Mấy hôm sau, Diệu Diệu không thấy nhị hoàng tử đâu nữa.
Trong doanh địa không có nhị hoàng tử, ngày hôm qua cũng không thấy bóng dáng đâu, Diệu Diệu hỏi thì mới biết bọn họ suốt đêm qua đã bị tống về kinh thành.
Là Tuyên Trác nói với cô, Diệu Diệu còn hỏi thêm một câu: "Vậy hoàng thượng có trừng phạt cậu ta không?"
"Có, đương nhiên là có." Nói đến đây, Tuyên Trác thấy khuôn mặt đơn thuần ngây thơ của Diệu Diệu bèn tạm dừng lại.
Có lẽ Diệu Diệu cũng không biết ý này là gì.
Nhị hoàng tử và cậu tranh đấu nhau đều là vì một mục đích. Cho dù mới có mười tuổi thì hài tử sinh ra trong hoàng cung gần như đều sẽ chỉ đặt cho mình một mục tiêu.
Chuyến này đi săn, hoàng đế lần đầu tiên dẫn cậu theo, Trịnh quý phi ngày đêm nài nỉ hoàng đế cho nhị hoàng tử đi cùng. Ai mà ngờ vì chuyện của Diệu Diệu mà nhị hoàng tử bị đuổi về kinh thành, sau việc này Trịnh quý phi cũng bị liên lụy. Hai mẫu tử hao hết tâm sức cuối cùng lại hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Nhưng Diệu Diệu không biết cái này.
Đối với cô mà nói, chỉ cần nghe thấy nhị hoàng tử bị phạt, đã cảm thấy mỹ mãn.
Diệu Diệu vỗ vỗ Đại Hoàng bên cạnh, nó bèn ngẩng đầu lên, uy phong nghiêm nghị, hai mắt lợi hại nhìn bọn họ, cảnh giác người xấu khả năng sẽ xuất hiện.
Đối với Diệu Diệu cùng Đại Hoàng mà nói, sau chuyện lần này bọn họ càng cảnh giá hơn, chỉ cần là người không quen biết đều phải hết sức cẩn thận.
Mà sau hôm đó, Diệu Diệu luôn ngoan ngoãn ở trong doanh trướng, chờ Nguyên Định Dã cùng Tuyên Trác xong công vụ sẽ đi chơi với cô.
Chuyến đi săn kết thúc, tài bắn cung của cô cũng tốt lên không ít.
Nguyên Định Dã nói: "Nếu ta có thể thì sẽ mang con rời kinh lên núi săn thú, chỉ là bây giờ thời tiết bắt đầu trở lạnh rất khó bắt được con mồi."
Diệu Diệu biết cái này.
Thời tiết trở lạnh, tuyết trắng sẽ phủ kín cả núi đồi, không thể thấy thứ gì trên đó. Không khí như vậy rất khó đi lại, hồi trước ngay cả Đại Hoàng cũng khó tìm được trái cây trên núi nên cứ vào mùa đông là Diệu Diệu phải chịu đói thường xuyên, nếu vận khí không tốt, nói không chừng còn bị đông chết.
Chỉ là hiện tại Diệu Diệu không phải lo cái này nữa.
Cô có y phục ấm áp, có gia đình yêu thương, còn có cả đầu bếp nấu ra toàn mỹ thực.
Nguyên Định Dã ôn hòa đáp: "Được."
Vừa nói đến bằng hữu của mình, Diệu Diệu bắt đầu thấy nhớ bọn họ.
"Không biết Lục ca ca cùng Xu Xu tỷ tỷ thế nào rồi, con đã lâu không được bọn họ." Diệu Diệu đếm đầu ngón tay, nhất thời mở to hai mắt: "Đã hơn một tháng!"
Diệu Diệu chưa từng xa bạn bè lâu như vậy bao giờ! Cho dù là thái tử bình thường ở trong cung không gặp được thì cô cũng có thể gặp trong mộng!
Không đề cập tới thì không sao, vừa nhắc tới, Diệu Diệu nhất thời hoài niệm không thôi.
Nhưng hai bằng hữu đang ở trong kinh thành kia hiện tại lại không hề nhớ cô.
Không phải là Lục Việt cùng Đường Nguyệt Xu không muốn nhớ mà bây giờ toàn bộ đệ tử của học viện lúc này đều không có tâm tư nghĩ sang chuyện khác.
Bởi vì bọn họ -- sắp có kỳ thi!
Diệu Diệu mới từ bãi săn trở về, mang con mồi do chính mình bắt được về cho hạ nhân chế biến thành món thịt khô, sau đó đem đi tặng cho bạn bè và cũng từ lúc đó cô mới từ trong miệng bọn họ biết được tin dữ kinh thiên đại địa này.
Diệu Diệu sợ hãi: "Kỳ thi? !"
"Đúng thế." Đường Nguyệt Xu nói: "Khi nào vào năm mới thì học viện sẽ cho nghỉ học, trước khi nghỉ sẽ tổ chức một kỳ thi sau đó còn xếp thứ tự kết quả làm bài, dán lên bảng ngoài học viện."
Lục Việt còn nói: "Nếu thi không tốt thì toi rồi, phụ thân sẽ đánh ta!"
Mà đi chúc mừng năm mới còn có một cái công việc vô cùng quan trọng -- thăm người thân!
Thế gia trong kinh thành đều có khá nhiều họ hàng, cứ vào ngày tết gặp nhau là nói rất nhiều chuyện, người nào làm quan thì kể về công danh, người nào có con đi học thì kể về thành tích. Đến lúc này, ai mà có thành tích dẫn đầu ở học viện khi gặp người thân đều có thể hãnh diện, mà còn lại...
Lục Việt buồn rầu: "Năm trước, thành tích của ta ở trong học viện xếp từ dưới lên, mà người nhà ta ai ai cũng hỏi thành tích làm phụ thân ta không biết giấu mặt vào đâu! Phụ thân ta lúc đó rất tức giận, năm mới tết nhất mà lại nhốt ta trong phòng đọc sách, ngay cả tiền mừng tuổi cũng giảm một nửa."
Vừa nghĩ đến tiền mừng tuổi, Lục Việt bắt đầu khẩn trương.
Diệu Diệu nghe cậu nói xong càng thêm lo lắng. Cô không sợ không có tiền mừng tuổi, chỉ sợ làm phụ thân mất mặt.
Cô thất kinh nói: "Muội đã lâu không học bài rồi!"
Lúc mới đi săn, Diệu Diệu vốn cũng có nhớ sách vở, nhưng đi chơi vui quá, sách mang đi cũng chỉ lật qua vài tờ, rất nhanh liền ném ra sau đầu. Mà từ lúc đi học có tiên sinh trong học viện giảng dạy, Tuyên Trác đã không còn dạy cô học bài trong mộng nữa mà đổi lại là bày ra các chỗ chơi cho nhau.
Mà lúc cô đi chơi thì các bạn trong học viện ai ai cũng đều nghiêm túc học bài!
Sợ mình thi điểm kém sẽ làm phụ thân mất mặt, Diệu Diệu vừa trở lại kinh thành đã bắt đầu khẩn trương hoà vào không khí ôn thi với mọi người.
Bọn họ mới chỉ học vỡ lòng, cho dù là đã rời đi một tháng thì Diệu Diệu cố gắng ôn lại kiến thức rất nhanh đã theo kịp tiến độ, chỉ là còn duy nhất một môn làm khó cô.
Chính là môn âm nhạc.
Trong phủ tướng quân, tiếng đàn ting ting tang tang vang lên suốt ngày, ba người lớn trong phủ không thể không ôm lỗ tai mà thừa nhận tiểu cô nương nhà bọn họ ngay cả một chút khả năng học nhạc cũng không có.
Cái này làm Diệu Diệu buồn thúi ruột.
Cô cưỡi chó, nuôi gà, bắn tên, viết chữ, Diệu Diệu học cái gì cũng đều nghiêm túc cố gắng, chỉ mỗi học nhạc là dù có dành bao nhiêu thời gian thì cũng không khá lên được.
Diệu Diệu ưu sầu nói: "Nếu trong học viện có dạy nuôi gà thì tốt, ta nhất định sẽ làm rất giỏi."
Nhưng trong học viện không dạy nuôi gà mà lại dạy đánh đàn.
Diệu Diệu đành phải cố gắng luyện tập, cô ban ngày đàn, buổi tối cũng đàn, đánh đến đau hết cả khớp tay mà vẫn không thấy kết quả. Qua một thời gian, hoàng đế bỗng nhận ra sủng thần và ái tử của mình đều sắc mặt khó coi, bước chân nặng nề.
Tuyên Trác không đành lòng nói ra, lão phu nhân không thể đứng nhìn nữa.
Bà ôm Diệu Diệu vào trong phòng của mỉnh, tự tay dạy cho cô.
Dạy hơn nửa ngày, Diệu Diệu chẳng những không giỏi lên mà ngược lại còn làm lão phu nhân tức đến cứng họng.
Chờ phụ thân về nhà, Diệu Diệu chỉ đành cười xấu hổ.
Nguyên Định Dã sờ sờ đầu cô: "Học không được cũng không sao."
"Không được." Diệu Diệu nghiêm túc nói: "Lỡ như có người hỏi đến thì không những làm phụ thân mất mặt mà còn khiến gia gia và nãi nãi mất hết mặt mũi."
Về sau người ngoài khi nói đến phụ thân, tất cả đều là lời ca ngợi, nói đại tướng quân uy vũ cái gì cũng giỏi, chỉ là có một nữ nhi ngu ngốc... Vậy thật sự là quá xấu hổ!
Diệu Diệu lại hỏi: "Phụ thân, người có biết đánh đàn không?"
Nguyên Định Dã gật gật đầu.
Hắn cũng từng học ở học viện Thanh Tùng, không tính là xuất sắc nhưng ít ra cũng có thể đàn được một khúc hoàn chỉnh.
Diệu Diệu lại càng sầu não.
Mẫu thân biết ca hát rất hay, sao đến lượt cô thì lại biến thành như vậy a!
Kỳ thi mà Diệu Diệu lo lắng trùng trùng cũng đến.
Ngày thi thứ nhất, Diệu Diệu từ sáng sớm đã bắt đầu thở dài, lo lắng đến ngay cả đồ ăn sáng cũng chỉ nuốt được một chén cơm. Đến lúc lên lớp, bạn bè giống như cô có rất nhiều.
Nhất là Lục Việt, mấy ngày nay hôm nào cũng thở dài.
Cậu bình thường cả ngày lên lớp đều ngủ, về nhà cũng không nghiêm túc làm bài tập, đến khi nước tới chân mới nhảy.
Trong đó chỉ có Đường Nguyệt Xu là trấn định nhất, cô trái lại an ủi Diệu Diệu: "Không sao, Diệu Diệu muội muội, kỵ xạ của muội không phải rất giỏi sao? Muội nhất định sẽ có thành tích kỵ xạ tốt nhất."
Lục Việt vội vàng tiến lên trước: "Vậy còn ta?"
Đường Nguyệt Xu nhìn cậu, ấp úng, hơn nửa ngày nói không nên lời.
Lục Việt: "..."
Sắc mặt của cậu càng thêm buồn rầu.
Kỳ thi được diễn ra trong vài ngày, môn âm nhạc mà Diệu Diệu lo lắng nhất thi cuối cùng.
Cô nghiêm túc làm bài thi, bài tập vỡ lòng cũng không khó, đều là những kiến thức Diệu Diệu đã được học, đến cuối cùng môn âm nhạc là đàn một khúc đơn giản nhất.
Nhưng lúc bắt đầu thi, Diệu Diệu bỗng không thấy lo lắng nữa.
Cô đứng ở ngoài cửa nghe, không phải chỉ mình cô đàn không xuôi tai mà rất nhiều người khác cũng vậy!
Tiểu hài tử mới học vỡ lòng muốn đánh được một khúc hoàn chỉnh thực không dễ dàng!
Đợi đến lúc có kết quả thi, Diệu Diệu không phải người có điểm thi âm nhạc thấp nhất!
Diệu Diệu cầm bảng điểm mà phu tử phát, ngẩng cao cái đầu nhỏ kiêu ngạo đi về nhà.
Diệu Diệu không có làm phụ thân mất mặt!
Vậy là năm mới đến sẽ rất vui vẻ!