Sáng sớm, nắng hơi sáng.

Sương sớm còn chưa tan hết, tràn ngập toàn bộ thôn trang, trên lá cây vẫn còn hơi sương sớm nhẹ nhàng dọc theo đường gân lá chảy xuống. Nắng sớm dần dần chiếu sáng cả thôn trang, tiếng gà gáy và tiếng chim hót liên tục vang lên, có những nhà đã bắt đầu có khói bếp.

Lúc ánh sáng mới chỉ xuyên qua cửa sổ giấy, Diệu Diệu đã lập tức tỉnh dậy.

Trong phòng còn yên tĩnh, Diệu Diệu dụi dụi con mắt, rón rén bò lên, cô bé mở cửa sổ, ngây ngẩn nhìn mặt trời ở phía xa chân trời một hồi. Mặt trời kia tròn trịa, vàng vàng, giống như món canh trứng trong bát sứ mà đêm qua cữu nương làm cho biểu ca vậy, cô ngửi thấy mùi trứng gà thơm phức, làm cả đêm cứ mơ. Diệu Diệu nhìn trong chốc lát mà bụng liền ùng ục kêu lên.

Cô sờ lên bụng, vỗ vỗ tựa an ủi, rất nhanh bụng liền không kêu nữa.

Đại Hoàng ở trong sân kêu ẳng ẳng hai tiếng, mắt Diệu Diệu liền sáng lên, từ trên giường nhảy xuống, cô lon ton đeo giày nhỏ vào, đẩy cửa rón rén đi ra ngoài.

Cô không phải chủ nhà nên chỉ được ở trong căn phòng chứa đồ chật hẹp, mặc dù không lớn, nhưng đủ cho một tiểu cô nương năm tuổi ở.

Diệu Diệu vỗ vỗ đầu Đại Hoàng, nó liền nhảy cẫng lên vẫy vẫy cái đuôi, thân mật lại gần liếm tay cô, đầu lưỡi nóng hầm hập liếm lấy làm lòng bàn tay ngứa ngáy, Diệu Diệu bật cười, vội vàng rút tay về sau.

"Nha đầu thúi!"

Cửa chính cọt kẹt bị đẩy ra, cữu nương hùng hùng hổ hổ đi vào: "Mấy giờ rồi hả? Còn ở chỗ này mà chơi bời? Cho ngươi sống để thế này à? Nha đầu chết tiệt kia, cả ngày chỉ biết chơi cùng chó, đã lớn như thế cũng không biết giúp việc nhà!

Đại Hoàng nghẹn ngào một tiếng, cụp lấy tai trốn sau lưng Diệu Diệu. Diệu Diệu lấy tay sờ lên lông mao trên lưng nó, sụp mi thuận mắt nghe cữu nương mắng một trận, cô bé đứng dậy nói: "Cữu nương, biểu ca sắp dậy rồi."

Biểu ca là đầu quả tim của cữu nương, là đại bảo bối trong nhà, nghe xong lời này, cữu nương hung dữ trừng mắt nhìn cô một cái, mới lấy từ bên hông chìa khoá đi về phía phòng bếp.

Diệu Diệu vội vàng đi theo sau cữu nương.

Mỗi sáng sớm cô đều phải giúp nhóm lửa, về sau mỗi ngày sẽ có thêm một công việc mới. Cữu nương ngày nào cũng muốn kiếm cớ mắng cô, vào lỗ tai trái Diệu Diệu cho ra lỗ tai phải, cũng đã sớm thành thói quen.

Cô ngồi sau bếp lò, thân thể nho nhỏ co lại, động tác thuần thục cho củi khô vào trong, ngọn lửa hừng hực cháy trước mặt, nóng đến khuôn mặt hồng hồng, Diệu Diệu hít mũi một cái, mùi cháo chín từ trong nồi bay ra.

"Ùng ục ục ~ "

Cô vội vàng che bụng.

Cữu nương ngẩng đầu lên, tiếng nồi cháo nóng đang sôi trào ùng ục ùng ục cùng với âm thanh lốp bốp của đầu gỗ rất khác biệt với tiếng bụng kêu của cô, lập tức lông mày dựng lên, cầm muôi lớn gõ lạch cạch vào nồi.

"Nha đầu chết tiệt này! Làm thì ít, cả ngày chỉ ăn ăn ăn! Trong nhà còn nhiều người đang há mồm chờ ăn cơm kia kìa, đến phiên ngươi nhớ thương sao!"

Diệu Diệu rụt rụt vào trong, cô vỗ vỗ bụng, cúi đầu than thở. Đã bảo mày nghe lời một chút rồi mà.

Chờ bữa sáng làm xong, người trong nhà đều đã dậy hết. Diệu Diệu dập lửa rồi lấy tro ra, không đợi cữu nương mắng, bản thân tự giác chạy ra ngoài.

Phòng bếp là nơi cô không thể tuỳ tiện vào, bởi vì cữu nương sợ cô ăn vụng, mỗi ngày đều khóa cửa phòng bếp lại, chìa khoá sẽ để ở ngang hông, ai cũng không thể chạm vào. Bưng cơm lên xong thì Diệu Diệu không được ở lại, cữu nương sẽ đích thân mang từng bát lên, đợi đến bát cuối cùng còn dư lại thì chính là của cô.

Diệu Diệu ở cửa phòng bếp tìm thấy bát của mình, bát cháo chẳng có mấy gạo, cơ hồ như bị vét sạch sẽ, chỉ còn lại toàn nước, Diệu Diệu cũng không so đo, ngồi ở cửa ra vào trên bậc thang, hai tay bưng bát lên uống.

Cả nhà Trương gia có sáu người, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, còn có cữu cữu, cữu nương, cùng hai biểu ca. Bọn họ ngồi bàn ăn vuông vức, vĩnh viễn không có chỗ cho Diệu Diệu.

Chỉ là cái này cũng không còn cách nào, mẫu thân cô lúc sống còn không được ngồi, còn nói chi là mẫu thân cô đã chết.

Cháo vào bụng, cũng không còn thấy đói nữa.

Diệu Diệu lấy một cái rổ ở sau lưng, lại cầm thêm liềm, gọi Đại Hoàng tới, một người một chó cùng nhau lên núi cắt cỏ. Đại Hoàng vẫy vẫy cái đuôi vui sướng, làm hộ vệ đi bên cạnh cô.

Mẫu thân Diệu Diệu là nữ nhi út của Trương gia, lúc đã đến tuổi kết hôn, trong nhà cũng đã thay nàng tìm được vài người, suýt chút nữa là đính hôn thì lại xảy ra rủi ro, mẫu thân Diệu Diệu mang thai!

Đây là chuyện cực kì ám muội, làm cho Trương gia ở trong thôn mất hết mặt mũi, vẫn là cảm thấy đau lòng cho tiểu nữ nhi, lại thêm mẫu thân Diệu Diệu lấy cái chết bức bách, cuối cùng để nàng sinh hạ Diệu Diệu. Lúc mẫu thân còn sống, Diệu Diệu còn có phòng lớn để ở, được ngủ cùng một chỗ với mẫu thân, nhưng có lẽ là không chịu được sự chỉ trích của các thôn dân, cũng có lẽ là lúc sinh con đã bị suy yếu nên vào mùa thu năm ngoái nàng đã bệnh chết.

Người Trương gia xem Diệu Diệu như con hoang, làm cho bọn họ mất hết mặt mũi, đương nhiên không chiếm được sắc mặt tốt. Phòng ở tốt không được ở, chỉ có thể ngủ trên cái giường nhỏ để tạp vật, cũng không được ăn đồ ngon, chỉ có thể ở bên cạnh nhìn nuốt nước miếng. Qua năm cô sẽ lên năm tuổi, có thể làm việc, hơn nửa công việc vặt trong nhà đều giao cho cô.

Chỉ là cũng không sao, cô còn có con chó bên cạnh!

Con chó này là mẫu thân nhặt ở ven đường, hai mẫu nữ cùng nhau nuôi lớn, hiện tại đã cao hơn cả cô, là di vật duy nhất mà mẫu thân để lại cho cô. Thấy có thể trông nhà nên cữu nương mới không đuổi nó đi.

Diệu Diệu đeo cái sọt ở sau lưng, lên phía sau núi, Đại Hoàng đi phía trước mở đường, một người một chó đến chỗ cắt cỏ, Diệu Diệu đặt cái liềm xuống, bắt đầu làm việc. Đại Hoàng chạy vòng quanh, kêu gâu gâu hai tiếng rồi bỏ đi chỗ khác.

Diệu Diệu cũng không để ý, vùi đầu tiếp tục làm việc, cũng không lâu lắm, đợi cô mệt đến thở hổn hển thì Đại Hoàng cũng cắn một chuỗi quả chạy trở về.

Cái đuôi Đại Hoàng không nhẹ không nặng vỗ cô, mang theo ý thúc giục, Diệu Diệu liền để liềm sang một bên, ôm nó ngồi xuống đất. Đại Hoàng đem quả ném đến vào ngực nàng: "Ẳng ẳng!"

Buổi sáng chỉ uống một bát cháo loãng, Diệu Diệu đã sớm đói bụng, cũng may thời tiết tốt, đồ ăn ở quanh núi đều có thể ăn, cô cũng không sợ cữu nương bỏ đói mình, Đại Hoàng có thể vụиɠ ŧяộʍ đi tìm đồ ăn.

Quả dại ngon ngọt lại nhiều nước, Diệu Diệu một hơi ăn ba quả, mới đưa cái cuối cùng đút vào mồm Đại Hoàng.

Tiểu cô nương vỗ vỗ bụng, nói: "Ước gì mỗi ngày đều có thể ăn no như vậy"

"Gâu gâu!"

"Nếu phụ thân tới đón ta thì thật tốt!"

"Ẳng!"

Diệu Diệu ôm nó, sờ lấy bộ lông dày ấm áp, còn nói: "Chờ đến khi đó cho ngươi làm chó của đại tướng quân!"

"Gâu gâu gâu!"

Diệu Diệu cũng không biết mình phụ thân là ai, tất cả mọi người nói, phụ thân bé hẳn là một tên lưu manh chơi bời lêu lổng, hoa ngôn xảo ngữ lừa mẫu thân. Ai cũng chưa từng thấy qua bộ dạng của phụ thân nhưng nghe mẫu thân nói, phụ thân là đại tướng quân!

Đại tướng quân!

Chắc phải có rất nhiều uy phong!

Trong cái đầu nhỏ của Diệu Diệu không biết rõ đại tướng quân có bao nhiêu lợi hại, cô chỉ biết là trong làng có một tú tài, toàn bộ người trong làng đều đối với hắn mười phần khách khí, cữu nương mỗi ngày đều bảo biểu ca học nhiều một chút. So với tú tài thì lợi hại hơn là trưởng thôn, mà đại tướng quân so với người này còn lợi hại hơn nhiều!

Đại tướng quân! Không biết là lợi hại hơn tú tài bao nhiêu, lợi hại hơn trưởng thôn bao nhiêu nhỉ!

Chỉ là từ nhỏ đến lớn, Diệu Diệu cũng chưa từng thấy mặt phụ thân tướng quân, chỉ có thể mỗi ngày ở trong mơ suy nghĩ một chút. Mặc dù không biết là thật hay giả, nhưng chỉ ngẫm lại đã làm cho tiểu cô nương rất vui.

Một người một chó mặc sức tưởng tượng xong, nghỉ đủ rồi, mới đứng lên tiếp tục làm việc.

Hơn nửa buổi sáng trôi qua, cô đeo rổ lên lưng rồi xuống núi, lúc đi ngang qua một con suối liền dừng lại rửa miệng.

Khi về đến nhà, cữu nương quả nhiên đã sớm chờ ở cửa, đôi mắt soi mói cái sọt trên lưng cô, lại nghi ngờ nhìn qua miệng của cô, Diệu Diệu rụt tay chân lại, khéo léo mặc cho nàng ta dò xét —— vừa mới bắt đầu, Đại Hoàng hái quả nhưng cô không nỡ ăn hết, mang về nhà thì sợ bị cữu nương phát hiện, bị hung hăng đánh cho một trận, còn bị bỏ đói nhiều ngày.

Cữu nương tìm không thấy, đoạt lấy cái sọt, hùng hùng hổ hổ nói: "Nha đầu chết tiệt này, động tác chậm như vậy, trong nhà nhiều người sống như thế cũng không biết làm, cả ngày chỉ biết nhàn hạ hưởng thụ, lão nương thật sự là đời trước gặp vận rủi lớn mới bị ngươi bày ra cái cục diện rối rắm này, lúc nương ngươi đi sao lại không đem ngươi đi luôn đi chứ!"

Diệu Diệu không lên tiếng, chạy trước đi cho heo ăn, sau đó lại đi rửa chén.

Biểu ca cuối cùng cũng dậy, cậu ta hôm nay không phải đi học, thế là nằm ngủ cả ngày, lúc này nhìn thấy Diệu Diệu, cố ý lấy sách ra, lật trang sách dài nhất ra đọc.

Diệu Diệu cúi đầu, không để ý tới cậu ta.

Nương khi còn sống cũng nói muốn đưa cô đi học đường, vì thế bớt ăn, vất vả làm công, khó khăn lắm mới để dành được chút tiền bạc, chỉ là không thể đợi đến ngày cô đi học, nương đã không còn. Năm nay vừa đến mùa xuân, cữu nương liền đưa hai biểu ca đến học đường.

Chỉ là cũng không sao, cô còn có tiểu ca ca!

Diệu Diệu rửa xong bát, thừa dịp cữu nương không ở đây, trốn đến dưới gốc cây, lấy nhánh cây trên mặt đất viết viết vẽ vẽ.

Nhất bút nhất hoạ, mặc dù vụng về, nhưng cũng có thể chậm rãi viết ra chữ hoàn chỉnh, so với mấy nét chữ như gà bới của biểu ca thì đẹp hơn nhiều.

...

Diệu Diệu có một bí mật nhỏ.

Sau ngày nương bé qua đời thì trong mộng của cô bé bỗng nhiên xuất hiện một tiểu ca ca, từ đó về sau, mỗi ngày đều sẽ ở trong mơ gặp tiểu ca ca này.

Vóc dáng tiểu ca ca rất đẹp, làn da trắng nõn, con mắt đen nhánh, giống như mấy quả nho dại mà Đại Hoàng hay hái cho nàng, huynh ấy cái gì cũng biết, giống như thần tiên ở trời xuống vậy. Lúc mới gặp nhau hai người giật nảy mình, về sau tiểu ca ca bắt đầu dạy cô đọc sách viết chữ, còn cho cô đồ ăn ngon nữa.

Sau khi trời tối, Diệu Diệu cùng Đại Hoàng phất phất tay, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.

Tiểu ca ca còn chưa đến, tiểu cô nương liền tự mình ngoan ngoãn luyện chữ trước, là bài tập mà tiểu ca ca đêm qua đã giao cho cô —— trong mộng cái gì cũng có, chỉ cần cô suy nghĩ một chút, giấy và bút mực sẽ xuất hiện trên bàn, còn có món canh trứng nóng hổi, chỉ tiếc ở trong mơ ăn thì không cảm nhận được no bụng.

Lúc Tuyên Trác đến, tiểu cô nương đang nằm sấp trên bàn viết chữ, tư thế ngồi cũng không đúng tiêu chuẩn, mặt áp vào trên giấy, nhìn mà không yên lòng, duy chỉ có gương mặt căng phồng, còn có cả vỏ trứng gà ở bên cạnh.

Ở trong mơ, cô không cảm thấy đói, cũng không cảm giác được no bụng, nhưng đầu lưỡi có thể nếm được hương vị, Diệu Diệu mỗi ngày đều mượn cơ hội này để ăn các món ngon.

"Tiểu ca ca!" Diệu Diệu đặt cây bút xuống, nghe thấy tiếng cô, bên người liền xuất hiện một cái ghế đẩu.

Tuyên Trác nhướng mày, trong đầu biến cái ghế đẩu nhỏ kia thành cái ghế khắc hình hoa cúc, cậu bấm tay gõ bàn một cái, vỏ trứng gà biến mất, một đĩa điểm tâm thơm ngào ngạt xuất hiện trên bàn.

Mắt Diệu Diệu lóe sáng, nói: "Đây là cái gì vậy? Muội là lần đầu tiên nhìn thấy!"

Tuyên Trác cầm lấy vở bài tập của cô, không chút để ý nói: "Muội nếm thử đi." Thâm tâm cậu nói: Đây chính là điểm tâm mà ngự trù trong cung làm, muội chỉ là một tiểu nha đầu hương dã sao có thể biết được? Diệu Diệu cẩn thận từng li từng tí cầm lấy một khối điểm tâm. Khối điểm tâm này thật là đẹp a, bề ngoài giống như bông hoa đào trên cây vậy, ngay cả nhụy hoa cũng làm ra được, nhiều khối điểm tâm đặt chồng lên nhau trong đĩa, cái đĩa cũng rất khác so với nàng thấy, có một nét vẽ màu nâu dài khúc khuỷu, giống như là đầu cành hoa đào vậy.

Cô cắn một miếng nhỏ, con mắt vui vẻ híp lại. Diệu Diệu chỉ từng nhìn thấy cữu nương mua cho biểu ca điểm tâm, nó được giấy bọc lấy, cắt vuông vức, nhưng không hề đẹp như cô thấy trong mộng.

Cô mơ hồ không rõ nói: "Tiểu ca ca, cách mà huynh dạy ta đúng là rất hiệu quả nha, ta vừa nhắc đến biểu ca, cữu nương quả nhiên không mắng ta nữa."

Tuyên Trác nhếch khóe môi, đặt bài tập xuống, nói: "Hoàn thành không tệ."

Diệu Diệu càng vui hơn : "Tiểu ca ca, hôm nay huynh cũng kể cho ta chuyện về đại tướng quân đi!"

Diệu Diệu có một phụ thân là đại tướng quân, lúc gặp tiểu ca ca không lâu, đã đem chuyện này nói cho cậu nghe.

Nhưng Tuyên Trác đương nhiên không tin. Trong kinh thành có mấy đại tướng quân, cậu đương nhiên biết rõ, cũng đã nghe qua, không có tướng quân nào có nữ nhi bị lưu lạc nơi hương dã. Ước chừng cái này là nương của tiểu nha đầu nói để dỗ cô. Nhưng tuổi tiểu cô nương còn nhỏ, mỗi lần nói đến phụ thân, con mắt đều sáng lấp lánh, thời gian khổ cực chỉ có cái này làm hi vọng, cậu không thể vạch trần được.

Chờ thêm mấy năm nữa, cậu có thể nghĩ biện pháp đưa tiểu cô nương vào trong kinh thành.

Tuyên Trác nghĩ nghĩ, nói: "Ta và muội nói một chút về Nguyên tướng quân nhé."

Diệu Diệu vội vàng đặt điểm tâm xuống, tập trung nghe.

"Nguyên gia là thế gia trong kinh, Nguyên tướng quân chính là đương kim xuất sắc nhất..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện