“Tới rồi” Nghe được thanh âm ôn thuần từ trên đỉnh đầu truyền xuống, Bích Lạc đang nằm trong lòng Yến Nam Quy khẽ xoay đầu lại, mở to mắt. Từ vương phủ phi một đường ra tới đây, kình phong tạt mạnh làm mặt y đau buốt, ngay cả mắt đều không mở ra được, chỉ mơ hồ cảm thấy Yến Nam Quy ôm y liên tục hướng chỗ cao mà đi, có lẽ chính là Mai Sơn mà Tử Minh đã nói.
Thân thể được nhẹ nhàng đặt xuống đất, hỏa quang chợt lóe, Yến Nam Quy vừa châm lửa ngọn nến. Trước mắt Bích Lạc đột nhiên sáng lên, y không kịp thích ứng, “a” lên một tiếng, đúng là đang ở trong một gian nhà tranh, gia sản trong nhà tuy rằng đơn sơ nhưng cũng đầy đủ mọi thứ, chỉ là tất cả đều phủ một tầng bụi dày.
“Một năm trước ta cùng thiếu chủ đến kinh thành xử lý công sự, do dừng lâu ngày, thiếu chủ lại bị tên họ Long nọ dây dây dưa dưa, ở khách điếm bình dân cũng không được yên ổn, nên ở trên Mai Sơn này xây một gian phòng nhỏ. Chưa từng có người ngoài tới đây, có lẽ tạm thời người trong ma giáo sẽ không tìm được nơi này” Yến Nam Quy mở cửa sổ ra để gió đêm thổi vào, xuy tán mùi ẩm mốc trong phòng, xách cái thùng nước trong góc tường lên: “Ta đi lấy một chút nước suối tới lau rửa, ngươi đừng ra ngoài”.
Bích Lạc gật đầu, đứng trong phòng một hồi, thấy trên giường lẫn sa trướng (màn) đều bị bụi bậm bám đầy, y liền đem xuống xem, mùi ẩm mốc trên sàng và chăn bông làm gay mũi, đương nhiên không thể nào dùng, y gom hết lại ôm ra ngoài, đợi ngày mai khi mặt trời lên phải hảo hảo phơi nắng một phen mới được.
Đang dọn dẹp đến hăng say thì Yến Nam Quy đem theo thùng nước trở về, nhìn Bích Lạc một thân bụi bặm, không khỏi buồn cười: “Ngươi không cần động tay, từ trước đến nay gian phòng này đều là ta dọn dẹp”.
Cuốn ống tay áo lên, Bích Lạc và Yến Nam Quy cùng nhau lau dọn đồ đạc, y cười nói: “Ta cũng không phải cậu ấm được nuông chiều từ bé, trước đây khi còn ở nhà, trong trong ngoài ngoài đều là ta quét dọn, làm thành thói quen rồi —“
Tuy là buộc miệng nói ra, tâm lại có chút đau đớn — nhớ khi đó y còn là một hài đồng nho nhỏ đã làm cơm, nấu nước, chiếu cố một đám huynh đệ tỷ muội, tay chân hơi chậm cha mẹ liền đến chỉ dẫn, hoàn toàn không giống đối đãi với những đứa con cái khác được thương yêu, chìu chuộng.
“Bích Lạc? Làm sao vậy?” Yến Nam Quy kinh ngạc vỗ vai y, sao đột nhiên lại ngẩn ra? Bích Lạc cả kinh hoàn hồn, lắc đầu: Còn suy nghĩ chuyện này làm cái gì? Từ ngày cha mẹ đem y đưa đến Túy Mộng các, y đã không còn là nhi tử của bọn họ, không còn là Tiểu Thu Nhi nữa…
Y nhún vai cười: “Không có việc gì. Được rồi, Tử Minh ở lại đó một mình có thể gặp nguy hiểm hay không?”
“Không sợ, thiếu chủ nhất định có diệu kế thoát thân, nói không chừng hiện tại đang chạy tới nơi này” Yến Nam Quy an ủi Bích Lạc nhưng trong lòng mơ hồ lo lắng: Nghe đồn Vô Song công tử trong ma giáo chính là một đại nhân vật dưới một người, trên vạn người, mưu trí vô song, tài hoa vô song, ma giáo mấy năm gần đây uy chấn võ lâm, hơn phân nửa là do hắn bày mưu nghĩ kế, còn giáo chủ chân chính trái lại chưa hề nghe nói có hành động gì kinh người. Không biết Long Diễn Diệu dùng biện pháp gì có thể lay chuyển được kỳ nhân như hắn.
Yến Nam Quy lắc đầu, cũng không suy nghĩ nhiều. Hai người hợp lực chưa cần đến nửa canh giờ đã đem gian phòng quét dọn sạch sẽ hẳn lên, Yến Nam Quy lại đun một ít nước nóng giúp Bích Lạc tẩy thân.
Gột sạch một thân bụi bặm, Bích Lạc dễ chịu không ít, y ngồi ở đầu giường lau mái tóc còn ẩm ướt. Vô ý giương mắt, kinh ngạc, chỉ vào Yến Nam Quy đang một thân xích lõa: “Tại sao có thể như vậy?”
Dưới ánh nến tối tăm, trên đầu vai Yến Nam Quy là một đạo vết thương thật sâu, chắc là ngày đó lúc che chở Bích Lạc thì bị Dạ La Sát chém trúng, trước ngực càng có nhiều vết roi đan xen, da thịt bên ngoài đảo lộn, trông cực kỳ đáng sợ.
Vắt khăn lau đi vết thương còn đang rướm máu, Yến Nam Quy thản nhiên nở nụ cười: “Không sao, chỉ là mấy ngày bị nhốt chịu một chút hình phạt, đều là vết thương nhỏ, qua vài ngày liền thành sẹo hết thôi”.
“Yến Nam Quy…” Bích Lạc cảm thấy vừa hoảng sợ lại vừa thẹn, cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, nếu như không phải vì cứu y, Yến Nam Quy sao lại bị hành hạ như vậy.
Yến Nam Quy chớp động khóe mắt, chẳng biết Bích Lạc nghĩ gì, mặc áo che lại vết thương cười nói: “Dù cho không đi cứu ngươi thì ngày nào đó ta cũng rơi vào tay tên họ Long, như nhau thôi, ngươi không cần tự trách —“
Đè nén không được tâm tình kích động, Bích Lạc nhảy xuống giường, tiến lên ôm lấy cổ Yến Nam Quy, đem tiếng cười ôn hòa của hắn khóa kín trong miệng —
Bích Lạc?! Yến Nam Quy vỗ về mái tóc ẩm ướt của thiếu niên, đôi môi mềm mại ma sát lẫn nhau, tay hắn dần cảm nhận được Bích Lạc khẽ run rẩy, trong miệng nếm được mùi vị hơi mặn mặn —
“… Bích… Lạc…”
Nhìn khuôn mặt diễm lệ bị che kín bởi những vệt nước mắt, Yến Nam Quy khẽ thở dài, tinh tế hôn lên khóe mắt Bích Lạc, nhưng nước mắt y lại không ngừng chảy xuống.
“Đừng khóc…”
“Từ trước đến nay, ngươi là người duy nhất thật sự thích ta…” Bích Lạc cười, nhưng lệ vẫn rơi: “Ta thực sự rất vui… Rất vui…”
— Thực sự rất hạnh phúc, hạnh phúc đến muốn khóc, ta muốn đem toàn bộ ủy khuất, toàn bộ nước mắt thổ lộ trước mặt ngươi. Bởi vì ta biết, ngươi hiểu được ủy khuất của ta, ngươi sẽ không chán ghét khi nhìn thấy ta rơi lệ…
Chưa từng nghĩ đến ta sẽ có lúc hạnh phúc như vầy… Ta có đúng hay không đang nằm mơ…
“Ta rất sợ chính mình đang nằm mơ…” Nước mắt ẩm ướt rơi xuống lòng bàn tay, từng giọt từng giọt thấm vào tà áo —
“… Bích Lạc…” Sít sao ôm lấy thiếu niên đang nức nở không ngừng, Yến Nam Quy dịu dàng chạm vào đôi môi đỏ mộng nhiễm đầy lệ: “Chỉ cần ngươi thích, ta sẽ cùng ngươi sống trong mộng… Đừng khóc…”
“…Yến… Nam Quy…” Bích Lạc khẽ rên rỉ, lưỡi thâm nhập vào trong miệng Yến Nam Quy, cùng dây dưa sâu sắc, triền miên…
Nhiệt độ ấm áp dâng đến tận đáy lòng.
“Khụ! Khụ! —“
Một trận ho không đúng lúc vang lên làm hai người đột nhiên thanh tỉnh, đồng loạt quay đầu lại —
Tử Minh đang trừng hai mắt đứng ở ngoài cửa, khuôn mặt nhã nhặn lại dính đầy bụi bẩn, một thân tử y rách thành vô số đường ngang dọc, hài dưới chân cũng đã mất một chiếc.
Khuôn mặt Bích Lạc rõ ràng đang khóc, lại cảm thấy có chút không nhịn được, y chợt cười khúc khích.
“Thiếu chủ —” Yến Nam Quy điềm tĩnh trở lại, cũng nhịn không được, khóe miệng khẽ nhếch.
Tử Minh xụ mặt, ném ra trước mặt một cái bao lớn, hét lên: “Yến Nam Quy, ta vẫn là nói câu lúc trước, ngươi thích làm cái gì ta không đến quản ngươi, bất quá, ngươi dù sao trước tiên cũng phải chuẩn bị cơm nước cho tốt. Trong bao đó cái gì cũng có, nhanh đi làm cơm, ta đói bụng”.
……………………………………………..
Ánh trăng mờ che phủ đỉnh núi, nửa sườn núi bên này đầy những gốc mai đang khai hoa, hoa mai lững lờ trong gió, cành lá lòa xòa, trong một mảnh yên lặng lại nghe từ trên cao vọng xuống tiếng nói cười vui vẻ của hai người đang ngồi xếp bằng trên tảng đá.
“Ngô, ngươi nấu ăn còn ngon hơn Yến Nam Quy!” Tử Minh vuốt vuốt cái bụng căng tròn của hắn, thỏa mãn thở hắt ra, hắn đặt bát đũa xuống, mệt mỏi duỗi thắt lưng.
“Thật không? Đã no rồi sao? Kim chỉ trong tay Bích Lạc không ngừng di chuyển, y cười, từ lúc bắt đầu ăn đến bây giờ, Tử Minh trước sau đều khen ngợi y không ngớt, cái tên tham ăn này so với khi còn ở Miêu Cương thì chỉ có hơn chứ không kém, làm y hầu như cười muốn vỡ cả bụng. Này còn chưa tính, khâm phục nhất là Tử Minh trong lúc chạy trốn khỏi Vương Phủ cư nhiên còn có thể vơ vét một đống lớn trái cây, rau, thịt mang về Mai Sơn, ầm ĩ đòi Yến Nam Quy làm cơm. Bất quá y đương nhiên không cho Yến Nam Quy đang bị thương xuống bếp, sợ Tử Minh ở trong phòng nháo Yến Nam Quy nghĩ ngơi, y liền lừa hắn ra ngoài vừa ăn vừa ngắm trăng.
Hiếm khi đỏ mặt, Tử Minh lúng ta lúng túng nói: “Ngươi không biết, ngày đó ta một đường lên kinh thành, đều không được ăn ngon. Cơm nước trong khách điếm, so với ngươi và Yến Nam Quy đích thân nấu thì làm sao ngon bằng.
Bích Lạc khẽ cười, cắn đứt sợi chỉ, đem tử sam (áo tím) trả lại Tử Minh: “Sửa xong rồi, ngươi mặc tạm đi a, ngày mai lại mua cái mới.”
“Ngươi thật lợi hại, còn biết sửa y phục.” Tử Minh mặc quần áo vào, nhìn thân ảnh Bích Lạc dưới ánh trăng ẩn hiện, khuôn mặt càng phát ra nét diễm lệ mê hoặc lòng người, hắn có chút phiền muộn: “Nếu như mẫu thân của ta còn ở bên cạnh, không biết nàng có thể vì ta sửa y phục, vì ta nấu ăn hay không?”
Bích Lạc thu lại ý cười, y cũng từng nghe Yến Nam Quy nói qua, mẫu thân của Tử Minh mất sớm, nhìn vẻ mặt thê lương của hắn, nhẹ giọng nói: “Người đã mất không thể sống lại, ngươi cũng không cần quá đau lòng…” Không biết tại sao, nhìn thấy Tử Minh vẻ mặt u buồn, y cũng cảm thấy không vui theo, càng muốn an ủi người giống như hài tử ở trước mặt này, mơ hồ quên mất Tử Minh so với y còn lớn hơn vài tuổi.
Tử Minh hướng trên mặt tảng đá nằm xuống, ngửa mặt nhìn lên ánh trăng bạc trên bầu trời, im lặng một chốc, bất ngờ nói: “Mẫu thân của ta vẫn chưa chết —“
Cái gì?
Bích Lạc kinh ngạc trợn to đôi mắt, vô thức nhìn về hướng ngôi nhà tranh cách đó không xa, đèn đã tắt, Yến Nam Quy chắc là đã ngũ rồi… Y quay đầu lại: “Sao có thể? Yến Nam Quy không phải nói ngươi vừa sinh ra, mẫu thân ngươi liền qua đời sao?.. Hắn sẽ không lừa gạt ngươi a…”
“Ta biết.” Tử Minh gối đầu lên hai cánh tay, vẫn tiếp tục nhìn trời: “Có lẽ Yến Nam Quy cũng không biết đâu a.”
“… Ta không hiểu” Bích Lạc nhíu mày, lời Tử Minh nói làm y cảm thấy mơ hồ.
“Trong trí nhớ của ta, hoàn toàn không có hình ảnh của mẫu thân, chỉ có cha luôn ở bên cạnh ta. Đáng tiếc, lúc ta ba tuổi, kẻ thù cũ của cha liên thủ lại, sau đó đến Miêu Cương trả thù, cha ta mặc dù cố gắng giết địch, nhưng vì che chở cho ta mà bị thương nặng, khi đó Yến Nam Quy vốn đang ở quê nhà chịu tang phụ mẫu, vừa nghe có địch đến xâm phạm liền ngày đêm không ngừng nghỉ, chạy một mạch từ Trung Nguyên đến Miêu Cương, nhưng vẫn là chậm một bước, chỉ còn nhìn thấy thi thể của cha ta. Mặc dù nhiều năm đã trôi qua, hắn vẫn vì thế mà canh cánh trong lòng, cho nên đối với ta đều đặc biệt nuông chiều, a —“
Thảo nào y cảm thấy Yến Nam Quy đôi lúc đối với Tử Minh thực quá cưng chiều… Bích Lạc có chút hiểu gật gật đầu một cái, thế nhưng —
“Vậy sao ngươi lại nói mẫu thân còn sống?”
Tử Minh bình tĩnh nói: “Là cha ta trước lúc lâm chung đã nói cho ta biết — hắn nói rằng mẫu thân kỳ thực vẫn chưa chết, chỉ là sau khi sinh hạ ta, còn chưa kịp đầy tháng thì nàng đã mất tích, cha không muốn để người ngoài chê cười, liền nói với mọi người là mẫu thân bị bệnh mất … Trước khi nàng mất tích, Yến Nam Quy đã về quê nhà chịu tang, hắn cũng chỉ nghe nói lại thôi, vì thế cho rằng mẫu thân ta đã chết.”
Không ngờ lại có nhiều ẩn tình như vậy, Bích Lạc ngây người một trận, hai tròng mắt không ngừng xoay chuyển: “Vậy tại sao ngươi không nói cho Yến Nam Quy biết sự thật? Hắn vẫn luôn luôn, vẫn…” Y nhất thời nóng ruột, suýt nữa nói ra rằng Yến Nam Quy vẫn luôn lưu luyến si mê chủ mẫu của hắn, đột nhiên y kinh sợ, sao có thể nhắc tới chuyện này trước mặt Tử Minh. Vội vàng đưa tay che miệng, miễn cưỡng đem hai chữ “yêu thích” kia nuốt trở lại.
Tử Minh ngẩng đầu nhìn Bích Lạc biểu tình quẫn bách, bỗng dưng cười: “Ngươi muốn nói hắn vẫn thích mẫu thân của ta, có đúng hay không?”
Bích Lạc cả người chấn kinh, trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Tử Minh —
“Ngươi ngây người ra như vậy để làm gì, ha ha.” Tử Minh xoay người ngồi dậy, vỗ vỗ lên vai của Bích Lạc: “Cũng không có gì kỳ lạ, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần ta nhắc tới mẫu thân, Yến Nam Quy đều ngẩn người, cả nửa ngày sau đó cũng không nói không cười, thái độ hắn rõ ràng như vậy, ta còn nhìn không ra sao?”
“Hóa ra ngươi đã sớm biết…” Bích Lạc lẩm bẩm nói, Tử Minh này nhìn dường như rất qua loa đại khái, suy nghĩ lại tỉ mỉ, tinh tế đâu ra đó, y thật là không ngờ tới.
“Ta chỉ biết hắn đôi khi rất si ngốc, nếu hắn cho rằng mẫu thân ta đã chết, ta đành đâm lao thì phải theo lao thôi, không cần đem chân tướng nói cho hắn biết…” Tử Minh hờ hững cười: “Nếu như Yến Nam Quy biết người hắn yêu hãy còn sống, nhất định sẽ lại đau khổ tìm kiếm a, nhưng nếu vĩnh viễn tìm không được thì sao? Biết rõ ái nhân còn sống, nhưng vô pháp gặp lại, loại giày vò, đau khổ này mấy người có khả năng chịu được? Haa, cho nên ta thà rằng hắn tưởng người yêu đã mất, tuy là hồi ức không tránh được có khi bi thương, nhưng chung quy tốt hơn so với cả đời cầu không được, sống trong thống khổ…”
Bích Lạc mở to miệng, dường như là lần đầu tiên nhìn thấy một Tử Minh như vậy —
Y khẽ hạ mi mắt, Tử Minh lại im lặng, một lúc lâu sau lại phát ra một tiếng nói khe khẽ, tựa như tiếng thở dài nếu không nghe kỹ sẽ khó mà nhận thấy: “Ta không muốn thấy hắn thống khổ…”
“Tử Minh?”
Thân thể Bích Lạc khẽ run rẩy ngồi dậy, cho tới bây giờ y đều không nghĩ tới Tử Minh lại có nét mặt cùng ngữ khí như vậy…
Tử Minh ngưng mắt nhìn Bích Lạc, trong làn thu thủy là bộ dạng khó có thể tin, hắn mỉm cười thở dài: “Đừng nói là ngươi, ngay cả ta cũng thấy khó tin, ta cư nhiên để ý hắn như thế… Để ý một người thích mẫu thân của ta…”
Cổ họng dường như khô khốc đến nói không ra lời, Bích Lạc hồi lâu mới lấy lại được thanh âm của chính mình: “Ngươi không nói cho hắn sự thật, hay là…, hay là không hy vọng hắn rời khỏi ngươi, đi tìm mẫu thân ngươi…”
Thật lâu cũng không có tiếng trả lời —
Vai Bích Lạc khẽ run, rồi tiếng cười đột ngột của y đánh vỡ bầu không khí yên lặng đến u ám: “Vậy sao ngươi còn cho hắn đem ta về Miêu Cương? Ngươi có thể khoan nhượng dễ dàng như vậy sao? …”
“Ta không biết.” Tử Minh ngửa đầu, đứng thẳng lưng: “Ta cũng không biết vì sao muốn đem ngươi về? Rõ ràng ta không thích hắn si ngốc nhìn ngươi như vậy…” Hắn thất vọng thở dài, rồi lại cười cười: “Bất quá, cũng không thể hoàn toàn nói là nhìn ngươi, phải nói đúng hơn là nhìn người có dung mạo tương tự mẫu thân ta đi…”
Tựa như một thùng tuyết lạnh lẽo từ trên đầu dội xuống, Bích Lạc cảm thấy toàn thân băng lãnh, vô pháp nhúc nhích.
Lời nói của Tử Minh không ngừng quanh quẩn bên tai: “… Kỳ thực ta cũng không biết rõ, hắn rốt cuộc thích ngươi, hay xem ngươi như cái bóng của mẫu thân ta? Việc này cũng chỉ có Yến Nam Quy mới biết được… Cũng có thể, chính hắn cũng không rõ ràng lắm…”
“Không cần ngươi nói —“
Im lặng nhìn khuôn mặt xinh đẹp đến vặn vẹo của Bích Lạc, Tử Minh gật đầu: “Hảo, ta không nói.”
Nhún chân một cái, thân ảnh đã bay vút lên không, rồi nhẹ nhàng đáp xuống một gốc mai lớn —
“Ta ngủ trên cây, nhà tranh giao cho ngươi cùng Yến Nam Quy, nhanh trở lại nghĩ ngơi đi a… Ngày mai phải mau ly khai chỗ này, người ma giáo mà tìm đến thì phiền phức lắm.”
Bích Lạc căn bản không nghe rõ Tử Minh nói cái gì, một mực ngồi trên tảng đá đến khi ánh trăng dần mất hút, mới kéo hai chân đã tê cứng chậm rãi quay trở về nhà tranh.
……………………………………………..
“Về rồi sao…” Bích Lạc mới vừa gài chốt cửa, Yến Nam Quy đã nghe động tĩnh, từ trong mơ ngủ tỉnh dậy.
“Ân” một tiếng, Bích Lạc lần mò tìm chỗ thấp ngọn nến.
“… Có tâm sự? …” Yến Nam Quy ngồi tựa trên thành giường, kéo Bích Lạc qua, bắt lấy đôi tay lạnh giá của y, không khỏi nhíu mày, hắn liền cầm lấy tay y không ngừng chà xát: “Sao lại lạnh thành như vậy? Cũng không biết về sớm một chút.”
Ấm áp từ đầu ngón tay chậm rãi thâm nhập vào trong lòng, tâm y lại khẽ co rút —
Đôi mắt tựa làn thu thủy si ngốc ngóng nhìn, bỗng nhiên tiến đến gần, hôn lên đôi môi ấm áp của nam tử…
— Đôi tay ấm áp, đôi môi ấm áp, ta rất ao ước, rất yêu thích sự ấm áp này… Rõ ràng ta đều có thể chạm tới, hôn tới, tại sao trong lòng còn bất an như vậy?
Yến Nam Quy, ngươi có biết người ngươi thích đến tột cùng là ai không?
“… Ngươi thích ta sao? …” Đôi môi hồng nhuận dời về phía xương quai xanh, Bích Lạc cởi vạt áo của Yến Nam Quy ra, cách lớp băng gạc, khẽ hôn lên vết thương.
“Bích… Lạc? …”
Yến Nam Quy ngạc nhiên nhìn Bích Lạc hôn một đường từ trên ngực đến tiểu phúc của hắn, thân thể bên dưới bị trêu chọc dần dần phát nhiệt —
“Ngô…” Bích Lạc hoàn toàn hàm chứa dục vọng của hắn vào miệng, ra sức liếm mút, Yến Nam Quy vô pháp khống chế, trong yết hầu thích ý phát ra âm thanh thỏa mãn, trên gương mặt nho nhã hiện lên thần sắc hoảng hốt cùng sảng khoái, phân thân nhanh chóng trướng lên, toàn bộ luồng nhiệt nóng bỏng tràn ngập trong khoang miệng.
Bích Lạc ra sức liếm mút, vỗ về dục vọng cứng rắn, nóng bỏng của nam tử, hai mắt nhìn chằm chằm nét mặt biến ảo của Yến Nam Quy, cảm giác được dục vọng rung động lại thêm một tầng trướng đại, y đột nhiên dừng lại động tác —
“Bích Lạc?” Khoái ý đột nhiên bị cắt đứt, Yến Nam Quy giọng nói trầm thấp tràn đầy áp lực và thống khổ, không kìm được ấn đầu Bích Lạc lại trên khố, thấp giọng: “Bích Lạc, đừng ngừng …”
Vừa ngẩng đầu, Bích Lạc nhìn thẳng Yến Nam Quy, thấy trong hai mắt hắn dày đặc ham muốn, y bỗng nhiên câu dẫn thành bộ dáng tươi cười kiều mị. Bích Lạc xoay người lại, trút bỏ hết quần áo quanh thân, mở ra hai chân, ngồi khóa ở trên người nam tử, mông vừa như vô tình vừa như cố ý mà lê chầm chậm trên dục vọng đang trướng rộng của nam tử.
Kích thích mạnh mẽ khiến Yến Nam Quy bỗng nhiên thở dốc vì kinh ngạc, một mặt chế trụ đôi mông nhỏ gọn của Bích Lạc, thắt lưng cố sức đem dục vọng đưa vào giữa mật huyệt —
“Aha —“
Tiến vào không dễ chịu khiến hai người song song thở dốc, trông thấy Bích Lạc nhíu mày cắn môi, bộ dáng đau đớn, Yến Nam Quy ngừng lại, liền nghĩ muốn rút ra, lại bị Bích Lạc mạnh mẽ co rút vào, gắt gao sít chặt. Khoái cảm tiêu hồn xông thẳng lên óc, thiếu chút nữa khiến hắn ngay tại chỗ bùng nổ.
“Bích Lạc?”
Ôm cổ Yến Nam Quy, Bích Lạc giẫy dụa thắt lưng: “Tiếp tục… Gọi tên của ta… Ta muốn nghe ngươi gọi tên của ta…”
Toàn bộ lý trí trong chớp mắt đều sụp đổ, Yến Nam Quy cố gắng nắm chặt y, điên cuồng tiến nhập trên người thiếu niên, mỗi một lần kịch liệt ra vào đều đi kèm vài tiếng gọi lớn —
Bích Lạc! Bích Lạc! Bích Lạc! Bích Lạc! Bích Lạc! …
Mái tóc dài như tơ theo từng cử động nhấp nhô của thân thể tung bay tứ tán, mười ngón tay Bích Lạc đặt trên cổ nam tử, cào mạnh đến ngấn máu, bộ vị hết lần này đến lần khác bị đâm chọc không thương tiếc, đau nhức đến khiến y mất cảm giác, thần trí lại vô cùng minh mẫn mà trước nay chưa từng có — Đúng, cứ gọi tên của ta! Muốn vĩnh viễn đều nghe ngươi gọi tên ta như thế!
Ta không muốn biết đến tột cùng người ngươi thích là ai? Cũng không cần biết ngươi có đúng hay không đem ta trở thành cái bóng của nàng? Bởi vì có lẽ chính ngươi cũng không rõ ràng! Ta chỉ biết, lúc này ngươi gọi chính là tên của ta! Ta chỉ biết, ngươi nguyện ý theo ta cùng nằm mộng! Thế, đã đủ rồi!
Thực sự, chỉ cần như vậy là đủ rồi! Ta cũng đã thỏa mãn rồi!
Cho nên, xin đừng cướp đi hạnh phúc nho nhỏ này của ta! Xin đừng cho ta tỉnh lại quá nhanh trong giấc mộng này!
Thân thể được nhẹ nhàng đặt xuống đất, hỏa quang chợt lóe, Yến Nam Quy vừa châm lửa ngọn nến. Trước mắt Bích Lạc đột nhiên sáng lên, y không kịp thích ứng, “a” lên một tiếng, đúng là đang ở trong một gian nhà tranh, gia sản trong nhà tuy rằng đơn sơ nhưng cũng đầy đủ mọi thứ, chỉ là tất cả đều phủ một tầng bụi dày.
“Một năm trước ta cùng thiếu chủ đến kinh thành xử lý công sự, do dừng lâu ngày, thiếu chủ lại bị tên họ Long nọ dây dây dưa dưa, ở khách điếm bình dân cũng không được yên ổn, nên ở trên Mai Sơn này xây một gian phòng nhỏ. Chưa từng có người ngoài tới đây, có lẽ tạm thời người trong ma giáo sẽ không tìm được nơi này” Yến Nam Quy mở cửa sổ ra để gió đêm thổi vào, xuy tán mùi ẩm mốc trong phòng, xách cái thùng nước trong góc tường lên: “Ta đi lấy một chút nước suối tới lau rửa, ngươi đừng ra ngoài”.
Bích Lạc gật đầu, đứng trong phòng một hồi, thấy trên giường lẫn sa trướng (màn) đều bị bụi bậm bám đầy, y liền đem xuống xem, mùi ẩm mốc trên sàng và chăn bông làm gay mũi, đương nhiên không thể nào dùng, y gom hết lại ôm ra ngoài, đợi ngày mai khi mặt trời lên phải hảo hảo phơi nắng một phen mới được.
Đang dọn dẹp đến hăng say thì Yến Nam Quy đem theo thùng nước trở về, nhìn Bích Lạc một thân bụi bặm, không khỏi buồn cười: “Ngươi không cần động tay, từ trước đến nay gian phòng này đều là ta dọn dẹp”.
Cuốn ống tay áo lên, Bích Lạc và Yến Nam Quy cùng nhau lau dọn đồ đạc, y cười nói: “Ta cũng không phải cậu ấm được nuông chiều từ bé, trước đây khi còn ở nhà, trong trong ngoài ngoài đều là ta quét dọn, làm thành thói quen rồi —“
Tuy là buộc miệng nói ra, tâm lại có chút đau đớn — nhớ khi đó y còn là một hài đồng nho nhỏ đã làm cơm, nấu nước, chiếu cố một đám huynh đệ tỷ muội, tay chân hơi chậm cha mẹ liền đến chỉ dẫn, hoàn toàn không giống đối đãi với những đứa con cái khác được thương yêu, chìu chuộng.
“Bích Lạc? Làm sao vậy?” Yến Nam Quy kinh ngạc vỗ vai y, sao đột nhiên lại ngẩn ra? Bích Lạc cả kinh hoàn hồn, lắc đầu: Còn suy nghĩ chuyện này làm cái gì? Từ ngày cha mẹ đem y đưa đến Túy Mộng các, y đã không còn là nhi tử của bọn họ, không còn là Tiểu Thu Nhi nữa…
Y nhún vai cười: “Không có việc gì. Được rồi, Tử Minh ở lại đó một mình có thể gặp nguy hiểm hay không?”
“Không sợ, thiếu chủ nhất định có diệu kế thoát thân, nói không chừng hiện tại đang chạy tới nơi này” Yến Nam Quy an ủi Bích Lạc nhưng trong lòng mơ hồ lo lắng: Nghe đồn Vô Song công tử trong ma giáo chính là một đại nhân vật dưới một người, trên vạn người, mưu trí vô song, tài hoa vô song, ma giáo mấy năm gần đây uy chấn võ lâm, hơn phân nửa là do hắn bày mưu nghĩ kế, còn giáo chủ chân chính trái lại chưa hề nghe nói có hành động gì kinh người. Không biết Long Diễn Diệu dùng biện pháp gì có thể lay chuyển được kỳ nhân như hắn.
Yến Nam Quy lắc đầu, cũng không suy nghĩ nhiều. Hai người hợp lực chưa cần đến nửa canh giờ đã đem gian phòng quét dọn sạch sẽ hẳn lên, Yến Nam Quy lại đun một ít nước nóng giúp Bích Lạc tẩy thân.
Gột sạch một thân bụi bặm, Bích Lạc dễ chịu không ít, y ngồi ở đầu giường lau mái tóc còn ẩm ướt. Vô ý giương mắt, kinh ngạc, chỉ vào Yến Nam Quy đang một thân xích lõa: “Tại sao có thể như vậy?”
Dưới ánh nến tối tăm, trên đầu vai Yến Nam Quy là một đạo vết thương thật sâu, chắc là ngày đó lúc che chở Bích Lạc thì bị Dạ La Sát chém trúng, trước ngực càng có nhiều vết roi đan xen, da thịt bên ngoài đảo lộn, trông cực kỳ đáng sợ.
Vắt khăn lau đi vết thương còn đang rướm máu, Yến Nam Quy thản nhiên nở nụ cười: “Không sao, chỉ là mấy ngày bị nhốt chịu một chút hình phạt, đều là vết thương nhỏ, qua vài ngày liền thành sẹo hết thôi”.
“Yến Nam Quy…” Bích Lạc cảm thấy vừa hoảng sợ lại vừa thẹn, cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, nếu như không phải vì cứu y, Yến Nam Quy sao lại bị hành hạ như vậy.
Yến Nam Quy chớp động khóe mắt, chẳng biết Bích Lạc nghĩ gì, mặc áo che lại vết thương cười nói: “Dù cho không đi cứu ngươi thì ngày nào đó ta cũng rơi vào tay tên họ Long, như nhau thôi, ngươi không cần tự trách —“
Đè nén không được tâm tình kích động, Bích Lạc nhảy xuống giường, tiến lên ôm lấy cổ Yến Nam Quy, đem tiếng cười ôn hòa của hắn khóa kín trong miệng —
Bích Lạc?! Yến Nam Quy vỗ về mái tóc ẩm ướt của thiếu niên, đôi môi mềm mại ma sát lẫn nhau, tay hắn dần cảm nhận được Bích Lạc khẽ run rẩy, trong miệng nếm được mùi vị hơi mặn mặn —
“… Bích… Lạc…”
Nhìn khuôn mặt diễm lệ bị che kín bởi những vệt nước mắt, Yến Nam Quy khẽ thở dài, tinh tế hôn lên khóe mắt Bích Lạc, nhưng nước mắt y lại không ngừng chảy xuống.
“Đừng khóc…”
“Từ trước đến nay, ngươi là người duy nhất thật sự thích ta…” Bích Lạc cười, nhưng lệ vẫn rơi: “Ta thực sự rất vui… Rất vui…”
— Thực sự rất hạnh phúc, hạnh phúc đến muốn khóc, ta muốn đem toàn bộ ủy khuất, toàn bộ nước mắt thổ lộ trước mặt ngươi. Bởi vì ta biết, ngươi hiểu được ủy khuất của ta, ngươi sẽ không chán ghét khi nhìn thấy ta rơi lệ…
Chưa từng nghĩ đến ta sẽ có lúc hạnh phúc như vầy… Ta có đúng hay không đang nằm mơ…
“Ta rất sợ chính mình đang nằm mơ…” Nước mắt ẩm ướt rơi xuống lòng bàn tay, từng giọt từng giọt thấm vào tà áo —
“… Bích Lạc…” Sít sao ôm lấy thiếu niên đang nức nở không ngừng, Yến Nam Quy dịu dàng chạm vào đôi môi đỏ mộng nhiễm đầy lệ: “Chỉ cần ngươi thích, ta sẽ cùng ngươi sống trong mộng… Đừng khóc…”
“…Yến… Nam Quy…” Bích Lạc khẽ rên rỉ, lưỡi thâm nhập vào trong miệng Yến Nam Quy, cùng dây dưa sâu sắc, triền miên…
Nhiệt độ ấm áp dâng đến tận đáy lòng.
“Khụ! Khụ! —“
Một trận ho không đúng lúc vang lên làm hai người đột nhiên thanh tỉnh, đồng loạt quay đầu lại —
Tử Minh đang trừng hai mắt đứng ở ngoài cửa, khuôn mặt nhã nhặn lại dính đầy bụi bẩn, một thân tử y rách thành vô số đường ngang dọc, hài dưới chân cũng đã mất một chiếc.
Khuôn mặt Bích Lạc rõ ràng đang khóc, lại cảm thấy có chút không nhịn được, y chợt cười khúc khích.
“Thiếu chủ —” Yến Nam Quy điềm tĩnh trở lại, cũng nhịn không được, khóe miệng khẽ nhếch.
Tử Minh xụ mặt, ném ra trước mặt một cái bao lớn, hét lên: “Yến Nam Quy, ta vẫn là nói câu lúc trước, ngươi thích làm cái gì ta không đến quản ngươi, bất quá, ngươi dù sao trước tiên cũng phải chuẩn bị cơm nước cho tốt. Trong bao đó cái gì cũng có, nhanh đi làm cơm, ta đói bụng”.
……………………………………………..
Ánh trăng mờ che phủ đỉnh núi, nửa sườn núi bên này đầy những gốc mai đang khai hoa, hoa mai lững lờ trong gió, cành lá lòa xòa, trong một mảnh yên lặng lại nghe từ trên cao vọng xuống tiếng nói cười vui vẻ của hai người đang ngồi xếp bằng trên tảng đá.
“Ngô, ngươi nấu ăn còn ngon hơn Yến Nam Quy!” Tử Minh vuốt vuốt cái bụng căng tròn của hắn, thỏa mãn thở hắt ra, hắn đặt bát đũa xuống, mệt mỏi duỗi thắt lưng.
“Thật không? Đã no rồi sao? Kim chỉ trong tay Bích Lạc không ngừng di chuyển, y cười, từ lúc bắt đầu ăn đến bây giờ, Tử Minh trước sau đều khen ngợi y không ngớt, cái tên tham ăn này so với khi còn ở Miêu Cương thì chỉ có hơn chứ không kém, làm y hầu như cười muốn vỡ cả bụng. Này còn chưa tính, khâm phục nhất là Tử Minh trong lúc chạy trốn khỏi Vương Phủ cư nhiên còn có thể vơ vét một đống lớn trái cây, rau, thịt mang về Mai Sơn, ầm ĩ đòi Yến Nam Quy làm cơm. Bất quá y đương nhiên không cho Yến Nam Quy đang bị thương xuống bếp, sợ Tử Minh ở trong phòng nháo Yến Nam Quy nghĩ ngơi, y liền lừa hắn ra ngoài vừa ăn vừa ngắm trăng.
Hiếm khi đỏ mặt, Tử Minh lúng ta lúng túng nói: “Ngươi không biết, ngày đó ta một đường lên kinh thành, đều không được ăn ngon. Cơm nước trong khách điếm, so với ngươi và Yến Nam Quy đích thân nấu thì làm sao ngon bằng.
Bích Lạc khẽ cười, cắn đứt sợi chỉ, đem tử sam (áo tím) trả lại Tử Minh: “Sửa xong rồi, ngươi mặc tạm đi a, ngày mai lại mua cái mới.”
“Ngươi thật lợi hại, còn biết sửa y phục.” Tử Minh mặc quần áo vào, nhìn thân ảnh Bích Lạc dưới ánh trăng ẩn hiện, khuôn mặt càng phát ra nét diễm lệ mê hoặc lòng người, hắn có chút phiền muộn: “Nếu như mẫu thân của ta còn ở bên cạnh, không biết nàng có thể vì ta sửa y phục, vì ta nấu ăn hay không?”
Bích Lạc thu lại ý cười, y cũng từng nghe Yến Nam Quy nói qua, mẫu thân của Tử Minh mất sớm, nhìn vẻ mặt thê lương của hắn, nhẹ giọng nói: “Người đã mất không thể sống lại, ngươi cũng không cần quá đau lòng…” Không biết tại sao, nhìn thấy Tử Minh vẻ mặt u buồn, y cũng cảm thấy không vui theo, càng muốn an ủi người giống như hài tử ở trước mặt này, mơ hồ quên mất Tử Minh so với y còn lớn hơn vài tuổi.
Tử Minh hướng trên mặt tảng đá nằm xuống, ngửa mặt nhìn lên ánh trăng bạc trên bầu trời, im lặng một chốc, bất ngờ nói: “Mẫu thân của ta vẫn chưa chết —“
Cái gì?
Bích Lạc kinh ngạc trợn to đôi mắt, vô thức nhìn về hướng ngôi nhà tranh cách đó không xa, đèn đã tắt, Yến Nam Quy chắc là đã ngũ rồi… Y quay đầu lại: “Sao có thể? Yến Nam Quy không phải nói ngươi vừa sinh ra, mẫu thân ngươi liền qua đời sao?.. Hắn sẽ không lừa gạt ngươi a…”
“Ta biết.” Tử Minh gối đầu lên hai cánh tay, vẫn tiếp tục nhìn trời: “Có lẽ Yến Nam Quy cũng không biết đâu a.”
“… Ta không hiểu” Bích Lạc nhíu mày, lời Tử Minh nói làm y cảm thấy mơ hồ.
“Trong trí nhớ của ta, hoàn toàn không có hình ảnh của mẫu thân, chỉ có cha luôn ở bên cạnh ta. Đáng tiếc, lúc ta ba tuổi, kẻ thù cũ của cha liên thủ lại, sau đó đến Miêu Cương trả thù, cha ta mặc dù cố gắng giết địch, nhưng vì che chở cho ta mà bị thương nặng, khi đó Yến Nam Quy vốn đang ở quê nhà chịu tang phụ mẫu, vừa nghe có địch đến xâm phạm liền ngày đêm không ngừng nghỉ, chạy một mạch từ Trung Nguyên đến Miêu Cương, nhưng vẫn là chậm một bước, chỉ còn nhìn thấy thi thể của cha ta. Mặc dù nhiều năm đã trôi qua, hắn vẫn vì thế mà canh cánh trong lòng, cho nên đối với ta đều đặc biệt nuông chiều, a —“
Thảo nào y cảm thấy Yến Nam Quy đôi lúc đối với Tử Minh thực quá cưng chiều… Bích Lạc có chút hiểu gật gật đầu một cái, thế nhưng —
“Vậy sao ngươi lại nói mẫu thân còn sống?”
Tử Minh bình tĩnh nói: “Là cha ta trước lúc lâm chung đã nói cho ta biết — hắn nói rằng mẫu thân kỳ thực vẫn chưa chết, chỉ là sau khi sinh hạ ta, còn chưa kịp đầy tháng thì nàng đã mất tích, cha không muốn để người ngoài chê cười, liền nói với mọi người là mẫu thân bị bệnh mất … Trước khi nàng mất tích, Yến Nam Quy đã về quê nhà chịu tang, hắn cũng chỉ nghe nói lại thôi, vì thế cho rằng mẫu thân ta đã chết.”
Không ngờ lại có nhiều ẩn tình như vậy, Bích Lạc ngây người một trận, hai tròng mắt không ngừng xoay chuyển: “Vậy tại sao ngươi không nói cho Yến Nam Quy biết sự thật? Hắn vẫn luôn luôn, vẫn…” Y nhất thời nóng ruột, suýt nữa nói ra rằng Yến Nam Quy vẫn luôn lưu luyến si mê chủ mẫu của hắn, đột nhiên y kinh sợ, sao có thể nhắc tới chuyện này trước mặt Tử Minh. Vội vàng đưa tay che miệng, miễn cưỡng đem hai chữ “yêu thích” kia nuốt trở lại.
Tử Minh ngẩng đầu nhìn Bích Lạc biểu tình quẫn bách, bỗng dưng cười: “Ngươi muốn nói hắn vẫn thích mẫu thân của ta, có đúng hay không?”
Bích Lạc cả người chấn kinh, trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Tử Minh —
“Ngươi ngây người ra như vậy để làm gì, ha ha.” Tử Minh xoay người ngồi dậy, vỗ vỗ lên vai của Bích Lạc: “Cũng không có gì kỳ lạ, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần ta nhắc tới mẫu thân, Yến Nam Quy đều ngẩn người, cả nửa ngày sau đó cũng không nói không cười, thái độ hắn rõ ràng như vậy, ta còn nhìn không ra sao?”
“Hóa ra ngươi đã sớm biết…” Bích Lạc lẩm bẩm nói, Tử Minh này nhìn dường như rất qua loa đại khái, suy nghĩ lại tỉ mỉ, tinh tế đâu ra đó, y thật là không ngờ tới.
“Ta chỉ biết hắn đôi khi rất si ngốc, nếu hắn cho rằng mẫu thân ta đã chết, ta đành đâm lao thì phải theo lao thôi, không cần đem chân tướng nói cho hắn biết…” Tử Minh hờ hững cười: “Nếu như Yến Nam Quy biết người hắn yêu hãy còn sống, nhất định sẽ lại đau khổ tìm kiếm a, nhưng nếu vĩnh viễn tìm không được thì sao? Biết rõ ái nhân còn sống, nhưng vô pháp gặp lại, loại giày vò, đau khổ này mấy người có khả năng chịu được? Haa, cho nên ta thà rằng hắn tưởng người yêu đã mất, tuy là hồi ức không tránh được có khi bi thương, nhưng chung quy tốt hơn so với cả đời cầu không được, sống trong thống khổ…”
Bích Lạc mở to miệng, dường như là lần đầu tiên nhìn thấy một Tử Minh như vậy —
Y khẽ hạ mi mắt, Tử Minh lại im lặng, một lúc lâu sau lại phát ra một tiếng nói khe khẽ, tựa như tiếng thở dài nếu không nghe kỹ sẽ khó mà nhận thấy: “Ta không muốn thấy hắn thống khổ…”
“Tử Minh?”
Thân thể Bích Lạc khẽ run rẩy ngồi dậy, cho tới bây giờ y đều không nghĩ tới Tử Minh lại có nét mặt cùng ngữ khí như vậy…
Tử Minh ngưng mắt nhìn Bích Lạc, trong làn thu thủy là bộ dạng khó có thể tin, hắn mỉm cười thở dài: “Đừng nói là ngươi, ngay cả ta cũng thấy khó tin, ta cư nhiên để ý hắn như thế… Để ý một người thích mẫu thân của ta…”
Cổ họng dường như khô khốc đến nói không ra lời, Bích Lạc hồi lâu mới lấy lại được thanh âm của chính mình: “Ngươi không nói cho hắn sự thật, hay là…, hay là không hy vọng hắn rời khỏi ngươi, đi tìm mẫu thân ngươi…”
Thật lâu cũng không có tiếng trả lời —
Vai Bích Lạc khẽ run, rồi tiếng cười đột ngột của y đánh vỡ bầu không khí yên lặng đến u ám: “Vậy sao ngươi còn cho hắn đem ta về Miêu Cương? Ngươi có thể khoan nhượng dễ dàng như vậy sao? …”
“Ta không biết.” Tử Minh ngửa đầu, đứng thẳng lưng: “Ta cũng không biết vì sao muốn đem ngươi về? Rõ ràng ta không thích hắn si ngốc nhìn ngươi như vậy…” Hắn thất vọng thở dài, rồi lại cười cười: “Bất quá, cũng không thể hoàn toàn nói là nhìn ngươi, phải nói đúng hơn là nhìn người có dung mạo tương tự mẫu thân ta đi…”
Tựa như một thùng tuyết lạnh lẽo từ trên đầu dội xuống, Bích Lạc cảm thấy toàn thân băng lãnh, vô pháp nhúc nhích.
Lời nói của Tử Minh không ngừng quanh quẩn bên tai: “… Kỳ thực ta cũng không biết rõ, hắn rốt cuộc thích ngươi, hay xem ngươi như cái bóng của mẫu thân ta? Việc này cũng chỉ có Yến Nam Quy mới biết được… Cũng có thể, chính hắn cũng không rõ ràng lắm…”
“Không cần ngươi nói —“
Im lặng nhìn khuôn mặt xinh đẹp đến vặn vẹo của Bích Lạc, Tử Minh gật đầu: “Hảo, ta không nói.”
Nhún chân một cái, thân ảnh đã bay vút lên không, rồi nhẹ nhàng đáp xuống một gốc mai lớn —
“Ta ngủ trên cây, nhà tranh giao cho ngươi cùng Yến Nam Quy, nhanh trở lại nghĩ ngơi đi a… Ngày mai phải mau ly khai chỗ này, người ma giáo mà tìm đến thì phiền phức lắm.”
Bích Lạc căn bản không nghe rõ Tử Minh nói cái gì, một mực ngồi trên tảng đá đến khi ánh trăng dần mất hút, mới kéo hai chân đã tê cứng chậm rãi quay trở về nhà tranh.
……………………………………………..
“Về rồi sao…” Bích Lạc mới vừa gài chốt cửa, Yến Nam Quy đã nghe động tĩnh, từ trong mơ ngủ tỉnh dậy.
“Ân” một tiếng, Bích Lạc lần mò tìm chỗ thấp ngọn nến.
“… Có tâm sự? …” Yến Nam Quy ngồi tựa trên thành giường, kéo Bích Lạc qua, bắt lấy đôi tay lạnh giá của y, không khỏi nhíu mày, hắn liền cầm lấy tay y không ngừng chà xát: “Sao lại lạnh thành như vậy? Cũng không biết về sớm một chút.”
Ấm áp từ đầu ngón tay chậm rãi thâm nhập vào trong lòng, tâm y lại khẽ co rút —
Đôi mắt tựa làn thu thủy si ngốc ngóng nhìn, bỗng nhiên tiến đến gần, hôn lên đôi môi ấm áp của nam tử…
— Đôi tay ấm áp, đôi môi ấm áp, ta rất ao ước, rất yêu thích sự ấm áp này… Rõ ràng ta đều có thể chạm tới, hôn tới, tại sao trong lòng còn bất an như vậy?
Yến Nam Quy, ngươi có biết người ngươi thích đến tột cùng là ai không?
“… Ngươi thích ta sao? …” Đôi môi hồng nhuận dời về phía xương quai xanh, Bích Lạc cởi vạt áo của Yến Nam Quy ra, cách lớp băng gạc, khẽ hôn lên vết thương.
“Bích… Lạc? …”
Yến Nam Quy ngạc nhiên nhìn Bích Lạc hôn một đường từ trên ngực đến tiểu phúc của hắn, thân thể bên dưới bị trêu chọc dần dần phát nhiệt —
“Ngô…” Bích Lạc hoàn toàn hàm chứa dục vọng của hắn vào miệng, ra sức liếm mút, Yến Nam Quy vô pháp khống chế, trong yết hầu thích ý phát ra âm thanh thỏa mãn, trên gương mặt nho nhã hiện lên thần sắc hoảng hốt cùng sảng khoái, phân thân nhanh chóng trướng lên, toàn bộ luồng nhiệt nóng bỏng tràn ngập trong khoang miệng.
Bích Lạc ra sức liếm mút, vỗ về dục vọng cứng rắn, nóng bỏng của nam tử, hai mắt nhìn chằm chằm nét mặt biến ảo của Yến Nam Quy, cảm giác được dục vọng rung động lại thêm một tầng trướng đại, y đột nhiên dừng lại động tác —
“Bích Lạc?” Khoái ý đột nhiên bị cắt đứt, Yến Nam Quy giọng nói trầm thấp tràn đầy áp lực và thống khổ, không kìm được ấn đầu Bích Lạc lại trên khố, thấp giọng: “Bích Lạc, đừng ngừng …”
Vừa ngẩng đầu, Bích Lạc nhìn thẳng Yến Nam Quy, thấy trong hai mắt hắn dày đặc ham muốn, y bỗng nhiên câu dẫn thành bộ dáng tươi cười kiều mị. Bích Lạc xoay người lại, trút bỏ hết quần áo quanh thân, mở ra hai chân, ngồi khóa ở trên người nam tử, mông vừa như vô tình vừa như cố ý mà lê chầm chậm trên dục vọng đang trướng rộng của nam tử.
Kích thích mạnh mẽ khiến Yến Nam Quy bỗng nhiên thở dốc vì kinh ngạc, một mặt chế trụ đôi mông nhỏ gọn của Bích Lạc, thắt lưng cố sức đem dục vọng đưa vào giữa mật huyệt —
“Aha —“
Tiến vào không dễ chịu khiến hai người song song thở dốc, trông thấy Bích Lạc nhíu mày cắn môi, bộ dáng đau đớn, Yến Nam Quy ngừng lại, liền nghĩ muốn rút ra, lại bị Bích Lạc mạnh mẽ co rút vào, gắt gao sít chặt. Khoái cảm tiêu hồn xông thẳng lên óc, thiếu chút nữa khiến hắn ngay tại chỗ bùng nổ.
“Bích Lạc?”
Ôm cổ Yến Nam Quy, Bích Lạc giẫy dụa thắt lưng: “Tiếp tục… Gọi tên của ta… Ta muốn nghe ngươi gọi tên của ta…”
Toàn bộ lý trí trong chớp mắt đều sụp đổ, Yến Nam Quy cố gắng nắm chặt y, điên cuồng tiến nhập trên người thiếu niên, mỗi một lần kịch liệt ra vào đều đi kèm vài tiếng gọi lớn —
Bích Lạc! Bích Lạc! Bích Lạc! Bích Lạc! Bích Lạc! …
Mái tóc dài như tơ theo từng cử động nhấp nhô của thân thể tung bay tứ tán, mười ngón tay Bích Lạc đặt trên cổ nam tử, cào mạnh đến ngấn máu, bộ vị hết lần này đến lần khác bị đâm chọc không thương tiếc, đau nhức đến khiến y mất cảm giác, thần trí lại vô cùng minh mẫn mà trước nay chưa từng có — Đúng, cứ gọi tên của ta! Muốn vĩnh viễn đều nghe ngươi gọi tên ta như thế!
Ta không muốn biết đến tột cùng người ngươi thích là ai? Cũng không cần biết ngươi có đúng hay không đem ta trở thành cái bóng của nàng? Bởi vì có lẽ chính ngươi cũng không rõ ràng! Ta chỉ biết, lúc này ngươi gọi chính là tên của ta! Ta chỉ biết, ngươi nguyện ý theo ta cùng nằm mộng! Thế, đã đủ rồi!
Thực sự, chỉ cần như vậy là đủ rồi! Ta cũng đã thỏa mãn rồi!
Cho nên, xin đừng cướp đi hạnh phúc nho nhỏ này của ta! Xin đừng cho ta tỉnh lại quá nhanh trong giấc mộng này!
Danh sách chương