vô cùng thích cậu.”
Lê Tố cố gắng tránh thoát, “Tôi không thích cậu.”
Lê Tố lúc bấy giờ mới hiểu được, những lời Trình ca nói vừa rồi là ám chỉ đồng tính luyến ái.
Về đồng tính luyến ái, cậu cũng chỉ đọc qua một ít từ sách báo, đối với vấn đề này hiểu biết rất hạn chế, hiện tại bị Trình ca quấn lấy liền phi thường kinh hoảng.
Trình Ca so với Lê Tố cao lớn hơn rất nhiều, khí lực không nhỏ, vào loại thời điểm này khí lực càng kinh người, đem Lê Tố kéo lại, hơn nữa còn trấn áp cậu lên tường, gắt gao giữ lấy cậu, “Cậu cũng thích nam nhân phải không, cùng tôi ở một chỗ đi.”
Lê Tố lắc đầu, kinh hoảng nói, “Không, không, không cần. Tôi phải đi, cậu mau thả tôi ra.”
“Không được, không được, cậu phải đáp ứng tôi, cậu đáp ứng tôi.” Trình Ca nhất thời sốt ruột, dùng khí lực quá lớn, cơ hồ áp Lê Tố đến muốn nghẹt thở.
Lê Tố bắt đầu kêu cứu, Trình Ca bối rối dùng một bàn tay che miệng của cậu, “Không cần kêu, cậu không cần kêu.”
Lê Tố thiếu chút nữa bị hắn làm cho ngất xỉu, may mắn An Duy tới đúng lúc.
An Duy cũng đến phòng vẽ tranh, đi qua con đường này. Hừ! Hắn trông thấy phía trước một nam sinh đang áp chế ai đó lên tường, thân thể người nọ so với hắn nhỏ hơn rất nhiều, hắn còn tưởng rằng kia là một nữ hài tử, nghĩ hai người đương cùng nhau thân mật, nhìn kỹ, mới chú ý tới người bị áp lên tường mặc quần áo trông rất giống Lê Tố.
Hắn khiếp sợ chạy tới, hung hăn tóm lấy Trình Ca, “Mày đang làm cái gì?”
Trình Ca buông Lê Tố ra, chân cậu mềm nhũn, lập tức bủn rủn khuỵ xuống, bắt đầu ho khan kịch liệt.
An Duy cũng ý thức được Lê Tố là bị người ta khi dễ, vậy nên liền nhào tới đánh Trình Ca.
Lê Tố ngồi ở chỗ kia, vẫn ho khan, khó thở, một hai phút sau ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy An Duy cùng Trình đang đánh nhau túi bụi.
Lê Tố mới bắt đầu hô to, “Cứu mạng, cứu mạng !”
Trình Ca rất là sốt ruột, càng sốt ruột thì càng không phải đối thủ của An Duy, bị An Duy hung hăng đánh cho mấy quyền, Trình Ca bị đánh đến máu mũi chảy ròng ròng, vẻ mặt thê thảm, Lê Tố trông thấy máu liền vô cùng hoảng hốt, ký ức đáng sợ nào đó trong quá khứ khiến cậu bừng tỉnh, cậu kêu to lên, “Không cần đánh, không cần đánh.”
An Duy hung hăng xô ngã Trình Ca, Trình Ca ngã lăn trên mặt đất, đối Lê Tố hô, “Cậu sẽ hối hận.”
Lê Tố đổ đầy mồ hôi, chạy đến ôm lấy An Duy.
An Duy đối Trình Ca nói, “Sau này còn dám ăn hiếp Tố Tố, tao sẽ đi chào hỏi mày đấy, cút xéo!”
Trình Ca đi, An Duy theo Lê Tố vào nhà thầy Đường Văn Nghiễn.
Tìm bảo mẫu thoa thuốc, Lê Tố thật cẩn thận bôi thuốc lên cằm An Duy.
Lê Tố trên mặt là vẻ u sầu nhàn nhạt, lông mi thật dài nửa rủ xuống, từng sợi từng sợi rõ ràng, An Duy nhìn cậu, lại nhìn đến bờ môi hồng nhạt, đôi môi của Lê Tố tựa như cánh hoa đầy đặn, tươi mới giống hệt nữ sinh.
An Duy thậm chí muốn hôn, bất quá lúc này chỉ dám dùng ánh mắt mà nhìn.
Lê Tố hỏi, “Đau không?”
“Hoàn hảo, không đau.” An Duy nhẹ giọng trả lời, rõ ràng tâm tư phức tạp.
“Sao lại không đau, đều bầm xanh.” Lê Tố trong thanh âm cũng mang theo ưu sầu.
“Thật sự không đau, em đừng có bày ra cái dạng này. Hơn nữa, cho dù đau cũng không thành vấn đề, tôi đây không phải là anh hùng cứu mỹ nhân sao? Thụ thương thế nào cũng đều đáng giá.” An Duy cười hề hề.
Lê Tố nói, “Cái gì, anh không phải anh hùng, tôi cũng không phải mỹ nhân.”
Lại hỏi, “Trừ nơi này ra, còn có chỗ nào bị thương nữa không?”
“Không có, mùa đông mặc nhiều quần áo, căn bản đánh không đau.” An Duy thực tiêu sái nói.
“Thật sao?” Lê Tố vẫn có đôi chút lo lắng, sợ trên người An Duy có nội thương.
“Thật sự, không thể thật hơn. Nhờ quần áo trên người đánh không đau, nên tôi mới tập trung tinh thần đập vô mặt tên tôn tử kia, đánh hắn rốt cuộc thành ra như vậy, thật là phấn khích.” An Duy cười ha hả nói, làm ra bộ dáng hào hiệp.
Nhìn Lê Tố nhíu mày không nói lời nào, hắn lại hỏi cậu, “Hắn rốt cuộc là người nào, vì cái gì khi dễ em?”
Lê Tố ấp úng đáp, “Là đồng học lớp 11 cùng trường.”
An Duy vô cùng kinh ngạc, “Nhà của hắn ở gần đây sao, sao lại đặc biệt đến tận đây khi dễ em? Hơn nữa, hai người có thù oán gì với nhau sao?”
Lê Tố im lặng, vô luận An Duy nói thế nào, cậu chỉ là không trả lời.
Sau buổi cơm chiều, tại phòng vẽ tranh, An Duy đột nhiên đối Lê Tố nói, “Tôi chuyển sang trường của em học được không, như vậy tôi có thể bảo hộ em, trông thấy em thế này, không phải sẽ bị mọi người khi dễ sao!”
Lê Tố đang ngồi phác hoạ bản thảo, nghe hắn nói vậy, liền ngẩng đầu lên, “Tôi ở trường không có bị người nào khi dễ, anh không cần xằng bậy.”
An Duy nói, “Không bị người ta khi dễ, thế sao lại có người đuổi tới tận nơi này để đánh em?”
Lê Tố, “Không có đánh tôi, anh không thấy trên người tôi không có thụ thương sao?”
An Duy, “Hắn rốt cuộc đã làm cái gì……” Nói tới đây, hắn đột nhiên dùng ánh mắt phi thường kinh ngạc nhìn về phía Lê Tố, “Không…… Không thể nào?”
Lê Tố bị hắn nhìn đến mức trên lưng nổi hết da gà, “Xảy ra chuyện gì?”
An Duy nói, “Hắn là đồng tính luyến ái có phải hay không, chẳng lẽ lúc ấy là…… Là muốn hôn em sao?”
Lê Tố vì những lời này mà vô cùng sửng sốt, bút máy trên tay cũng rơi xuống, “Anh nói lung tung cái gì !”
An Duy trên mặt thần sắc không giống như lúc bình thường cười hi hi ha ha nữa, hiện tại trở nên phi thường nghiêm túc đứng đắn, “Lê Tố, là thật, có phải hay không?”
“Không phải !” Lê Tố vẻ mặt đỏ bừng, lớn tiếng phản bác.
An Duy ánh mắt sáng ngời hữu thần quan sát cậu, “Khẳng định đúng là như vậy, hắn thích em phải không? Vừa rồi tôi đã cảm giác có chút kỳ quái, ánh mắt hắn nhìn em cũng không giống như có cừu hận.”
“Không phải nói !” Lê Tố nổi giận nhìn hắn.
“Có thể trả lời tôi nghe một chút? Em đáp ứng hắn sao? Hắn theo đuổi em phải không, em đã đáp ứng rồi?” An Duy đi đến bên người Lê Tố, cúi đầu nhìn ánh mắt Lê Tố.
Lê Tố bối rối xoay đầu đi, lại đặt bút máy xuống, đáp, “Tôi muốn trở về.”
Nói xong, liền đi lấy túi sách, An Duy vẫn truy đuổi không buông, hỏi, “Tố Tố, em thích nam sinh sao?”
Lê Tố ngoảnh đầu đối hắn rống to, “Không đúng, không phải nói.”
An Duy lại muốn hỏi, cậu liền lấy túi sách bỏ chạy như bay, An Duy đuổi theo, “Em muốn làm gì, ba ba em còn chưa có đến.”
Lê Tố không để ý tới hắn, chạy đến cửa đợi Lê Trường Ân, tựa như là có thần giao cách cảm, xe của Lê Trường Ân vừa đúng lúc xuất hiện trước cửa.
Lê Trường Ân nhìn thấy Lê Tố cư nhiên lại đứng trước cửa đợi, y không khỏi kinh ngạc, mở cửa xe, xuống xe, đi về phía cậu, đang muốn nói chuyện, Lê Tố đã lao tới, bổ nhào vào lòng y, y vừa vặn nhanh chóng ôm lấy con trai.
Mà An Duy đã đuổi theo ra đến cửa, còn nói, “Người kia không đáng tin, em trăm ngàn lần không thể thích hắn.”
Hắn trông thấy Lê Trường Ân, không khỏi lập tức xấu hổ.
Lê Trường Ân hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
Lê Tố đáp, “Ba ba, đi thôi, con muốn về nhà.”
An Duy cũng nói, “Thúc thúc, không có việc gì.”
Lê Trường Ân lại hỏi An Duy, “Hôm nay muốn về cùng nhau không?”
An Duy lắc đầu, “Một lát nữa cháu mới về.”
☆
Danh sách chương