Có một hôm, Lá Cây Nhỏ nằm sấp trên bàn vẽ cá, Yến Hồng sán lại nhìn lén, cảm thấy con rất sáng tạo, không học mà biết vẽ được một mỹ nhân ngư. Khụ, bởi vì mắt con cá này mọc thêm một hàng lông mi dài cong…

Yến Hồng khen: “Lá Cây Nhỏ vẽ cá, ánh mắt thật mê người nha! Giỏi quá…”

Không chờ nàng khen xong, Cái Làn Nhỏ từ bàn khác chạy qua hỏi: “Mê người là cái gì?”

Yến Hồng vừa tính há mồm giải thích, Áo Bông Nhỏ đã thong thả cứu bí: “Mê người là trên mắt mọc rất nhiều gai.”

“Gai?” Ống Thổi Nhỏ không hiểu.

Đông Phương Manh chỉ nghe một chữ “gai”, vội vàng chạy lại quan tâm: “Gai, chích đau lắm, đừng chơi!” Mở to mắt kiểm tra từng đứa một lượt, sợ chúng bị gai đâm.

Vừa vặn thập lục tới, nghe thế vội vàng hỏi: “Ai bị gai đâm?”

Mấy ngón tay béo đồng loạt chỉ vào mặt Áo Bông Nhỏ.

Yến Hồng đã nhịn hết nổi muốn cười rồi, nhưng thập lục lại kéo Áo Bông Nhỏ ra kiểm tra, miệng còn không ngừng lầu bầu: “Để bá mẫu xem gai ở đâu, mặt nữ nhi không thể bất cẩn, lỡ có sẹo thì làm sao?” Tìm nửa ngày, lông gai cũng không thấy, chỉ thấy Áo Bông Nhỏ mải chớp mắt, mấy lần muốn ngáp đều bị thập lục trấn áp.

Cái Làn Nhỏ bị cử chỉ của mẫu thân làm cho hoang mang, đi qua kéo váy thập lục nói to: “Mẹ, có gai là mê người.”

Thập lục hoàn toàn không hiểu nữ nhi nói gì, lơ ngơ: “Mê người với gai thì có liên quan gì nhau? Nữ nhi à, không thể chơi gai, bị đâm trúng không thú vị đâu blablablabla…”

Đông Phương Manh tỏ vẻ tán đồng nghe thập lục dạy con, Yến Hồng trốn sang bên cười sằng sặc.

Chỉ còn mấy đứa nhỏ vẫn chưa lý giải được quan hệ thần bí giữa gai và mê người.

*******************************

“Hai muội không thể thành thân!”

“Sao huynh biết?”

“Bởi vì các muội đều là nữ!”

Lúc Yến Hồng tìm thấy tụi nhỏ, chúng đang tranh cãi đỏ mặt tía tai, Cái Làn Nhỏ nhào thẳng vào lòng Yến Hồng gào to: “Wao, tam thẩm, Lá Cây Nhỏ ca ca xấu lắm, huynh ấy không cho con và tỷ tỷ Áo Bông Nhỏ thành thân!”

Yến Hồng phì cười: “Ngoan, đừng khóc nha. Cái đó, con và tỷ tỷ Áo Bông Nhỏ không thể thành thân được thật đó.”

Lá Cây Nhỏ đắc ý: “Thấy chưa! Nhị bá nói rồi, chỉ có nam với nữ mới thành thân được, hai nữ không thể thành thân! Bằng không không sinh được em bé!”

Yến Hồng >_<, nhị bá à, ngài có thể đừng dạy tụi nhỏ mấy cái thứ đó được không…

Cái Làn Nhỏ nghe xong càng tức: “Cha xấu quá, không nói cho con biết! Cái Làn Nhỏ không để ý cha nữa!”

“Rồi rồi, Cái Làn Nhỏ đừng giận, tam thẩm kể chuyện cho các con nghe được không? Kể làm sao em bé tới được, thế nào?” Yến Hồng dời sự chú ý của bọn nhỏ. Xem ra phải phổ cập cho chúng một chút, bằng không hai ba bữa lại tranh cãi vấn đề này, bụng nàng sắp hết hàng tích trữ lừa chúng rồi.

Kết quả Ống Thổi Nhỏ khinh bỉ: “Mỗi lần mẹ kể đều khác nhau.” Ấn theo cách nói của mẫu thân, phương pháp em bé đến với thế giới này thật là muôn hình vạn trạng.

Yến Hồng đen mặt: “Lần này mẹ nói thật đó!”

Lúc này bọn quỷ con mới ngồi thành hàng ngay ngắn, chờ Yến Hồng phổ cập kiến thức.

“Khụ, trong bụng mỗi mẫu thân đều có một hạt giống. Sau đó hạt giống từ từ lớn lên, phụ thân sợ chúng quá cô đơn nên cũng tặng một hạt giống cho mẫu thân, hai hạt giống gặp nhau đặc biệt cao hứng, thế là quyết định chung sống. Chúng bắt đầu tìm một cái nhà ấm áp, tìm tìm, cuối cùng tìm được một chỗ rất thích hợp trong bụng mẫu thân, làm nhà mới của chúng.

Chúng ở nhà mới vui vẻ lớn lên, từ từ lớn lên, hợp thành một thể, biến thành một em bé có mắt có miệng có tay có chân. Mỗi ngày em bé đều hút rất nhiều chất dinh dưỡng trên người mẫu thân, cha cũng đặc biệt quan tâm em bé này, mỗi ngày đều cùng mẫu thân nói chuyện với nó, sờ nó, kể chuyện cho nó nghe, hát cho nó nghe.

Cứ thế, em bé trải qua cuộc sống hạnh phúc trong bụng mẫu thân mười tháng, nhưng lúc này em bé đã lớn lắm rồi, nhà cũ bây giờ quá nhỏ, sắp ở không nổi nữa rồi. Cho nên nó quyết định rời khỏi chỗ này, tìm một chỗ càng rộng lớn càng đẹp hơn. Vì thế nó cố gắng cố gắng, đi đi, trải qua rất nhiều gian nan, rốt cuộc cũng đến nơi này của chúng ta, biến thành một bảo bảo đáng yêu như các con, cùng cha và mẫu thân sinh sống.”

Ống Thổi Nhỏ nghiêm túc nói: “Cho nên, em bé vẫn là hạt giống biến thành!”

Yến Hồng cười xoa mặt nó: “Đúng thế, có điều các con đến bên cạnh cha mẹ rất vất vả, cho nên các con đều là bảo bối cha mẹ yêu quý nhất!”

Cái Làn Nhỏ hoan hô: “Thì ra Cái Làn Nhỏ là do hạt giống thông minh như thế biến thành, giỏi quá!”

Áo Bông Nhỏ tiếp tục thong dong: “Vậy con muốn thành thân với ca ca!”

Yến Hồng >_<, nữ nhi con nghĩ cái gì thế! “Vì sao muốn thành thân với ca ca?”

“Ca ca là nam con là nữ, có thể sinh em bé rồi.”

Cái Làn Nhỏ lập tức tiếp lời: “Vậy con cũng muốn thành thân với ca ca, sinh em bé!”

Ống Thổi Nhỏ đen mặt: “Có thể không cần không…” Kỳ thật nó muốn thành thân với mẹ hơn, như vậy mỗi ngày đều được nghe kể chuyện không hết = =

“Khụ, ca ca và muội muội sao thành thân với nhau được!” Yến Hồng vội vàng xoay chiều gió bất chính.

“Vì sao? Cha và mẹ cũng thành thân thôi…” Lá Cây Nhỏ phản bác.

Yến Hồng đổ mồ hôi: “Bởi vì chúng ta là người một nhà mà. Người một nhà không thể thành thân! Trước khi cha mẹ thành thân không phải người một nhà, sau khi thành thân mới là người một nhà đó.”

Bọn nhóc con bỗng nhiên tỉnh ngộ, thế là thất tình tập thể…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện