Chúc Vi Tinh lảo đảo, Khương Lai còn tưởng cậu bị người ta xô đẩy, vội chạy tới đỡ: "Cậu không sao chứ?"

Chúc Vi Tinh lắc đầu, giấu đi sự khó chịu, dùng giọng điệu bình thường hỏi Khương Lai: "Cậu biết bọn họ sao?"

Khương Lai gật đầu: "Ý cậu nói mấy người đang cắt băng khánh thành à? Là bạn của anh trai tôi."

Thì ra là vậy, vị họ Miêu kia là đang nhìn sang đây, nhưng không phải nhìn cậu, mà nhìn Khương Lai bên cạnh. Còn mắt đỏ... da trắng, tóc trắng, bức ảnh trên mạng lúc trước không rõ lắm, Chúc Vi Tinh cũng không nhìn kỹ, giờ mới biết vị họ Miêu này là người bạch tạng.

Mặc dù ngoài ý muốn, nhưng Chúc Vi Tinh cảm thấy tinh thần mình mẫn cảm quá độ, có chút nghi thần nghi quỷ.

"Cậu đi chào hỏi đi, tôi ở đây đợi." Chúc Vi Tinh nói, thực ra cậu muốn về nhà, có lẽ đi ra ngoài là một quyết định sai lầm, giờ cậu cảm thấy rất khó chịu.

Khương Lai rốt cục cũng nhận ra được sắc mặt Chúc Vi Tinh không tốt, cậu ta suy nghĩ một chút, đẩy người tới một chỗ trống, lấy điện thoại ra nói: "Khách đông quá, trải nghiệm mua sắm hôm nay không tốt đâu, chi bằng cậu muốn mua cái gì thì nói với tôi đi, tôi giúp cậu đặt hàng giao tận nhà, sau đó sẽ đưa cậu về?"

Ý kiến này không tồi, có chương trình khuyến mãi 30% nhân dịp khai trương, bỏ lỡ ưu đãi này thì thật đáng tiếc.

Do dự một lúc, Chúc Vi Tinh nói: "Tôi muốn mua cái máy sưởi có chức năng tạo ẩm." Không phải cho cậu, mà là cho bà nội. Khí trời trở lạnh, lại nổi gió, thành phố U sắp vào đông rồi, xương khớp của bà cụ nhà cậu không tốt, trong nhà cũng không có điều hòa. FO tuy rằng đắt tiền, nhưng chất lượng tốt, lại vô cùng an toàn, thích hợp với mạch điện đã cũ ở nhà, bản thân cậu không ở nhà cũng có thể yên tâm để bà nội sử dụng, Chúc Vi Tinh đã tính toán từ lâu.

Khương Lai ghi nhớ xong, xác nhận cậu tạm thời không sao, liền vội vàng xoay người rời đi.

Chúc Vi Tinh biết trạng thái của mình không ổn, đã cố gắng thu mình vào một góc, tránh thêm phiền phức cho mình và người khác. Nhưng đáng tiếc, cậu đã đánh giá thấp sự nhiệt tình của đám đông.

Bức ảnh chụp Hắc Bạch Vô Thường ở nhà hàng hot rần rần khi ấy, tiêu điểm không chỉ có thiếu gia Yến Cẩn Lương của tập đoàn Thiên Sơn, mà vị Mâu Lan này cũng được chú ý không kém.

Khi hay tin đích thân "Quỷ vương" Mâu Lan trong truyền thuyết có tham dự cắt băng khánh thành FO hôm nay, thì càng có nhiều người đổ xô đến đây.

Chen lấn xô đẩy đến mức khoảng trống duy nhất còn sót lại trước mặt Chúc Vi Tinh cũng bị chiếm đóng, càng ngày càng chật chội, càng ngày càng khó thở.

Hai mắt cậu đen kịt một lúc, lực đẩy như từng cơn sóng biển khiến tay chân cậu bủn rủn chệnh choạng. Đợt sóng này rút đi, mới vừa miễn cưỡng đứng vững, thì đợt sóng khác lại ập đến, Chúc Vi Tinh không tránh khỏi ngã xuống.

Thực ra cũng có mấy người bị ngã giống cậu, chỉ khác là người ta ngã xuống đã nhanh chóng đứng dậy được, còn Chúc Vi Tinh cậu lại nhắm nghiền mắt, ngất đi.

Nói chóng mặt cũng không đúng lắm, mà giống như tê liệt, tay chân không thể cử động, nhưng lại có ý thức, Chúc Vi Tinh có thể nghe thấy động tĩnh xung quanh. Cậu biết có người lớn tiếng kêu cứu, là một khách hàng nào đó; có người sơ cứu bóp tim ngoài lồng ngực cho cậu, là bảo vệ; có người từ xa chạy tới gọi to tên cậu, là Khương Lai; cuối cùng cậu được bác sĩ ôm lên xe cấp cứu.

Có ba người đi theo, Chúc Vi Tinh nhận ra hai giọng nói, một người là Khương Lai, một người là Lương Vĩnh Phú.

Đúng vậy, Chúc Vi Tinh còn có thời gian suy nghĩ, đối phương đang xin việc ở bộ phận pháp chế của điện FO, việc xuất hiện trong những dịp quan trọng của công ty cũng không có gì lạ.

Khương Lai không ngừng hỏi bác sĩ xem cậu có sao không, căng thẳng đến sắp khóc, Lương Vĩnh Phú thì bình tĩnh hơn cậu ấy nhiều, còn có thể phụ bác sĩ cởi cúc áo Chúc Vi Tinh, cũng giải thích ngắn gọn những gì anh biết về bệnh tình của cậu, rất hữu dụng trong lúc này.

Còn lại một giọng nói xa lạ đang liên tục gọi điện thoại, trước tiên liên lạc đến bệnh viện, nói có ba bệnh nhân đang đến, hai người bị thương tay chân, một người hôn mê chưa tỉnh, yêu cầu bác sĩ chuẩn bị.

Sau đó liền gọi cho phóng viên, nói rằng sự việc giẫm đạp ở khu thương mại vào ngày khai trương hôm nay không phải là chuyện nhỏ, công tác khắc phục hậu quả hẳn phải được chu toàn.

Chúc Vi Tinh nghe Khương Lai gọi anh ta là "Anh Thần", còn tưởng là vị nào, ngẫm ngẫm lại, hẳn là "Thân", Trương Thân. Không ngờ vị quản lí cấp cao của Thiên Sơn lại đích thân lo vụ tai nạn này. Chúc Vi Tinh càng cảm thấy tự trách, ngất xỉu đã phiền lại còn liên lụy đến đối phương.

Xe cứu thương quẹo chưa tới mấy cua đã dừng lại, dựa vào khoảng cách này, hẳn là đưa tới bệnh viện trung ương.

Lúc cậu sắp được đẩy vào thì bị Trương Thân gọi lại, hỏi y tá: "Cái này đi đâu vậy?"

Y tá nói: "Đến phòng cấp cứu làm kiểm tra, phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú hiện tại rất đông, phòng đơn đã đầy, nhưng vẫn còn phòng đôi, tôi sẽ sắp xếp cho anh."

Trương Thân dừng lại, nói: "Không đến đó."

Y tá: "?"

Trương Thân: "Lên tầng trên."

Y tá: "!"

Trương Thân: "Còn nữa, để cho chủ nhiệm Lý đích thân đến làm kiểm tra, Miêu tiên sinh đã gọi điện rồi."

Y tá: "..."

...

Quá trình sau đó có vẻ hơi dài dòng.

Sau khi Chúc Vi Tinh được đưa vào thang máy lên tầng cao nhất, ngoại trừ bị đẩy một đoạn ngắn ở ngoài để kiểm tra thêm, thì các bước kiểm tra còn lại gần như đã hoàn thành tại chỗ.

Vây quanh cậu có ít nhất bốn y tá, hết sức ân cần và chu đáo, chủ nhiệm Lý chỉ huy toàn bộ quá trình, ngoài ra còn có một vài bác sĩ phụ trợ, phải nói là đầy đủ đội ngũ y tế chăm sóc.

Rốt cục, sau khi hoàn thành kiểm tra, trời cũng đã trở tối.

Trong phòng bệnh yên tĩnh trở lại, Lương Vĩnh Phú đã về rồi, có lẽ về Linh Giáp để báo tin với người nhà họ Chúc, chỉ còn Khương Lai và Trương Thân, và một Chúc Vi Tinh hôn mê cả ngày.

Tình trạng của cậu đã ổn định, nhưng vẫn chưa tỉnh lại, sợ là phải đợi có kết quả báo cáo sức khoẻ bọn họ mới yên tâm.

Khương Lai đặc biệt tự trách, liên tục day dứt nói mình không nên rời khỏi, Chúc Vi Tinh sẽ không bị đẩy ngã đến xảy ra chuyện.

Dù Trương Thân đã an ủi vài câu, nhưng cậu vẫn buồn xo.

Anh liền nói sang chuyện khác, hỏi về chuyện của anh trai Khương Lai.

Khương Lai nói hai ngày trước anh trai vốn đã hứa đến buổi diễn của trường để nghe cậu độc tấu dương cầm, nhưng cuối cùng nhận được tin tức từ trung tâm máu, hắn liền vội chạy đến đó.

Trương Thân hỏi có phải là có tin tức gì của chú nhỏ cậu không? Khương Lai nói cậu cũng không biết, tìm nhiều năm như vậy thỉnh thoảng cũng có tin tức, nhưng đối chiếu DNA xong lại không phải, toàn là người linh ta linh tinh giả mạo, anh trai cậu cũng sắp chết lặng. Nhưng hết cách rồi, năm đó cha anh đã hứa với ông nội phải tìm được đứa em trai đã thất lạc 30 năm này, sau khi cha qua đời, cho dù có va tường bao nhiêu lần đi nữa, anh trai cũng phải tìm cho ra.

Chúc Vi Tinh nằm bất động nghe hai người nói chuyện cho tới lúc hết thời gian thăm nuôi, Trương Thân thấy Khương Lai mệt mỏi, thuyết phục cậu đi về trước, nói nơi này có y tá gác đêm, có vấn đề gì sẽ liên lạc ngay, hẹn sáng mai lại đến.

Không biết qua bao lâu, cứ như có nguồn lực đang dần dần truyền vào, cơ thể Chúc Vi Tinh như được nạp đủ nặng lượng, lông mi cậu khẽ run một hồi, chậm rãi mở mắt ra.

Chúc Vi Tinh nhìn xung quanh, nơi cậu đang ở giống như một căn phòng ngủ, sàn nhà lót thảm, còn có giấy dán tường, có giường có bàn có TV.

Trong góc có một ngọn đèn nhỏ mờ ảo, tao nhã ấm áp, đầu giường đặt một chiếc máy lọc không khí nhỏ, bên trong nhỏ giọt tinh dầu hương hoa, nhàn nhạt thoang thoảng khắp phòng, khiến người ta định thần, thư thái. Toàn bộ bầu không khí làm cho Chúc Vi Tinh thư thích thả lỏng, thậm chí có cảm giác như ở nhà.

Nắm thả tay, Chúc Vi Tinh cảm thấy động tác của mình dù còn hơi chậm chạp, nhưng sức lực đã khôi phục không ít.

Một đường nghe chuyện, cậu đã biết mình thực sự đang ở tầng cao nhất của bệnh viện, nhưng khi tận mắt nhìn thấy căn phòng bệnh được bày trí đẹp mắt tiện nghi thế này vẫn khiến Chúc Vi Tinh mất một lúc lâu mới tiêu hóa xong.

Cậu nhìn chằm chằm vào tấm biển ghi đầy đủ thông tin cá nhân của mình trên đầu giường, có logo của bệnh viện Trung ương thành phố U.

Khu phòng bệnh VIP của bệnh việnTrung ương cậu từng mơ lại thực sự tồn tại.

Chẳng lẽ linh hồn lão Ngụy mặt mày xám ngoét cũng tồn tại hay sao?

Chúc Vi Tinh tự cười nhạo mình, trong lòng biết không thể nào, phần lớn vẫn là do kí ức cũ quấy nhiễu, bản thân cậu hiện tại không biết chỗ này, có lẽ cậu của quá khứ đã từng đến đây, nên được ghi nhớ trong tiềm thức rồi đi vào giấc mộng, giống như lần đầu đến Linh Giáp cũng có một giấc mộng quen thuộc như vậy, nhưng tại sao trước kia cậu lại đến nơi này?

Chúc Vi Tinh không biết, trước sau rối loạn như vậy, đầu óc của cậu quả là biết cách đùa giỡn với chính mình, thực sự không dứt ra được, một người điềm tĩnh như cậu cũng cảm thấy phiền, thật thật giả giả, tất cả khiến tinh thần và thể chất của cậu đều mệt mỏi.

Tạm thời không muốn nghĩ ngợi, cậu cầm lấy điện thoại sắp hết pin trên đầu giường, trước tiên gọi điện thoại báo bình an cho bà nội. Đầu kia quả nhiên bắt máy rất nhanh, giọng cũng rõ ràng tỉnh táo, hiển nhiên là đang đợi tin tức.

Chúc Vi Tinh cảm thấy hết sức áy náy, e là Khương Dực nói đúng, mình chính là một kẻ phiền phức, luôn khiến người nhà phải bận tâm.

Thế nhưng bà nội lại nói: "Không sao, nhân dịp này làm kiểm tra tổng quát luôn thể, kiểm tra xem di chứng thế nào, tránh lại phát bệnh không dứt gốc. Cuối cùng cũng có cơ hội nghỉ ngơi, đừng vội xuất viện làm gì, ít nhất cũng ở đó năm ngày hẵng."

Nói xong cũng không để cậu có cơ hội phản bác, căn dặn cậu ngủ sớm xong liền cúp điện thoại.

Bà cụ so với cậu còn thẳng thắn dứt khoát hơn.

E là từ lúc cảnh sát Tiểu Trương đưa cậu về bà đã rất lo lắng. Chúc Vi Tinh bất đắc dĩ, cảm thấy rất ấm áp, phần lớn phiền muộn vừa rồi cũng vơi đi hơn nửa.

Bỗng nhiên một tin nhắn nhảy ra trên điện thoại, hơn nửa đêm rồi mà ai còn nhắn?

Cậu mở ra xem, hóa ra là tên nhóc du côn, vậy thì không có gì lạ.

Lần nhắn gần nhất Chúc Vi Tinh nhận được là dấu chấm hỏi của Khương Dực, đã một ngày không gặp, Chúc Vi Tinh còn có chút hoài niệm.

Quay trở lại dấu chấm hỏi, lần này cũng có chấm hỏi.

[Ôn thần]: Sao còn chưa ngủ?

Cũng lạ thật, người này sao lại hỏi như vậy? E là còn chưa biết cậu vào viện? Nhưng cũng đúng, ai mà cất công báo tin cho người đang đi xa như hắn biết chứ, hắn còn phải chuyên tâm lo chuyện thi đấu nữa.

[Vi Tinh]: Hôm qua ngủ cả ngày, không buồn ngủ.

[Ôn thần]:...

[Vi Tinh]: Anh thì sao? Không phải dắt đội đi thi đấu sao, muộn như vậy còn chưa ngủ?

[Ôn thần]: Jet lag.

Đây là đi du lịch đến tâm trái đất luôn sao? Còn có lệch giờ?

[Vi Tinh]: Ở đâu?

Đầu kia chừng năm phút sau mới trả lời, ném qua một bức ảnh.

Bức ảnh chụp một tòa nhà tối đen như mực, rất lớn, nhưng rất mờ, với độ phân giải thời tiền sử của điện thoại cậu thì không lạ gì, nhưng Chúc Vi Tinh có thể nhận ra nó qua đường nét tổng thể... chính là sân vận động mang tính biểu tượng của thành phố X.

Lúc trước cậu tiện tay lên mạng tìm kiếm lịch trình hai ngày nay ở đó, quả nhiên tìm thấy sự kiện"Cuộc thi Thanh niên võ thuật Tán Đả tinh anh", còn có cả ảnh chụp hiện trường nên mới biết.

Chúc Vi Tinh không hỏi hắn về kết quả cuộc thi, chỉ bày tỏ chút tò mò đối với góc bệ cửa sổ đơn sơ trong bức ảnh.

[Vi Tinh]: Các anh đi thi đấu không ở khách sạn sao?

[Ôn thần]: Nhà trọ bình dân.

[Ôn thần]: Khách sạn lân cận rất đắt, đội nghèo.

[Vi Tinh]: Ờ.

[Ôn thần]:?

[Vi Tinh]:?

[Ôn thần]: Có qua có lại, lễ nghi cơ bản, còn không hiểu à?

Cái gì có qua có lại? Cái gì lễ nghi? Từ khi nào mà tên này còn biết đến lễ nghi?

Chúc Vi Tinh suy nghĩ hai giây mới hiểu được ý của người kia, chính là hắn cũng muốn cậu gửi ảnh qua. Nhưng nửa đêm còn chụp ảnh cái gì?

Nếu muốn chụp ảnh mình nằm viện, cậu cũng không nghĩ tên kia sẽ lo lắng gì, nhưng không hiểu sao, Chúc Vi Tinh vẫn muốn giữ bí mật.

Vậy nên cuối cùng cậu chụp một tấm ngoài trời.

Đêm nay trời không mây, chỉ có một vầng trăng tròn ở giữa, to lớn và tỏa sáng, trông rất đẹp.

Nhưng tên nhóc này cũng có Hỏa Nhãn Kim Tinh.

[Ôn thần]: Cậu không ở trong ngõ sao? Đang ở đâu?

Chúc Vi Tinh kinh ngạc.

[Vi Tinh]: Hả?

[Ôn thần]: Mặt trăng ở Linh Giáp không lớn như vậy.

Khá lắm, còn có so sánh này sao? Đài quan sát thiên văn quốc gia có biết đến phát hiện vĩ đại này của hắn không?

Chúc Vi Tinh vẽ bừa một lý do.

[Vi Tinh]: Ở phòng tự học suốt đêm của trường, tuần sau có bài kiểm tra.

Nhưng Khương Dực nào dễ bị lừa.

[Ôn thần]: Cậu tưởng tôi ngốc à?

Chúc Vi Tinh chỉ có thể tìm ảnh chụp phòng học có trong máy rồi gửi đi. Cho dù Khương Dực có quen thuộc học viện Nghệ thuật U đi nữa, nhất định cũng chưa từng đến phòng tự học thâu đêm của trường.

Quả nhiên, Khương Dực dường như không tìm được kẽ hở, bắt đầu kiếm chuyện.

[Ôn thần]: Ai muốn ngắm trăng, bây giờ tôi không thích trăng.

Tên nhóc thối lên tiếng.

[Vi Tinh]: Vậy anh thích gì?

Lần này tên nọ rất lâu không trả lời. Chúc Vi Tinh cũng không kịp đợi, bởi vì điện thoại của cậu hết pin tự động tắt nguồn, không có dây sạc ở đây, chỉ có thể tạm thời gác lại.

Mắt thấy đêm đã khuya, Chúc Vi Tinh nằm xuống, nói chuyện phiếm với tên nhóc du côn xong, tâm trạng của cậu thế mà lại tốt hơn rất nhiều, lăn qua lộn lại hồi lâu, rốt cục cậu cũng chìm vào giấc ngủ.

- ------------------------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện