Sắc trời đã tối đen.

Hoàng đế ngồi ở trong trướng, lo lắng nhìn ra bên ngoài, đứng ngồi không yên, cứ được một lúc lại chạy ra ngoài.

Hôm nay người tham gia săn bắn đều đã trở về nhưng thái tử lại không thấy bóng dáng đâu. Thái tử tuổi nhỏ, tuy bên người có thị vệ đi theo bảo hộ, nhưng bãi săn không hề thiếu mãnh thú hung dữ, thực sự không thể yên lòng được.

Thái giám ở một bên khuyên nhủ: "Có lẽ là điện hạ muốn cho hoàng thượng một bất ngờ nên mới quên mất giờ giấc."

"Cái này..."

Hoàng đế vừa mở miệng thì nghe thấy có tiếng động lớn bèn vội vã đứng dậy đi ra ngoài.

Quả nhiên là Tuyên Trác cùng Nguyên Định Dã, còn dẫn theo cả Diệu Diệu.

Hai người nhìn rất chật vật, hoàng đế vừa thấy thái tử liền lập tức chạy nhanh lại. Chỉ thấy cả ba người đều dính máu, tuy rằng vết bẩn trên mặt đã được lau qua nhưng y phục thì thực sự quá lấm lem, nhất là Diệu Diệu, xiêm y của cô là một bộ lông tuyết trắng giờ biến thành đen xì, cũng may trên người không thấy có vết thương gì, hoàng đế lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.


Hộ vệ của Tuyên Trác đi sau vác theo một con mồi vô cùng lớn, trên người con hươu còn cắm một mũi tên, vừa nhìn là biết tên của thái tử. Hoàng đế nhất thời mừng rỡ.

"Đây là thái tử đánh?"

Tuyên Trác thành khẩn nói: "Nhi thần tài nghệ vụng về, tuy rằng bắn trúng nhưng cuối cùng vẫn là Nguyên tướng quân hỗ trợ chém xuống cho nên không thể xem là nhi thần săn được."

Nguyên Định Dã không nghĩ như vậy, ngược lại kể lại chuyện Tuyên Trác biểu hiện rất tốt khi nhìn thấy con mồi. Cố gắng bình tĩnh trong lúc hỗn loạn, chỉ huy rõ ràng, về sau khi Diệu Diệu gặp nạn, cậu còn lập tức chạy tới, có thể nói có dũng có mưu.

Nguyên Định Dã lúc dạy học rất nghiêm khắc, hiếm khi nghe thấy hắn khen người khác, Tuyên Trác mặt đỏ bừng, ánh mắt sáng ngời, kích động không thôi. Hoàng đế tâm tình cực tốt, mặt rồng đại duyệt.


"Còn có cháu, còn có cháu nữa." Diệu Diệu giơ tay, tranh công: "Cháu và Đại Hoàng cũng rất lợi hại a!"

Hoàng đế cười ha ha: "Thưởng, tất cả đều có thưởng!"

Diệu Diệu vỗ vỗ đầu Đại Hoàng

Nguyên Định Dã cũng xoa đầu cô sau đó lập tức mang cô đi tắm rửa.

Hôm nay thật sự quá nguy hiểm, cơ hồ là xảy ra trong tích tắc, Diệu Diệu còn chưa phản ứng kịp thì đã kết thúc rồi. Mặc dù con hươu kia không làm gì được cô nhưng lại hắt bẩn máu vào khắp người làm Diệu Diệu cảm thấy mình vừa hôi vừa tanh.

Cô được tỷ tỷ xinh đẹp mang đi tắm rửa, thay một bộ xiêm y mới, ngay cả Đại Hoàng cũng được dắt đi chà xát tẩy rửa, một người một chó đều trở nên thơm tho sạch sẽ, lúc này mới chạy đi tìm Nguyên Định Dã.

Con mồi mà mọi người bắt đều được mang ra để ngự trù nấu bữa tối. Diệu Diệu cùng phụ thân chia nhau món thịt hươu nướng nóng hổi.


Là con hươu mà hoàng đế sáng sớm nay bắn mở màn, chỉ có nhân tài được thánh sủng mới có thể được ăn, Diệu Diệu lau mồm, nói với Nguyên Định Dã: "Phụ thân, lần sau chúng ta đi bắt tiếp được không?"

Nguyên Định Dã: "..."

Hắn xoa nhẹ đầu nữ nhi, lại không nhịn được suy nghĩ hồi lâu.

Diệu Diệu lần đầu tiên được đi săn, mỗi một giây đều không ngừng hoài niệm cảm giác mạo hiểm chưa từng có này, ban ngày đi săn, buổi tối uống rượu thiết yến, ăn chính con mồi do mình tự tay bắt được, sau khi ăn xong còn được tổ chức tiệc lửa trại. Diệu Diệu không biết nhảy nhưng nhìn mọi người nhảy, dần dần cũng học được vài động tác, rất nhanh đã kéo cả Đại Hoàng vào cùng nhảy múa.

Tiếng ca và tiếng cười cùng vang lên khắp bãi săn, dù là hoàng đế cũng không nhịn được giơ chén rượu lên đi vào giữa mọi người, cùng các thần tử nói chuyện vui vẻ.
Nguyên Định Dã tay cầm chén rượu nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn Diệu Diệu, thấy tiểu cô nương lúc ẩn lúc hiện trong đám đông, chạy đến mồ hôi đầy đầu, khuôn mặt đỏ bừng, cuối cùng thì dắt Đại Hoàng đi ra.

"Phụ thân!" Diệu Diệu kích động nói: "Cùng ta cùng nhau nhảy đi!"

Nguyên Định Dã xua tay: "Con tìm người khác đi."

Diệu Diệu cũng không nhõng nhẽo, chạy đi tìm Tuyên Trác, vừa nói hai câu thì Tuyên Trác vốn đang ngồi nghiêm chỉnh bỗng đứng lên, hai tiểu hài tử nắm tay nhau chạy tới bên lửa trại.

Một đại thần ngồi bên cạnh nói: "Nữ nhi của Nguyên tướng quân có lá gan lớn thật đấy."

"Nghe nói hôm nay còn đi theo săn thú?"

"Đừng nói là cô nương, cho dù là tiểu tử thì ta cũng không dám để một đứa nhỏ như vậy vào bãi săn."

Nguyên Định Dã nghe vậy cười khổ: "Hài tử bướng bỉnh, nhất thời trốn vào, cũng may hoàng thượng không trách tội."
"Nguyên tướng quân ngàn vạn đừng trách phạt, chỉ sợ hôm nay cũng bị chuyện vừa rồi làm cho sợ hãi."

Nguyên Định Dã nhìn tiểu cô nương vui vẻ nhảy múa, miệng tuy nói đồng tình nhưng trong lòng thì ngược lại.

Đây là dáng vẻ sợ hãi sao? Yến hội kết thúc, lửa trại cũng tắt, Nguyên Định Dã ôm tiểu cô nương nhảy đến mệt bã người về doanh trướng, vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì thái giám của thái tử đưa tới không ít đồ, đều là đồ chơi và điểm tâm mà Diệu Diệu thích.

Diệu Diệu lau sạch sẽ chân nhỏ, cũng mang Đại Hoàng ra tắm rửa lại sau đó cả hai cùng ngồi ở trên giường sưởi lửa.

Cô vui vẻ nói: "Thái tử ca ca sao lại tốt vậy chứ? Con ngày mai nhất định sẽ cùng Đại Hoàng đi bắt thêm mấy con thỏ tặng cho huynh ấy!"

Mấy thứ này đương nhiên là đưa tới an ủi cô. Nguyên Định Dã biết cô gan lớn, nhưng vẫn có vài phần không thể hiểu nổi: "Hôm nay nguy hiểm như vậy mà con không sợ?"
"Có cái gì mà sợ ạ?"

"Nếu ta không ở đó thì nói không chừng con đã xảy ra chuyện rồi."

"Ai nha." Diệu Diệu không để ý, khoát tay: "Nhưng phụ thân luôn bảo hộ con mà!"

"..."

Nguyên Định Dã nắm thật chặt tay.

Diệu Diệu hình như có hay biết, lập tức cảnh giác mà che cái mông nhỏ lại. Mông nhỏ hôm nay vừa bị đánh, vết thương cũ cũng còn chưa khá lên, vẫn hơi hồng hồng, ban nãy còn phải nhờ tỷ tỷ xinh đẹp bôi thuốc.

Diệu Diệu cẩn thận nói: "Ngoại trừ phụ thân thì còn có Đại Hoàng mà."

"Đại Hoàng?" Nguyên Định Dã không nhịn được nhéo má cô một cái: "Nếu lại tiếp tục xảy ra chuyện lớn gì thì dù có là Đại Hoàng cũng không bảo vệ con được."

"Vậy con sẽ trốn thật xa, chờ phụ thân đến thì cùng phụ thân đánh nó."

Nguyên Định Dã cứng họng.

Nguyên gia không có người nhát gan, cho dù là tiểu cô nương mới hơn năm tuổi cũng thế, hắn có chút mừng thầm nhưng cũng không nhịn được nói: "Mãnh thú vừa to vừa hung dữ, không phải mấy con như gà, vịt, nó chết ở ngay trước mắt mà con lại chẳng sợ hãi chút nào sao?"
Diệu Diệu nghĩ nghĩ: "Cuối cùng vẫn để ăn mà."

"Cái gì?"

"Con mồi lớn như vậy." Diệu Diệu duỗi hai ra, khoa tay múa chân một vòng lớn, vui vẻ nói: "Thì có thể ăn được rất rất lâu."

"..."

"Phụ thân, người không biết đâu, trước kia con ở thôn Tiểu Khê có nhìn thấy một chú thợ săn lên núi đánh được cả lợn rừng cơ!" Diệu Diệu khát khao: "Đó chính là lợn rừng! Nhất định sẽ ăn được mấy bữa liền, thịt còn rất thơm nữa."

Diệu Diệu nói: "Phụ thân, thịt hôm nay ăn cũng rất ngon nhưng mà con vẫn thích thịt heo hơn."

Diệu Diệu còn nói: "Phụ thân, ngày mai người cũng đi bắt lợn rừng được không? Như vậy thì chúng ta có thể ăn món thịt chân giò nướng xốt nước tương."

Diệu Diệu vỗ vỗ Đại Hoàng: "Đại Hoàng cũng muốn ăn!"

"Gâu!"

Nguyên Định Dã: "..."

Hắn vừa cúi đầu lập tức nhìn thấy tiểu cô nương hai mắt sáng lấp lánh. Không phải chỉ có ánh mắt sáng lấp lánh mà đến cả khóe miệng cũng cười dài đến cả mang tai.
Hắn nói: "Trở lại kinh thành rồi nói sau ."

Diệu Diệu tiếc nuối: "Vẫn là hoàng thượng tốt hơn. Con nghe nói, nơi này lớn như vậy, tất cả đều là của hoàng thượng, ông ấy nuôi rất nhiều động vật, con nào con nấy đều to hơn gà vịt của con gấp mấy lần, muốn ăn cái gì là có thể ăn cái đó."

Mãnh thú hung dữ, sài lang hổ báo ở trong mắt Diệu Diệu đều là đồ để ăn. Bãi săn mà qua miệng cô lại được so sánh với chuồng gà vịt bình thường ở nhà!

Nguyên Định Dã dồn nèn, cuối cùng xoa nhẹ đầu nữ nhi, vân vê đến rối hết tóc Diệu Diệu lên. Tiểu cô nương bĩu môi, vì người là phụ thân nên mới không thèm so đo.

Ban ngày vui chơi mệt mỏi, Diệu Diệu vừa nằm xuống giường đã chìm vào giấc ngủ, ngay cả truyện cổ tích hàng ngày cũng không nghe. Ngược lại là Nguyên Định Dã lo lắng đề phòng, mãi mới chợp mắt.
Sáng sớm hôm sau, Diệu Diệu ngủ dậy, tinh thần phấn chấn rời giường.

Cô để tỷ tỷ xinh đẹp búi cho mình kiểu tóc gọn gàng, xinh xắn, sau đó đến chỗ rương hàng lí chọn một bộ y phục màu vàng nhạt, ăn sáng xong bèn cầm lấy cung tên vui vẻ dắt Đại Hoàng ra ngoài.

Cô trước đi tìm Tuyên Trác.

Vừa nhìn thấy Tuyên Trác bèn hỏi: "Tiểu ca ca, sao tối qua muội không gặp huynh?"

Cô đương nhiên là đang nói trong mộng.

Hai mắt Tuyên Trác hơi thâm, sắc mặt còn hơi mất tinh thần, hiển nhiên là đêm qua không nghỉ ngơi tốt.

Nghe thấy Diệu Diệu, tất cả mọi người không nhịn được quay ra nhìn Diệu Diệu

Chuyện thái tử săn thú đã truyền đi khắp nơi. Đêm hôm qua, Tuyên Trác cứ nhắm mắt là trong đầu lại hiện ra hình ảnh con hươu bị chém chết ngay trước mắt mình, mùi máu tanh hôi bắn lên mặt cậu, cho dù có cố gắng tẩy rửa thì vẫn không thể hết cảm giác này được. Bởi vậy mà cả đêm qua doanh trướng của thái tử luôn thắp sáng, Tuyên Trác cùng hạ nhân cũng một đêm không ngủ.
Tuyên Trác vốn tưởng rằng Diệu Diệu cũng như thế, cho nên hôm qua mới chọn lựa rất nhiều thứ để mang sang an ủi cô.

Kết quả...

Cậu chỉ đành tự an ủi chính mình, nói: "Không có gì, chỉ là lần đầu tới chỗ này nên ngủ không quen."

Diệu Diệu gật gật đầu, lại giơ cung tên lên, kích động nói: "Thái tử ca ca, hôm nay chúng ta đi săn thú tiếp thôi!"

Tuyên Trác: "..."

"Muội đã nghĩ xong rồi." Diệu Diệu đếm đầu ngón tay, nói: "Ngày hôm qua muội đã luyện tập, hôm nay khẳng định sẽ xuất sắc hơn hôm qua. Cho nên chúng ta đi bắt gấu nhé?"

Tuyên Trác: "..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện