bởi Candy_0410_ Theo dõi
Diệu Diệu thất hồn lạc phách về đến nhà, nàng nghẹn một bụng không nói ra, trước đi tìm lão phu nhân thì thấy đại nha hoàn của bà đang ôm một đống bức vẽ cuộn tròn, đại nha hoàn nhìn thấy nàng còn hơi uốn gối vấn an.
Diệu Diệu tò mò hỏi: "Cái này là ai vẽ vậy?"
Đại nha hoàn nghe xong bèn cười cười nhưng không trả lời ngược lại khiến Diệu Diệu bắt đầu thấy hiếu kỳ. Nàng đuổi theo nha hoàn vào phòng lão phu nhân, bên trong cũng treo không ít các bức hoạ, lão phu nhân còn đang xem mấy bức, vừa nhìn thấy nàng còn vội vàng vẫy vẫy tay.
"Diệu Diệu, đến chỗ nãi nãi này."
Diệu Diệu đi gần lại mới phát hiện đó đều là bức họa chân dung.
Mấy cái này có điểm đặc biệt là bên cạnh có mấy dòng chữ nhỏ viết xuất thân và tên họ. Diệu Diệu sửng sốt, vội vàng đứng lên.
Lão phu nhân trêu ghẹo nói: "Tiểu cô nương lớn, cũng biết thẹn thùng rồi."
Lão phu nhân tùy tay đặt bức họa xuống, đưa cho nha hoàn cất đi, sau đó kéo Diệu Diệu ngồi xuống. Bà nắm tay Diệu Diệu, cười nói: "Cháu yên tâm, nãi nãi đương nhiên không muốn cháu gả đi sớm như vậy, Diệu Diệu vẫn nên ở nhà với chúng ta thêm thời gian nữa."
Huống chi, trong lòng lão phu nhân cũng đã biết rõ ràng.
Trong cung sớm đã có người nhìn trúng tiểu nha đầu nhà bọn họ rồi.
Cũng may cháu gái nhỏ không hiểu mấy thứ này, lão phu nhân mừng thầm nên không muốn nhắc nhở, ước gì Diệu Diệu có thể mãi như vậy. Trong phủ chỉ có một đứa nhỏ, nếu Diệu Diệu xuất giá thì chỉ còn mấy con chó ở lại với bọn họ.
Ai, đáng tiếc người nọ lại là Thái Tử, bằng không, bọn họ sẽ có thể cho ở rể.
Diệu Diệu thân mật ôm lấy nãi nãi. Lão phu nhân vui vẻ vỗ vỗ lưng nàng, chợt nhớ mấy hôm nay nàng tâm tình không tốt, bèn dỗ dành mấy câu.
"Sao rồi? Đi chơi với Đại Hoàng về thấy vui lên chưa?"
"Nãi nãi, trong lòng cháu rất khó chịu."
Diệu Diệu vốn muốn đi tìm mẫu thân.
Nàng mỗi lần đau buồn đều sẽ vào phòng mẫu thân ngồi. Chỉ cần ở trong đó một lúc, trò chuyện tâm sự với mẫu thân, nàng sẽ vui vẻ trở lại.
Nhưng lần này lại khác.
Lúc này nàng là muốn mẫu thân trả lời, Đại Hoàng thì không biết nói, Diệu Diệu đành phải tới tìm lão phu nhân.
Lão phu nhân tức khắc đau lòng ôm chặt cháu gái nhỏ vào trong lòng ngực: "Ai bắt nạt cháu, cháu nói nãi nãi nghe xem."
Diệu Diệu không biết nên nói như thế nào, vì nãi nãi cũng không biết chuyện nàng nằm mơ.
Diệu Diệu ghét nhất là chia xa nhau.
Diệu Diệu quý trọng từng người thân bên mình, cho dù chỉ có duyên vài lần gặp gỡ, nhóm sơn phỉ xa xôi tận biên quan, nàng vẫn thường xuyên viết thư với bọn họ, hơn nữa nàng cũng hay ra ngoài chơi, nếu có ai gặp phải khó khăn gì, nàng đều không chút ngần ngại mà giúp đỡ.
Trước kia khi chia tay các bằng hữu, biết về sau rất khó gặp lại, trong lòng sẽ đau khổ suốt nhiều ngày nhưng rất nhanh đã tự trấn an mình lại. Bởi vì bọn họ vẫn có thể thư từ qua lại, còn có thể liên lạc, ngày sau cũng gặp lại, cũng biết cuộc sống của đối phương sẽ trở nên tốt hơn. Kiểu chia tay này nên chia vui nên nàng cũng vui vẻ tiễn bọn họ.
Nhưng nàng và Thái Tử ca ca rõ ràng là ở kinh thành mà muốn gặp mặt lại rất khó, nàng còn gửi thư từ với nhóm sơn phỉ ở biên quan, nhưng lại không có nói gì với Tuyên Trác.
Rõ ràng bọn họ rất gần nhau mà.
Diệu Diệu chợt nghĩ tới Chúc tỷ tỷ.
Trước kia nàng và Chúc tỷ tỷ chơi thân nhau, nàng giúp Chúc tỷ tỷ truyền thư cho Nguyễn đại ca, cứ cách một ngày là được gặp nhau. Nhưng sau khi Chúc tỷ tỷ thành hôn, tỷ ấy bận rộn nhiều việc, rõ ràng quan hệ vẫn thân thiết nhưng không còn thường xuyên chơi với nhau được nữa, Diệu Diệu hôm trước có đi tìm nàng nhưng khi ấy nàng còn đang bận trông hai đứa nhỏ.
Rõ ràng đều ở kinh thành, vậy mà gặp mặt trực tiếp còn không bằng viết thư.
Diệu Diệu cuối cùng lại nghĩ đến Thái Tử ca ca.
Nàng trong lòng rất không muốn chia xa với Tuyên Trác, nhưng sự thật lại bắt buộc phải như vậy, một khi mất đi liên lạc trong mộng, bọn họ hai người cùng sống ở kinh thành lại như chia xa mỗi người một phương. Gặp mặt không hề dễ dàng, Thái Tử lại bận rộn triều chính, nàng cũng phải tập trung vào việc học, sau này khi cả hai đã có gia đình lại càng khó, có lẽ chỉ khi nào có cung yến mới có thể gặp mặt.
Nhưng cả một năm chỉ có mấy lần tổ chức cung yến.
Thái Tử ca ca có phải đang rất giận nàng không? Có phải không muốn nói chuyện với nàng không? Diệu Diệu thật sự không muốn chia tách ra thế này, cảm giác giống như khi mẫu thân không còn vậy —— mẫu thân là người quan trọng nhất nhưng Thái Tử ca ca cũng không hề nhẹ hơn một tấc. Lúc này lại không có thần tiên nào vào mộng an ủi nàng.
Diệu Diệu vùi mặt vào lòng lão phu nhân, hận không thể biến trở về thành trẻ con. Lúc còn nhỏ, nàng đâu phải chịu mấy phiền não này.
Thấy nàng không nói lời nào, lão phu nhân cũng không nói gì, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng.
Hơn nửa ngày, Diệu Diệu mới rầu rĩ không vui nói: "Nãi nãi, trong lòng Thái Tử ca ca có người yêu rồi."
Lão phu nhân lập tức dừng tay lại.
Bà không đổi sắc nói: "Đây là chuyện tốt mà."
"Là chuyện tốt." Diệu Diệu ôm ngực, mất mát nói: "Nhưng trong lòng cháu rất khó chịu."
"......"
"Nãi nãi, cháu có phải đã biến thành kẻ xấu tính rồi không." Diệu Diệu rầu rĩ nói: "Cháu không có nói cho huynh ấy biết thực ra cháu rất chán ghét Trình cô nương, là bởi vì nàng ta muốn gả cho Thái Tử ca ca. Rõ ràng đây là chuyện riêng của Trình cô nương, liên quan gì tới cháu chứ? Cháu thậm chí còn có ý nghĩ Thái Tử ca ca có thể vĩnh viễn ở bên cháu, nếu huynh ấy không yêu ai thì thật tốt, nhưng đó là điều không có khả năng xảy ra, sớm muộn gì cũng có một ngày phải cưới Thái Tử Phi."
Lão phu nhân cười cười: "Đúng vậy."
Diệu Diệu lẩm nhẩm: "Nếu Thái Tử ca ca không có người yêu thì thật tốt biết bao."
Nàng nói thầm xong, lại ảo não không thôi: "Cháu sao lại xấu tính thế chứ."
Lão phu nhân không nói gì.
Trong lòng bắt đầu nổi sóng, đã biết sắp việc lớn không tốt.
Nhưng bà rũ mắt nhìn cháu gái trong lòng ngực, tiểu cô nương ngày thường hay nói nói cười cười, lúc cười rộ lên cả gương mặt tròn tròn càng thêm đáng yêu, lúc này lại cau mày nhăn nhó, cả người như bị nỗi buồn u ám vây quanh.
Lão phu nhân trong lòng thở dài một hơi, lại ôm sát người vào.
Bà ôn nhu nói: "Diệu Diệu nhà chúng ta cũng nên gả chồng rồi."
"Nãi nãi vừa rồi đã xem rất nhiều bức họa, trong đó cũng có không ít người là thanh niên anh tuần lại tài giỏi trong kinh thành, thoạt nhìn không tồi, nãi nãi đã nhìn trúng được mấy người, hay là bây giờ cháu xem thử đi."
Lão phu nhân vẫy vẫy tay với nha hoàn, rất nhanh các bức hoạ được mang đến.
Diệu Diệu ngượng ngùng nhìn xong, trốn vào lòng lão phu nhân, gương mặt trở nên hồng hồng. Lão phu nhân mừng rỡ không thôi, vội xua xua tay, nha hoàn lại đem mấy bức họa cất đi.
"Diệu Diệu nếu có thích ai thì nhất định phải nói cho nãi nãi, nãi nãi tìm hiểu giúp cháu."
Nàng nhỏ giọng nói: "Nãi nãi, cháu nghĩ ra rồi."
"Thật sao? Nói nãi nãi xem. "
Diệu Diệu ngồi thẳng lưng, đếm đầu ngón tay, kể từng người cho bà nghe.
Người nàng thích nhất định phải am hiểu võ nghệ như phụ thân, cho dù không lợi hại bằng thì cũng phải biết cưỡi ngựa săn thú. Diệu Diệu bây giờ đã có riêng một con ngựa, nàng đã có thể được đi săn thú. Người nọ còn phải là người có học, mẫu thân nói rất thích những người chăm đọc sách, Diệu Diệu cũng thích. Còn có tướng mạo phải đường hoàng đoan chính, phong độ nhẹ nhàng, ai bảo mấy người bên cạnh Diệu Diệu đều không tầm thường......
Nàng từng bước từng bước chậm rãi kể, lão phu nhân cười tủm tỉm nghe, cũng không phản bác.
Sao bà càng nghe càng như thấy giống vị điện hạ nào đó trong cung thế nhỉ?
Thái Tử là được Nguyên Định Dã đích thân dạy học, tài kỵ xạ đương nhiên không kém, đặc biệt là sau trưởng thành, đi săn thu hàng năm đều vô cùng nổi bật. Nói đến tài học thì càng không cần phải nói, từ nhỏ đã được các bị thái phó khen ngợi liên mồm. Còn về tướng mạo phong độ, ai vừa nhìn cũng có thể thấy được là......
Diệu Diệu cuối cùng nói: "Nếu huynh ấy mà chịu nghe cháu đánh đàn thì tốt......"
Lão phu nhân: "......"
Lão phu nhân trêu ghẹo nói: "Cho dù Thái Tử điện hạ có dung túng cháu thì cũng không chịu nghe cháu đánh đàn đâu."
Diệu Diệu trong lòng ngượng ngùng nói: Huynh ấy đã nghe rồi.
Lúc trong mộng, Thái Tử ca ca đã từng nghe nàng đàn. Chỉ nàng cũng tự hiểu được nên không dám đi tra tấn người khác, ngoại trừ giờ học nhạc trên lớp ra thì không dám lấy đàn ra đánh.
Lão phu nhân như tiếc nuối thở dài một hơi: "Nghe cháu nói vậy, nếu Thái Tử điện hạ không thích cô nương nào thì ta có thể giúp cháu tiến cung hỏi hoàng hậu nương nương thử. Đáng tiếc......"
Câu kế tiếp bà còn chưa kịp nói, Diệu Diệu đã ngẩn người ra.
Đúng rồi. Nàng lúc này mới phản ứng lại.
Nàng đã coi Tuyên Trác quan trọng như người nhà, bởi vậy cũng chưa bao giờ nghĩ tới khả năng này.
Nếu là...... Nếu là...... Thật sự như vậy thì sao?
Diệu Diệu cả người đều ngây ngốc.
Cái ý tưởng tượng này vừa nhắc tới, nàng bỗng nhiên hiểu rõ, thảo nào nàng lại không thích Trình cô nương, lúc nghe thấy Thái Tử Phi lại cảm thấy mất mát.
Rồi sau đó, dần dần, tim bỗng đập thình thịch thật mạnh, trong giây lát khiến nàng như thấy người lâng lâng, Diệu Diệu lập tức khuôn mặt đỏ bừng, nàng còn chưa kịp vui mừng thì trong nháy mắt thoáng chốc biến mất sạch sẽ.
Diệu Diệu nhớ tới Tuyên Trác đã có người trong lòng.
Không phải nàng, mà là một cô nương ưu tú xuất sắc khác. Tuy rằng nàng chưa gặp bao giờ nhưng huynh ấy thực sự rất yêu nàng.
Diệu Diệu càng khổ sở, còn đau buồn hơn cả lúc trước, cái miệng nhỏ xẹp xuống, cố gắng nén nước mắt vào trong, hốc mắt hồng hồng, chui lại vào người lão phu nhân. Trái tim giống như bị người ta chọc thủng một lỗ rồi mang ra giằng xé.
"Thái Tử ca ca có người trong lòng rồi ạ." Nàng khổ sở nói: "Thái Tử ca ca sẽ không thích cháu."
Lão phu nhân sờ sờ đầu nàng, cố ý mắng: "Chờ lần sau Thái Tử đến đây, Diệu Diệu nhà chúng ta không thèm gặp hắn, còn cho Đại Hoàng đi cắn hắn."
Diệu Diệu không nỡ.
Hơn nữa, đây là chuyện nàng một mình đơn phương, Thái Tử ca ca đâu có làm gì sai?
Nàng lau nước mắt, tới tận buổi tối vẫn còn miên man suy nghĩ chuyện này.
Diệu Diệu lại ôm lấy Đại Hoàng ngủ, nước mắt rơi xuống thấm ướt bộ lông của nó, Diệu Diệu dựa vào chút tia sáng từ ánh trăng rọi qua ô cửa sổ, âm thanh khò khò của Đại Hoàng vọng bên tai, Diệu Diệu sờ sờ đầu nó, ngước ra nhìn ánh trăng, khổ sở nói: "Đại Hoàng, ta cũng muốn biến thành một con chó."
Nhưng Diệu Diệu rất nhanh nhớ ra, Đại Hoàng đã là con chó đầy đủ gia đình rồi!
Năm đó là nàng làm hỉ yến cho nó mà!
Diệu Diệu càng thêm đau buồn.
Nàng đẩy Đại Hoàng sang một bên, cũng không muốn ôm nó, tự ôm chặt lấy chính mình. Diệu Diệu sờ lên chuỗi Phật châu trên cổ tay, cuối cùng chợt nhớ tới cái gì đó.
Tuệ Viên đại sư không hổ là cao tăng đắc đạo, Phật châu rất hữu dụng, từ khi đeo nó, nàng chưa từng gặp Thái Tử ca ca. Diệu Diệu mỗi ngày sau khi nhắm mắt lại đều không mộng thấy gì, mở to mắt ra là trời đã sáng.
Nhưng lúc này, Diệu Diệu lại muốn tháo nó xuống.
Nàng biết khi mình vào giấc mộng thì sẽ không gặp lại Tuyên Trác. Chuỗi Phật châu kia là nàng giao cho hắn, Tuyên Trác nhất định đã đeo lên, dù sao thì trong mộng chỉ còn lại có một người, ai sẽ nguyện ý ở lại đó suốt đêm chứ? Còn không bằng một giấc ngủ đến bình minh.
Nhưng cái này không giống, nàng ở trong mộng suốt mười mấy năm, mỗi một ngày đều có thể gặp Tuyên Trác. Diệu Diệu nghĩ: Cho dù không thấy người thì nàng cũng có thể nhìn vật nhớ người. Ít nhất còn có thể làm bộ là bản thân mình đang chờ đợi.
Nghĩ đến đây, Diệu Diệu lập tức tháo chuỗi Phật châu.
Nàng còn sợ nó quá hữu dụng, thừa dịp lúc nửa đêm trời tối bèn chân trần lén trốn nha hoàn đang ngủ, đem nó giấu ở chỗ kĩ nhất ở phòng. Rồi sau đó nhẹ nhàng trở về, giống như chưa có gì xảy ra, chờ mong nhắm mắt lại.
Diệu Diệu thời gian gần đây rất khó ngủ, nhưng hôm nay lại rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Ý thức biến mất, chìm vào trong mộng, sau đó mở to mắt, đó là cảnh tượng quen thuộc trong mộng.
Một cái bàn nhỏ, hai đệm ghế mềm, Diệu Diệu vẫn luôn ngồi một bên, ở trên còn có cả bài tập, trong mộng thật thập phần thần kỳ, chỉ cần vừa nghĩ một cái là đồ sẽ lập tức xuất hiện. Có món bánh mà Diệu Diệu thích nhất, thường thì nửa cái bàn sẽ là bài tập, phần còn lại là điểm tâm, để lại cho Tuyên Trác chỉ có một ly trà.
Hôm nay trong mộng cũng thế.
Giấy Tuyên Thành bày đầy bàn, chờ đợi chủ nhân tới viết, mùi thơm ngọt của bánh điểm tâm bay vào mũi, góc bàn còn có một ly trà xanh đang nóng, hơi còn bốc lên.
Diệu Diệu không dám tin mà xoa xoa đôi mắt.
Cái duy nhất có thêm là người ngồi đối diện trên bàn nhỏ.
Tuyên Trác vẫn như thường lệ ngồi ở đó, hắn đang đọc một quyển sách, nhìn thấy Diệu Diệu tới bèn gõ gõ xuống bàn, một chén nước trà xuất hiện.
"Thái, Thái Tử ca ca?!"
Diệu Diệu cả người đều ngây ngốc.
Tuyên Trác nhìn nàng gật đầu.
Sau khi phản ứng lại bèn vội vàng nhào tới, nàng chạy quá nhanh, bước chân lảo đảo, suýt nữa ngã bổ nhào vào bàn, ở cái mũi đụng trúng vào bàn, may mà có Tuyên Trác đỡ.
"Đừng gấp." Tuyên Trác cười nói: "Muội chạy cái gì chứ?"
Diệu Diệu đỡ bàn cẩn thận ngồi ổn định lại.
Trong mộng cái gì cũng có thể là giả, chỉ có người là không. Diệu Diệu còn tưởng mình suy nghĩ quá nhiều nên mới biến ra được một người. Nàng không ngừng nghĩ làm người trước mắt biến mất, nhưng Tuyên Trác vẫn ngồi ngay ngắn phía đối diện, thậm chí còn nhéo một cái vào má nàng.
Diệu Diệu sợ ngây người: "Thái Tử ca ca, sao huynh lại ở đây?!"
"Ta vẫn luôn ở đây."
"Không, không phải......" Diệu Diệu nói năng lộn xộn, ánh mắt rơi xuống chỗ cổ tay.
Cổ tay của hắn trống không, làm gì có sợi dây Phật châu nào.
Tuyên Trác thản nhiên nói: "Ta không có đeo."
"Vì sao lại không đeo?" Diệu Diệu ngơ ngác nhìn hắn: "Muội đeo suốt vài ngày, Tuệ Viên đại sư quả nhiên nói rất linh nghiệm, lúc muội đeo thì không còn mơ thấy......"
"Bởi vì ta muốn gặp muội, Diệu Diệu." Tuyên Trác chỉnh lại chỗ tóc mai rối của nàng, ôn hòa nói: "Là muội nói không muốn nhìn thấy ta nhưng ta vẫn muốn mỗi ngày được gặp muội, được nói chuyện với muội."
"Nhưng, nhưng mà......"
Từ khi có chuỗi Phật châu thì vẫn luôn ngoan ngoãn đeo lên, Diệu Diệu từ đó lại trầm mặc ít nói rất nhiều ngày, sau đó người trong nhà muốn đại phu xem cho nàng những mấy hôm sau thì đại phu không tới nữa.
Diệu Diệu không dám hỏi hắn tháo ra từ khi nào. Nhưng chỉ cần nghĩ hắn đã một mình ở trong mộng đợi lâu như vậy, nàng liền áy náy cực kỳ.
Không sai, thật sự là nàng nhắc tới, cuối cùng ngược lại là mình hối hận.
Nhưng Tuyên Trác cũng không để ý, hắn hỏi lại: "Diệu Diệu, muội hôm nay quên đeo Phật châu sao?"
Diệu Diệu không dám nói.
Nàng là lén tháo nó ra.
Nàng quay mặt đi mà không đáp, hỏi tiếp: "Nếu muội không có tới thì không phải huynh luôn đợi đấy chứ?"
"Ta nghĩ chúng ta đã lâu không gặp nhau, muội có lẽ sẽ muốn gặp ta." Tuyên Trác nói: "Gần đây ta rất bận, không thể xuất cung gặp muội, muội cũng không tiến cung tìm ta, ta đoán có lẽ muội sẽ vào trong mộng, sợ muội đợi lâu cho nên ta tới chờ trước."
Diệu Diệu chớp chớp mắt, cũng không dám hỏi. Vạn nhất không chờ được thì sao?
Vậy Thái Tử ca ca chẳng phải quá đáng thương sao?
Diệu Diệu cảm thấy mình thật xấu tính, nàng nhất định là người xấu tính nhất trên đời. Là nàng vô tâm, hơn nữa là nàng nói trước ra cũng là nàng đổi ý trước, thậm chí còn động tâm. Ai, nàng còn không bằng Trình cô nương.
Ít nhất Trình cô nương không có làm gì xấu, nhưng nàng còn muốn cô nương trong lòng kia biến mất.
Nghĩ đến người kia, Diệu Diệu lại đau buồn, nàng ủ rũ cụp đuôi hỏi: "Thái Tử ca ca, chừng nào thì huynh có thể mang muội đi gặp cô nương kia?"
"......"
"Lúc muội và huynh không gặp nhau thì huynh có đi tìm người trong lòng đó không?" Diệu Diệu chua chát nói: "Nhiều ngày như vậy, hai người nhất định đã gặp nhau rất nhiều lần."
"Không có." Tuyên Trác nói: "Chỉ gặp một lần."
Diệu Diệu an tâm không ít.
Là Thái Tử ca ca không có thời gian, không phải cố ý không tới gặp nàng.
Diệu Diệu tiếp tục nói: "Vậy khi nào thì muội có thể gặp nàng ấy? Kỳ thật cũng không cần Thái Tử ca ca giới thiệu, huynh cứ nói cho muội tên là gì, muội tự đi tìm cũng được."
"Diệu Diệu." Tuyên Trác bỗng nhiên nói: "Ta cũng đã đi tìm Tuệ Viên đại sư."
Diệu Diệu ngẩng đầu lên: "Cái gì?"
"Ta tìm ông ấy để tính nhân duyên." Tuyên Trác không chớp mắt nhìn chăm chú vào nàng, chậm rãi nói: "Ta hỏi ông ấy là người trong lòng của mình không hiểu tâm ý của ta, ta không có cơ hội được gặp nàng."
Diệu Diệu nhìn hắn, mặt mày vẫn tuấn lãng ôn nhu như cũ, vẫn là ánh mắt bao dung nàng nhưng bên trong giống như bỗng nhiên nhiều một ít gì đó, từ trước vẫn luôn cất giấu, bây giờ lại thoải mái thể hiện ra bên ngoài, làm Diệu Diệu nhìn thấy rất rõ ràng.
Diệu Diệu ngẩn ra, bỗng nhiên ý thức được điều gì đó.
"Tuệ Viên đại sư nói tâm thành tắc linh."
"May mắn ta chờ được rồi."
Diệu Diệu thất hồn lạc phách về đến nhà, nàng nghẹn một bụng không nói ra, trước đi tìm lão phu nhân thì thấy đại nha hoàn của bà đang ôm một đống bức vẽ cuộn tròn, đại nha hoàn nhìn thấy nàng còn hơi uốn gối vấn an.
Diệu Diệu tò mò hỏi: "Cái này là ai vẽ vậy?"
Đại nha hoàn nghe xong bèn cười cười nhưng không trả lời ngược lại khiến Diệu Diệu bắt đầu thấy hiếu kỳ. Nàng đuổi theo nha hoàn vào phòng lão phu nhân, bên trong cũng treo không ít các bức hoạ, lão phu nhân còn đang xem mấy bức, vừa nhìn thấy nàng còn vội vàng vẫy vẫy tay.
"Diệu Diệu, đến chỗ nãi nãi này."
Diệu Diệu đi gần lại mới phát hiện đó đều là bức họa chân dung.
Mấy cái này có điểm đặc biệt là bên cạnh có mấy dòng chữ nhỏ viết xuất thân và tên họ. Diệu Diệu sửng sốt, vội vàng đứng lên.
Lão phu nhân trêu ghẹo nói: "Tiểu cô nương lớn, cũng biết thẹn thùng rồi."
Lão phu nhân tùy tay đặt bức họa xuống, đưa cho nha hoàn cất đi, sau đó kéo Diệu Diệu ngồi xuống. Bà nắm tay Diệu Diệu, cười nói: "Cháu yên tâm, nãi nãi đương nhiên không muốn cháu gả đi sớm như vậy, Diệu Diệu vẫn nên ở nhà với chúng ta thêm thời gian nữa."
Huống chi, trong lòng lão phu nhân cũng đã biết rõ ràng.
Trong cung sớm đã có người nhìn trúng tiểu nha đầu nhà bọn họ rồi.
Cũng may cháu gái nhỏ không hiểu mấy thứ này, lão phu nhân mừng thầm nên không muốn nhắc nhở, ước gì Diệu Diệu có thể mãi như vậy. Trong phủ chỉ có một đứa nhỏ, nếu Diệu Diệu xuất giá thì chỉ còn mấy con chó ở lại với bọn họ.
Ai, đáng tiếc người nọ lại là Thái Tử, bằng không, bọn họ sẽ có thể cho ở rể.
Diệu Diệu thân mật ôm lấy nãi nãi. Lão phu nhân vui vẻ vỗ vỗ lưng nàng, chợt nhớ mấy hôm nay nàng tâm tình không tốt, bèn dỗ dành mấy câu.
"Sao rồi? Đi chơi với Đại Hoàng về thấy vui lên chưa?"
"Nãi nãi, trong lòng cháu rất khó chịu."
Diệu Diệu vốn muốn đi tìm mẫu thân.
Nàng mỗi lần đau buồn đều sẽ vào phòng mẫu thân ngồi. Chỉ cần ở trong đó một lúc, trò chuyện tâm sự với mẫu thân, nàng sẽ vui vẻ trở lại.
Nhưng lần này lại khác.
Lúc này nàng là muốn mẫu thân trả lời, Đại Hoàng thì không biết nói, Diệu Diệu đành phải tới tìm lão phu nhân.
Lão phu nhân tức khắc đau lòng ôm chặt cháu gái nhỏ vào trong lòng ngực: "Ai bắt nạt cháu, cháu nói nãi nãi nghe xem."
Diệu Diệu không biết nên nói như thế nào, vì nãi nãi cũng không biết chuyện nàng nằm mơ.
Diệu Diệu ghét nhất là chia xa nhau.
Diệu Diệu quý trọng từng người thân bên mình, cho dù chỉ có duyên vài lần gặp gỡ, nhóm sơn phỉ xa xôi tận biên quan, nàng vẫn thường xuyên viết thư với bọn họ, hơn nữa nàng cũng hay ra ngoài chơi, nếu có ai gặp phải khó khăn gì, nàng đều không chút ngần ngại mà giúp đỡ.
Trước kia khi chia tay các bằng hữu, biết về sau rất khó gặp lại, trong lòng sẽ đau khổ suốt nhiều ngày nhưng rất nhanh đã tự trấn an mình lại. Bởi vì bọn họ vẫn có thể thư từ qua lại, còn có thể liên lạc, ngày sau cũng gặp lại, cũng biết cuộc sống của đối phương sẽ trở nên tốt hơn. Kiểu chia tay này nên chia vui nên nàng cũng vui vẻ tiễn bọn họ.
Nhưng nàng và Thái Tử ca ca rõ ràng là ở kinh thành mà muốn gặp mặt lại rất khó, nàng còn gửi thư từ với nhóm sơn phỉ ở biên quan, nhưng lại không có nói gì với Tuyên Trác.
Rõ ràng bọn họ rất gần nhau mà.
Diệu Diệu chợt nghĩ tới Chúc tỷ tỷ.
Trước kia nàng và Chúc tỷ tỷ chơi thân nhau, nàng giúp Chúc tỷ tỷ truyền thư cho Nguyễn đại ca, cứ cách một ngày là được gặp nhau. Nhưng sau khi Chúc tỷ tỷ thành hôn, tỷ ấy bận rộn nhiều việc, rõ ràng quan hệ vẫn thân thiết nhưng không còn thường xuyên chơi với nhau được nữa, Diệu Diệu hôm trước có đi tìm nàng nhưng khi ấy nàng còn đang bận trông hai đứa nhỏ.
Rõ ràng đều ở kinh thành, vậy mà gặp mặt trực tiếp còn không bằng viết thư.
Diệu Diệu cuối cùng lại nghĩ đến Thái Tử ca ca.
Nàng trong lòng rất không muốn chia xa với Tuyên Trác, nhưng sự thật lại bắt buộc phải như vậy, một khi mất đi liên lạc trong mộng, bọn họ hai người cùng sống ở kinh thành lại như chia xa mỗi người một phương. Gặp mặt không hề dễ dàng, Thái Tử lại bận rộn triều chính, nàng cũng phải tập trung vào việc học, sau này khi cả hai đã có gia đình lại càng khó, có lẽ chỉ khi nào có cung yến mới có thể gặp mặt.
Nhưng cả một năm chỉ có mấy lần tổ chức cung yến.
Thái Tử ca ca có phải đang rất giận nàng không? Có phải không muốn nói chuyện với nàng không? Diệu Diệu thật sự không muốn chia tách ra thế này, cảm giác giống như khi mẫu thân không còn vậy —— mẫu thân là người quan trọng nhất nhưng Thái Tử ca ca cũng không hề nhẹ hơn một tấc. Lúc này lại không có thần tiên nào vào mộng an ủi nàng.
Diệu Diệu vùi mặt vào lòng lão phu nhân, hận không thể biến trở về thành trẻ con. Lúc còn nhỏ, nàng đâu phải chịu mấy phiền não này.
Thấy nàng không nói lời nào, lão phu nhân cũng không nói gì, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng.
Hơn nửa ngày, Diệu Diệu mới rầu rĩ không vui nói: "Nãi nãi, trong lòng Thái Tử ca ca có người yêu rồi."
Lão phu nhân lập tức dừng tay lại.
Bà không đổi sắc nói: "Đây là chuyện tốt mà."
"Là chuyện tốt." Diệu Diệu ôm ngực, mất mát nói: "Nhưng trong lòng cháu rất khó chịu."
"......"
"Nãi nãi, cháu có phải đã biến thành kẻ xấu tính rồi không." Diệu Diệu rầu rĩ nói: "Cháu không có nói cho huynh ấy biết thực ra cháu rất chán ghét Trình cô nương, là bởi vì nàng ta muốn gả cho Thái Tử ca ca. Rõ ràng đây là chuyện riêng của Trình cô nương, liên quan gì tới cháu chứ? Cháu thậm chí còn có ý nghĩ Thái Tử ca ca có thể vĩnh viễn ở bên cháu, nếu huynh ấy không yêu ai thì thật tốt, nhưng đó là điều không có khả năng xảy ra, sớm muộn gì cũng có một ngày phải cưới Thái Tử Phi."
Lão phu nhân cười cười: "Đúng vậy."
Diệu Diệu lẩm nhẩm: "Nếu Thái Tử ca ca không có người yêu thì thật tốt biết bao."
Nàng nói thầm xong, lại ảo não không thôi: "Cháu sao lại xấu tính thế chứ."
Lão phu nhân không nói gì.
Trong lòng bắt đầu nổi sóng, đã biết sắp việc lớn không tốt.
Nhưng bà rũ mắt nhìn cháu gái trong lòng ngực, tiểu cô nương ngày thường hay nói nói cười cười, lúc cười rộ lên cả gương mặt tròn tròn càng thêm đáng yêu, lúc này lại cau mày nhăn nhó, cả người như bị nỗi buồn u ám vây quanh.
Lão phu nhân trong lòng thở dài một hơi, lại ôm sát người vào.
Bà ôn nhu nói: "Diệu Diệu nhà chúng ta cũng nên gả chồng rồi."
"Nãi nãi vừa rồi đã xem rất nhiều bức họa, trong đó cũng có không ít người là thanh niên anh tuần lại tài giỏi trong kinh thành, thoạt nhìn không tồi, nãi nãi đã nhìn trúng được mấy người, hay là bây giờ cháu xem thử đi."
Lão phu nhân vẫy vẫy tay với nha hoàn, rất nhanh các bức hoạ được mang đến.
Diệu Diệu ngượng ngùng nhìn xong, trốn vào lòng lão phu nhân, gương mặt trở nên hồng hồng. Lão phu nhân mừng rỡ không thôi, vội xua xua tay, nha hoàn lại đem mấy bức họa cất đi.
"Diệu Diệu nếu có thích ai thì nhất định phải nói cho nãi nãi, nãi nãi tìm hiểu giúp cháu."
Nàng nhỏ giọng nói: "Nãi nãi, cháu nghĩ ra rồi."
"Thật sao? Nói nãi nãi xem. "
Diệu Diệu ngồi thẳng lưng, đếm đầu ngón tay, kể từng người cho bà nghe.
Người nàng thích nhất định phải am hiểu võ nghệ như phụ thân, cho dù không lợi hại bằng thì cũng phải biết cưỡi ngựa săn thú. Diệu Diệu bây giờ đã có riêng một con ngựa, nàng đã có thể được đi săn thú. Người nọ còn phải là người có học, mẫu thân nói rất thích những người chăm đọc sách, Diệu Diệu cũng thích. Còn có tướng mạo phải đường hoàng đoan chính, phong độ nhẹ nhàng, ai bảo mấy người bên cạnh Diệu Diệu đều không tầm thường......
Nàng từng bước từng bước chậm rãi kể, lão phu nhân cười tủm tỉm nghe, cũng không phản bác.
Sao bà càng nghe càng như thấy giống vị điện hạ nào đó trong cung thế nhỉ?
Thái Tử là được Nguyên Định Dã đích thân dạy học, tài kỵ xạ đương nhiên không kém, đặc biệt là sau trưởng thành, đi săn thu hàng năm đều vô cùng nổi bật. Nói đến tài học thì càng không cần phải nói, từ nhỏ đã được các bị thái phó khen ngợi liên mồm. Còn về tướng mạo phong độ, ai vừa nhìn cũng có thể thấy được là......
Diệu Diệu cuối cùng nói: "Nếu huynh ấy mà chịu nghe cháu đánh đàn thì tốt......"
Lão phu nhân: "......"
Lão phu nhân trêu ghẹo nói: "Cho dù Thái Tử điện hạ có dung túng cháu thì cũng không chịu nghe cháu đánh đàn đâu."
Diệu Diệu trong lòng ngượng ngùng nói: Huynh ấy đã nghe rồi.
Lúc trong mộng, Thái Tử ca ca đã từng nghe nàng đàn. Chỉ nàng cũng tự hiểu được nên không dám đi tra tấn người khác, ngoại trừ giờ học nhạc trên lớp ra thì không dám lấy đàn ra đánh.
Lão phu nhân như tiếc nuối thở dài một hơi: "Nghe cháu nói vậy, nếu Thái Tử điện hạ không thích cô nương nào thì ta có thể giúp cháu tiến cung hỏi hoàng hậu nương nương thử. Đáng tiếc......"
Câu kế tiếp bà còn chưa kịp nói, Diệu Diệu đã ngẩn người ra.
Đúng rồi. Nàng lúc này mới phản ứng lại.
Nàng đã coi Tuyên Trác quan trọng như người nhà, bởi vậy cũng chưa bao giờ nghĩ tới khả năng này.
Nếu là...... Nếu là...... Thật sự như vậy thì sao?
Diệu Diệu cả người đều ngây ngốc.
Cái ý tưởng tượng này vừa nhắc tới, nàng bỗng nhiên hiểu rõ, thảo nào nàng lại không thích Trình cô nương, lúc nghe thấy Thái Tử Phi lại cảm thấy mất mát.
Rồi sau đó, dần dần, tim bỗng đập thình thịch thật mạnh, trong giây lát khiến nàng như thấy người lâng lâng, Diệu Diệu lập tức khuôn mặt đỏ bừng, nàng còn chưa kịp vui mừng thì trong nháy mắt thoáng chốc biến mất sạch sẽ.
Diệu Diệu nhớ tới Tuyên Trác đã có người trong lòng.
Không phải nàng, mà là một cô nương ưu tú xuất sắc khác. Tuy rằng nàng chưa gặp bao giờ nhưng huynh ấy thực sự rất yêu nàng.
Diệu Diệu càng khổ sở, còn đau buồn hơn cả lúc trước, cái miệng nhỏ xẹp xuống, cố gắng nén nước mắt vào trong, hốc mắt hồng hồng, chui lại vào người lão phu nhân. Trái tim giống như bị người ta chọc thủng một lỗ rồi mang ra giằng xé.
"Thái Tử ca ca có người trong lòng rồi ạ." Nàng khổ sở nói: "Thái Tử ca ca sẽ không thích cháu."
Lão phu nhân sờ sờ đầu nàng, cố ý mắng: "Chờ lần sau Thái Tử đến đây, Diệu Diệu nhà chúng ta không thèm gặp hắn, còn cho Đại Hoàng đi cắn hắn."
Diệu Diệu không nỡ.
Hơn nữa, đây là chuyện nàng một mình đơn phương, Thái Tử ca ca đâu có làm gì sai?
Nàng lau nước mắt, tới tận buổi tối vẫn còn miên man suy nghĩ chuyện này.
Diệu Diệu lại ôm lấy Đại Hoàng ngủ, nước mắt rơi xuống thấm ướt bộ lông của nó, Diệu Diệu dựa vào chút tia sáng từ ánh trăng rọi qua ô cửa sổ, âm thanh khò khò của Đại Hoàng vọng bên tai, Diệu Diệu sờ sờ đầu nó, ngước ra nhìn ánh trăng, khổ sở nói: "Đại Hoàng, ta cũng muốn biến thành một con chó."
Nhưng Diệu Diệu rất nhanh nhớ ra, Đại Hoàng đã là con chó đầy đủ gia đình rồi!
Năm đó là nàng làm hỉ yến cho nó mà!
Diệu Diệu càng thêm đau buồn.
Nàng đẩy Đại Hoàng sang một bên, cũng không muốn ôm nó, tự ôm chặt lấy chính mình. Diệu Diệu sờ lên chuỗi Phật châu trên cổ tay, cuối cùng chợt nhớ tới cái gì đó.
Tuệ Viên đại sư không hổ là cao tăng đắc đạo, Phật châu rất hữu dụng, từ khi đeo nó, nàng chưa từng gặp Thái Tử ca ca. Diệu Diệu mỗi ngày sau khi nhắm mắt lại đều không mộng thấy gì, mở to mắt ra là trời đã sáng.
Nhưng lúc này, Diệu Diệu lại muốn tháo nó xuống.
Nàng biết khi mình vào giấc mộng thì sẽ không gặp lại Tuyên Trác. Chuỗi Phật châu kia là nàng giao cho hắn, Tuyên Trác nhất định đã đeo lên, dù sao thì trong mộng chỉ còn lại có một người, ai sẽ nguyện ý ở lại đó suốt đêm chứ? Còn không bằng một giấc ngủ đến bình minh.
Nhưng cái này không giống, nàng ở trong mộng suốt mười mấy năm, mỗi một ngày đều có thể gặp Tuyên Trác. Diệu Diệu nghĩ: Cho dù không thấy người thì nàng cũng có thể nhìn vật nhớ người. Ít nhất còn có thể làm bộ là bản thân mình đang chờ đợi.
Nghĩ đến đây, Diệu Diệu lập tức tháo chuỗi Phật châu.
Nàng còn sợ nó quá hữu dụng, thừa dịp lúc nửa đêm trời tối bèn chân trần lén trốn nha hoàn đang ngủ, đem nó giấu ở chỗ kĩ nhất ở phòng. Rồi sau đó nhẹ nhàng trở về, giống như chưa có gì xảy ra, chờ mong nhắm mắt lại.
Diệu Diệu thời gian gần đây rất khó ngủ, nhưng hôm nay lại rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Ý thức biến mất, chìm vào trong mộng, sau đó mở to mắt, đó là cảnh tượng quen thuộc trong mộng.
Một cái bàn nhỏ, hai đệm ghế mềm, Diệu Diệu vẫn luôn ngồi một bên, ở trên còn có cả bài tập, trong mộng thật thập phần thần kỳ, chỉ cần vừa nghĩ một cái là đồ sẽ lập tức xuất hiện. Có món bánh mà Diệu Diệu thích nhất, thường thì nửa cái bàn sẽ là bài tập, phần còn lại là điểm tâm, để lại cho Tuyên Trác chỉ có một ly trà.
Hôm nay trong mộng cũng thế.
Giấy Tuyên Thành bày đầy bàn, chờ đợi chủ nhân tới viết, mùi thơm ngọt của bánh điểm tâm bay vào mũi, góc bàn còn có một ly trà xanh đang nóng, hơi còn bốc lên.
Diệu Diệu không dám tin mà xoa xoa đôi mắt.
Cái duy nhất có thêm là người ngồi đối diện trên bàn nhỏ.
Tuyên Trác vẫn như thường lệ ngồi ở đó, hắn đang đọc một quyển sách, nhìn thấy Diệu Diệu tới bèn gõ gõ xuống bàn, một chén nước trà xuất hiện.
"Thái, Thái Tử ca ca?!"
Diệu Diệu cả người đều ngây ngốc.
Tuyên Trác nhìn nàng gật đầu.
Sau khi phản ứng lại bèn vội vàng nhào tới, nàng chạy quá nhanh, bước chân lảo đảo, suýt nữa ngã bổ nhào vào bàn, ở cái mũi đụng trúng vào bàn, may mà có Tuyên Trác đỡ.
"Đừng gấp." Tuyên Trác cười nói: "Muội chạy cái gì chứ?"
Diệu Diệu đỡ bàn cẩn thận ngồi ổn định lại.
Trong mộng cái gì cũng có thể là giả, chỉ có người là không. Diệu Diệu còn tưởng mình suy nghĩ quá nhiều nên mới biến ra được một người. Nàng không ngừng nghĩ làm người trước mắt biến mất, nhưng Tuyên Trác vẫn ngồi ngay ngắn phía đối diện, thậm chí còn nhéo một cái vào má nàng.
Diệu Diệu sợ ngây người: "Thái Tử ca ca, sao huynh lại ở đây?!"
"Ta vẫn luôn ở đây."
"Không, không phải......" Diệu Diệu nói năng lộn xộn, ánh mắt rơi xuống chỗ cổ tay.
Cổ tay của hắn trống không, làm gì có sợi dây Phật châu nào.
Tuyên Trác thản nhiên nói: "Ta không có đeo."
"Vì sao lại không đeo?" Diệu Diệu ngơ ngác nhìn hắn: "Muội đeo suốt vài ngày, Tuệ Viên đại sư quả nhiên nói rất linh nghiệm, lúc muội đeo thì không còn mơ thấy......"
"Bởi vì ta muốn gặp muội, Diệu Diệu." Tuyên Trác chỉnh lại chỗ tóc mai rối của nàng, ôn hòa nói: "Là muội nói không muốn nhìn thấy ta nhưng ta vẫn muốn mỗi ngày được gặp muội, được nói chuyện với muội."
"Nhưng, nhưng mà......"
Từ khi có chuỗi Phật châu thì vẫn luôn ngoan ngoãn đeo lên, Diệu Diệu từ đó lại trầm mặc ít nói rất nhiều ngày, sau đó người trong nhà muốn đại phu xem cho nàng những mấy hôm sau thì đại phu không tới nữa.
Diệu Diệu không dám hỏi hắn tháo ra từ khi nào. Nhưng chỉ cần nghĩ hắn đã một mình ở trong mộng đợi lâu như vậy, nàng liền áy náy cực kỳ.
Không sai, thật sự là nàng nhắc tới, cuối cùng ngược lại là mình hối hận.
Nhưng Tuyên Trác cũng không để ý, hắn hỏi lại: "Diệu Diệu, muội hôm nay quên đeo Phật châu sao?"
Diệu Diệu không dám nói.
Nàng là lén tháo nó ra.
Nàng quay mặt đi mà không đáp, hỏi tiếp: "Nếu muội không có tới thì không phải huynh luôn đợi đấy chứ?"
"Ta nghĩ chúng ta đã lâu không gặp nhau, muội có lẽ sẽ muốn gặp ta." Tuyên Trác nói: "Gần đây ta rất bận, không thể xuất cung gặp muội, muội cũng không tiến cung tìm ta, ta đoán có lẽ muội sẽ vào trong mộng, sợ muội đợi lâu cho nên ta tới chờ trước."
Diệu Diệu chớp chớp mắt, cũng không dám hỏi. Vạn nhất không chờ được thì sao?
Vậy Thái Tử ca ca chẳng phải quá đáng thương sao?
Diệu Diệu cảm thấy mình thật xấu tính, nàng nhất định là người xấu tính nhất trên đời. Là nàng vô tâm, hơn nữa là nàng nói trước ra cũng là nàng đổi ý trước, thậm chí còn động tâm. Ai, nàng còn không bằng Trình cô nương.
Ít nhất Trình cô nương không có làm gì xấu, nhưng nàng còn muốn cô nương trong lòng kia biến mất.
Nghĩ đến người kia, Diệu Diệu lại đau buồn, nàng ủ rũ cụp đuôi hỏi: "Thái Tử ca ca, chừng nào thì huynh có thể mang muội đi gặp cô nương kia?"
"......"
"Lúc muội và huynh không gặp nhau thì huynh có đi tìm người trong lòng đó không?" Diệu Diệu chua chát nói: "Nhiều ngày như vậy, hai người nhất định đã gặp nhau rất nhiều lần."
"Không có." Tuyên Trác nói: "Chỉ gặp một lần."
Diệu Diệu an tâm không ít.
Là Thái Tử ca ca không có thời gian, không phải cố ý không tới gặp nàng.
Diệu Diệu tiếp tục nói: "Vậy khi nào thì muội có thể gặp nàng ấy? Kỳ thật cũng không cần Thái Tử ca ca giới thiệu, huynh cứ nói cho muội tên là gì, muội tự đi tìm cũng được."
"Diệu Diệu." Tuyên Trác bỗng nhiên nói: "Ta cũng đã đi tìm Tuệ Viên đại sư."
Diệu Diệu ngẩng đầu lên: "Cái gì?"
"Ta tìm ông ấy để tính nhân duyên." Tuyên Trác không chớp mắt nhìn chăm chú vào nàng, chậm rãi nói: "Ta hỏi ông ấy là người trong lòng của mình không hiểu tâm ý của ta, ta không có cơ hội được gặp nàng."
Diệu Diệu nhìn hắn, mặt mày vẫn tuấn lãng ôn nhu như cũ, vẫn là ánh mắt bao dung nàng nhưng bên trong giống như bỗng nhiên nhiều một ít gì đó, từ trước vẫn luôn cất giấu, bây giờ lại thoải mái thể hiện ra bên ngoài, làm Diệu Diệu nhìn thấy rất rõ ràng.
Diệu Diệu ngẩn ra, bỗng nhiên ý thức được điều gì đó.
"Tuệ Viên đại sư nói tâm thành tắc linh."
"May mắn ta chờ được rồi."
Danh sách chương