Diệu Diệu và thần tiên ca ca làm hòa.

Không những mỗi đêm đều gặp nhau mà mỗi lần học viện được nghỉ, cô đều thúc giục phụ thân đưa mình vào cung, thỉnh thoảng Nguyên Định Dã bận việc đều sẽ bị cô níu chặt lỗ tai nhắc tới nhắc lui.

Ngày thường thì phải đi học, ngày nghỉ thì tiến cung chơi với thái tử, lúc rảnh rỗi khác sẽ chơi với Đại Hoàng và các bằng hữu.

Diệu Diệu bỗng chốc trở nên bận vô cùng, cho dù không đi chơi thì cô cũng có rất nhiều bài tập phải làm. Lúc Diệu Diệu nghe lão phu nhân nói Chúc cô nương sắp đính hôn thì mới nhớ tới mình đã lâu không gặp Chúc cô nương.

Diệu Diệu vừa nghe xong vội vàng hỏi: "Chúc tỷ tỷ đính hôn với ai thế ạ?"

"Còn chưa định ra." Lão phu nhân cười nói: "Gần đây Chúc gia và Liễu gia hay qua lại thân thiết với nhau, có thể là gả cho công tử Liễu gia. Tiểu tử nhà Liễu gia kia tuấn tú thanh lịch, nghe nói nó học vấn xuất chúng, chờ sang năm tổ chức khoa cử, có khi còn có thể đỗ trạng nguyên."

Diệu Diệu nghĩ nghĩ vẫn không biết công tử Liễu gia kia là ai, nhưng vừa nhắc tới khoa cử, cô lại nghĩ đến Nguyễn công tử.

Huynh trưởng của Nguyễn Vân Hoành nói sẽ đi thi để dành lấy danh trạng nguyên.

Diệu Diệu mỗi ngày đều có thể gặp Nguyễn Vân Hoành ở trường nhưng lại rất ít khi nhìn thấy Nguyễn công tử, Nguyễn công tử bề bộn nhiều việc, vừa học tập vừa kiếm sống, nhưng thật ra từ sau lần Diệu Diệu dạy Nguyễn Vân Hoành nuôi gà xong thì cậu ấy có tự mình đến nhà một chuyến nói lời cảm tạ. Ngoại trừ cái này thì không nói gì khác.

Hiện tại đã qua một thời gian, gà chắc đã lớn lên, rau cỏ cũng thế, hai ngày trước Nguyễn Vân Hoành còn mang một ít đồ ăn tới nói đây là vụ mùa đầu tiên, nhất định phải cho Diệu Diệu nếm thử trước.

Diệu Diệu nghĩ đến Nguyễn công tử, lại nghĩ đến Chúc tỷ tỷ, rất nhanh nhớ tới chuyện trộm sách hồi trước.

Nếu là trước đây thì cô cũng sẽ không nghĩ nhiều làm gì nhưng dạo này Diệu Diệu hay nghe kể truyện thư sinh và tiểu thư, chợt nhớ tới hai người, lại cảm thấy có chút giống giống.

Cô hạ giọng, hỏi nhỏ lão phu nhân: "Nãi nãi, Chúc tỷ tỷ muốn gả cho Liễu công tử sao?"

"Chúc phu nhân là người thông tình đạt lý, không phải kiểu người bắt ép. Nếu hai nhà thực sự thành, đương nhiên là cam tâm tình nguyện." Lão phu nhân xoa xoa đầu Diệu Diệu, cười nói: "Cháu còn nhỏ mà đã biết tâm không cam tình không nguyện rồi sao?"

Diệu Diệu sờ sờ đầu, nghiêm túc phản bác: "Cháu biết rất nhiều đấy."

"Có phải lại bắt Hạ Xuân lén đọc thoại bản không?" Lão phu nhân biết cái sở thích lén lút này, thấy Diệu Diệu ngại ngùng, chỉ sờ lên mái tóc cháu gái, dở khóc dở cười nói: "Cháu đừng có nghe mấy câu chuyện đấy nhiều quá rồi coi nó là đời thật."

Đều được giáo dưỡng đàng hoàng trong nhà, lễ nghĩa quy củ đều có cả, lấy đâu ra nhiều tiểu thư nhà giàu buồn vì tình như thế!

Diệu Diệu ngoan ngoãn "Dạ" một tiếng, không hỏi lại nữa.

Hôm sau, lúc đang học kỵ xạ thì gặp Nguyễn Vân Hoành, Diệu Diệu không nhịn được nói với cậu: "Ngươi biết gì chưa? Chúc tỷ tỷ sắp thành thân a!"

Sắc mặt Nguyễn Vân Hoành lập tức thay đổi: "Cái gì?!"

"Chính là Chúc tỷ tỷ mà muội quen lúc trước sao?" Đường Nguyệt Xu nói: "Chúc tỷ tỷ giỏi như vậy, trong kinh thành có rất nhiều người muốn hỏi cưới, ta nghe mẫu thân kể lúc trước đường huynh của ta cũng từng nhờ người tới cửa cầu hôn, nhưng lại bị Chúc gia cự tuyệt."

"Chúc tỷ tỷ tài giỏi, đương nhiên là có nhiều người muốn cưới rồi." Diệu Diệu khát khao nói: "Không biết Chúc tỷ tỷ sẽ gả cho người như thế nào nhỉ, tướng công của Chúc tỷ tỷ nhất định sẽ lợi hại giống như phụ thân ta vậy."

Lục Việt lại không hề hứng thú: "Ta muốn chơi xúc cúc, các ngươi đi không?"

Đường Nguyệt Xu: "Ngươi và Nguyễn Vân Hoành chơi đi."

"Được rồi, vậy Nguyễn Vân Hoành chúng ta đi." Lục Việt vỗ vỗ mông đứng lên, thấy bạn mình còn thất thần ngồi im bèn gọi một tiếng: "Nguyễn Vân Hoành?"

Nguyễn Vân Hoành lúc này mới lấy lại tinh thần.

Cậu không yên lòng nói: "Ta không chơi, ngươi đi đi."

Không có người chơi cùng, Lục Việt đành phải ngồi trở về.

Diệu Diệu còn nói: "Chúc tỷ tỷ thông minh như vậy, người trong lòng nhất định cũng rất thông minh, giống như... Giống như trạng nguyên!"

Đường Nguyệt Xu: "Trong kinh thành có rất nhiều người học vấn xuất chúng, lúc mẫu thân làm mai cho đại tỷ tỷ ta, ta cũng có nghe nói đến. Nói là Liễu công tử, Trương công tử, còn có Hồ công tử, đều là những người có khả năng cao sẽ là trạng nguyên năm sau."

Lục Việt: "Trạng nguyên có gì hay? Cả ngày đọc sách, chính là con mọt sách!"

Đường Nguyệt Xu: "Trạng nguyên rất khó, không phải ai cũng có thể thi được. Ngươi cả ngày chỉ giỏi chơi bời, chắc chắn không thi nổi."

Lục Việt hừ một tiếng, nhưng cái này lại chọc trúng tim đen của cậu, làm cậu đến một câu cũng không dám phản bác.

Nguyễn Vân Hoành ngập ngừng nói: "Ca ca ta sang năm cũng tham gia khoa cử..." Cậu càng nói càng cúi thấp, sau đó lập tức im lặng.

Tròng mắt Diệu Diệu vừa chuyển, chờ tiết học kỵ xạ kết thúc, hai bên học sinh đều tự trở về, cô bèn kéo Nguyễn Vân Hoành đến một bên, lặng lẽ hỏi: "Ngươi trước kia quen Chúc tỷ tỷ như thế nào vậy?"

Nguyễn Vân Hoành: "Trước kia khi phụ thân ta còn sống thì Chúc tỷ tỷ và ca ca ta có quen nhau."

"Thế hiện tại thì sao?"

"Chúc tỷ tỷ giúp chúng ta rất nhiều lần nhưng ca ca không cho ta đi tìm tỷ ấy." Nguyễn Vân Hoành nhỏ giọng nói: "Nhà chúng ta hiện tại biến thành như vậy, chỉ sợ làm liên lụy Chúc tỷ tỷ."

Diệu Diệu không nghĩ như vậy.

Bằng hữu sao lại phân chia giàu nghèo, bạn tốt của cô có lợi hại như hoàng thượng, có thấp kém như chó hoang, nếu bằng hữu gặp nạn thì chỉ mong họ tìm đến mình, nếu bằng hữu mà chủ động tránh đi, cô còn cảm thấy buồn nữa là.

Chúc tỷ tỷ nhất định cũng nghĩ như vậy? Sau khi tan học, Diệu Diệu lên xe ngựa, vẫy tay tạm biệt bạn học, sau đó nói với xa phu: "Hôm nay không về nhà vội, ta muốn đi tìm Chúc tỷ tỷ."

Diệu Diệu còn mua một hộp bánh trên đường, xe ngựa chậm rãi chạy đến Chúc phủ thì Chúc phu nhân lại xin lỗi nói với cô: "Thực không khéo, con bé hôm nay bị bệnh."

"Bị bệnh?" Tim Diệu Diệu nhất thời bị nhấc lên: "Sao lại sinh bệnh thế ạ?"

"Mấy ngày gần đây trời trở lạnh, con bé lại hay thức khuya đọc sách nên bị cảm."

Diệu Diệu ôm hộp điểm tâm, nghiêm túc nói: "Vậy cháu đến thăm bệnh."

Chúc phu nhân vốn định cự tuyệt nhưng thấy cô mặt kiên trì, mới nói: "Vậy cháu đứng cách xa chút, đừng tới gần quá, cẩn thận bị lây bệnh đấy."

Diệu Diệu ngoan ngoãn gật đầu, Chúc phu nhân bèn dẫn cô đến chỗ Chúc cô nương.

Chúc cô nương quả nhiên đang bị bệnh, mà bệnh còn không nhẹ, sắc mặt trắng bệch, thân hình cũng gầy yếu không ít, ngay cả sách cũng không cầm nổi, chỉ có thể nằm trên giường, điểm tâm Diệu Diệu mang đến chỉ cắn được vài miếng.

Hạ nhân bèn kéo rèm ra, Diệu Diệu trèo lên ghế, cách bức rèm trong suốt nói với Chúc cô nương nói: "Chúc tỷ tỷ, tỷ nhất định phải sớm khỏe lại, lúc đó muội sẽ dẫn tỷ đi ăn điểm tâm ngon, mà chỉ có khoẻ lại thì mới đi ăn được."

Chúc cô nương ho khan vài tiếng, cười nói: "Chờ ta hết bệnh nhất định sẽ nếm thử."

"Chúc tỷ tỷ, tỷ uống thuốc chưa?"

"Đã uống rồi."

Diệu Diệu nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Vậy tỷ muốn nghe kể chuyện không?"

Trước kia lúc cô sinh bệnh, mẫu thân đều ôm cô vào trong ngực, kể chuyện, hát những điệu dân ca cho cô nghe. Diệu Diệu không ôm được nàng, chỉ có thể kể chuyện thôi.

Diệu Diệu đi đến chỗ giá sách tìm một quyển, mấy quyển sách bình thường thì cô đọc không rõ, chỉ đành chọn một quyển thoại bản, vẫn là về tài tử giai nhân. Diệu Diệu bắt đầu đọc.

Mặt chữ cô còn chưa học hết, thỉnh thoảng còn phải dừng lại hỏi nha hoàn, cũng may Chúc cô nương không để ý cái này. Đọc đến tận khi trời tối, bụng Diệu Diệu ùng ục kêu thì mới biết phải về nhà.

"Chúc tỷ tỷ, muội về đây, ngày mai muội lại đến thăm tỷ, kể nốt chuyện vừa rồi cho tỷ nghe." Diệu Diệu nhảy xuống ghế, cách lớp mành sa tạm biệt Chúc cô nương.

"Diệu Diệu." Chúc cô nương bỗng nhiên gọi cô lại: "Nghe nói muội dạy Nguyễn Vân Hoành nuôi gà?"

"Đúng thế!" Nhắc tới đệ tử của mình, Diệu Diệu vui vẻ nói: "Cậu ấy học xong hết rồi, còn có cả rau củ, nuôi gà, sắp tới là ăn được rồi!"

Chúc cô nương nhẹ nhàng nói: "Thật tốt."

"Diệu Diệu, ngày mai muội nhớ đến nhé."

Hôm sau, lúc Diệu Diệu gặp Nguyễn Vân Hoành còn kể lại chuyện Chúc cô nương sinh bệnh cho cậu nghe. Chờ Diệu Diệu lần tới đến, Nguyễn Vân Hoành còn nhờ cô tặng giúp chút đồ ăn.

Mấy ngày sau, Diệu Diệu mỗi ngày sau khi tan học đều chạy đến thăm Chúc cô nương. Cô đặc biệt rất quan tâm tới bệnh nhân, mỗi ngày đều phải hỏi kĩ bệnh tình của Chúc cô nương, cũng may bệnh của Chúc cô nương không quá nghiêm trọng, uống thuốc vài ngày là khỏi hẳn.

Không những có thể ngồi dậy chơi với Diệu Diệu mà đã có thể kể chuyện cho Diệu Diệu nghe, nàng còn làm thơ, vẽ tranh rất giỏi nên đã vẽ cho Diệu Diệu một bức họa, Diệu Diệu thích vô cùng, sau khi trở về bèn treo trong phòng mẫu thân.

Hôm sau, Diệu Diệu như thường lệ mang theo một hộp điểm tâm, ôm đàn cổ của mình, chuẩn bị đi gặp Chúc cô nương.

Ngày hôm qua nói chuyện phiếm có nhắc đến việc học của Diệu Diệu, nghe nói Diệu Diệu vì môn nhạc mà phát sầu, Chúc cô nương bèn chủ động nói muốn dạy Diệu Diệu. Diệu Diệu hôm qua cũng đã nghe nàng đánh đàn, thật hay a, làm Diệu Diệu càng nghe càng say đắm.

Chờ cô được Chúc tỷ tỷ dạy xong, chắc chắn sẽ trở nên lợi hại như Chúc tỷ tỷ, lúc đó phải đi đánh đàn cho phụ thân nghe, còn có cả thần tiên ca ca trong mộng nữa.

Cũng không biết vì sao, ngày thường ở trong mộng, thần tiên ca ca đồng ý dạy học cho cô nhưng chỉ duy nhất đánh đàn là không chịu. Hôm qua cô đem việc này nói cho thần tiên ca ca, Tuyên Trác còn khuyên cô nên buông bỏ, thật làm Diệu Diệu tức chết mà.

Diệu Diệu rung đùi đắc ý, nghĩ đến bản nhạc hôm nay mới học trên lớp, xe ngựa chạy gần đến Chúc phủ thì bỗng nhiên dừng lại.

"Tiểu thư, bên ngoài có người tìm ngài."

Diệu Diệu ló cái đầu nhỏ ra, bên ngoài chính là Nguyễn công tử.

Cô bèn hỏi: "Nguyễn ca ca, huynh tìm ta có việc gì sao?"

Nguyễn công tử sắc mặt do dự, hơn nửa ngày mới đến gần xe ngựa. Hắn hỏi: "Muội... Muội muốn đi Chúc phủ sao?"

"Đúng thế!"

"Muội có thể thay ta mang thứ này đến không?" Hắn lấy trong lòng ra một cái bao nhỏ được bọc lại rất kĩ càng.

Diệu Diệu cầm lấy rồi hỏi: "Là tặng cho Chúc tỷ tỷ ạ?"

Đôi mắt trong suốt sáng ngời dường như nhìn thấu cái gì đó, ngay cả bí mật dưới đáy lòng tối cũng bị phát giác. Nguyễn công tử né tránh ánh mắt, không dám ngẩng đầu.

Hắn tránh sang một bên, chờ Diệu Diệu lùi người về thì bỗng nhiên nói: "Muội, muội có thể đừng nói là ta đưa không?"

"Vì sao ạ?"

"Làm phiền muội rồi." Nguyễn công tử không nhiều lời, xoay người rời đi.

Diệu Diệu đầu đầy mờ mịt, cô gãi gãi đầu, thấy người đã chạy mất, cô còn chưa kịp hỏi, đành phải cất gói đồ vào trong. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện