Lại một hôm, Yến Hồng ngoáy tai cho Đông Phương Manh. Đông Phương Manh được ngoáy rất thoải mái, mắt híp lại, vẻ mặt rất hưởng thụ. Lá Cây Nhỏ bò một bên cũng ầm ỹ đòi hưởng đãi ngộ ngang hàng, Yến Hồng nói với nó: “Ngoan, Lá Cây Nhỏ còn bé quá, ngoáy tai sẽ khó chịu.”

Lá Cây Nhỏ chu miệng: “Mẹ thiên vị, chỉ thích cha, không thích Lá Cây Nhỏ.” Nói rồi chạy mất.

Yến Hồng bó tay, thấy Đông Phương Manh cười như mèo vừa trộm cá, không nhịn được gãi mũi hắn: “Coi coi, con chàng y chang chàng vậy, là cái bịch dấm!”

Đông Phương Manh chỉ cười không nói. Ở chung lâu như vậy, hắn đã sớm biết phân biệt tình cảm trong lời nói của Yến Hồng.

Không tới một lát, Lá Cây Nhỏ lại siết nắm tay khóc lớn chạy vào: “Mẹ, cha, oa, Lá Cây Nhỏ sinh bệnh rồi, oa… Lá Cây Nhỏ không muốn chết…”

Yến Hồng hoảng vía, mới nãy giờ, chuyện gì đây?! Vội vàng đẩy Đông Phương Manh dậy, quay sang bồng con lên dỗ: “Lá Cây Nhỏ làm sao vậy, nói cho mẹ, có mẹ đây này, Lá Cây Nhỏ sẽ không sao.”

Lá Cây Nhỏ vừa khóc vừa xòe tay ra. Yến Hồng cúi đầu nhìn, một thứ gì đó đen thùi lùi, nhỏ xíu, nhỏ không tới nửa cái móng út của Lá Cây Nhỏ.

“Cái gì vậy?” Đông Phương Manh nghiêm nghị hỏi.

Lá Cây Nhỏ vừa nức nở vừa nói: “Lá Cây Nhỏ ngoáy, ngoáy lỗ tai, từ lỗ tai rớt, rớt ra đó, hu oa…”

Yến Hồng dở khóc dở cười: “Rồi rồi, không sao, cái này chỉ là đồ dơ trong tai con thôi. Buổi sáng Lá Cây Nhỏ dậy, có lúc sẽ có ghèn mắt đúng không? Cái này cũng giống ghèn mắt đó, rớt thì rớt, Lá Cây Nhỏ không sinh bệnh.”

Lá Cây Nhỏ lập tức nín khóc, do dự: “Thật à?”

Yến Hồng gật đầu thật mạnh. Đông Phương Manh còn đang nghiên cứu xem vì sao cứt ráy của con màu đen mà của hắn thì màu trắng.

Lại nghe Lá Cây Nhỏ kinh ngạc than: “Thế lỗ tai cha ngoáy ra nhiều quá chừng rồi…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện