Lộc cộc! Lộc cộc! Tiếng bước chân dồn dập, Trương Lâm Hà bộ dáng vội vàng đẩy cửa bước vào phòng nghị sự. Đây là một căn phòng không quá lớn, bày biện có phần đơn giản nhưng bên trong cửa hàng trăm sự lớn nhỏ đều là ở chỗ này bàn bạc, địa vị quan trọng.
Lý Phù ngồi trên ghế chủ tọa, thấy tu tiên giả trong cửa hàng đã tụ tập đầy đủ thì mặt mày nặng nề đứng dậy: " Thương minh lần này xảy ra chuyện lớn, chúng ta không thoát khỏi liên quan. Cụ thể đều được ghi trong tấm truyền tin phù này!"
Nói rồi hắn phất tay ném ra một tấm phù lục hình dạng như mũi kiếm, chính là Truyền Tin Phù. Đây là một loại đặc biệt cấp ba phù lục, không thể công phòng mà chỉ có thể dùng để truyền đi tin tức, ưu dị duy nhất chính là gần như không thể làm giả.
Trương Lâm Hà vốn đang nghỉ ngơi đột nhiên bị gấp rút triệu tập, trong đầu hồ đồ, thấy vậy vội đứng dậy bắt lấy truyền âm phù, thần thức chìm vào xem xét. Vương Minh Đàn từ lâu đã đọc nội dung trong tấm truyền âm phù, không đứng dậy mà chỉ âm trầm ngồi đó.
" Không thể nào!" Trương Lâm Hà thất thanh kêu một tiếng, biểu cảm không thể tin. Bên trong truyền tin phù chỉ ngắn gọn ghi chép mấy dòng chữ nhưng nội dung quá mức khinh người, tới nỗi đã ngoài thất tuần như Trương Lâm Hà cũng phải thất thố.
Bên trong truyền tin phù nguyên văn ghi chép: Ngày mười lăm tháng mười, Minh Chính Hòa dẫn theo mười sáu tên thương minh người vận chuyển một chuyến hàng giá trị rất lớn tới Minh Nguyệt Hồ. Trên đường rơi vào tập kích, tổn thất mười vị luyện khí trung kỳ tu tiên giả, ba vị luyện khí hậu kỳ, một vị luyện khí đỉnh phong, toàn bộ hàng hóa bị tặc nhân cướp đi.
Phòng nghị sự im phăng phắc, ba người mặt mày nặng nề.
Lý Phù thấy đối diện im ắng, trầm giọng nói: " Chuyến hàng lần này chính là để phục vụ sắp tới Minh Nguyệt Hội, giá trị hơn năm trăm cân linh sa, đây chính là tương đương hơn một năm lợi nhuận của cửa hàng. Cũng bởi vì lần này hàng hóa giá trị cực cao, thương minh phái đi lực lượng hộ tống vô cùng mạnh mẽ, thậm chí một trong ba vị luyện khí đỉnh phong cũng điều động. Không ngờ đi một chuyến lại hàng mất người vong, thương minh thành lập gần trăm năm qua chưa lần nào tổn thất nặng nề như lần này."
" Chấp Pháp Đường rất nhanh sẽ phái người tới, chúng ta thân là người chịu trách nhiệm tại Minh Nguyệt Hồ ắt không tránh được trách nhiệm. Các ngươi có ý kiến gì hay không? Thời gian gần đây có đám người nào khả nghi xuất hiện? Tu tiên giới có tin tức gì bất thường? Bất cứ dấu hiệu nào khác lạ đều không thể bỏ qua!" Lý Phù nhìn hai người từ từ nói, hắn thường ngày đóng cửa luyện công, đối với động tĩnh bên ngoài chỉ có thể thông qua cấp dưới quan sát.
Lần này thương minh tổn thất thật sự quá lớn, nếu như hơn năm trăm cân linh sa chính là tổn thất thảm trọng thì hơn mười vị luyện khí trung hậu kỳ cùng một vị luyện khí đỉnh phong tử trận chính là thương gân động cốt, tổn thương cái căn bản. Có thể tưởng tượng được lần này toàn bộ trên dưới thương minh sẽ chấn động tới mức nào.
Trương Lâm Hà nghĩ ngợi một chút: " Sa Hải xưa nay chưa từng yên bình, sa tặc hoạt động nhiều vô số kể. Tuy nhiên mấy ngày trước ta nghe nói Lưu Sa Phái hàng hóa bị cướp......"
Phòng nghị sự một mạch sáng đèn tới tối, ba người bên trong vắt óc suy nghĩ nhưng không có đối sách nào tốt cuối cùng chỉ có thể tối tăm mặt mày trở về phòng.
Không ngờ ba người vừa bước ra khỏi cửa thì bỗng nhiên biến sắc, trước sau ngẩng đầy nhìn lên trần nhà. Bọn hắn đều cảm nhận được một cỗ pháp lực ba động cực kỳ cường đại không hề che dấu, áp lực vô hình làm cho dù là tu vi cao nhất Lý Phù cũng tâm thần nặng nề.
" Chấp Pháp Đường tới! Người đâu mau ra tiếp đón!"
Giọng nói như sấm nổ vang khắp kim thuyền, Lý Phù dù đứng cách xa mấy tầng tường dày vẫn có cảm giác lỗ tai như bị kim châm, tâm thần hốt hoảng, hiển nhiên người lên tiếng đã vận dụng một môn đặc thù âm ba thần thông nào đó.
" Đi thôi!" Tâm thần hốt hoảng chớp mắt biến mất không còn tăm hơi, Lý Phù thấp giọng hô một tiếng rồi lao nhanh ra ngoài. Hai người còn lại hơi chậm một chút mới phản ứng kịp, hấp tấp đuổi sát.
Lao qua lối ra, trăng mát gió nghẹ, trước mắt bỗng nhiên sáng tỏ. Lý Phù đột ngột dừng phắt lại thân hình, mãnh liệt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cảnh tượng đập vào mắt làm cho con ngươi hắn hơi co lại.
Chỉ thấy bầu trời đen nhánh, men theo ánh trăng mờ đυ.c có thể nhìn thấy đường nét của một con quái điểu. Quái điểu hình thể cực kỳ khổng lồ, sải cánh lớn như căn phòng, đặc biệt nhất chính là phần cổ nó có hai cái đầu lâu, từ yêu khí dật tán ra ngoài có thể thấy đây là một con cấp ba yêu thú.
Lý Phù đầu não như muốn nổ tung, làm sao trung tâm Minh Nguyệt Hồ có thể có yêu thú tập kích được?
" Không đúng! Là linh phú!" Chuyện tới quá đột nhiên, Lý Phù trải qua ban đầu hốt hoảng rất nhanh phản ứng kịp. Cấp ba yêu thú bỗng nhiên xuất hiện tại Minh Nguyệt Hồ, chỉ có một khả năng chính là yêu thú đã bị người thuần hóa.
Quả nhiên không sai, từ trên lưng quái điểu truyền xuống tiếng nói văng vẳng: " Ngươi chính là Lý Phù!"
Tiếp đó song đầu điểu hai cánh vỗ mạnh, thân hình hơi hạ xuống, từ bên trên nhảy xuống sáu người, dẫn đầu là một nữ nhân mặc áo đạo sĩ, tóc dài búi cao.
Nữ đạo nhân vững vàng rơi xuống mặt thuyền, nhìn Lý Phù cao giọng: " Ta hỏi có phải là ngươi hay không?"
" Chính là tại hạ!" Lý Phù mặt không biến sắc, không nhanh không chậm đáp. Đối phương cũng không làm bất cứ cái gì ẩn nấp, nữ đạo nhân chính là một vị luyện khí đỉnh phong cao thủ. Dù đã có chút suy đoán đối với nữ đạo nhân đám người thân phận nhưng hắn không thể không thận trọng.
Ngay lúc này từ bên trong khoang thuyền lao nhanh ra hai người, chính là Vương Minh Đàn cùng Trương Lâm Hà, bọn hắn vốn bị tiếng hét trấn trụ cho nên rơi lại phía sau Lý Phù một khoảng cách.
Không ngờ vừa nhìn thấy quái điểu cùng nữ đạo nhân, họ Trương cùng họ Vương đồng thời biến sắc, rầm rầm quỳ xuống: " Thuộc hạ bái kiến Chấp Pháp trưởng lão!"
Chấp pháp trưởng lão? Lý Phù trong lòng thầm nói quả nhiên, đầu hơi cúi xuống.
Kim Trúc Thương Minh có một bộ phận gọi là Chấp Pháp Đường, đây chính là nơi tập trung phần lớn chiến lực của thương minh, thường ngày lo chuyện kỷ cương cùng bảo vệ thương minh, địa vị siêu phàm. Nên biết tu tiên giới xưa nay chưa từng yên ổn, muốn làm ăn buôn bán trước nhất cần chính là phải có thực lực tự vệ, Chấp Pháp Đường chính là trụ cột chống lên toàn bộ thương minh khổng lồ.
Mà đứng đầu Chấp Pháp Đường chính là chấp pháp trưởng lão, người này địa vị chỉ đứng sau Kim Trúc Chân Nhân, không rõ tên thật cho nên người khác đều kính cẩn gọi bốn chữ Chấp Pháp Trưởng Lão.
Tin đồn về vị chấp pháp trưởng lão này rất nhiều, hơn nữa đa phần đều là không tốt, Lý Phù hôm nay mới có cơ hội diện kiến người thật.
Nữ đạo nhân không quay đầu nhìn hai người vừa tới, cao cao tại thượng lạnh giọng hét vang: " Lý Phù! Nay bổn tọa đích thân tới đây, ngươi còn không mau quỳ xuống nhận tội."
Lý Phù nghe tới đây thì trong lòng tức giận nhưng bề ngoài như thường, hơi nâng đầu nhìn vị Chấp Pháp Trưởng Lão rời từ trên trời xuống. Nàng ta tóc dài búi gọn sau đầu, thân mặc một bộ xanh lam đạo bạo đã cũ, ngũ quan sắc xảo, hai mắt lạnh lẽo, tuổi nhìn qua hẳn chỉ vừa ba mươi.
Tuy nhiên Lý Phù vừa liếc mắt liền nhìn ra khóe mắt nàng ta có mấy nếp nhăn rất mỏng, hiển nhiên tuổi thật không như vẻ bề ngoài, nói không chừng so với Trương Lâm Hà còn lớn tuổi hơn!
Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.
Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...
Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc:
Lý Phù ngồi trên ghế chủ tọa, thấy tu tiên giả trong cửa hàng đã tụ tập đầy đủ thì mặt mày nặng nề đứng dậy: " Thương minh lần này xảy ra chuyện lớn, chúng ta không thoát khỏi liên quan. Cụ thể đều được ghi trong tấm truyền tin phù này!"
Nói rồi hắn phất tay ném ra một tấm phù lục hình dạng như mũi kiếm, chính là Truyền Tin Phù. Đây là một loại đặc biệt cấp ba phù lục, không thể công phòng mà chỉ có thể dùng để truyền đi tin tức, ưu dị duy nhất chính là gần như không thể làm giả.
Trương Lâm Hà vốn đang nghỉ ngơi đột nhiên bị gấp rút triệu tập, trong đầu hồ đồ, thấy vậy vội đứng dậy bắt lấy truyền âm phù, thần thức chìm vào xem xét. Vương Minh Đàn từ lâu đã đọc nội dung trong tấm truyền âm phù, không đứng dậy mà chỉ âm trầm ngồi đó.
" Không thể nào!" Trương Lâm Hà thất thanh kêu một tiếng, biểu cảm không thể tin. Bên trong truyền tin phù chỉ ngắn gọn ghi chép mấy dòng chữ nhưng nội dung quá mức khinh người, tới nỗi đã ngoài thất tuần như Trương Lâm Hà cũng phải thất thố.
Bên trong truyền tin phù nguyên văn ghi chép: Ngày mười lăm tháng mười, Minh Chính Hòa dẫn theo mười sáu tên thương minh người vận chuyển một chuyến hàng giá trị rất lớn tới Minh Nguyệt Hồ. Trên đường rơi vào tập kích, tổn thất mười vị luyện khí trung kỳ tu tiên giả, ba vị luyện khí hậu kỳ, một vị luyện khí đỉnh phong, toàn bộ hàng hóa bị tặc nhân cướp đi.
Phòng nghị sự im phăng phắc, ba người mặt mày nặng nề.
Lý Phù thấy đối diện im ắng, trầm giọng nói: " Chuyến hàng lần này chính là để phục vụ sắp tới Minh Nguyệt Hội, giá trị hơn năm trăm cân linh sa, đây chính là tương đương hơn một năm lợi nhuận của cửa hàng. Cũng bởi vì lần này hàng hóa giá trị cực cao, thương minh phái đi lực lượng hộ tống vô cùng mạnh mẽ, thậm chí một trong ba vị luyện khí đỉnh phong cũng điều động. Không ngờ đi một chuyến lại hàng mất người vong, thương minh thành lập gần trăm năm qua chưa lần nào tổn thất nặng nề như lần này."
" Chấp Pháp Đường rất nhanh sẽ phái người tới, chúng ta thân là người chịu trách nhiệm tại Minh Nguyệt Hồ ắt không tránh được trách nhiệm. Các ngươi có ý kiến gì hay không? Thời gian gần đây có đám người nào khả nghi xuất hiện? Tu tiên giới có tin tức gì bất thường? Bất cứ dấu hiệu nào khác lạ đều không thể bỏ qua!" Lý Phù nhìn hai người từ từ nói, hắn thường ngày đóng cửa luyện công, đối với động tĩnh bên ngoài chỉ có thể thông qua cấp dưới quan sát.
Lần này thương minh tổn thất thật sự quá lớn, nếu như hơn năm trăm cân linh sa chính là tổn thất thảm trọng thì hơn mười vị luyện khí trung hậu kỳ cùng một vị luyện khí đỉnh phong tử trận chính là thương gân động cốt, tổn thương cái căn bản. Có thể tưởng tượng được lần này toàn bộ trên dưới thương minh sẽ chấn động tới mức nào.
Trương Lâm Hà nghĩ ngợi một chút: " Sa Hải xưa nay chưa từng yên bình, sa tặc hoạt động nhiều vô số kể. Tuy nhiên mấy ngày trước ta nghe nói Lưu Sa Phái hàng hóa bị cướp......"
Phòng nghị sự một mạch sáng đèn tới tối, ba người bên trong vắt óc suy nghĩ nhưng không có đối sách nào tốt cuối cùng chỉ có thể tối tăm mặt mày trở về phòng.
Không ngờ ba người vừa bước ra khỏi cửa thì bỗng nhiên biến sắc, trước sau ngẩng đầy nhìn lên trần nhà. Bọn hắn đều cảm nhận được một cỗ pháp lực ba động cực kỳ cường đại không hề che dấu, áp lực vô hình làm cho dù là tu vi cao nhất Lý Phù cũng tâm thần nặng nề.
" Chấp Pháp Đường tới! Người đâu mau ra tiếp đón!"
Giọng nói như sấm nổ vang khắp kim thuyền, Lý Phù dù đứng cách xa mấy tầng tường dày vẫn có cảm giác lỗ tai như bị kim châm, tâm thần hốt hoảng, hiển nhiên người lên tiếng đã vận dụng một môn đặc thù âm ba thần thông nào đó.
" Đi thôi!" Tâm thần hốt hoảng chớp mắt biến mất không còn tăm hơi, Lý Phù thấp giọng hô một tiếng rồi lao nhanh ra ngoài. Hai người còn lại hơi chậm một chút mới phản ứng kịp, hấp tấp đuổi sát.
Lao qua lối ra, trăng mát gió nghẹ, trước mắt bỗng nhiên sáng tỏ. Lý Phù đột ngột dừng phắt lại thân hình, mãnh liệt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cảnh tượng đập vào mắt làm cho con ngươi hắn hơi co lại.
Chỉ thấy bầu trời đen nhánh, men theo ánh trăng mờ đυ.c có thể nhìn thấy đường nét của một con quái điểu. Quái điểu hình thể cực kỳ khổng lồ, sải cánh lớn như căn phòng, đặc biệt nhất chính là phần cổ nó có hai cái đầu lâu, từ yêu khí dật tán ra ngoài có thể thấy đây là một con cấp ba yêu thú.
Lý Phù đầu não như muốn nổ tung, làm sao trung tâm Minh Nguyệt Hồ có thể có yêu thú tập kích được?
" Không đúng! Là linh phú!" Chuyện tới quá đột nhiên, Lý Phù trải qua ban đầu hốt hoảng rất nhanh phản ứng kịp. Cấp ba yêu thú bỗng nhiên xuất hiện tại Minh Nguyệt Hồ, chỉ có một khả năng chính là yêu thú đã bị người thuần hóa.
Quả nhiên không sai, từ trên lưng quái điểu truyền xuống tiếng nói văng vẳng: " Ngươi chính là Lý Phù!"
Tiếp đó song đầu điểu hai cánh vỗ mạnh, thân hình hơi hạ xuống, từ bên trên nhảy xuống sáu người, dẫn đầu là một nữ nhân mặc áo đạo sĩ, tóc dài búi cao.
Nữ đạo nhân vững vàng rơi xuống mặt thuyền, nhìn Lý Phù cao giọng: " Ta hỏi có phải là ngươi hay không?"
" Chính là tại hạ!" Lý Phù mặt không biến sắc, không nhanh không chậm đáp. Đối phương cũng không làm bất cứ cái gì ẩn nấp, nữ đạo nhân chính là một vị luyện khí đỉnh phong cao thủ. Dù đã có chút suy đoán đối với nữ đạo nhân đám người thân phận nhưng hắn không thể không thận trọng.
Ngay lúc này từ bên trong khoang thuyền lao nhanh ra hai người, chính là Vương Minh Đàn cùng Trương Lâm Hà, bọn hắn vốn bị tiếng hét trấn trụ cho nên rơi lại phía sau Lý Phù một khoảng cách.
Không ngờ vừa nhìn thấy quái điểu cùng nữ đạo nhân, họ Trương cùng họ Vương đồng thời biến sắc, rầm rầm quỳ xuống: " Thuộc hạ bái kiến Chấp Pháp trưởng lão!"
Chấp pháp trưởng lão? Lý Phù trong lòng thầm nói quả nhiên, đầu hơi cúi xuống.
Kim Trúc Thương Minh có một bộ phận gọi là Chấp Pháp Đường, đây chính là nơi tập trung phần lớn chiến lực của thương minh, thường ngày lo chuyện kỷ cương cùng bảo vệ thương minh, địa vị siêu phàm. Nên biết tu tiên giới xưa nay chưa từng yên ổn, muốn làm ăn buôn bán trước nhất cần chính là phải có thực lực tự vệ, Chấp Pháp Đường chính là trụ cột chống lên toàn bộ thương minh khổng lồ.
Mà đứng đầu Chấp Pháp Đường chính là chấp pháp trưởng lão, người này địa vị chỉ đứng sau Kim Trúc Chân Nhân, không rõ tên thật cho nên người khác đều kính cẩn gọi bốn chữ Chấp Pháp Trưởng Lão.
Tin đồn về vị chấp pháp trưởng lão này rất nhiều, hơn nữa đa phần đều là không tốt, Lý Phù hôm nay mới có cơ hội diện kiến người thật.
Nữ đạo nhân không quay đầu nhìn hai người vừa tới, cao cao tại thượng lạnh giọng hét vang: " Lý Phù! Nay bổn tọa đích thân tới đây, ngươi còn không mau quỳ xuống nhận tội."
Lý Phù nghe tới đây thì trong lòng tức giận nhưng bề ngoài như thường, hơi nâng đầu nhìn vị Chấp Pháp Trưởng Lão rời từ trên trời xuống. Nàng ta tóc dài búi gọn sau đầu, thân mặc một bộ xanh lam đạo bạo đã cũ, ngũ quan sắc xảo, hai mắt lạnh lẽo, tuổi nhìn qua hẳn chỉ vừa ba mươi.
Tuy nhiên Lý Phù vừa liếc mắt liền nhìn ra khóe mắt nàng ta có mấy nếp nhăn rất mỏng, hiển nhiên tuổi thật không như vẻ bề ngoài, nói không chừng so với Trương Lâm Hà còn lớn tuổi hơn!
Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.
Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...
Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc:
Danh sách chương