Nhật nguyệt qua đi, chớp mắt đã là tháng giêng, gió lạnh thổi qua mấy tầng mát mẻ, mùa đông ở thành phố U đã trở đậm.
Chúc Vi Tinh lấy áo khoác lông vũ ra mặc, quần áo của Chúc Tịnh Tịnh phần lớn là màu sáng, áo đông cũng không ngoại lệ, một màu xanh bạc hà mát mẻ, phối hợp với làn da trắng tuyết và khuôn mặt lạnh lùng của Chúc Vi Tinh, trông rất ưa nhìn, thực sự quá đẹp đẽ, ai nhìn qua cũng giật mình hóa đá, không phải phàm phu tục tử nào cũng có diễm phúc được nhìn thấy.
Sau khi vào trường, ngồi bên cạnh Khương Lai mặc áo khoác lông màu hồng, Chúc Vi Tinh nghe người ngồi phía sau nói trong lớp họ hôm nay có hai chiếc bánh Macaron.
Tuyên Lang vào cửa, mở miệng đã quăng ra nội dung bài kiểm tra âm nhạc điện tử học kì này, chọn một bản nhạc nổi tiếng, thay đổi lập trình, làm một đoạn nhạc có tiêu đề, có chủ đề và cốt lõi, giao kèm cả ghi chép báo cáo, nửa tháng sau thu bài. Ai không có thiết bị có thể sử dụng phòng máy của trường, phòng thiết bị có mở cửa theo giờ.
Nhiệm vụ này có thể nói là khó, đối với một lão luyện như Khương Lai đã không đơn giản, nói chi đến một tân binh như Chúc Vi Tinh.
Quả nhiên, Khương Lai vừa nghe xong đã chọn bài rồi. Chúc Vi Tinh hỏi cậu ấy bài nào, cậu nói là bài <Lửa trại >, một bài nổi tiếng.
Khi được hỏi nó thuộc về ai, Khương Lai nói là Nuo Dance Club, nhưng không phải để nhảy, mà là một ban nhạc rock, không được ưa chuộng lắm.
Chúc Vi Tinh như có cảm giác: "Ca khúc <Giấc mộng> lúc trước cũng là của họ sao?"
Khương Lai gật đầu, bày ra vẻ mặt hâm mộ: "Tôi rất thích bọn họ, nhưng đáng tiếc sau khi phát hành album những năm đầu thì đã giải tán đến giờ."
Bài thì đã chọn, nhưng Khương Lai ghét nhất là ghi chép báo cáo, vừa vặn Chúc Vi Tinh còn chưa có lựa chọn, hai người bèn cùng nhau đi đến thư viện.
Thư viện của học viện Nghệ thuật U đặc biệt rách nát, hệt như những gì đám sinh viên phàn nàn trên diễn đàn, nhà trường có tiền để tu sửa tòa nhà dương lịch, thế mà không rảnh sửa chữa mấy cái máy điều hòa trong thư viện một chút được. Một nửa trong đó đã bị hỏng, khiến cả cái phòng đọc lạnh cóng như cái tủ lạnh, chẳng trách ít người đến đây như vậy.
Vừa đến nơi, Khương Lai đã đi thẳng đến dãy tuyển tập hàng trăm bài văn hay. Chúc Vi Tinh ngược lại không có mục tiêu, cậu lững thững giữa các dãy giá sách, tìm cảm hứng.
Bỗng nhiên, ánh mắt rơi vào một bên góc, cậu dừng lại, vươn tay rút ra một quyển sách.
<Lan Tử Huân Tâm —— Hồng Tử Huân tự truyện>
Là nữ đệ tử thân truyền duy nhất của Hải Ưng, nữ nghệ sĩ dương cầm trẻ tuổi danh giá nhất Trung Quốc, thiên phú trác tuyệt, được đông đảo tín đồ âm nhạc thần tượng, Chúc Vi Tinh cũng nghe danh đã lâu. Khác với người chồng cũ đã chi rất nhiều tiền mua bản quyền sau khi cô qua đời để thổi phồng cuộc đời cô, cuốn sách này được xuất bản dưới dạng nhật kí do chính tay cô viết lúc sinh thời, ghi lại cuộc đời ngắn ngủi nhưng oanh liệt của Hồng Tử Huân.
Chúc Vi Tinh tìm một chỗ tránh gió ngồi xuống, chậm rãi lật từng trang.
Giống như con đường khai sáng của nhiều đứa trẻ thiên tài, Hồng Tử Huân từ nhỏ đã thông tuệ hơn người, được đào tạo bởi đại thần từ sớm, đoạt nhiều giải thưởng trong nước và vô số lời khen ngợi. Nhưng con đường nghệ thuật chưa bao giờ là dễ dàng, ba chương đầu chứa đầy tuổi thơ - khoảng thời gian luyện đàn khô khan nhưng quý giá và khó quên của cô.
Có hai cái tên thường xuyên xuất hiện trong nhật kí của cô, Hồng Tử Huân gọi bọn họ là Đại Vương và Tiểu Vương. Đại Vương nhỏ hơn cô năm tuổi, Tiểu Vương thì nhỏ hơn sáu tuổi, theo miêu tả, bọn họ thường cùng nhau ở một chỗ, ăn chung bàn, tham khảo hoàn cảnh lớn lên của Hồng Tử Huân mà nói, đây hẳn là sư đệ hoặc sư muội chung lứa bái sư của cô.
Trong miêu tả của Hồng Tử Huân, Đại Vương và Tiểu Vương đều có tư chất thông minh, thậm chí còn vượt xa bản thân cô, nhưng đáng tiếc, một người thì chây lười, một người lại suy nhược.
"Sáng sớm cùng Đại Vương so tài, tôi cũng không có học vĩ cầm, hiển nhiên là thua rồi, tôi rửa táo cho nhóc ấy gán nợ, nhóc ấy muốn tôi đặt táo bên miệng, muốn vừa ngủ vừa ăn. Kết quả là bị nghẹn hạt táo, nhóc ta lười biếng đến nổi không muốn ói ra! Tôi liền ngồi đó chờ xem, nhìn nhóc ta cố gắng nhai nát hạt táo nuốt vào bụng. Tôi nói với Đại Vương, nhóc ta may mắn trở thành kẻ lười biếng thứ 345 sau nhân viên khuân vác ở cửa hàng nhạc cụ và dì dọn dẹp ở nhà tôi rồi."
"Hôm nay được thầy hỏi về mục tiêu nghề nghiệp tương lai của chúng tôi, tôi đã viết là nghệ sĩ dương cầm và giáo viên, tôi thấy Đại Vương cũng viết là giáo viên, miễn cưỡng viết thêm nghệ sĩ violin, tên nhóc đó căn bản là lười nghĩ mới bắt chước viết theo tôi. Quả nhiên, thầy khen nghề giáo viên này rất tốt, là người khuân vác tri thức, Đại Vương liền yên lặng đem mục tiêu này gạch bỏ. Tôi biết ngay mà, một tên ngay cả ghế ngồi chơi đàn cũng lười lấy, thà ngồi xổm đánh đàn, thì tình nguyện khuân vác cái khác được hay sao?"
Nhật ký sử dụng nhiều từ ngữ hài hước dí dỏm, ghi lại những chuyện vụn vặt học tập thường ngày giữa tỷ đệ và thầy giáo. Nhưng lại khiến Chúc Vi Tinh nhập tâm một cách kì lạ.
Chỉ là so với việc trêu chọc Đại Vương, miêu tả chân chính của cô về Tiểu Vương lại rất ít, đa phần là phỏng đoán Tiểu Vương ra sao, nghe thầy nói Tiểu Vương thế nào, ngày hôm nay thích hợp để Tiểu Vương làm gì. Dường như số lần Tiểu Vương xuất hiện ở phòng đàn rất ít, hơn nữa sức khỏe không tốt, Hồng Tử Huân dùng "Bạch Sơn trà dầm trong màn mưa, thật sợ gió lớn hơn sẽ thổi cậu gãy mất" để hình dung Tiểu Vương ốm yếu, trong lời nói tràn ngập tiếc nuối cùng yêu thích.
Hồng Tử Huân kể: "Tôi không nghe em ấy chơi đàn nhiều, chỉ có mấy lần là khi sức khỏe của em ấy tốt hơn. Em ấy chơi nhạc Schumann và Chopin rất hay, nhưng tôi thích nghe em ấy đàn Mendelssohn nhất... Tiểu vương tử vô âu vô lo được cưng như trân bảo, quả thực không thể hợp hơn được nữa."
"Tôi học thuộc lòng nhạc phổ! Là tôi học thuộc lòng nhạc phổ! Dân truyền thông bất lương nào thiết lập tính cách rằng tôi nhìn qua liền nhớ vậy hả! Xoá bỏ nỗ lực dốc hết tâm huyết gặm nhắm nhạc phổ cả đêm của tôi!? Không thuộc nhạc phổ chính là Đại Vương, bởi vì nhóc ta lười biếng! Tiểu Vương cũng không cần thuộc lòng! Bởi vì em ấy mới chính là người nhìn qua liền không quên!"
"Xem tấu một lần có thể nhớ đến tám chín phần mười, thời gian luyện tập cũng chỉ có một nửa của tôi, kĩ thuật thực sự là bỏ xa tôi một đoạn, sở trường còn không chỉ có một loại nhạc cụ, so với em ấy mà nói, thiên tài như tôi quả thực thật giả lẫn lộn quá rồi."
"Nhưng thiên tài chung quy phải chịu vận mệnh khắt khe, điều này khiến tôi tin rằng làm người bình thường có lẽ sẽ hạnh phúc hơn."
Xem đến đây, Khương Lai đi tới, trong tay cầm quyển <Kinh thánh văn bản>, thấy Chúc Vi Tinh chuẩn bị mượn quyển này thì lộ ra vẻ mặt bất ngờ.
"Cậu mới đọc sách của cô Hồng sao? Bên trong viết gì tôi đều thuộc nằm lòng cả rồi."
Chúc Vi Tinh không nhịn được hỏi: "Đại Vương thật sự có thể ngồi xổm đánh đàn sao?"
Khương Lai cười đến gập bụng: "Có thể, quả thực là tuyệt tác đời này mà, chớ thấy hắn bình thường lười biếng, vậy mà hạ bàn siêu ổn định đấy, từ nhỏ đã luyện trung bình tấn, anh trai tôi nói người ta là tìm Hải tiên sinh học nhạc, còn hắn thì tìm thầy ấy để luyện võ thuật."
Chúc Vi Tinh cũng cười, hiển nhiên đoán được Đại Vương là ai.
Cười cười, rồi lại nhạt đi mấy phần, cậu châm chước hỏi: "Cậu nghe Tiểu Vương đàn rồi sao?"
Khương Lai gật đầu: "Nghe rồi, trong nhà tưởng niệm âm nhạc của Hải tiên sinh, phòng sưu tập chuyên cất giữ tác phẩm của học trò, phần lớn đều là của cô Hồng và những người khác, nhưng trong đó có một đĩa phim nhựa, không có kí tên, tôi có hỏi qua thầy Tuyên, anh ấy nói đó là của Tiểu Vương."
"Tôi chỉ nghe qua một lần nhưng khắc sâu mãi, tôi không cách nào hình dung nổi, ngoại trừ Beethoven, thì Schumann, Schubert, Chopin, Bach, Mozart, anh ấy đều chơi rất lợi hại, violin cũng tuyệt phẩm, nhưng đáng tiếc tôi không tìm thấy tác phẩm của anh ấy ở đâu khác, toàn thế giới như chỉ có một bản duy nhất vậy, tôi có ghi âm lại một lần, nhưng chất lượng âm thanh quá kém nên đành thôi."
"Tôi đã hỏi thầy Tuyên, anh ấy nói Tiểu Vương tiên sinh sức khỏe không tốt, không thích hợp luyện tập lâu dài, cũng không có cách nào gánh vác nổi thời gian dài biểu diễn. Còn bởi vì duyên cớ lộn xộn nào đó, anh ấy cuối cùng bỏ qua nghề này. Trước đây tôi đã thầm nghĩ, nếu như anh ấy có thể tiếp tục, thì sẽ ghê gớm đến mức nào nữa chứ."
Khương Lai rất có cảm tưởng với vị Tiểu Vương tiên sinh này, bất tri bất giác nói rất nhiều, Chúc Vi Tinh chỉ yên lặng lắng nghe, thẳng đến cuối cùng mới đột nhiên hỏi một câu: "Tại sao anh ta chưa bao giờ luyện Beethoven?"
Khương Lai ngẩn ra: "Có lẽ là phong cách âm nhạc không thích hợp? Cô Hồng nói đúng, anh ấy thích hợp nhất với Mendelssohn, quý công tử với quý công tử thì tâm linh tương thông, lúc tôi luyện Mendelssohn cũng sẽ vô thức bắt chước theo."
Chúc Vi Tinh vuốt ve cuốn sách trong tay, cùng Khương Lai viết ghi chép mượn sách.
Khương Lai hỏi cậu lát nữa đi đâu, trời lạnh, cậu ta muốn đến bách hóa Cự Tượng để lấy trang phục dùng để thi cử sắp tới, vừa vặn tiện đường có thể đưa Chúc Vi Tinh về nhà.
Chúc Vi Tinh chợt nhớ đến hình như cậu cũng không có trang phục đi thi.
Kì thi cuối kì của khoa biểu diễn hiển nhiên cần phải thi như một buổi biểu diễn, trình độ có tốt hay không còn chưa nói, nhưng phong thái thì nhất định phải chỉn chu, trang phục chính thức bước lên sân khấu, nam sinh thì âu phục thắt cà vạt, nữ sinh thì lễ phục váy dài, một chút sơ suất cũng không được.
Nhưng tủ quần áo của Chúc Tịnh Tịnh nói lộng lẫy có lộng lẫy, mà lễ phục đứng đắn lại không có một cái, cũng không biết các kì thi trước cậu ta ứng phó như thế nào.
Chúc Vi Tinh hỏi Khương Lai: "Trường học có cho thuê trang phục không?"
Lời vừa ra khỏi miệng cậu đã biết không thích hợp, tiểu thiếu gia như cậu ấy làm sao biết được mấy chuyện này, cậu chính là hỏi sai đối tượng rồi.
Khương Lai quả nhiên không rõ, nhưng cậu ấy cũng không ngốc, não bộ xoay chuyển một cái liền phát hiện vấn đề của Chúc Vi Tinh.
"Cậu không có lễ phục thích hợp sao?"
Chúc Vi Tinh nói: "Không có, nhưng cũng còn kịp thời gian, tôi định hỏi bên trường một chút, hoặc là thuê bên ngoài vậy." Dù sao một năm cũng mặc nhiều nhất có hai lần, với điều kiện của cậu thì không cần thiết phải mua.
Khương Lai lại nhìn chằm chằm cậu nửa ngày, như thể đang đo đạc cái gì, chốc lát sau liền nói: "Tôi có không ít quần áo có thể cho cậu mượn, nhưng mà tôi thấp hơn cậu, quần nhất định là không mặc được, có điều tôi có người bạn có thể có quần áo vừa vặn với cậu. Cậu ấy trước đây cùng cậu cao như nhau, năm nay mới bỗng nhiên nhảy vọt thêm 8-9cm, quần áo đều mặc không vừa cả rồi, bỏ đi cũng quá lãng phí, vừa vặn thích hợp với cậu."
Chúc Vi Tinh ngẩn ra, muốn từ chối, lại bị Khương Lai nhiệt tình chặn trước.
"Tuyệt đối đừng khách sáo! Cậu không lấy thì sớm muộn gì cậu ấy cũng vứt đi hết, khí chất của hai người thực ra tương tự nhau, coi như giúp cậu ấy giải quyết khó khăn nhé!"
Chúc Vi Tinh trầm mặc, giây lát mới nói: "Là lần trước ở tòa nhà âm nhạc, người bạn kia của cậu nhận lầm tôi với cậu ấy đúng không?"
"A, đúng rồi!" Khương Lai cũng nhớ tới, "Cậu cũng đừng nghe tên Lâu Chiêu Dương kia nói hưu nói vượn nha, cậu với người kia xem ra cũng giống nhau phần nào đó, nhưng quen biết sẽ không nhận sai. Có cơ hội thì các cậu gặp mặt nhau một lần thì biết, cậu ấy vừa vặn cũng đến viện Nghệ thuật U. Thực ra hôm khai trương FO nọ người tôi hẹn chính là cậu ấy, nhưng đáng tiếc hai ngươi không gặp được."
Thấy Chúc Vi Tinh không nói lời nào, Khương Lai thế mà ôm lấy cánh tay cậu làm nũng: "Quần áo thật sự rất tốt, cậu mặc vào là biết, đừng ngại, mọi người đều là bạn tốt với nhau cả!"
Khương Lai cũng không trì độn, không thể không cảm nhận được cuộc sống của Chúc Vi Tinh so với giai cấp của mình có chênh lệch, nhưng cậu ta rất có thiện cảm với Chúc Vi Tinh, đặc biệt còn muốn gần gũi giúp đỡ cậu, cũng lo lắng sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu, dù cho Chúc Vi Tinh có biểu hiện tự nhiên thế nào, Khương Lai cũng luôn vắt hết óc cẩn thận từng li từng tí một đối với cậu.
Còn tưởng sẽ phải tiếp tục khuyên bảo một phen, lại nghe Chúc Vi Tinh sảng khoái đồng ý, trên mặt còn tươi cười.
Chúc Vi Tinh nói: "Được, nếu như cậu ấy đồng ý."
Khương Lai phất tay: "Cậu ấy nhất định đồng ý rồi, Đình Chi thoạt trông lạnh lùng vậy thôi, thực ra cậu ấy ấm áp hào phóng lắm."
Chúc Vi Tinh nghiêm túc nhìn cậu: "Vậy lúc lấy quần áo có thể gặp mặt một lần không?"
Khương Lai gật đầu: "Không thành vấn đề, tôi hẹn cho!"
Cho mượn bộ quần áo, trông cậu ta còn hào hứng hơn cả Chúc Vi Tinh: "Bây giờ đưa cậu về nha?"
Chúc Vi Tinh vẫn lắc đầu: "Tôi muốn đến học viện Thể thao U rèn luyện thân thể."
Khương Lai mở to hai mắt, cứ như nghe cậu bảo sẽ vào hang hùm hang sói gì không bằng.
Cuối cùng mò tay khắp người, moi ra được cái khăn tay một mặt bi thương vẫy vẫy cổ vũ cho cậu.
********
Chúc Vi Tinh đi vào học viện Thể thao U, không ngoài dự đoán nhận được vô số ánh mắt.
Không phải hết thảy sinh viên ở học viện Thể thao U đều vai u thịt bắp cường tráng cao khỏe, mà còn có khoa xã hội, y học hồi phục chức năng, báo chí và tâm lí học thể thao, tất cả đều là học nghiệp trí tuệ, có không ít sinh viên nhỏ gầy mỏng người xen lẫn trong đám sinh viên ở đây, nam nữ đều có, nhưng Chúc Vi Tinh lại đặc biệt hút mắt trong đó.
Sau khi tìm một cái ghế dài ngồi xuống, gần như ai đi ngang qua trước mặt cậu đều liếc nhìn đánh giá mấy lần.
Chúc Vi Tinh cũng không khó chịu, cậu cúi đầu gửi tin nhắn cho ai đó, nhân tiện quan sát trường học một phen.
Ở đây trông tương tự như học viện Nghệ thuật U, nhưng số tòa nhà giảng dạy ít hơn, mà chủ yếu là sân bãi, rộng cực kì, sân bóng rổ ngoài trời ở đằng xa xa kia đã đông kín, sân cỏ cũng y hệt, may là trên đường băng không náo nhiệt như vậy, nhưng cũng có một vài vận động viên đang tập ở đó.
Đợi năm phút sau, có một người bước tới, hắn lười nhác lê chân, mặc áo khoác, đầu bù xù, vừa đi vừa ngáp, giống như chỉ mới vừa tỉnh ngủ.
Khi hắn đến gần, Chúc Vi Tinh một mặt không hiểu ra sao nhìn người nọ.
"Hả?" Cậu thốt lên một tiếng thể hiện rõ sự thắc mắc trên mặt.
Hôm qua sau khi xuống xe, Chúc Vi Tinh rõ ràng đã thêm liên lạc Wechat với Quản Hiểu Lương, vừa rồi còn mới nhắn một cái, thế mà giờ người đến lại không phải ảnh đại diện trong khung chat nữa rồi.
"Đồ đần", Tên nọ cũng ngắn gọn bày tỏ thái độ, sau khi mắng một tiếng thì quay người ra sân.
- ----------------------
Chúc Vi Tinh lấy áo khoác lông vũ ra mặc, quần áo của Chúc Tịnh Tịnh phần lớn là màu sáng, áo đông cũng không ngoại lệ, một màu xanh bạc hà mát mẻ, phối hợp với làn da trắng tuyết và khuôn mặt lạnh lùng của Chúc Vi Tinh, trông rất ưa nhìn, thực sự quá đẹp đẽ, ai nhìn qua cũng giật mình hóa đá, không phải phàm phu tục tử nào cũng có diễm phúc được nhìn thấy.
Sau khi vào trường, ngồi bên cạnh Khương Lai mặc áo khoác lông màu hồng, Chúc Vi Tinh nghe người ngồi phía sau nói trong lớp họ hôm nay có hai chiếc bánh Macaron.
Tuyên Lang vào cửa, mở miệng đã quăng ra nội dung bài kiểm tra âm nhạc điện tử học kì này, chọn một bản nhạc nổi tiếng, thay đổi lập trình, làm một đoạn nhạc có tiêu đề, có chủ đề và cốt lõi, giao kèm cả ghi chép báo cáo, nửa tháng sau thu bài. Ai không có thiết bị có thể sử dụng phòng máy của trường, phòng thiết bị có mở cửa theo giờ.
Nhiệm vụ này có thể nói là khó, đối với một lão luyện như Khương Lai đã không đơn giản, nói chi đến một tân binh như Chúc Vi Tinh.
Quả nhiên, Khương Lai vừa nghe xong đã chọn bài rồi. Chúc Vi Tinh hỏi cậu ấy bài nào, cậu nói là bài <Lửa trại >, một bài nổi tiếng.
Khi được hỏi nó thuộc về ai, Khương Lai nói là Nuo Dance Club, nhưng không phải để nhảy, mà là một ban nhạc rock, không được ưa chuộng lắm.
Chúc Vi Tinh như có cảm giác: "Ca khúc <Giấc mộng> lúc trước cũng là của họ sao?"
Khương Lai gật đầu, bày ra vẻ mặt hâm mộ: "Tôi rất thích bọn họ, nhưng đáng tiếc sau khi phát hành album những năm đầu thì đã giải tán đến giờ."
Bài thì đã chọn, nhưng Khương Lai ghét nhất là ghi chép báo cáo, vừa vặn Chúc Vi Tinh còn chưa có lựa chọn, hai người bèn cùng nhau đi đến thư viện.
Thư viện của học viện Nghệ thuật U đặc biệt rách nát, hệt như những gì đám sinh viên phàn nàn trên diễn đàn, nhà trường có tiền để tu sửa tòa nhà dương lịch, thế mà không rảnh sửa chữa mấy cái máy điều hòa trong thư viện một chút được. Một nửa trong đó đã bị hỏng, khiến cả cái phòng đọc lạnh cóng như cái tủ lạnh, chẳng trách ít người đến đây như vậy.
Vừa đến nơi, Khương Lai đã đi thẳng đến dãy tuyển tập hàng trăm bài văn hay. Chúc Vi Tinh ngược lại không có mục tiêu, cậu lững thững giữa các dãy giá sách, tìm cảm hứng.
Bỗng nhiên, ánh mắt rơi vào một bên góc, cậu dừng lại, vươn tay rút ra một quyển sách.
<Lan Tử Huân Tâm —— Hồng Tử Huân tự truyện>
Là nữ đệ tử thân truyền duy nhất của Hải Ưng, nữ nghệ sĩ dương cầm trẻ tuổi danh giá nhất Trung Quốc, thiên phú trác tuyệt, được đông đảo tín đồ âm nhạc thần tượng, Chúc Vi Tinh cũng nghe danh đã lâu. Khác với người chồng cũ đã chi rất nhiều tiền mua bản quyền sau khi cô qua đời để thổi phồng cuộc đời cô, cuốn sách này được xuất bản dưới dạng nhật kí do chính tay cô viết lúc sinh thời, ghi lại cuộc đời ngắn ngủi nhưng oanh liệt của Hồng Tử Huân.
Chúc Vi Tinh tìm một chỗ tránh gió ngồi xuống, chậm rãi lật từng trang.
Giống như con đường khai sáng của nhiều đứa trẻ thiên tài, Hồng Tử Huân từ nhỏ đã thông tuệ hơn người, được đào tạo bởi đại thần từ sớm, đoạt nhiều giải thưởng trong nước và vô số lời khen ngợi. Nhưng con đường nghệ thuật chưa bao giờ là dễ dàng, ba chương đầu chứa đầy tuổi thơ - khoảng thời gian luyện đàn khô khan nhưng quý giá và khó quên của cô.
Có hai cái tên thường xuyên xuất hiện trong nhật kí của cô, Hồng Tử Huân gọi bọn họ là Đại Vương và Tiểu Vương. Đại Vương nhỏ hơn cô năm tuổi, Tiểu Vương thì nhỏ hơn sáu tuổi, theo miêu tả, bọn họ thường cùng nhau ở một chỗ, ăn chung bàn, tham khảo hoàn cảnh lớn lên của Hồng Tử Huân mà nói, đây hẳn là sư đệ hoặc sư muội chung lứa bái sư của cô.
Trong miêu tả của Hồng Tử Huân, Đại Vương và Tiểu Vương đều có tư chất thông minh, thậm chí còn vượt xa bản thân cô, nhưng đáng tiếc, một người thì chây lười, một người lại suy nhược.
"Sáng sớm cùng Đại Vương so tài, tôi cũng không có học vĩ cầm, hiển nhiên là thua rồi, tôi rửa táo cho nhóc ấy gán nợ, nhóc ấy muốn tôi đặt táo bên miệng, muốn vừa ngủ vừa ăn. Kết quả là bị nghẹn hạt táo, nhóc ta lười biếng đến nổi không muốn ói ra! Tôi liền ngồi đó chờ xem, nhìn nhóc ta cố gắng nhai nát hạt táo nuốt vào bụng. Tôi nói với Đại Vương, nhóc ta may mắn trở thành kẻ lười biếng thứ 345 sau nhân viên khuân vác ở cửa hàng nhạc cụ và dì dọn dẹp ở nhà tôi rồi."
"Hôm nay được thầy hỏi về mục tiêu nghề nghiệp tương lai của chúng tôi, tôi đã viết là nghệ sĩ dương cầm và giáo viên, tôi thấy Đại Vương cũng viết là giáo viên, miễn cưỡng viết thêm nghệ sĩ violin, tên nhóc đó căn bản là lười nghĩ mới bắt chước viết theo tôi. Quả nhiên, thầy khen nghề giáo viên này rất tốt, là người khuân vác tri thức, Đại Vương liền yên lặng đem mục tiêu này gạch bỏ. Tôi biết ngay mà, một tên ngay cả ghế ngồi chơi đàn cũng lười lấy, thà ngồi xổm đánh đàn, thì tình nguyện khuân vác cái khác được hay sao?"
Nhật ký sử dụng nhiều từ ngữ hài hước dí dỏm, ghi lại những chuyện vụn vặt học tập thường ngày giữa tỷ đệ và thầy giáo. Nhưng lại khiến Chúc Vi Tinh nhập tâm một cách kì lạ.
Chỉ là so với việc trêu chọc Đại Vương, miêu tả chân chính của cô về Tiểu Vương lại rất ít, đa phần là phỏng đoán Tiểu Vương ra sao, nghe thầy nói Tiểu Vương thế nào, ngày hôm nay thích hợp để Tiểu Vương làm gì. Dường như số lần Tiểu Vương xuất hiện ở phòng đàn rất ít, hơn nữa sức khỏe không tốt, Hồng Tử Huân dùng "Bạch Sơn trà dầm trong màn mưa, thật sợ gió lớn hơn sẽ thổi cậu gãy mất" để hình dung Tiểu Vương ốm yếu, trong lời nói tràn ngập tiếc nuối cùng yêu thích.
Hồng Tử Huân kể: "Tôi không nghe em ấy chơi đàn nhiều, chỉ có mấy lần là khi sức khỏe của em ấy tốt hơn. Em ấy chơi nhạc Schumann và Chopin rất hay, nhưng tôi thích nghe em ấy đàn Mendelssohn nhất... Tiểu vương tử vô âu vô lo được cưng như trân bảo, quả thực không thể hợp hơn được nữa."
"Tôi học thuộc lòng nhạc phổ! Là tôi học thuộc lòng nhạc phổ! Dân truyền thông bất lương nào thiết lập tính cách rằng tôi nhìn qua liền nhớ vậy hả! Xoá bỏ nỗ lực dốc hết tâm huyết gặm nhắm nhạc phổ cả đêm của tôi!? Không thuộc nhạc phổ chính là Đại Vương, bởi vì nhóc ta lười biếng! Tiểu Vương cũng không cần thuộc lòng! Bởi vì em ấy mới chính là người nhìn qua liền không quên!"
"Xem tấu một lần có thể nhớ đến tám chín phần mười, thời gian luyện tập cũng chỉ có một nửa của tôi, kĩ thuật thực sự là bỏ xa tôi một đoạn, sở trường còn không chỉ có một loại nhạc cụ, so với em ấy mà nói, thiên tài như tôi quả thực thật giả lẫn lộn quá rồi."
"Nhưng thiên tài chung quy phải chịu vận mệnh khắt khe, điều này khiến tôi tin rằng làm người bình thường có lẽ sẽ hạnh phúc hơn."
Xem đến đây, Khương Lai đi tới, trong tay cầm quyển <Kinh thánh văn bản>, thấy Chúc Vi Tinh chuẩn bị mượn quyển này thì lộ ra vẻ mặt bất ngờ.
"Cậu mới đọc sách của cô Hồng sao? Bên trong viết gì tôi đều thuộc nằm lòng cả rồi."
Chúc Vi Tinh không nhịn được hỏi: "Đại Vương thật sự có thể ngồi xổm đánh đàn sao?"
Khương Lai cười đến gập bụng: "Có thể, quả thực là tuyệt tác đời này mà, chớ thấy hắn bình thường lười biếng, vậy mà hạ bàn siêu ổn định đấy, từ nhỏ đã luyện trung bình tấn, anh trai tôi nói người ta là tìm Hải tiên sinh học nhạc, còn hắn thì tìm thầy ấy để luyện võ thuật."
Chúc Vi Tinh cũng cười, hiển nhiên đoán được Đại Vương là ai.
Cười cười, rồi lại nhạt đi mấy phần, cậu châm chước hỏi: "Cậu nghe Tiểu Vương đàn rồi sao?"
Khương Lai gật đầu: "Nghe rồi, trong nhà tưởng niệm âm nhạc của Hải tiên sinh, phòng sưu tập chuyên cất giữ tác phẩm của học trò, phần lớn đều là của cô Hồng và những người khác, nhưng trong đó có một đĩa phim nhựa, không có kí tên, tôi có hỏi qua thầy Tuyên, anh ấy nói đó là của Tiểu Vương."
"Tôi chỉ nghe qua một lần nhưng khắc sâu mãi, tôi không cách nào hình dung nổi, ngoại trừ Beethoven, thì Schumann, Schubert, Chopin, Bach, Mozart, anh ấy đều chơi rất lợi hại, violin cũng tuyệt phẩm, nhưng đáng tiếc tôi không tìm thấy tác phẩm của anh ấy ở đâu khác, toàn thế giới như chỉ có một bản duy nhất vậy, tôi có ghi âm lại một lần, nhưng chất lượng âm thanh quá kém nên đành thôi."
"Tôi đã hỏi thầy Tuyên, anh ấy nói Tiểu Vương tiên sinh sức khỏe không tốt, không thích hợp luyện tập lâu dài, cũng không có cách nào gánh vác nổi thời gian dài biểu diễn. Còn bởi vì duyên cớ lộn xộn nào đó, anh ấy cuối cùng bỏ qua nghề này. Trước đây tôi đã thầm nghĩ, nếu như anh ấy có thể tiếp tục, thì sẽ ghê gớm đến mức nào nữa chứ."
Khương Lai rất có cảm tưởng với vị Tiểu Vương tiên sinh này, bất tri bất giác nói rất nhiều, Chúc Vi Tinh chỉ yên lặng lắng nghe, thẳng đến cuối cùng mới đột nhiên hỏi một câu: "Tại sao anh ta chưa bao giờ luyện Beethoven?"
Khương Lai ngẩn ra: "Có lẽ là phong cách âm nhạc không thích hợp? Cô Hồng nói đúng, anh ấy thích hợp nhất với Mendelssohn, quý công tử với quý công tử thì tâm linh tương thông, lúc tôi luyện Mendelssohn cũng sẽ vô thức bắt chước theo."
Chúc Vi Tinh vuốt ve cuốn sách trong tay, cùng Khương Lai viết ghi chép mượn sách.
Khương Lai hỏi cậu lát nữa đi đâu, trời lạnh, cậu ta muốn đến bách hóa Cự Tượng để lấy trang phục dùng để thi cử sắp tới, vừa vặn tiện đường có thể đưa Chúc Vi Tinh về nhà.
Chúc Vi Tinh chợt nhớ đến hình như cậu cũng không có trang phục đi thi.
Kì thi cuối kì của khoa biểu diễn hiển nhiên cần phải thi như một buổi biểu diễn, trình độ có tốt hay không còn chưa nói, nhưng phong thái thì nhất định phải chỉn chu, trang phục chính thức bước lên sân khấu, nam sinh thì âu phục thắt cà vạt, nữ sinh thì lễ phục váy dài, một chút sơ suất cũng không được.
Nhưng tủ quần áo của Chúc Tịnh Tịnh nói lộng lẫy có lộng lẫy, mà lễ phục đứng đắn lại không có một cái, cũng không biết các kì thi trước cậu ta ứng phó như thế nào.
Chúc Vi Tinh hỏi Khương Lai: "Trường học có cho thuê trang phục không?"
Lời vừa ra khỏi miệng cậu đã biết không thích hợp, tiểu thiếu gia như cậu ấy làm sao biết được mấy chuyện này, cậu chính là hỏi sai đối tượng rồi.
Khương Lai quả nhiên không rõ, nhưng cậu ấy cũng không ngốc, não bộ xoay chuyển một cái liền phát hiện vấn đề của Chúc Vi Tinh.
"Cậu không có lễ phục thích hợp sao?"
Chúc Vi Tinh nói: "Không có, nhưng cũng còn kịp thời gian, tôi định hỏi bên trường một chút, hoặc là thuê bên ngoài vậy." Dù sao một năm cũng mặc nhiều nhất có hai lần, với điều kiện của cậu thì không cần thiết phải mua.
Khương Lai lại nhìn chằm chằm cậu nửa ngày, như thể đang đo đạc cái gì, chốc lát sau liền nói: "Tôi có không ít quần áo có thể cho cậu mượn, nhưng mà tôi thấp hơn cậu, quần nhất định là không mặc được, có điều tôi có người bạn có thể có quần áo vừa vặn với cậu. Cậu ấy trước đây cùng cậu cao như nhau, năm nay mới bỗng nhiên nhảy vọt thêm 8-9cm, quần áo đều mặc không vừa cả rồi, bỏ đi cũng quá lãng phí, vừa vặn thích hợp với cậu."
Chúc Vi Tinh ngẩn ra, muốn từ chối, lại bị Khương Lai nhiệt tình chặn trước.
"Tuyệt đối đừng khách sáo! Cậu không lấy thì sớm muộn gì cậu ấy cũng vứt đi hết, khí chất của hai người thực ra tương tự nhau, coi như giúp cậu ấy giải quyết khó khăn nhé!"
Chúc Vi Tinh trầm mặc, giây lát mới nói: "Là lần trước ở tòa nhà âm nhạc, người bạn kia của cậu nhận lầm tôi với cậu ấy đúng không?"
"A, đúng rồi!" Khương Lai cũng nhớ tới, "Cậu cũng đừng nghe tên Lâu Chiêu Dương kia nói hưu nói vượn nha, cậu với người kia xem ra cũng giống nhau phần nào đó, nhưng quen biết sẽ không nhận sai. Có cơ hội thì các cậu gặp mặt nhau một lần thì biết, cậu ấy vừa vặn cũng đến viện Nghệ thuật U. Thực ra hôm khai trương FO nọ người tôi hẹn chính là cậu ấy, nhưng đáng tiếc hai ngươi không gặp được."
Thấy Chúc Vi Tinh không nói lời nào, Khương Lai thế mà ôm lấy cánh tay cậu làm nũng: "Quần áo thật sự rất tốt, cậu mặc vào là biết, đừng ngại, mọi người đều là bạn tốt với nhau cả!"
Khương Lai cũng không trì độn, không thể không cảm nhận được cuộc sống của Chúc Vi Tinh so với giai cấp của mình có chênh lệch, nhưng cậu ta rất có thiện cảm với Chúc Vi Tinh, đặc biệt còn muốn gần gũi giúp đỡ cậu, cũng lo lắng sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu, dù cho Chúc Vi Tinh có biểu hiện tự nhiên thế nào, Khương Lai cũng luôn vắt hết óc cẩn thận từng li từng tí một đối với cậu.
Còn tưởng sẽ phải tiếp tục khuyên bảo một phen, lại nghe Chúc Vi Tinh sảng khoái đồng ý, trên mặt còn tươi cười.
Chúc Vi Tinh nói: "Được, nếu như cậu ấy đồng ý."
Khương Lai phất tay: "Cậu ấy nhất định đồng ý rồi, Đình Chi thoạt trông lạnh lùng vậy thôi, thực ra cậu ấy ấm áp hào phóng lắm."
Chúc Vi Tinh nghiêm túc nhìn cậu: "Vậy lúc lấy quần áo có thể gặp mặt một lần không?"
Khương Lai gật đầu: "Không thành vấn đề, tôi hẹn cho!"
Cho mượn bộ quần áo, trông cậu ta còn hào hứng hơn cả Chúc Vi Tinh: "Bây giờ đưa cậu về nha?"
Chúc Vi Tinh vẫn lắc đầu: "Tôi muốn đến học viện Thể thao U rèn luyện thân thể."
Khương Lai mở to hai mắt, cứ như nghe cậu bảo sẽ vào hang hùm hang sói gì không bằng.
Cuối cùng mò tay khắp người, moi ra được cái khăn tay một mặt bi thương vẫy vẫy cổ vũ cho cậu.
********
Chúc Vi Tinh đi vào học viện Thể thao U, không ngoài dự đoán nhận được vô số ánh mắt.
Không phải hết thảy sinh viên ở học viện Thể thao U đều vai u thịt bắp cường tráng cao khỏe, mà còn có khoa xã hội, y học hồi phục chức năng, báo chí và tâm lí học thể thao, tất cả đều là học nghiệp trí tuệ, có không ít sinh viên nhỏ gầy mỏng người xen lẫn trong đám sinh viên ở đây, nam nữ đều có, nhưng Chúc Vi Tinh lại đặc biệt hút mắt trong đó.
Sau khi tìm một cái ghế dài ngồi xuống, gần như ai đi ngang qua trước mặt cậu đều liếc nhìn đánh giá mấy lần.
Chúc Vi Tinh cũng không khó chịu, cậu cúi đầu gửi tin nhắn cho ai đó, nhân tiện quan sát trường học một phen.
Ở đây trông tương tự như học viện Nghệ thuật U, nhưng số tòa nhà giảng dạy ít hơn, mà chủ yếu là sân bãi, rộng cực kì, sân bóng rổ ngoài trời ở đằng xa xa kia đã đông kín, sân cỏ cũng y hệt, may là trên đường băng không náo nhiệt như vậy, nhưng cũng có một vài vận động viên đang tập ở đó.
Đợi năm phút sau, có một người bước tới, hắn lười nhác lê chân, mặc áo khoác, đầu bù xù, vừa đi vừa ngáp, giống như chỉ mới vừa tỉnh ngủ.
Khi hắn đến gần, Chúc Vi Tinh một mặt không hiểu ra sao nhìn người nọ.
"Hả?" Cậu thốt lên một tiếng thể hiện rõ sự thắc mắc trên mặt.
Hôm qua sau khi xuống xe, Chúc Vi Tinh rõ ràng đã thêm liên lạc Wechat với Quản Hiểu Lương, vừa rồi còn mới nhắn một cái, thế mà giờ người đến lại không phải ảnh đại diện trong khung chat nữa rồi.
"Đồ đần", Tên nọ cũng ngắn gọn bày tỏ thái độ, sau khi mắng một tiếng thì quay người ra sân.
- ----------------------
Danh sách chương