Chúc Vi tinh gần như không ngủ cả đêm, đến hừng đông mới chợp mắt được chút, khi tỉnh lại đã hơn 8 giờ.
Cậu đã giao quầy sữa lại cho nhà Tiêu, từ hôm nay, ngoại trừ ngày nghỉ lễ hoặc hoạt động ở cửa tiệm, cậu không còn phải lo việc buôn bán ở Ngư Chu Nhai nữa.
Không biết là do bận rộn nửa năm bỗng nhiên không còn là ông chủ nữa, hay là do đêm qua ngủ không ngon, Chúc Vi Tinh đầy mặt thẫn thờ trống rỗng, không có việc gì để làm.
Trên lầu yên ắng cũng không cản trở dưới lầu ồn ào, Linh Giáp đã náo nhiệt cả sáng nay, tất cả bắt nguồn từ một tin tức thời sự buổi sáng của thành phố U.
Trong bản tin lần thứ hai nhắc đến "Kế hoạch mở rộng và cải tạo Khu A". So với tin tức chung chung mơ hồ lần trước, việc phân chia khu vực lần này đã bắt đầu thành hình. Cũng không biết cao nhân nào trong ngõ có được tình báo, nói rằng thành phố U muốn nối công viên Cây Phong qua quảng trường Thiên Lam chạy dài đến Cố Nhân Phường, tạo ra một 'Hành lang bạch kim' có thể kết nối hoàn toàn khu thương mại theo chiều dọc của trung tâm thành phố U.
Thế là chỉ có một hòn đá mà làm dậy ngàn cơn sóng, nếu đúng như vậy thì vành đai Linh Giáp và Ngư Chu Nhai chính là con lạch to nhất vắt ngang qua cái hành lang bạch kim này.
Chỉ trong một buổi sáng, chủ đề "Liệu Linh Giáp có bị phá bỏ không?" đã được mọi người tranh luận rộng rãi, nho nhỏ một con ngõ, nam nữ già trẻ miệng lưỡi sắc bén như đao kiếm, trăm nhà tranh luận, có thể so với một diễn đàn đang nóng sốt xình xịch.
Chúc Vi Tinh không tham gia, cũng không nghe ngóng, cậu chỉ yên lặng lau chùi hộp sáo mới của mình trong phòng khách. Đến 10 giờ mới xuống lầu, để tránh được đám người đi lại giờ cao điểm, hoặc có lẽ để tránh người nào đó.
Trên hành lang cậu gặp Lương Vĩnh Lệ, hai người song song đi xuống lầu.
Không ai nói gì, trước khi chia ra ở đầu ngõ, Lương Vĩnh Lệ bỗng nhiên nói: "Tôi chuẩn bị đổi công việc mới, hôm nay đi phỏng vấn."
Chúc Vi Tinh nhìn bộ dáng mộc mạc như thường ngày của cô, nói: "Vậy chúc cô may mắn."
Ngồi xe buýt đến trường, cậu đúng giờ bước vào hội trường.
Lại là lễ khai giảng, vẫn là vị hiệu trưởng kia, cảnh tượng vẫn như năm trước, nhưng Chúc Vi Tinh đã không còn là Chúc Vi Tinh.
Nửa năm trước Tân Mạn Mạn đối với cậu chỉ có xem thường, Lục Tiểu Ái tránh cậu như tránh tà, người xung quanh khịt mũi coi thường, nhưng hiện tại có người bắt chuyện từ xa với cậu, có người sùng bái nhường chỗ cho cậu, còn chưa kể từ khi Chúc Vi Tinh vào cửa đã có vô số ánh mắt kinh ngạc cùng hiếu kì đổ dồn vào cậu. Ngắn ngủi mấy tháng, bằng chính sức lực của mình, cậu đã đảo ngược hết thảy mọi cục diện.
Sau buổi lễ lại là công đoạn lấy tài liệu học tập, biết Chúc Vi Tinh có kế hoạch chạy bộ, Tân Mạn Mạn nói sẽ tìm chỗ gửi sách cho cậu, mấy ngày nữa tiện mang về nhà sau cũng được.
Chúc Vi Tinh muốn nói cho cô biết đã mấy ngày rồi cậu không đến viện Thể thao U chạy bộ, cũng mấy ngày rồi... không gặp người dắt cậu chạy bộ nữa.
Từ khi Lâu Minh Nguyệt nhận được món quà bất ngờ, cậu với người tặng quà đã hình thành một loại giằng co bế tắc. Sau một đêm nơm nớp lo sợ, cậu còn tưởng sẽ có huyết chiến gì xảy ra, kết quả đối phương không chọc thủng không nhắc tới cũng không tìm cậu, Chúc Vi Tinh sau khi tự mình xoắn xuýt phức tạp, cũng lựa chọn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, giả vờ bình tĩnh, âu cũng chỉ muốn tạm thời trốn tránh trước khi tìm được hướng giải quyết.
Sau khi ra khỏi cổng trường băng qua đường, cậu dừng lại ở ngã tư. Đối diện là một đám thanh niên cao to vạm vỡ, Chúc Vi Tinh nhìn thấy một người vô cùng quen mắt ở giữa.
Cách con đường lớn, cách dòng xe cộ, hai người tựa như nhìn nhau, lại tựa như không phải, cuối cùng mỗi người tự dời mắt, làm như không thấy.
Phát hiện đám người kia đã đi xa, Chúc Vi Tinh xoay người, đổi ý đi đến viện Thể thao U. Cậu vẫn muốn tập chạy, kế hoạch đã định từ lâu, bị phiền nhiễu mấy hôm nay khiến cậu như ruồi mất đầu không biết phải làm gì, nếu chút chuyện rối rắm này tạm thời không thể giải quyết ngay, vậy ít nhất cậu phải đưa sinh hoạt thường ngày của mình trở về đúng quỹ đạo.
Đáng tiếc kế hoạch tốt đẹp cậu vừa tính toán xong lại hóa thành bọt nước, vì nửa đường gặp được Trịnh Chiếu Văn. Sau khi biết Chúc Vi Tinh định tập chạy bộ, anh ta nói viện Thể thao U sắp tổ chức đại hội thể thao, gần đây đường băng được bảo trì sau giờ học, Chúc Vi Tinh muốn đến tập e là phải đổi thời gian khác.
Thấy vẻ mặt thất vọng của cậu, giống như bị bảo trì không chỉ có đường băng vậy, Trịnh Chiếu Văn bèn đưa ra đề nghị, nếu thực sự muốn chạy bộ, có thể đổi sang địa điểm khác.
Chúc Vi Tinh thắc mắc, còn có chỗ nào nữa? Môi trường quanh khu thương mại hoàng kim đều rất tốt, nhưng xe cộ và người đi lại đông đúc, thành ra ngại người ngại mình. Công viên Cây Phong rộng rãi duy nhất phải trả phí vào cửa, cũng không phải lựa chọn tốt. Nếu như không thể đến viện Thể thao U, Chúc Vi Tinh nghĩ có lẽ chỉ còn có phòng tập thể hình.
Trịnh Chiếu Văn lại lắc đầu: "Gần đây có trường học, cậu không biết sao?"
Chúc Vi Tinh thật sự không biết.
Trịnh Chiếu Văn cười nói: "Là một trường cấp ba, rất gần, đi mấy phút là đến, có muốn tôi dẫn cậu đi xem thử không?"
Chúc Vi Tinh: "Chúng ta có thể đi vào sao?"
Trịnh Chiếu Văn: "Được chứ, trường này chuyên về thể thao, là một trong những trường tuyển thẳng của viện Thể thao U, trước kia ở đây không có đủ chỗ tập còn mượn chỗ bên đó để dùng đấy."
Chúc Vi Tinh có hơi do dự, nhưng nghe Trịnh Chiếu Văn có ý tốt đề nghị, cậu bèn gật đầu.
Vốn tưởng rằng chỉ là một trường cấp ba cách đây không xa, có thể có nguy hiểm gì được, ai ngờ đi tới nơi mới biết không đơn giản như vậy.
Buổi chiều hai, ba giờ, đáng lẽ phải là thời gian đi học, nhưng trước trường học bấy giờ lại có không ít kẻ du đãng tụ tập, có học sinh cá biệt đang mặc đồng phục của trường, cũng có những kẻ rỗi việc ung nhọt của xã hội, trộn lẫn đứng chung một đám.
Lại nhìn tên trường, Chúc Vi Tinh mới ngớ ra.
Trường cấp ba Bồ Câu Trắng? Đây chẳng phải là ngôi trường lộn xộn mà Phó Uy, Mạnh Tế, Mã Khánh đã từng học sao?
Chúc Vi Tinh nhìn sang Trịnh Chiếu Văn, đối phương cũng miễn cưỡng phản ứng lại, cau mày giải thích: "Sau khi Khổng Cường bị Khương Dực xử lí, tôi còn tưởng ở đây an toàn rồi, sao mới có ít lâu lại trở nên tồi tệ thế này chứ?"
Chúc Vi Tinh nhìn anh ta chằm chằm, cậu cũng không trách cứ, chỉ nói: "Ở đây có lẽ không thích hợp lắm, hay là đi thôi."
Phản ứng này coi như khôn ngoan, nhưng vẫn là chậm một bước. Đám lưu manh đã chú ý tới bọn cậu từ khi hai người mới xuất hiện. Xa xa thấy bọn cậu định rời đi thì lập tức gọi đồng bọn bao vây đến đây.
Đám lưu manh địa phương cố thủ bên ngoài trường học này thực ra cũng có mắt nhìn, chúng không động đến mấy kẻ tàn nhẫn khó xơi, chỉ tìm những quả hồng gầy trơ xương yếu đuối lẻ loi mà thôi. Chúc Vi Tinh trước mặt đây gầy gò, Trịnh Chiếu Văn thì yếu nhược, mặc dù là sinh viên đại học, có lớn tuổi hơn đi nữa thì so về mặt thể chất, học sinh cấp ba chuyên thể thao cường tráng bọn chúng hiển nhiên chiếm ưu thế hơn nhiều.
Vươn móng đến đây thì có thể làm gì nữa, đơn giản là đòi tiền. Chúc Vi Tinh biết rõ, gặp phải bọn giang hồ lưu manh, lại ở trong địa bàn của người ta, lấy cứng đối cứng chỉ tổ chuốc lấy phiền phức. Tuy rằng cậu quật cường đầu sắt đi nữa, cũng biết phải xem xét tình thế, kéo dài một trận nếu như không có kết quả, còn tổn hao sức lực, thì nhanh chóng thoát thân mới là thượng sách.
Nhưng Chúc Vi Tinh còn chưa kịp tỏ thái độ, Trịnh Chiếu Văn đã dũng cảm tiến lên, ngăn cậu ở phía sau, không nói hai lời đem người nhà dặn dò bàn giao một lượt, sau đó lại hướng đến đám người cầu xin tha cho người bạn phía sau, có việc gì thì cứ hướng vào một mình anh ta.
Hành động này thoạt trông rất anh hùng, nhưng khó tránh khỏi có cảm giác xem đám lưu manh như kẻ ngốc. Ban đầu vốn không cảm thấy Chúc Vi Tinh có gì hay ho, nhưng giờ lại thành ra trông cậu như con cá lớn, huống hồ theo lời Mông Huy đã nói, Chúc Vi Tinh còn trông "có tiền" như vậy, bọn chúng mà chịu tha mới là lạ.
Thấy bên kia không bỏ qua, Trịnh Chiếu Văn lại cứng rắn lên, huơ chân huơ tay muốn nói lí lẽ với đối phương, hành động này của anh ta không khác gì kích động mâu thuẫn trở nên gay gắt thêm, không để ý tới Chúc Vi Tinh ở bên cạnh đang nỗ lực dùng toàn bộ tiền có trên người để đổi bình an, đám lưu manh ở đối diện đã xông lên động thủ với bọn cậu. Ngay lúc Chúc Vi Tinh định kéo Trịnh Chiếu Văn chạy trốn, chúng đã ép người vào góc, chặn kín.
Đại khái là thường được nhóm du côn trong ngõ trông nom, đã lâu không đối mặt với tình cảnh như vậy, trước sắc mặt hung ác chân chính của đám lưu manh, Trịnh Chiếu Văn bị đánh trúng mấy quyền đã co rúm lại.
Anh ta bỗng nhiên kêu to: "Đụng đến tôi, Khương Dực sẽ không bỏ qua cho mấy người!"
Bọn côn đồ giống như không nghe rõ: "Ai?!"
Đợi Trịnh Chiếu Văn nói lại lần nữa, bọn chúng bắt đầu cười ha hả.
"Khương Dực viện Thể thao U hả? Mẹ nó mày đánh rắm gì vậy!"
"Mấy con gà bị đánh cho sấp mặt thì đứa nào cũng nói mình có quen biết với viện Thể thao cả. Nhưng tao lần đầu thấy có người dám nói mình quen biết Khương Dực đó, thằng nhãi mày cũng khá lắm."
Lời này cũng không mang đến con đường sống cho Trịnh Chiếu Văn, trái lại còn khiến anh ta chịu thêm một cước.
Anh ta theo bản năng lùi về sau né qua, khiến cho cú đá rơi vào Chúc Vi Tinh bên cạnh.
Bị đá vào đầu gối, không tính là nghiêm trọng, nhưng ống quần bị bẩn khiến cho khuôn mặt lạnh nhạt của Chúc Vi Tinh triệt để nổi giận.
Thái độ ương ngạnh không khuất phục này của cậu không giống với đồng bạn tự nhiên thu hút toàn bộ mũi nhọn của đám lưu manh, bọn chúng bỏ qua Trịnh Chiếu Văn mà dồn dập chuyển hướng áp sát tới cậu, tên cầm đầu thậm chí còn rút ra con dao, kề đến trước ngực Chúc Vi Tinh để đe dọa.
Chúc Vi Tinh vẫn không đổi sắc mặt, ngắn ngủi hai phút, trong lòng cậu đã liệt kê ra mấy loại biện pháp tự cứu mình. Tỷ như lừa gạt bảo trên người cậu không có tiền mặt, điện thoại cũ nát không có tín hiệu, muốn tiền chỉ có thể chuyển sang chỗ khác để chuyển khoản, chờ tìm được nơi có giám sát, cậu lại cầu cứu rồi chạy trốn; hoặc là trộm báo cảnh sát, tìm đề tài cãi nhau với bọn này để kéo dài thời gian, Khổng Cường từng là ông trùm của trường này, sẽ là một chuyện đáng quan tâm, bọn chúng nhất định có quen biết, Chúc Vi Tinh tùy tiện nói vài câu, hù dọa đám lưu manh này chờ đến khi cảnh sát đến bắt là được.
Có điều Chúc Vi Tinh còn chưa kịp mở miệng, một bàn tay đã vươn tới từ phía sau tên lưu manh, thân thiện vỗ nhẹ vai gã.
Lưu manh hậm hực quay đầu lại, liền thấy một thanh niên tóc tím đang ngậm điếu thuốc, cười cười nhìn bọn chúng.
"Làm gì?" Lưu manh nghi hoặc, muốn nổi giận, lại cảm thấy nụ cười trước mắt không hiểu sao khiến người ta sợ hãi đến lạ.
Thanh niên tóc tím nói: "Tìm người."
"Tìm ai?"
Tóc Tím chỉ người phía sau gã: "Bạn tao."
Sau đó lại hỏi tên lưu manh: "Có thể mang đi không?"
Lưu manh đương nhiên không đồng ý: "Dựa vào cái gì? Mày là ai?"
Tóc Tím lại cười, mắt cong cong: "Tao hả? Tao là Quản Hiểu Lương."
Tên lưu manh sững sờ, nhưng lập tức cất tiếng cười nhạo, giọng gã càng lúc càng lớn: "Tên kia nói mình quen biết Khương Dực, còn mày nói mình là Quản Hiểu Lương? Mày tưởng tao mù màu hay gì? Quản Hiểu Lương của viện Thể thao là tóc xanh, không phải tím, mày giả mạo cũng nên chuyên nghiệp chút đi, lựa cái màu xấu như vậy."
Tóc Tím bỗng nhiên tắt nụ cười, sắc mặt bắt đầu hung dữ, hắn lạnh lùng hỏi: "Hôm qua tao mới đến tiệm tóc bổ màu, màu xanh đã hết rồi, chỉ có thể nhuộm tím, ông chủ tiệm rõ ràng nói với tao là rất đẹp, mày thấy xấu hử?"
Giọng điệu âm trầm của hắn khiến cho tên lưu manh ngơ ngác, lại nhìn vẻ mặt "Mày đúng là mù rồi, mày chết chắc rồi" của thanh niên tóc tím, gã dè chừng lùi về sau hai bước, tên lưu manh lúc này mới phát hiện phía sau hắn cách đó không xa còn đứng gần chục thanh niên cao to vạm vỡ, mà người cao nhất đứng cuối cùng kia lại cực kì quen mắt.
Khương Dực từ trong đám người cất bước, hắn đi đến bên cạnh Quản Hiểu Lương, một tay rút điếu thuốc ngậm lên miệng, một tay xoa lông mày hỏi tên lưu manh: "Mày động tay?"
Gã nhìn khí tràng khủng bố của đối phương, rốt cục mơ hồ nhận ra thân phận người tới, mắt gã trợn ngược, đôi môi tái mét, quay đầu lại nhìn dấu vết trên người hai vị trong góc, muốn nói mình mới có bất cẩn đá tên thiếu gia giàu có nọ một cước thôi, không đụng vào con gà bốn mắt hô hào quen biết với hắn kia.
Khương Dực chỉ nhẹ nhàng lặp lại: "Có phải mày không?"
Tên cầm đầu hoảng hồn, chưa trả lời nhưng đáp án đã bày rõ qua ánh mắt sợ hãi của gã.
Xui cho gã hôm nay tâm trạng Khương Dực không tốt chút nào, mới ăn cơm nửa chừng đã có biến, bụng còn đói khiến hắn giật giật mi mắt, cau mày, khuôn mặt vốn đã không thân thiện gì nay lại càng hung ác hơn.
Hắn không kiên nhẫn vươn tay về phía tên lưu manh kia.
Gã giật mình, còn tưởng mình bị đánh.
Khương Dực lại trầm giọng: "Điện thoại."
Lưu manh cứng đờ móc ra.
Khương Dực: "Gọi."
Lưu manh thở phào một hơi: "Gọi... Gọi cho ai?"
Khương Dực: "120." (*hotline cấp cứu)
Lưu manh: "..."
Mấy tên lưu manh khác: "!!!"
Năm phút đồng hồ sau đó, nơi này liền diễn ra một trận đánh hội đồng nho nhỏ.
Khương Dực chỉ đứng đó xem, mấy thanh niên lớp võ thuật của viện Thể thao cũng chỉ đứng xem, bọn họ lúc thường chỉ quen hò hét ăn uống, bởi vì 99% thời gian chỉ có thể động miệng thôi, nếu mà thực sự ra tay, thì với một quyền đã có thể san bằng hết chỗ này rồi.
Năm phút sau, Khương Dực hút xong một điếu thuốc, trên đất lại lăn lóc thêm sáu người. Vẻ mặt của hắn vẫn rất thối, cứ như uất ức tích tụ trong lòng chưa tiêu vậy.
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn trong góc, không nhìn Chúc Vi Tinh, mà nhìn Trịnh Chiếu Văn.
Trịnh Chiếu Văn ngẩn ra, mấy giây sau liền chậm rãi tiến lên.
"Khương Dực... Xin lỗi, là tôi sơ suất, tôi tưởng trường cấp ba Bồ Câu Trắng đã an toàn, lại không ngờ..."
Khương Dực bày vẻ nghi hoặc: "Sao lại xin lỗi?"
Trịnh Chiếu Văn giải thích: "Bởi vì... tôi đã cố gắng bảo vệ Vi Tinh, cũng đưa toàn bộ tiền cho bọn họ, nhưng bọn họ vẫn không tha cho chúng tôi, tôi...... A!!!"
Lời của Trịnh Chiếu Văn bị gián đoạn bởi một tiếng kêu thảm thiết, mặc dù không thê thảm như đám lưu manh vừa rồi, nhưng lại thống khổ hơn nhiều, chấn động đến mức Chúc Vi Tinh ngạc nhiên, mọi người trong viện Thể thao cũng vô cùng kinh hãi.
Trước cổng trường cấp ba Bồ Câu Trắng, bầu không khí nhất thời câm lặng.
Khương Dực vẻ mặt hung bạo, hắn đã trực tiếp cho Trịnh Chiếu Văn một cước, đạp lên bắp chân anh ta.
- -------------------------
Cậu đã giao quầy sữa lại cho nhà Tiêu, từ hôm nay, ngoại trừ ngày nghỉ lễ hoặc hoạt động ở cửa tiệm, cậu không còn phải lo việc buôn bán ở Ngư Chu Nhai nữa.
Không biết là do bận rộn nửa năm bỗng nhiên không còn là ông chủ nữa, hay là do đêm qua ngủ không ngon, Chúc Vi Tinh đầy mặt thẫn thờ trống rỗng, không có việc gì để làm.
Trên lầu yên ắng cũng không cản trở dưới lầu ồn ào, Linh Giáp đã náo nhiệt cả sáng nay, tất cả bắt nguồn từ một tin tức thời sự buổi sáng của thành phố U.
Trong bản tin lần thứ hai nhắc đến "Kế hoạch mở rộng và cải tạo Khu A". So với tin tức chung chung mơ hồ lần trước, việc phân chia khu vực lần này đã bắt đầu thành hình. Cũng không biết cao nhân nào trong ngõ có được tình báo, nói rằng thành phố U muốn nối công viên Cây Phong qua quảng trường Thiên Lam chạy dài đến Cố Nhân Phường, tạo ra một 'Hành lang bạch kim' có thể kết nối hoàn toàn khu thương mại theo chiều dọc của trung tâm thành phố U.
Thế là chỉ có một hòn đá mà làm dậy ngàn cơn sóng, nếu đúng như vậy thì vành đai Linh Giáp và Ngư Chu Nhai chính là con lạch to nhất vắt ngang qua cái hành lang bạch kim này.
Chỉ trong một buổi sáng, chủ đề "Liệu Linh Giáp có bị phá bỏ không?" đã được mọi người tranh luận rộng rãi, nho nhỏ một con ngõ, nam nữ già trẻ miệng lưỡi sắc bén như đao kiếm, trăm nhà tranh luận, có thể so với một diễn đàn đang nóng sốt xình xịch.
Chúc Vi Tinh không tham gia, cũng không nghe ngóng, cậu chỉ yên lặng lau chùi hộp sáo mới của mình trong phòng khách. Đến 10 giờ mới xuống lầu, để tránh được đám người đi lại giờ cao điểm, hoặc có lẽ để tránh người nào đó.
Trên hành lang cậu gặp Lương Vĩnh Lệ, hai người song song đi xuống lầu.
Không ai nói gì, trước khi chia ra ở đầu ngõ, Lương Vĩnh Lệ bỗng nhiên nói: "Tôi chuẩn bị đổi công việc mới, hôm nay đi phỏng vấn."
Chúc Vi Tinh nhìn bộ dáng mộc mạc như thường ngày của cô, nói: "Vậy chúc cô may mắn."
Ngồi xe buýt đến trường, cậu đúng giờ bước vào hội trường.
Lại là lễ khai giảng, vẫn là vị hiệu trưởng kia, cảnh tượng vẫn như năm trước, nhưng Chúc Vi Tinh đã không còn là Chúc Vi Tinh.
Nửa năm trước Tân Mạn Mạn đối với cậu chỉ có xem thường, Lục Tiểu Ái tránh cậu như tránh tà, người xung quanh khịt mũi coi thường, nhưng hiện tại có người bắt chuyện từ xa với cậu, có người sùng bái nhường chỗ cho cậu, còn chưa kể từ khi Chúc Vi Tinh vào cửa đã có vô số ánh mắt kinh ngạc cùng hiếu kì đổ dồn vào cậu. Ngắn ngủi mấy tháng, bằng chính sức lực của mình, cậu đã đảo ngược hết thảy mọi cục diện.
Sau buổi lễ lại là công đoạn lấy tài liệu học tập, biết Chúc Vi Tinh có kế hoạch chạy bộ, Tân Mạn Mạn nói sẽ tìm chỗ gửi sách cho cậu, mấy ngày nữa tiện mang về nhà sau cũng được.
Chúc Vi Tinh muốn nói cho cô biết đã mấy ngày rồi cậu không đến viện Thể thao U chạy bộ, cũng mấy ngày rồi... không gặp người dắt cậu chạy bộ nữa.
Từ khi Lâu Minh Nguyệt nhận được món quà bất ngờ, cậu với người tặng quà đã hình thành một loại giằng co bế tắc. Sau một đêm nơm nớp lo sợ, cậu còn tưởng sẽ có huyết chiến gì xảy ra, kết quả đối phương không chọc thủng không nhắc tới cũng không tìm cậu, Chúc Vi Tinh sau khi tự mình xoắn xuýt phức tạp, cũng lựa chọn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, giả vờ bình tĩnh, âu cũng chỉ muốn tạm thời trốn tránh trước khi tìm được hướng giải quyết.
Sau khi ra khỏi cổng trường băng qua đường, cậu dừng lại ở ngã tư. Đối diện là một đám thanh niên cao to vạm vỡ, Chúc Vi Tinh nhìn thấy một người vô cùng quen mắt ở giữa.
Cách con đường lớn, cách dòng xe cộ, hai người tựa như nhìn nhau, lại tựa như không phải, cuối cùng mỗi người tự dời mắt, làm như không thấy.
Phát hiện đám người kia đã đi xa, Chúc Vi Tinh xoay người, đổi ý đi đến viện Thể thao U. Cậu vẫn muốn tập chạy, kế hoạch đã định từ lâu, bị phiền nhiễu mấy hôm nay khiến cậu như ruồi mất đầu không biết phải làm gì, nếu chút chuyện rối rắm này tạm thời không thể giải quyết ngay, vậy ít nhất cậu phải đưa sinh hoạt thường ngày của mình trở về đúng quỹ đạo.
Đáng tiếc kế hoạch tốt đẹp cậu vừa tính toán xong lại hóa thành bọt nước, vì nửa đường gặp được Trịnh Chiếu Văn. Sau khi biết Chúc Vi Tinh định tập chạy bộ, anh ta nói viện Thể thao U sắp tổ chức đại hội thể thao, gần đây đường băng được bảo trì sau giờ học, Chúc Vi Tinh muốn đến tập e là phải đổi thời gian khác.
Thấy vẻ mặt thất vọng của cậu, giống như bị bảo trì không chỉ có đường băng vậy, Trịnh Chiếu Văn bèn đưa ra đề nghị, nếu thực sự muốn chạy bộ, có thể đổi sang địa điểm khác.
Chúc Vi Tinh thắc mắc, còn có chỗ nào nữa? Môi trường quanh khu thương mại hoàng kim đều rất tốt, nhưng xe cộ và người đi lại đông đúc, thành ra ngại người ngại mình. Công viên Cây Phong rộng rãi duy nhất phải trả phí vào cửa, cũng không phải lựa chọn tốt. Nếu như không thể đến viện Thể thao U, Chúc Vi Tinh nghĩ có lẽ chỉ còn có phòng tập thể hình.
Trịnh Chiếu Văn lại lắc đầu: "Gần đây có trường học, cậu không biết sao?"
Chúc Vi Tinh thật sự không biết.
Trịnh Chiếu Văn cười nói: "Là một trường cấp ba, rất gần, đi mấy phút là đến, có muốn tôi dẫn cậu đi xem thử không?"
Chúc Vi Tinh: "Chúng ta có thể đi vào sao?"
Trịnh Chiếu Văn: "Được chứ, trường này chuyên về thể thao, là một trong những trường tuyển thẳng của viện Thể thao U, trước kia ở đây không có đủ chỗ tập còn mượn chỗ bên đó để dùng đấy."
Chúc Vi Tinh có hơi do dự, nhưng nghe Trịnh Chiếu Văn có ý tốt đề nghị, cậu bèn gật đầu.
Vốn tưởng rằng chỉ là một trường cấp ba cách đây không xa, có thể có nguy hiểm gì được, ai ngờ đi tới nơi mới biết không đơn giản như vậy.
Buổi chiều hai, ba giờ, đáng lẽ phải là thời gian đi học, nhưng trước trường học bấy giờ lại có không ít kẻ du đãng tụ tập, có học sinh cá biệt đang mặc đồng phục của trường, cũng có những kẻ rỗi việc ung nhọt của xã hội, trộn lẫn đứng chung một đám.
Lại nhìn tên trường, Chúc Vi Tinh mới ngớ ra.
Trường cấp ba Bồ Câu Trắng? Đây chẳng phải là ngôi trường lộn xộn mà Phó Uy, Mạnh Tế, Mã Khánh đã từng học sao?
Chúc Vi Tinh nhìn sang Trịnh Chiếu Văn, đối phương cũng miễn cưỡng phản ứng lại, cau mày giải thích: "Sau khi Khổng Cường bị Khương Dực xử lí, tôi còn tưởng ở đây an toàn rồi, sao mới có ít lâu lại trở nên tồi tệ thế này chứ?"
Chúc Vi Tinh nhìn anh ta chằm chằm, cậu cũng không trách cứ, chỉ nói: "Ở đây có lẽ không thích hợp lắm, hay là đi thôi."
Phản ứng này coi như khôn ngoan, nhưng vẫn là chậm một bước. Đám lưu manh đã chú ý tới bọn cậu từ khi hai người mới xuất hiện. Xa xa thấy bọn cậu định rời đi thì lập tức gọi đồng bọn bao vây đến đây.
Đám lưu manh địa phương cố thủ bên ngoài trường học này thực ra cũng có mắt nhìn, chúng không động đến mấy kẻ tàn nhẫn khó xơi, chỉ tìm những quả hồng gầy trơ xương yếu đuối lẻ loi mà thôi. Chúc Vi Tinh trước mặt đây gầy gò, Trịnh Chiếu Văn thì yếu nhược, mặc dù là sinh viên đại học, có lớn tuổi hơn đi nữa thì so về mặt thể chất, học sinh cấp ba chuyên thể thao cường tráng bọn chúng hiển nhiên chiếm ưu thế hơn nhiều.
Vươn móng đến đây thì có thể làm gì nữa, đơn giản là đòi tiền. Chúc Vi Tinh biết rõ, gặp phải bọn giang hồ lưu manh, lại ở trong địa bàn của người ta, lấy cứng đối cứng chỉ tổ chuốc lấy phiền phức. Tuy rằng cậu quật cường đầu sắt đi nữa, cũng biết phải xem xét tình thế, kéo dài một trận nếu như không có kết quả, còn tổn hao sức lực, thì nhanh chóng thoát thân mới là thượng sách.
Nhưng Chúc Vi Tinh còn chưa kịp tỏ thái độ, Trịnh Chiếu Văn đã dũng cảm tiến lên, ngăn cậu ở phía sau, không nói hai lời đem người nhà dặn dò bàn giao một lượt, sau đó lại hướng đến đám người cầu xin tha cho người bạn phía sau, có việc gì thì cứ hướng vào một mình anh ta.
Hành động này thoạt trông rất anh hùng, nhưng khó tránh khỏi có cảm giác xem đám lưu manh như kẻ ngốc. Ban đầu vốn không cảm thấy Chúc Vi Tinh có gì hay ho, nhưng giờ lại thành ra trông cậu như con cá lớn, huống hồ theo lời Mông Huy đã nói, Chúc Vi Tinh còn trông "có tiền" như vậy, bọn chúng mà chịu tha mới là lạ.
Thấy bên kia không bỏ qua, Trịnh Chiếu Văn lại cứng rắn lên, huơ chân huơ tay muốn nói lí lẽ với đối phương, hành động này của anh ta không khác gì kích động mâu thuẫn trở nên gay gắt thêm, không để ý tới Chúc Vi Tinh ở bên cạnh đang nỗ lực dùng toàn bộ tiền có trên người để đổi bình an, đám lưu manh ở đối diện đã xông lên động thủ với bọn cậu. Ngay lúc Chúc Vi Tinh định kéo Trịnh Chiếu Văn chạy trốn, chúng đã ép người vào góc, chặn kín.
Đại khái là thường được nhóm du côn trong ngõ trông nom, đã lâu không đối mặt với tình cảnh như vậy, trước sắc mặt hung ác chân chính của đám lưu manh, Trịnh Chiếu Văn bị đánh trúng mấy quyền đã co rúm lại.
Anh ta bỗng nhiên kêu to: "Đụng đến tôi, Khương Dực sẽ không bỏ qua cho mấy người!"
Bọn côn đồ giống như không nghe rõ: "Ai?!"
Đợi Trịnh Chiếu Văn nói lại lần nữa, bọn chúng bắt đầu cười ha hả.
"Khương Dực viện Thể thao U hả? Mẹ nó mày đánh rắm gì vậy!"
"Mấy con gà bị đánh cho sấp mặt thì đứa nào cũng nói mình có quen biết với viện Thể thao cả. Nhưng tao lần đầu thấy có người dám nói mình quen biết Khương Dực đó, thằng nhãi mày cũng khá lắm."
Lời này cũng không mang đến con đường sống cho Trịnh Chiếu Văn, trái lại còn khiến anh ta chịu thêm một cước.
Anh ta theo bản năng lùi về sau né qua, khiến cho cú đá rơi vào Chúc Vi Tinh bên cạnh.
Bị đá vào đầu gối, không tính là nghiêm trọng, nhưng ống quần bị bẩn khiến cho khuôn mặt lạnh nhạt của Chúc Vi Tinh triệt để nổi giận.
Thái độ ương ngạnh không khuất phục này của cậu không giống với đồng bạn tự nhiên thu hút toàn bộ mũi nhọn của đám lưu manh, bọn chúng bỏ qua Trịnh Chiếu Văn mà dồn dập chuyển hướng áp sát tới cậu, tên cầm đầu thậm chí còn rút ra con dao, kề đến trước ngực Chúc Vi Tinh để đe dọa.
Chúc Vi Tinh vẫn không đổi sắc mặt, ngắn ngủi hai phút, trong lòng cậu đã liệt kê ra mấy loại biện pháp tự cứu mình. Tỷ như lừa gạt bảo trên người cậu không có tiền mặt, điện thoại cũ nát không có tín hiệu, muốn tiền chỉ có thể chuyển sang chỗ khác để chuyển khoản, chờ tìm được nơi có giám sát, cậu lại cầu cứu rồi chạy trốn; hoặc là trộm báo cảnh sát, tìm đề tài cãi nhau với bọn này để kéo dài thời gian, Khổng Cường từng là ông trùm của trường này, sẽ là một chuyện đáng quan tâm, bọn chúng nhất định có quen biết, Chúc Vi Tinh tùy tiện nói vài câu, hù dọa đám lưu manh này chờ đến khi cảnh sát đến bắt là được.
Có điều Chúc Vi Tinh còn chưa kịp mở miệng, một bàn tay đã vươn tới từ phía sau tên lưu manh, thân thiện vỗ nhẹ vai gã.
Lưu manh hậm hực quay đầu lại, liền thấy một thanh niên tóc tím đang ngậm điếu thuốc, cười cười nhìn bọn chúng.
"Làm gì?" Lưu manh nghi hoặc, muốn nổi giận, lại cảm thấy nụ cười trước mắt không hiểu sao khiến người ta sợ hãi đến lạ.
Thanh niên tóc tím nói: "Tìm người."
"Tìm ai?"
Tóc Tím chỉ người phía sau gã: "Bạn tao."
Sau đó lại hỏi tên lưu manh: "Có thể mang đi không?"
Lưu manh đương nhiên không đồng ý: "Dựa vào cái gì? Mày là ai?"
Tóc Tím lại cười, mắt cong cong: "Tao hả? Tao là Quản Hiểu Lương."
Tên lưu manh sững sờ, nhưng lập tức cất tiếng cười nhạo, giọng gã càng lúc càng lớn: "Tên kia nói mình quen biết Khương Dực, còn mày nói mình là Quản Hiểu Lương? Mày tưởng tao mù màu hay gì? Quản Hiểu Lương của viện Thể thao là tóc xanh, không phải tím, mày giả mạo cũng nên chuyên nghiệp chút đi, lựa cái màu xấu như vậy."
Tóc Tím bỗng nhiên tắt nụ cười, sắc mặt bắt đầu hung dữ, hắn lạnh lùng hỏi: "Hôm qua tao mới đến tiệm tóc bổ màu, màu xanh đã hết rồi, chỉ có thể nhuộm tím, ông chủ tiệm rõ ràng nói với tao là rất đẹp, mày thấy xấu hử?"
Giọng điệu âm trầm của hắn khiến cho tên lưu manh ngơ ngác, lại nhìn vẻ mặt "Mày đúng là mù rồi, mày chết chắc rồi" của thanh niên tóc tím, gã dè chừng lùi về sau hai bước, tên lưu manh lúc này mới phát hiện phía sau hắn cách đó không xa còn đứng gần chục thanh niên cao to vạm vỡ, mà người cao nhất đứng cuối cùng kia lại cực kì quen mắt.
Khương Dực từ trong đám người cất bước, hắn đi đến bên cạnh Quản Hiểu Lương, một tay rút điếu thuốc ngậm lên miệng, một tay xoa lông mày hỏi tên lưu manh: "Mày động tay?"
Gã nhìn khí tràng khủng bố của đối phương, rốt cục mơ hồ nhận ra thân phận người tới, mắt gã trợn ngược, đôi môi tái mét, quay đầu lại nhìn dấu vết trên người hai vị trong góc, muốn nói mình mới có bất cẩn đá tên thiếu gia giàu có nọ một cước thôi, không đụng vào con gà bốn mắt hô hào quen biết với hắn kia.
Khương Dực chỉ nhẹ nhàng lặp lại: "Có phải mày không?"
Tên cầm đầu hoảng hồn, chưa trả lời nhưng đáp án đã bày rõ qua ánh mắt sợ hãi của gã.
Xui cho gã hôm nay tâm trạng Khương Dực không tốt chút nào, mới ăn cơm nửa chừng đã có biến, bụng còn đói khiến hắn giật giật mi mắt, cau mày, khuôn mặt vốn đã không thân thiện gì nay lại càng hung ác hơn.
Hắn không kiên nhẫn vươn tay về phía tên lưu manh kia.
Gã giật mình, còn tưởng mình bị đánh.
Khương Dực lại trầm giọng: "Điện thoại."
Lưu manh cứng đờ móc ra.
Khương Dực: "Gọi."
Lưu manh thở phào một hơi: "Gọi... Gọi cho ai?"
Khương Dực: "120." (*hotline cấp cứu)
Lưu manh: "..."
Mấy tên lưu manh khác: "!!!"
Năm phút đồng hồ sau đó, nơi này liền diễn ra một trận đánh hội đồng nho nhỏ.
Khương Dực chỉ đứng đó xem, mấy thanh niên lớp võ thuật của viện Thể thao cũng chỉ đứng xem, bọn họ lúc thường chỉ quen hò hét ăn uống, bởi vì 99% thời gian chỉ có thể động miệng thôi, nếu mà thực sự ra tay, thì với một quyền đã có thể san bằng hết chỗ này rồi.
Năm phút sau, Khương Dực hút xong một điếu thuốc, trên đất lại lăn lóc thêm sáu người. Vẻ mặt của hắn vẫn rất thối, cứ như uất ức tích tụ trong lòng chưa tiêu vậy.
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn trong góc, không nhìn Chúc Vi Tinh, mà nhìn Trịnh Chiếu Văn.
Trịnh Chiếu Văn ngẩn ra, mấy giây sau liền chậm rãi tiến lên.
"Khương Dực... Xin lỗi, là tôi sơ suất, tôi tưởng trường cấp ba Bồ Câu Trắng đã an toàn, lại không ngờ..."
Khương Dực bày vẻ nghi hoặc: "Sao lại xin lỗi?"
Trịnh Chiếu Văn giải thích: "Bởi vì... tôi đã cố gắng bảo vệ Vi Tinh, cũng đưa toàn bộ tiền cho bọn họ, nhưng bọn họ vẫn không tha cho chúng tôi, tôi...... A!!!"
Lời của Trịnh Chiếu Văn bị gián đoạn bởi một tiếng kêu thảm thiết, mặc dù không thê thảm như đám lưu manh vừa rồi, nhưng lại thống khổ hơn nhiều, chấn động đến mức Chúc Vi Tinh ngạc nhiên, mọi người trong viện Thể thao cũng vô cùng kinh hãi.
Trước cổng trường cấp ba Bồ Câu Trắng, bầu không khí nhất thời câm lặng.
Khương Dực vẻ mặt hung bạo, hắn đã trực tiếp cho Trịnh Chiếu Văn một cước, đạp lên bắp chân anh ta.
- -------------------------
Danh sách chương