Danh y lão Từ nhìn người thanh niên liệt nửa người trước mặt, thân tàn chí kiên còn có một tay mà cũng có thể gõ phím cả chiều, rồi sang cả đêm.

Vốn tưởng ba tiếng làm vật lí trị liệu có thể khiến hắn yên tĩnh được chút, kết quả tay chân vừa cử động được đã bắt đầu không thành thật. Cứ ôm điện thoại liên tục gửi tin nhắn như đòi nợ, cũng không biết ai đã xui xẻo nợ tiền hắn ta.

Nhưng sau khi nhận được một cuộc gọi, vẻ mặt hắn lập tức nghiêm túc, hỏi mấy câu người đó đang ở đâu, sau đó cúp điện thoại, xuống giường xách túi rời đi.

Lão Từ đang ngồi trên ghế xích đu xem báo, không ngẩng đầu lên mắng: "Cậu thật sự muốn bỏ phế."

Khương Dực không ngừng bước chân.

Lão Từ nghi hoặc: "Lão Trữ sư phụ cậu xin tôi chữa vết thương cho cậu, tôi còn tưởng cậu vẫn ôm hi vọng đối với ước mơ đời mình, hóa ra cậu đã sớm bỏ cuộc rồi?"

"Đừng diễn nữa, lời thoại quá tệ, hao tổn ba ngày luyện tập ông còn thấy còn chưa đủ sao? Nếu thật sự có thể trị thì lãng phí mấy năm nay làm gì?" Khương Dực không bị ông tác động, đi cũng không quay đầu lại: "Ước mơ đời mình là cái quỷ gì, coi như tôi thật sự có, ông biết tôi kỳ vọng cái gì sao?"

Cánh cửa đóng sầm một tiếng, bác sĩ Từ đợi tiếng vang sắp lắng xuống, mới nhấc mắt khỏi tờ báo, bật cười.

"Hừ, trong lòng cậu... thật sự có sao?"

Thành phố C cách thành phố U mấy chục cây số, đi xe hai tiếng đồng hồ là tới. Lúc Khương Dực đến đây bất tiện nên không lái xe máy đi, giờ về phải bắt taxi, bảo tài xế đạp ga lên 130, nên 90 phút đồng hồ đã đến bệnh viện Trung ương.

Đợi đến được tầng cao nhất của bệnh viện thì giờ thăm bệnh đã hết, cửa ngoài đóng chặt, nên từ bên ngoài không vào được.

Khương Dực xuyên qua cửa kính trông thấy cô y tá đang nằm úp sấp nghỉ ngơi sau bàn tiếp tân, sau đó lại nhoài người ra ngoài cửa sổ nhìn ban công, quả nhiên phát hiện một bóng người gầy gò đang đứng ngoài ban công của một gian phòng chưa kéo màn.

Khương Dực suy nghĩ một giây, quay người xuống lầu.

Chúc Vi Tinh dựa vào lan can ban công phòng bệnh, ngẩn người nhìn chằm chằm khoảng không, bệnh viện nửa đêm u ám tĩnh lặng, gió tạt vào người mang cái lạnh của mùa đông, vỗ vào người bén ngót.

Nhưng Chúc Vi Tinh không thấy lạnh, hoặc chăng cậu đã bị tê liệt, thể xác lẫn tinh thần đều đã đóng băng cả rồi.

Đột nhiên có một âm thanh rơi xuống rất nhẹ ở phía sau, cậu còn chưa kịp quay lại nhìn, một cánh tay đã vươn tới từ phía sau, bao phủ hơn nửa cơ thể cậu trên ban công.

Lưng va vào một lồng ngực dày ấm, Chúc Vi Tinh sửng sốt quay đầu lại, liền thấy một gương mặt đáng lẽ phải đang ở cách xa mấy trăm cây số mới đúng.

Cậu mới gọi điện cho hắn hơn một tiếng trước, hắn không trả lời câu hỏi về bể hải đăng của cậu, trái lại còn hỏi cậu đang ở đâu.

Chúc Vi Tinh nghĩ dù Khương Dực có thật lòng thăm hỏi, thì đến khi hắn trở về cậu cũng đã xuất viện rồi, cậu bèn báo địa chỉ bệnh viện ra.

Người kia nghe xong lại cúp điện thoại.

Ai mà ngờ, Chúc Vi Tinh mới ngây người chút thôi, đảo mắt một cái hắn đã xuất hiện ở đây cứ như ở sát vách không bằng. Hắn không phải đang ở thành phố X hay sao? Sao có thể trở về thế này? Lại còn nhanh như vậy? "Thi đấu xong rồi? Về sớm sao?" Trừ lý do này ra, Chúc Vi Tinh không nghĩ ra cái nào khác. Bởi vì quá bất ngờ, cậu vẫn đứng nguyên tại chỗ, thậm chí quên mất khoảng cách giữa hai người lúc bấy giờ.

Khương Dực cũng không lùi lại, tay vẫn từ phía sau vòng đến trước ngực Chúc Vi Tinh, cách một lớp áo bệnh nhân mỏng manh, hắn cảm nhận được nhiệt độ lạnh băng băng tỏa ra từ kẽ tay.

"Còn chưa kết thúc, thật nhàm chán, tôi muốn về." Hắn luôn có thể nói lời vô lí đến mức cây ngay không sợ chết đứng như vậy.

"Làm sao anh vào được tầng cao nhất?" Chúc Vi Tinh lại hỏi.

Khương Dực còn tưởng cậu sẽ làm ầm lên: "Trên lầu có người, dưới lầu lại không ai quản, ban công rộng như vậy, vươn tay một cái là có thể lên rồi."

Chúc Vi Tinh không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn hắn, vẫn là không phản ứng kịp.

Khương Dực thu lại cánh tay, càng dán sát vào đối phương, cố ý khẽ hỏi: "Nhớ tôi lắm hả? Nhìn thấy tôi vui đến choáng váng luôn à?"

Chúc Vi Tinh bị hắn dựa sát vào mới hoàn hồn. Nhưng điều khiến Khương Dực bất ngờ là, sau khi cậu im lặng hai giây, thế mà lại gật đầu: "Tôi có chút... nhớ anh, cũng rất vui khi anh trở về."

Khương Dực hiển nhiên sửng sốt giây lát, ánh mắt như gặp phải cuồng phong vũ bão, nhưng tản ra trong chớp mắt rồi nhanh chóng tụ lại, cảm giác sắp che ngợp bầu trời lại đột nhiên bình tĩnh, bị hắn rũ mắt che lại hết thảy.

Hắn một phát nắm lấy cổ tay Chúc Vi Tinh, kéo người rời đi.

Cậu không theo kịp mạch não của hắn: "Đi... đâu?"

Khương Dực tiện tay vơ lấy điện thoại và quần áo trên giường, mở cửa đi ra hành lang.

"Không phải nói nhớ tôi sao? Cùng tôi về nhà."

Chúc Vi Tinh: "?!"

Chưa kịp phản đối, người đã bị dắt ra khỏi phòng bệnh.

Trên hành lang yên tĩnh vắng vẻ, Chúc Vi Tinh mang đôi dép bông, Khương Dực bước đi vốn chẳng có một tiếng động, hai người lẳng lặng bước đến cuối hành lang cũng không ai chú ý.

Chỉ đến khi nhìn thấy bàn y tá ở phía trước, Chúc Vi Tinh hơi chững bước, nhìn người bên cạnh.

Cậu là có ý định rời khỏi bệnh viện, nếu như thân thể thật sự có vấn đề, ở lại làm kiểm tra sớm muộn gì cũng khiến người ta hoài nghi, nhưng với tính cách của Chúc Vi Tinh, có đi thì cũng phải đường đường chính chính an tâm mà đi, chuyện tùy hứng nửa đêm trốn đi thế này thực sự không phải phong cách của cậu.

Có điều khi Khương Dực nhìn thẳng vào cậu, dùng khẩu hình hỏi "Muốn đi hay ở lại", Chúc Vi Tinh không chút do dự nói: Đi.

Nghĩ đến việc bị bỏ lại bệnh viện lần nữa, ở lại phòng bệnh, cô độc ngồi lặng trong bóng đêm, Chúc Vi Tinh liền cảm thấy toàn thân phát lạnh.

Cậu không muốn ở đây, không muốn ở một mình.

Vừa mới dứt lời, tên nhóc du côn nọ liền cởi áo khoác hướng về phía cậu!

Trước mắt Chúc Vi Tinh đột nhiên tối sầm lại, còn chưa rõ tên nọ muốn làm gì, đã cảm thấy hai chân lơ lửng trên không trung, cậu lại bị ôm ngang người lần nữa!

Mắt không thể nhìn thấy gì, cậu chỉ có thể cố gắng dựa vào bước chân hắn, vải vóc ma sát cùng tiếng gió bên tai để đoán được họ đang đi về phía cửa khoa.

Không biết Khương Dực dùng cách gì, họ đã thuận lợi tránh khỏi sự giám sát của cô y tá, Khương Dực ôm Chúc Vi Tinh đi thêm vài bước liền dừng lại, hình như là tiến vào thang máy.

Hắn không thả người xuống mà cứ ôm như vậy, không giống với lần trước ở phòng đàn, lần này người ôm không thô bạo, người bị ôm cũng không miễn cưỡng, trong không gian nho nhỏ chỉ có hai người, bầu không khí thật hài hòa.

Sau khi ra khỏi thang máy, ra khỏi bệnh viện, một cơn gió lạnh ập đến, gió đêm cuối thu có thể so với đầu đông, Chúc Vi Tinh chỉ mặc một chiếc áo mỏng lại không cảm thấy lạnh.

Áo khoác của Khương Dực đặc biệt ấm, quanh người đều có nhiệt độ cơ thể của hắn.

Không đến hai bước, Khương Dực lại nhét cậu vào trong một chiếc xe.

Chúc Vi Tinh nghe thấy hắn và tài xế nói chuyện, hóa ra có một chiếc taxi đang đợi hắn ở ngoài bệnh viện.

Cậu lại nghe tài xế kia bỗng nhiên cảm thán: "Muộn như vậy còn đi đường xa trở về, hóa ra là vì đón bạn gái xuất viện, tên nhóc cậu không tồi."

Chúc Vi Tinh vốn định lấy áo khoác trên đầu xuống, nghe vậy thì đình chỉ động tác, lẳng lặng bỏ tay xuống.

Khương Dực quả là không tồi, suốt cả hành trình không làm hỏng chuyện gì, cố tỏ ra là một hành khách văn minh, làm hại Chúc Vi Tinh cũng chỉ có thể dựa vào trên ghế, giả bộ làm một cô gái yếu ớt chợp mắt chốc lát.

Cũng may qua hai cái ngã rẽ đã đến Linh Giáp.

Cậu kiên trì tự mình xuống xe, sau khi xuống thì kéo áo khoác ra, phát hiện Khương Dực thật sự dẫn cậu đến tòa nhà số 6 của hắn.

"Không đi? Muốn về nhà cũng được." Thấy người bên cạnh do dự, Khương Dực bày vẻ mặt thân thiện "Cậu cứ tùy ý".

Chúc Vi Tinh cũng không tùy tiện nữa, đã gần hừng đông, cậu nửa đêm mang bộ dạng này trốn viện về, nếu về nhà sẽ khiến anh trai và bà nội hãi hùng mất.

Không còn lựa chọn nào, chỉ còn cách đi thẳng đến Tây Sơn mà thôi.

Chúc Vi Tinh đi theo Khương Dực về nhà. Vừa vào cửa tên này đã vứt túi quăng giày lột quần áo, còn mỗi cái quần cộc đứng đó chỉ tay đến trên giường, ý bảo Chúc Vi Tinh ngủ ở đó.

Cậu không nhúc nhích.

Khương Dực khịt mũi: "Làm sao, chẳng lẽ muốn ngủ ở phòng mẹ tôi?"

Mặc dù mẹ Khương không có ở nhà, nhưng hai tên con trai thế này cũng không được phép đụng tới phòng của cô.

Chúc Vi Tinh lắc đầu hỏi: "Tôi ngủ trên giường anh vậy anh ngủ ở đâu?"

"Yên tâm, sẽ không ngủ trên người cậu." Khương Dực bỏ lại câu này, lê dép đi.

Được chủ hộ mời, Chúc Vi Tinh lẽ ra nên thoải mái mà nhận, nhưng cậu vẫn cảm thấy mình chiếm tiện nghi người ta quá, nên chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống dưới cuối giường.

Năm phút sau, Khương Dực đi tắm rửa sạch sẽ trở về, nhìn thấy vị khách quý ở nhà đang ôm chân dựa tường, hệt một con búp bê ngơ ngác ngồi đó, trong tay còn ôm áo khoác của hắn không rời, xem như một bộ giáp sắt mà khư khư giữ lấy.

Khương Dực liếc cậu một cái, lấy điện thoại ra chơi game.

Nhưng vận may không tốt, nửa đêm còn gặp phải đồng đội treo máy, nếu dựa vào tính khí của Khương Dực lúc thường, thì hắn đã mở mic chào cả gia phả bọn họ một lượt rồi, nhưng hôm nay hắn đang tỏa hào quang phật tử trên người, nên không dư hơi hơn thua, mà chỉ ném điện thoại sang một bên.

Hôm nay có quá nhiều sự việc kinh người, lượng thông tin quá tải, Chúc Vi Tinh thực sự rất mệt, nhưng cậu không muốn ngủ, hoặc là nói không dám ngủ. Ngủ rồi liệu có xuất hồn nữa không, có mơ hết cái này đến cái khác không? Những giấc mơ bất thường mà khoa học không có cách nào giải đáp khiến cho cậu mê man lo lắng.

Bỗng nhiên một loạt âm thanh vang lên bên tai, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

Chúc Vi Tinh mông lung nhìn lại, thấy cây đàn ghi ta treo trên tường chẳng biết từ lúc nào đã bị Khương Dực gỡ xuống ôm trong lòng, loạn tay chơi đùa một phen.

Chúc Vi Tinh không nói nên lời, cậu lo lắng nửa đêm quấy rầy giấc ngủ của mọi người, đang muốn mở miệng ngăn cản. Cái tay gảy loạn kia đột nhiên dừng lại, bắt đầu nhẹ nhàng mà gảy dây đàn, từ chậm đến nhanh, trôi chảy thành khúc.

Chúc Vi Tinh càng nghe càng ngạc nhiên, giai điệu có chút quen tai, nhưng cụ thể là khúc nào lại không nhớ nổi.

"Ai dạy anh đàn vậy?" Nhân lúc nghỉ một đoạn, Chúc Vi Tinh mở miệng hỏi.

Khương Dực lấy ra điếu thuốc ngậm lên miệng, nhưng không châm lửa: "Xem người ta đàn, học theo, được một bài."

Chúc Vi Tinh có chút không tin, ghi ta cổ điển không giống với đàn ghi ta thông thường, tự học không dễ, cần phải có giáo viên chuyên nghiệp chỉ dạy, cần có một lượng nhạc lí cổ điển nhất định nữa, nhập môn cũng không dễ, gảy cho ra dáng lại càng khó. Mà Khương Dực không chỉ đàn được, còn đàn rất khá. Hắn đàn rất nhanh, liên tục và rõ ràng, tuy còn chưa đến ngưỡng chuyên nghiệp, nhưng cũng đáng để giới nghiệp dư tự hào. Khuyết điểm duy nhất chính là, móng tay Khương Dực ngắn, khi gảy đàn bằng đầu ngón tay, âm thanh phát ra nghe lúc ban ngày thì hơi rè, nhưng buổi tối nghe, lại vừa thấp vừa dày.

Mà người ta chơi nhạc cụ này phần lớn là trong những dịp trang trọng, âu phục giày da, ngồi thẳng nghiêm chỉnh, Khương Dực có thể đi đâu xem người ta đàn? Lại còn có thể có tâm học hỏi?

Cậu bỗng nhiên nhớ đến lời Hà Linh đã nói, rằng Khương Dực... cũng có một quá khứ không ai biết tới?

Đúng vậy, hắn vẫn luôn luôn thần bí, lúc gần lúc xa. Chính cậu xưa nay chưa từng nhìn thấu người này.

Phát hiện Chúc Vi Tinh đang ngẩn người nhìn mình, Khương Dực cắn đầu điếu thuốc xoay tròn bên miệng, xuyên qua sự mịt mờ trong phòng, nói thẳng: "Muốn hỏi gì thì hỏi đi, lời để trong bụng thì ai nghe?"

Chúc Vi Tinh thấy thái độ thản nhiên của hắn, không giống dáng vẻ giả bộ ngớ ngẩn như trước, nên cũng sảng khoái nói: "Anh biết bệnh viện Trung ương có khu VIP, anh đã từng đến đó rồi."

Trong điện thoại, cậu chỉ nói với Khương Dực mình ở khu đặc biệt, không nói khu đó nằm ở tầng cao nhất, Khương Dực lại chạy thẳng tới, lại rất thông thạo đường lối ở đó. Đúng như Hà Linh nói, Khương Dực biết đến khu này.

Hắn nở nụ cười, cũng sảng khoái gật đầu: "Đúng vậy, tôi không chỉ từng đến đó, mà còn từng ở đó."

Chúc Vi Tinh ánh mắt lóe lên.

- ---------------------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện