Giữa không gian phủ đầy hương hoa, Quân Vô Song ưu nhã bước ra khỏi làn sương, trong tay hắn cầm một chiếc chén ngọc nho nhỏ, nhẹ nhàng ngửa đầu uống cạn, đôi mắt ẩn chứa vô số loại tình cảm thiên biến vạn hóa, chuyển hướng nhìn về phía Bích Lạc, đạm nhiên cười: “Mục Thành Vương chắc hẳn đã bị ngươi tính kế đi.”

“… Ta không hiểu ngươi đang nói gì?” Bích Lạc thở mạnh, tránh né cặp mắt ma nhãn của hắn, suy nghĩ trong lòng tự nhiên vô cớ bị buộc chặt, nhưng cũng chỉ thoáng kinh sợ một chút, ánh mắt Quân Vô Song tựa hồ như muốn xuyên thấu lòng dạ của y.

“Ngươi là người thông minh, tự nhiên sẽ hiểu.” Quân Vô Song tuy mỉm cười nhưng trong lại mang theo một chút biếng nhác, uể oải: “Đáng tiếc, ngươi cũng là si nhân.”

Thân thể Bích Lạc đột nhiên cứng ngắc, bỗng nghe Quân Vô Song phát ra hai tiếng ho khan trầm thấp, trong hơi thở của hắn lại có vài phần gấp gáp.

Đè ngực, Quân Vô Song khẽ cười nói: “Huyết Mị Đại Pháp quả nhiên thần bí, từ trước đến nay, đây là lần thứ hai ta bị thương —“

“… Tử Minh thế nào? Ngươi giết hắn rồi sao?” Bích Lạc chăm chú nhìn làn sương mờ đang chậm rãi tiêu tán, sóng mắt càng thêm lạnh: Hôm qua hai người truy đấu ở ngoài rừng, sau đó chỉ một mình Quân Vô Song quay lại, Tử Minh chỉ sợ dữ nhiều lành ít…

“Không có, ta chỉ đánh hắn rớt xuống phía sau núi.”

Quân Vô Song khẽ xoay tròn chén ngọc trong tay: “Dị thuật mà hắn sử dụng tuy rằng có thể giúp công lực tăng gấp bội trong nháy mắt, nhưng nếu dùng toàn lực tấn công, sẽ bị tán công ngay lập tức, nếu không có trăng chắc chắn không thể hồi phục, huống hồ hắn lại trúng một chưởng của ta, hẳn là đã trốn đi dưỡng thương rồi.”

Bích Lạc nghe vậy cũng có chút bình tĩnh lại, đột nhiên trong lòng khẽ động, nghe khẩu khí của Quân Vô Song, hình như hắn bị thương không nhẹ —

“Ta quả thực bị thương không nhẹ, bất quá, ngươi cũng đừng vọng tưởng tìm tùy tiện vài tên đạo chích là có thể giải quyết ta a…”

Âm thanh dễ nghe mê người tựa hồ hiểu rõ mưu đồ của Bích Lạc nhập thẳng vào não y, thân ảnh tử ngân sắc thoáng di động, Quân Vô Song đã đi tới trước mặt Bích Lạc, bàn tay đang cầm chén ngọc khẽ vươn ra, mi mắt chậm rãi hạ xuống, trong lòng bàn tay bạch khiết (trắng, thuần khiết) dần dần nổi lên một tầng hồng quang —

Làm cái gì? Bích Lạc không hiểu nội tình mà nhìn chén ngọc bắt đầu bị một màu đỏ sậm bao phủ.

Quân Vô Song mỉm cười, mi mắt khẽ giương lên, hướng lòng bàn tay thổi một ngụm, chén ngọc trong nháy mắt hóa thành một đống bụi.

Bích Lạc hoảng sợ lui về sau từng bước, trừng mắt nhìn Quân Vô Song.

“Hiểu chưa? Nếu không thập phần nắm chắc thì không được hành động thiếu suy nghĩ.”

Quân Vô Song ý vị thâm trường mà nhìn Bích Lạc, tay khẽ phẩy bụi, liền hướng phía bụi hoa đi vào.

“Ngươi vì sao lại nói với ta những lời này?” Bóng lưng thủy ngân sắc dần dần biến mất, Bích Lạc cau mày: “… Ngươi không phải nghe lệnh của Long Diễn Diệu sao?”

Tiếng cười ôn hòa, trong trẻo nhẹ nhàng vang lên: “Ngoài giáo chủ của ta ra, thiên hạ còn ai có thể ra lệnh cho Quân Vô Song? Về phần Long Diễn Diệu? Ha hả… Ngươi mau trở về phòng đi, đừng để hắn cảm thấy nghi ngờ…”

Quân Vô Song cao thâm khó lường như thế… Sống lưng Bích Lạc không chịu được khẽ rùng mình một trận, đột nhiên thanh âm thủy tinh trong trẻo, tinh tế tựa tơ nhện truyền vào tai —

“Sáng sớm mỗi ngày, ta đều ở đây. Nếu ngươi muốn học võ, ngày mai lại tới tìm ta a… Cũng đừng nói cho người thứ ba biết.”

Đôi mắt thu thủy chợt mở to, nhưng cũng chỉ giật mình trong chốc lát, Bích Lạc nuốt xuống một bụng nghi hoặc, phất sương còn ngưng đọng trên mái tóc, bước nhanh ra khỏi hậu viên.

……………………………………………..

“Sao đi ra ngoài lâu như vậy?” Bích Lạc vừa bước vào, đã thấy Long Diễn Diệu tỉnh lại, vài thị nữ đang hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu.

Bích Lạc hì hì cười, tiếp nhận cây lược từ trong tay một thị nữ, giúp Long Diễn Diệu chải tóc, y hời hợt nói: “Ở trong vườn đi tới đi lui, ngẫu nhiên gặp Cổ sư gia hồ đồ lần trước, hắn nói có việc muốn tới bẩm báo…”

Bích Lạc bỗng nhiên tạm ngừng, Long Diễn Diệu phất tay thối lui các thị nữ, một tay ôm lấy thắt lưng y: “Là chuyện gì?”

Bích Lạc thuận thế ngồi xuống đùi hắn, đem những lời Cổ sư gia đã nói, từ đầu chí cuối lập lại một lần. Long Diễn Diệu vẻ mặt bình tĩnh nhìn không ra đang nghĩ gì, chỉ thản nhiên “a” một tiếng. Hắn đột nhiên nắm chặt tay, ưng mâu tựa như mũi nhọn sắc bén phút chốc thoáng ngưng đọng: “Ai cho phép ngươi tự quyết định thay ta ngăn cản hắn, ân? Chuyện của ta, ngươi không cần hỏi đến —“

“Hừ, ta cũng muốn mặc kệ.” Bích Lạc trở mình xem thường, dường như không nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Long Diễn Diệu, nhẹ nhàng ôm cổ hắn: “Ta chỉ sợ cái đồ ngu ngốc kia làm phiền ngươi nghỉ ngơi mà thôi. A, ngươi khẩn trương như thế làm cái gì?” Con ngươi đen láy khẽ động, y cười nói: “Đối thủ một mất một còn trước đây ngươi từng nói qua là Đông cung Thái tử? Ha, hắn không phải là cháu trai của ngươi? Muốn giết hắn để làm hoàng đế sao?”

“Ngươi nhiều chuyện quá rồi —“

Hai tay Long Diễn Diệu kẹp chặt ngay cổ y, làm ra vẻ muốn túm chặt: “Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, làm cho ta vui là được. Chuyện trong cung, ngươi tốt nhất đừng để ý, bằng không, hừ.”

“Ta chỉ muốn làm ngươi yêu thích thôi mà.” Bích Lạc khẽ liếm nhẹ trên môi Long Diễn Diệu, lộ ra một nụ cười xinh đẹp.

“Nói không chừng ta còn có thể giúp ngươi a?”

Con ngươi đen láy của Long Diễn Diệu khẽ nheo lại, hắn cũng biết thiếu niên này trời sinh tính xảo quyệt, xác thực không phải loại ngốc nghếch như Cổ sư gia có thể đụng đến.

Thấy hắn không lên tiếng, Bích Lạc giật giật hai tay hắn cười nói: “Kỳ thực với võ nghệ của ngươi, lại có thêm Vô Song công tử giúp ngươi, tiêu diệt thái tử không phải dễ như trở bàn tay?”

Long Diễn Diệu lắc đầu, đạm nhiên nói: “Phu thê hoàng huynh xưa nay đối với ta tình nghĩa sâu nặng, ngai vàng ta nhất định phải lấy, nhưng ta không muốn tự tay giết cốt nhục của hai người bọn họ. Hơn nữa, một thái tử đã chết, còn có hàng đống vương tử khác giương giương mắt hổ chờ.” Hắn dừng một chút, rồi lại nói tiếp: “Ma giáo hành sự từ trước đến nay quỷ dị, ta tìm họ Quân đến, cũng chỉ là kế tạm thời, nhằm kiềm chế những nhân vật giang hồ muốn đối nghịch ta mà thôi. Chẳng lẽ thực sự để hắn can thiệp triều chính sao?”

Nhìn Bích Lạc nghe đến thất thần, Long Diễn Diệu cười hắc hắc, vỗ vỗ khuôn mặt trắng như tuyết của y: “Đã nghe rõ rồi chứ? A, bé cưng, tóc ta còn chưa chải xong a.”

Bích Lạc khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, thay hắn vấn tóc thành búi, đội kim quan. Đôi mắt thu thủy lưu chuyển, y bất ngờ nói: “Ba ngày sau ta có thể theo ngươi vào cung không? Ta còn chưa thấy qua hoàng cung a!” Đầu ngón tay lướt qua sau gáy Long Diễn Diệu, y cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai của hắn.

“Tại sao không?” Long Diễn Diệu bị đầu lưỡi non mềm liếm mút, một cổ nhiệt nóng bỏng chạy tán loạn khắp thân thể, hắn đột nhiên ôm lấy y đặt trên bàn trang điểm, hôn cắn lên đôi môi trơn bóng, ướt át, cười nhẹ nói: “Chỉ cần ngươi làm ta vui vẻ, cho dù ngày sau ta là hoàng đế, ngươi nếu muốn ngồi xuống long ỷ, cũng không phải không có khả năng, ha ha —“

Lưỡi bị Long Diễn Diệu mút vào đến tê dại, Bích Lạc miễn cưỡng nghiêng đầu, mở miệng hít sâu một ngụm, hai tay ôm lấy lưng Long Diễn Diệu, y cười giòn nói: “Ta đây nhất định giúp ngươi làm hoàng đế, hì hì, nói sao cũng phải ngồi thử trên long ỷ của ngươi một chút mới được a, aaa —“

Tiếng cười biến thành kinh hô, lưng chợt cứng đờ, mười ngón tay Bích Lạc sít sao nắm chặt y bào của Long Diễn Diệu, chống đỡ dục vọng đột nhiên tiến nhập vào người y.

“Ngươi vẫn là chặt quá…” Long Diễn Diệu khàn giọng nói, trong thanh âm tràn đầy ham muốn, hắn chế trụ hai mông Bích Lạc, cố sức va chạm: “… Quấn lấy thắt lưng của ta, cùng nhau động… Bích Lạc…”

Tiếng thở dốc ồ ồ liên tục vang lên, trên gương đồng hiện ra hai bóng người không ngừng dây dưa.

……………………………………………..

Hoa đoàn tự cẩm, thị giả như vân, trong ngự hoa viên tiếng đàn sáo lả lướt, văn võ bá quan nườm nượp tới lui, cảnh tượng phi thường náo nhiệt.

(Hoa đoàn tự cẩm, thị giả như vân: Đoàn hát lả lướt như lụa, kẻ hầu nườm nượp như mây)

“Thế nào?” Long Diễn Diệu chống cao hai hàng lông mày, nhìn Bích Lạc mặt mày rạng rỡ ở bên cạnh, cầm chén mỹ tửu uống một hơi cạn sạch.

Lại nhét một khối điểm tâm vào miệng, Bích Lạc “ngô ngô” vài tiếng, không nhịn được gật đầu.

Long Diễn Diệu không khỏi cười ha ha, tiếu âm nhẹ nhàng bay ra xa xa. Hắn thân phận cao quý, tự nhiên không giống nhóm triều thần bên dưới, một mình ngồi trên đài cao phía Tây nhìn bao quát tất cả mọi người. Quay đầu lại, đối nam tử tựa thủy tinh phía sau, cười nói: “Vô Song công tử, tiệc nhà đế vương, chắc hẳn ngươi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy a.”

Quân Vô Song nhàn nhạt cười, từ chối cho ý kiến, bỗng nhiên nói: “Tới rồi.”

Bích Lạc ngẩng đầu, nhìn đoàn người đang tiến đến hướng đài Đông phía đối diện. Ở giữa là một thiếu niên khoảng hai mươi tuổi vận cẩm y hoa phục, diện mục cùng Long Diễn Diệu có chút tương tự. Hắn liếc mắt thoáng nhìn Long Diễn Diệu, lộ ra vẻ mặt tươi cười, vẫy lui tùy tùng tự mình đi về phía đài Tây.

“Hóa ra hoàng thúc đã tới trước, Thụy Đình xin thỉnh an người.”

“Miễn lễ.” Long Diễn Diệu khoát tay, nâng Thụy Đình thái tử đứng dậy: “Mẫu hậu ngươi sinh cho ngươi thêm một vị hoàng đệ, ha ha, ngươi xem như có thêm người bầu bạn.”

Thụy Đình thái tử cười nói: “Đúng vậy.” Hắn tuy có nhiều huynh đệ tỷ muội, nhưng đều là do các phi tần khác sinh ra, hôm nay có thêm một đệ đệ cùng mẹ, trong lòng vui mừng không thua gì phụ hoàng. Hắn đứng thẳng lên, bỗng nhiên trông thấy dung nhan diễm lệ của Bích Lạc, bỗng ngơ ngẩn đến không thể di chuyển tầm nhìn.

Dưới đáy mắt Long Diễn Diệu chợt lóe hàn quang, hắn duỗi cánh tay đem Bích Lạc ôm vào lòng, tự tiếu phi tiếu nói: “Thế nào? Thị nhân này của ta có thể sánh với những thiếu niên xuất sắc trong Đông cung của ngươi không?” Trong bụng rất không vui, tiểu tử này cư nhiên lớn mật dám nhìn người của Long Diễn Diệu hắn.

Thụy Đình thái tử như chợt tỉnh, đỏ mặt lúng túng nói: “Hoàng thúc nói đùa.” Hắn thi lễ một cái sau đó trở về vị trí phía Đông, rồi lại nhịn không được, quay đầu nhìn Bích Lạc bằng ánh mắt si mê.

Long Diễn Diệu cúi đầu, lại thấy Bích Lạc đang mỉm cười nhìn thái tử. Hắn bắt lấy cằm Bích Lạc, xoay mặt y đối diện hắn, cả giận nói: “Ngươi nhìn loạn cái gì?”

“Không nhìn, không nhìn.” Bích Lạc cười khúc khích: “Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Ta là đang nhìn người phía sau thái tử —“

Long Diễn Diệu cau mày, vừa nãy tức giận cũng không kịp lưu ý, lúc này bình tĩnh lại, quả nhiên thấy bên cạnh Thụy Đình thái tử là một lam y nam tử, trường thân ngọc lập, phía sau đeo một thanh kiếm so với trường kiếm thông thường ngắn hơn phân nửa, kỳ lạ nhất chính là thân kiếm uốn lượn, phía đầu cong thành hình lưỡi câu.

“Kiếm kỳ lạ thật —“

Bích Lạc tùy ý lẩm bẩm, lam y nam tử kia dường như nghe thấy y nói, đôi mắt nhỏ dài khẽ đảo tựa như điện giật lạnh lẽo bắn thẳng sang phía y.

Đôi mắt thật sắc bén! Bích Lạc tâm vừa động, lại nghe Quân Vô Song phía sau nói: “Áo lam, loan kiếm (loan: cong, vòng), hắn là Phong Tế Tuyết, tân đương gia (chủ mới) của Nhạc Dương Phong Môn, ha ha, nghĩ không ra lại gặp ở đây.”

Quân Vô Song dương dương tự đắc, đối lam y nam tử bình luận một câu, Phong Tế Tuyết cũng hung hăng nhìn chằm chằm hắn, trong mắt hầu như có thể phóng ra hàng ngàn mũi tên, nhìn tư thế của hắn, nếu không phải e ngại xung quanh có vô số người, chỉ sợ đã một kiếm chém tới.

Bích Lạc chớp động ánh mắt, cảm thấy rất thú vị. Ngoài viên có tiếng người ồn ào, một đám vương tử lần lượt tiến tới, lại là một trận ân cần hỏi han. Loạn cả nửa ngày, hoàng đế rốt cuộc được một đám cung nhân tiền hô hậu ủng bước vào buổi tiệc, quần thần liền quỳ lạy hành lễ, tiếng xưng tụng ca đức nhiều đến mức có thể tiến thẳng lên trời, Bích Lạc nghe được liền cười không ngớt.

Qua ba tuần rượu, hoàng đế liền rời khỏi bữa tiệc, mời Long Diễn Diệu đi xem tiểu hoàng tử. Long Diễn Diệu sau khi căn dặn mọi người trong vương phủ đứng chờ trong vườn, liền theo hoàng đế quay về hậu cung.

Thấy hắn đã đi xa, Bích Lạc duỗi thẳng người một cái, quay đầu lại nói: “Họ Phong kia sao lại hung hăng nhìn ngươi như vậy? Ách? —“

Thân ảnh thủy ngân sắc khẽ nhoáng lên, đã không còn thấy tăm hơi, Bích Lạc mở lớn miệng, ngây người một lúc, đảo mắt nhìn về hướng thái tử, nhưng cả thái tử và Phong Tế Tuyết đều không còn bóng dáng.

Lắc đầu, y cũng rời khỏi bữa tiệc, hướng chỗ sâu trong hoa viên lửng thửng đi đến —

Lúc này đang là mùa đông, bên ngoài trăm hoa đã gần tan tác, trong vườn nhưng hãy còn vô số kỳ hoa dị thảo không biết tên đang nở rộ, một mảnh trời quang mây tạnh. Bích Lạc tiện tay ngắt một đóa, đột nhiên cười — thảo nào nhiều người truy cầu quyền thế như vậy, quả thực người bình thường cả một đời cũng không thể có được loại hưởng thụ này…

Ngón tay từng chút, từng chút một chà sát, cánh hoa tàn ngay tức khắc bị gió thổi bay lên, Bích Lạc giương đôi mắt lãnh đạm nhìn những đám mây bay nơi xa xa —

“Hoa nở chính là lúc đang đẹp nhất, ngươi tội gì phải nghiền nát nó?”

Tiếng cười trong trẻo, ung dung lọt vào tai, Bích Lạc chậm rãi xoay người, phía hòn non bộ bên cạnh, Thụy Đình thái tử đang mỉm cười nhìn y.

“Ra là thái tử điện hạ, Bích Lạc thất lễ.”

“Không cần đa lễ.” Ánh mắt Thụy Đình thái tử khẽ đảo qua cành hoa trên mặt đất, cười nói: “Ngươi hận hoàng thúc của ta, cũng không cần trút giận lên nó a —“

Trong ngực Bích Lạc bỗng dưng thắt lại, trừng mắt nhìn hắn đang mỉm cười, cuối cùng lại không nói gì.

Thụy Đình thái tử vươn tay khẽ chạm vào cành hoa sát bên người: “Ngươi không cần cảm thấy kỳ quái, hoàng thúc một lòng muốn diệt trừ ta cướp đế vị, đã là bí mật không thể nói mà người Đông cung và Mục Thành vương phủ đều hiểu, hắn có thể phái người giám thị nhất cử nhất động của ta, ta tự nhiên cũng sẽ an bài cơ sở ngầm trong vương phủ hắn…” Hắn giương mắt nhìn Bích Lạc, mỉm cười nói: “Ngươi ở sau lưng hoàng thúc ta thống hận như vậy, ngay cả ngoại nhân như ta đều thấy được, chỉ sợ cũng chỉ có hoàng thúc trong nhà còn chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ha ha ha.”

Tiếng cười sang sảng như búa tạ thẳng kích vào tim Bích Lạc, y bình tĩnh nhìn Thụy Đình thái tử, khí độ ung dung, ánh mắt cơ trí, nào còn có nửa phần si mê như khi còn ở bữa tiệc? Bích Lạc bỗng nhiên nở nụ cười —

“Đa tạ thái tử nhắc nhở, Bích Lạc sau này nhất định càng thêm cẩn thận.” Bích Lạc khẽ che đôi môi đỏ mọng: “Thái tử lúc nãy nhìn ta như vậy, thật khiến Bích Lạc lấy làm kinh hãi, hì hì.”

“Ha ha, nếu ta không làm ra bộ dạng si thái, sao khiến hoàng thúc tin ta yêu thích nam sắc đây?” Thụy Đình thái tử cười đến tựa như hồ ly giảo hoạt.

“Nghĩ không ra Long gia còn có người thông minh như ngươi, đúng là hiếm thấy.”

Thanh âm mềm nhẹ dễ nghe chặt đứt tiếng cười của Thụy Đình thái tử, Quân Vô Song chẳng biết đứng lặng bên cạnh từ thuở nào, nhẹ nhàng vỗ tay: “Hảo, hảo, như vậy mới thú vị.”

Nhìn thấy người bên cạnh Long Diễn Diệu, Thụy Đình thái tử sắc mặt khẽ biến, còn chưa kịp nói gì. Chỉ nghe tiếng gió vun vút bên tay áo, một thân lam ảnh đã xông về phía trước mặt Quân Vô Song.

“Quân Vô Song, ta hỏi lại một lần, ác tặc họ Đoạn hôm nay đang ở đâu? Phong Tế Tuyết đè thấp giọng, nghiến răng lộ ra hận ý.

“Giáo chủ của ta từ trước đến nay thần long kiến thủ bất kiến vĩ (rồng thấy đầu mà không thấy đuôi), hành tung của hắn, Vô Song cũng không biết, thứ lỗi không thể trả lời.” Quân Vô Song đạm nhạt cười, ánh mắt biến ảo: “Còn có, Phong Tế Tuyết, ta nể mặt lệnh đệ của ngươi, vài lần không cùng ngươi tính toán, nhưng nếu ngươi dám vũ nhục giáo chủ lần nữa, Vô Song cần phải đắc tội rồi —“

“Câm miệng!” Toàn thân Phong Tế Tuyết run nhẹ, hắn nắm chặt hai tay thành quyền: “Họ Đoạn kia bắt tứ đệ của ta, Phong Môn ta từ trên xuống dưới há có thể để yên? Ngươi chuyển lời cho hắn, nếu không giao tứ đệ ra, Nhạc Dương Phong Môn cùng ma giáo thề không đội trời chung!”

Im lặng nhìn bộ dạng tức giận sôi trào của Phong Tế Tuyết, Quân Vô Song nhẹ phất tay áo rời đi, thân ảnh thủy tinh sắc tựa sương khói lãnh đạm, tiếng cười ưu nhã đến mê người lại ung dung phiêu đãng trong gió: “Lệnh đệ của ngươi lọt vào mắt xanh của giáo chủ, là phúc của hắn, Phong chưởng môn cũng đừng cô phụ ý tốt của giáo chủ. A, ngươi nếu khăng khăng muốn cùng giáo ta đối nghịch, cứ đến tìm Quân Vô Song ta là được, ha ha.”

“Quân Vô Song! —“

Phong Tế Tuyết gầm lên giận dữ, vỗ lên hòn giả thạch, bụi đất cuốn lên khắp nơi, tòa giả sơn to như thế phút chốc bị san bằng.

“Khụ khụ —” Bích Lạc che miệng, bỗng nhiên ho không ngớt.

Phong Tế Tuyết một bụng oán khí không chỗ phát tiết, nhìn chằm chằm Bích Lạc, lạnh giọng nói: “Ngươi không phải người của Mục Thành vương phủ sao? Thế nào còn chưa cút?”

Bích Lạc thở hổn hển, bụi đất trên áo bị chấn động rớt xuống, mị nhiên (mị hoặc, đạm nhiên) cười: “Ngươi thực sự hận ma giáo sao? Thật tốt, ta bỗng nhiên có một biện pháp khiến ma giáo vạn kiếp bất phục, không biết ngươi có hứng thú hay không?”

“Chỉ bằng ngươi?” Phong Tế Tuyết đôi mắt nhỏ dài chợt lóe hàn quang, nửa tin nửa ngờ.

Bích Lạc bĩu môi, nhìn Thụy Đình thái tử thủy chung cười mà không nói, đôi mắt tựa làn thu ba lưu chuyển: “Một mình ta dĩ nhiên là không thể, bất quá nếu như thái tử điện hạ đồng ý tương trợ…”

“Nói đi.” Trong mắt Thụy Đình thái tử xẹt qua một tia sáng kỳ dị —
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện