Sau khi trở về công ty, Kỳ Thanh phân phó trợ lý Hoa thông báo các giám đốc mở họp. Hôm nay, công ty thuận ký kết hợp tác với Lục Thị, kế tiếp sẽ có rất nhiều công việc chờ các cô xử lý.
Cuộc họp lần này, không có thời gian cho các giám đốc lên tiếng thảo luận. Kỳ Thanh ngồi vào vị trí chủ trì, sắp xếp nhiệm vụ cho từng bộ phận.
Tương lai của Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật sáng lạn bằng phẳng.
"Hôm nay, họp đến đây thôi. Tan họp." Nói xong tan họp, Kỳ Thanh đứng dậy rời khỏi phòng họp, bước chân vội vàng, để lại trong phòng họp những người còn đắm chìm trong kích động.
Giám đốc hành chính vui mừng hết sức mà giữ chặt Hoa Cẩm Nghiên "Trợ lý Hoa, đêm nay chúng ta có mở tiệc chúc mừng không a?"
Kỳ tổng sắp xếp xong công việc liền đi, tám phần là quên tiệc chúc mừng rồi, lời này của giám đốc hành chính, là nhắc nhở trợ lý Hoa đi hỏi Kỳ tổng một tiếng.
"Tôi đi hỏi Kỳ tổng." Trợ lý Hoa đi đến văn phòng tổng tài, Kỳ tổng đang ở trong sửa sang lại đồ vật trên bàn, thoạt nhìn là sắp rời khỏi công ty.
Kỳ Thanh ngẩng đầu nhìn cô nàng một cái "Có việc gì?"
Từ tập đoàn Lục Thị trở về, nụ cười trên mặt của trợ lý Hoa vẫn chưa tắt "Ân, giám đốc Chung hỏi em, đêm nay có tổ chức tiệc mừng không?"
Trợ lý Hoa nói ra thì Kỳ Thanh mới nhớ, hợp tác thành công phải mở tiệc ăn mừng rồi "Em sắp xếp đi, nhân viên công ty trên dưới đều tham gia, tôi có việc, không đi được."
"A? Kỳ tổng chị không đi sao?" Trợ lý Hoa vẻ mặt mất mát, chuyện cao hứng như vậy, sao Kỳ tổng lại không đi.
Kỳ Thanh gật đầu "Ân, đêm nay tôi có chuyện quan trọng, một lát nữa đi rồi, em đi đặt chỗ đi, để cho mọi người chơi cao hứng một chút."
Chuyện quan trọng trong miệng Kỳ tổng, không cần đoán cũng biết là có quan hệ với Lục tổng.
"Được." Nhân lệnh,trợ lý Hoa sải bước ra khỏi văn phòng, thông báo cho mọi người tin tức này.
Các giám đốc vẫn còn ở trong phòng họp, trợ lý Hoa đứng ở cửa nói cho mọi người đêm nay sẽ có tiệc ăn mừng. Trong phòng họp mọi người liền hoan hô cười thật vui, đã bao lâu rồi không vui như vậy.
Trợ lý Hoa giơ tay bảo mọi người yên lặng chút, nói tiếp "Kỳ tổng không tham gia."
Lão bản không tham gia, mọi người chơi không cần kiêng nể gì.
Lúc chuẩn bị rời công ty, Kỳ Thanh đã nhắn cho Lục Uyển Đình, nói cho Lục Uyển Đình không cần đến đón mình, cô sẽ ở nhà của cô chờ Lục Uyển Đình.
Lúc Lục Uyển Đình nhận được tin nhắn, cô vẫn còn đang xem văn kiện, cô nhìn đồng hồ, mới có 3h57, Kỳ Thanh sớm vậy đã về nhà, là đi chuẩn bị sao? Nghĩ đến bộ dáng bất an của Kỳ Thanh, Lục Uyển Đình cong môi lên cười, làm cho cô sinh ra một loại ý định chưa bao giờ nghĩ đến, là muốn bảo hộ Kỳ Thanh.
Hôm nay, cô còn ba phần văn kiện quan trọng cần xử lý tɦẩʍ ɖυyệt, Lục Uyển Đình gấp không chờ nổi, muốn về nhà, cô áp xúc động muốn chạy về nhà xuống, nỗ lực đem lực chú ý của mình dời lại vào công việc, tranh thủ thời gian làm xong công việc hôm nay.
Lúc cô đang bận rộn thì Lục Vân Tạ về sớm.
Lục Vân Tạ lần đầu tiên đến nhà Kỳ Thanh, Kỳ Thanh đã gửi địa chỉ cho cô, một đường hướng dẫn đến nhà Kỳ Thanh.
Tới cửa rồi mới phát hiện, chỗ này trước đây cô đã từng đến.
Bảo an lại cản cô lần nữa.
Lục Vân Tạ hạ cửa xe xuống, làm trò trước mặt bảo an mặc bộ đồ màu đen kia, gọi cho Kỳ Thanh, còn mở loa: "Kỳ Thanh, bảo an khu nhà chị không cho tôi đi vào."
Loa phát đem giọng nói của Kỳ Thanh đến tai bảo an, Kỳ Thanh trong điện thoại nói: "Em chờ một lát, tôi gọi cho bảo an, bảo bọn họ cho em vào."
"Không cần." Lục Vân Tạ khoe khoang nhướng mày "Bảo an đã nghe được."
Cúp điện thoại, tay Lục Vân Tạ đặt lên cửa sổ xe, tỏ thái độ đắc chí, vén tóc: "Còn không nâng thanh chắn lên?"
Lần trước cô theo dõi chị cô, chính là bị cái người bảo an này chặn lại.
Bảo an cạn lời mà nâng thanh chắn lên.
"Nhớ rõ diện mạo của tôi, về sau tôi tới thì đừng chặn lại." Lục Vân Tạ đem xe đi vào tiểu khu, bảo an vẫn luôn nhìn theo xe cô, mới sực nhớ, người phụ này lần trước đã tới một lần.
Gặp được một lần, cô nàng lái chính là chiếc xe màu đen kia, bị hắn ngăn lại ở bên ngoài tiểu khu.
Bảo an khó hiểu, vì sao lần trước bị chặn lại, cô nàng không gọi cho Kỳ tiểu thư?
"Chỗ này là nhà của chị?" Lục Vân Tạ đứng ở cửa quan sát đánh giá nhà Kỳ Thanh, mới từ từ mà đổi giày "Nhìn có vẻ nhỏ a."
Kỳ Thanh nhìn cô nàng một cái, không muốn cùng cô em chồng chua ngoa này tranh luận.
"Này, ánh mắt của chị là sao hả, tìm tôi đến đây hỗ trợ còn nhìn tôi như vậy?" Lục Vân Ta rất tự nhiên xem đây như nhà của mình, không cần Kỳ Thanh tiếp đón, thoải mái ngồi lên sofa,
Nghĩ đến tối nay còn phải gặp Lục ba và Lục mẹ, Kỳ Thanh không thể không cúi đầu nhịn cô em chồng này, cô đưa cho Lục Vân Tạ một ly trà, rồi ngồi xuống ghế sofa đối diện, vẻ mặt lấy lòng, "Mời uống trà."
"Như vậy còn được." Lục Vân Tạ bưng ly trà lên ngửi ngửi "Trà này không tồi." Ngước mắt nhìn Kỳ Thanh. "Được, tôi thấy được thành ý của chị rồi, tôi nói cho chị nghe nè."
Kỳ Thanh đoan chính ngồi, chuẩn bị chăm chú lắng nghe, thì điện thoại Lục Vân Tạ vang lên.
Vừa thấy người gọi đến là chị gái thần thánh, Lục Vân Tạ nhanh tay buông chén trà nghe điện thoại.
Điện thoại kết nối với đầu dây bên kia, giọng nói lạnh lùng của Lục Uyển Đình truyền tới "Em đến nhà Kỳ Thanh?"
Sao lại tâm linh tương thông vậy, cô vừa đến nhà Kỳ Thanh, ngồi chưa nóng cái mông, chị cô sao lại biết nhanh vậy!
Lục Vân Tạ che microphone lại, đem điện thoại đẩy ra xa, nhỏ giọng hỏi Kỳ Thanh "Chị nói cho chị tôi là tôi tới đây?"
Kỳ Thanh lắc đầu.
"Chị xác định sao?" Lục Vân Tạ không yên tâm, hỏi lại.
Kỳ Thanh đáp lại cô một ánh mắt xác định.
Lục Vân Tạ đem điện thoại trở lại bên tai "Không có a, em không có đi đến nhà Kỳ Thanh, chị sao lại hỏi em như vậy?"
Điện thoại bên kia trầm mặc, Lục Vân Tạ cảm giác áp lực, tâm nói dối có bao giờ yên ổn được mà đặc biệt là nói dối chị cô "Chị, không có việc gì em cúp điện thoại nha."
"Vân Tạ." Lục Uyển Định nhẹ gõ gõ ngón tay lên bàn, đánh một quyền ngay tim Lục Vân Tạ "Em có phải thích Kỳ Thanh hay không?"
Lục Vân Tạ hoàn toàn luống cuống "Chị, em không có, em không có thích Kỳ Thanh."
"Vậy tại sao em đến nhà em ấy còn không thừa nhận?" Lục Uyển Đình khép văn kiện để qua một bên, không muốn xem nữa.
Lục Vân Tạ nhanh chóng đem mọi chuyện mà nói rõ ràng "Chị dâu muốn biết sở thích của ba mẹ, chị không chịu nói cho chị ấy, cho nên chị ấy lén tìm em để hỏi."
Kỳ Thanh đỡ trán, tìm Lục Vân Tạ hỗ trợ quả nhiên là một lựa chọn sai lầm.
Điện thoại bên kia lại trầm mặc.
"Chị, em mới đến nhà chị dâu, trà còn chưa kịp uống một ngụm nào, chị liền gọi điện thoại lại đây, em cái gì cũng chưa nói." Lục Vân Tạ đứng lên "Em đi liền đây, đảm bảo cái gì cũng không nói cho chị ấy."
Kỳ Thanh: "..." xem như cô đã nhìn thấu cô em chồng này, trước mặt Lục Uyển Đình thì cô em chồng này chính là một con thỏ nhát cáy.
Lục Uyển Đình khẽ thở dài "Em đưa điện thoại cho Kỳ Thanh, chị với em ấy nói vài lời."
Lục Vân Tạ đưa điện thoại cho Kỳ Thanh "Chị của tôi có chuyện muốn nói với chị."
Đối với Kỳ Thanh, giọng nói Lục Uyển Đình trở nên nhẹ nhàng ôn nhu "Em đừng lo lắng, ba mẹ tôi không phải là ba mẹ chồng khó ở chung. Đêm nay về nhà, chỉ là ăn cơm, không phải con dâu ra mắt, chúng ta đã kết hôn rồi, ba mẹ tôi không có cơ hội phản đối."
Giọng nói dịu dàng mang theo dỗ dành vỗ về, những bất an của Kỳ Thanh chậm rãi tan đi, thay thế vào đó là sự cảm động, cùng với tình yêu thầm kín dâng trào.
Nước mắt từ trong hốc mắt trào ra, Kỳ Thanh cúi đầu, không muốn làm người đối diện thấy được.
Lục Vân Tạ vẫn thấy được "Chị dâu, chị sao lại... khóc?"
Kỳ Thanh lắc đầu, cô cũng có biết tại sao đâu, chính là tự nhiên muốn khóc thôi.
Điện thoại bên kia nghe được giọng của Lục Vân Tạ, tâm liền cuống lên "Kỳ Thanh?" Lục Uyển Đình vội vàng rời khỏi văn phòng, hận không thể giây tiếp theo ở trước mặt Kỳ Thanh.
Trợ lý Tô thấy vậy, cũng chạy đuổi theo tới cửa thang máy, "Lục tổng, xảy ra chuyện gì sao?"
Cô đi theo Lục tổng nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô thấy Lục tổng không che dấu được sự nôn nóng trên mặt.
Lục Uyển Đình vẫy vẫy tay, bảo trợ lý Tô rời đi, thang máy đến tầng, Lục Uyển Đình vào thang máy, trợ lý Tô lo lắng cho cô, do dự có nên đi vào không.
Trong điện thoại vẫn không có động tĩnh gì, Lục Uyển Đình nói với trợ lý Tô "Không có việc gì, em trở về công tác đi, hôm nay tôi không trở về công ty." Cô giờ mới nhớ đến lúc ra khỏi văn phòng máy tính còn chưa tắt, cửa còn không khoá, lại dặn dò trợ lý Tô "Máy tính và văn phòng của chưa khoá, em giúp tôi tắt máy tính với khoá cửa."
Lục Uyển Đình ấn nút đóng cửa, trợ lý Tô nhìn cửa thang máy đóng lại, xoay người về văn phòng tổng tài, vừa đi vừa suy nghĩ.
Cuối cùng là chuyện gì mà làm cho Lục tổng trước giờ hững hờ, ung dung thong thả, lạnh lùng lại nôn nóng hoảng loạn như vậy?
"Hiện tại, tôi đến nhà em, em ở nhà chờ tôi." Nhìn con số trên thang máy đếm ngược, Lục Uyển Đình gấp đến độ tay nắm chặt thành quyền.
Kỳ Thanh lau nước mắt ở trên khoé mắt, cười nói "Được, em chờ chị."
Lục Uyển Đình nghe được giọng nói nghẹn ngào của Kỳ Thanh, đau lòng không chịu được "Tôi sẽ đến nhanh thôi."
Cúp điện thoại, chờ thang máy mở cửa, bước nhanh đi ra ngoài.
Hoa ở quầy lễ tân ngày càng nhiều, lễ tân thấy Lục tổng, gương mặt tươi cười đón chào "Lục tổng, hoa này..."
Cô chưa nói dứt lời, Lục Uyển Đình đã lướt qua mặt cô, nhìn một cái cũng không thèm nhìn.
Kỳ Thanh đem điện thoại đưa cho Lục Vân Tạ, vào nhà vệ sinh rửa mặt, Lục Vân Tạ đi theo, dựa vào khung cửa, trong tay cầm lấy điện thoại, nhìn Kỳ Thanh rửa mặt "Kỳ Thanh, chị của tôi nói cái gì với chị, sao chị lại khóc."
Tiếng nước chảy lấn đi giọng nói của Lục Vân Tạ, Kỳ Thanh cúi đầu, phất nước lên mặt, rửa sạch mặt.
Chờ cô ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào ánh mắt của Lục Vân Tạ ở trong gương.
Kỳ Thanh tắt nước, xoay người nói "Không phải nguyên nhân từ chị ấy, là do tôi."
Ánh mắt Lục Vân Tạ tìm tòi nghiên cứu mà nhìn cô, Kỳ Thanh cười "Là chị ấy nói lời cảm động đến tôi a."
Lục Vân Tạ lập tức làm vẻ mặt ghét bỏ "Chị đủ rồi đó, tôi còn tưởng chị tôi nói cái gì làm cho chị thương tâm, không nghĩ lại là mấy lời tú ân tú ái." Lục Vân Tạ đứng thẳng dậy "Chị tôi sắp đến đây, tôi đi trước đây."
" n, được." Kỳ Thanh đưa Lục Vân Tạ ra tới cửa.
Lục Vân Tạ đổi giày, nhớ tới chuyện về Giang Lâm đêm đó, cô đổi giày xong, ngồi dậy nhìn Kỳ Thanh "Thật hâm mộ chị, có thể làm cho chị tôi thích chị như vậy. Được rồi, tôi đi đây, chị không cần tiễn."
Kỳ Thanh nhìn cô nàng đi vào thang máy, đóng cửa lại.
Cả phòng khách lại yên tĩnh, Kỳ Thanh đứng ở ban công chờ Lục Uyển Đình, từ Lục Thị đến nhà cô không xa, chỉ có hai mươi phút là tới rồi.
Cô nhìn ở cửa tiểu khu, Lục Vân Tạ lái xe rời tiểu khu, trước khi đi, Lục Vân Tạ ở cửa dừng lại, nói gì đó với bảo an.
Toàn bộ sự tình phát sinh Kỳ Thanh đều nhìn thấy. Lúc Lục Uyển Đình đến, cũng ngừng ở cửa tiểu khu, bảo an đứng ở cạnh xe Lục Uyển Đình nói gì đó rất lâu, thoạt nhìn không phải mới quen biết với Lục Uyển Đình. Đối với Lục Uyển Đình còn khiêm tốn cung kính, giống như đối với chủ của mình vậy.
Kỳ Thanh nghi hoặc, Lục Uyển Đình và bảo an tiểu khu nhà cô rất quen thuộc sao?