Ngày xác lập hai bên chính thức hợp tác với nhau ngày 12 tháng 9, chính là hôm nay. Cuộc họp sẽ bắt đầu vào lúc 10h30, dự kiến diễn ra trong 1 tiếng 30 phút, 12h sẽ kết thúc.
Sáng sớm tỉnh lại, Lục Uyển Đình quay sang nhìn người bên gối, Kỳ Thanh còn đang ngủ, nghiêng người cuộn tròn trong chăn, tay đặt ở trên gối, cách cô tới 10cm.
Lục Uyển Đình nhích tới, đêm khoảng cách 10cm này tiêu diệt đi, ôm lấy Kỳ Thanh.
Trong lúc ngủ mơ màng, cảm giác được có hơi ấm áp, Kỳ Thanh tự động điều chỉnh tư thế thoải mái, thân mật mà hướng trong lòng ngực của Lục Uyển Đình.
Chờ Kỳ Thanh dậy thì Lục Uyển Đình đã không còn ở trên giường.
Mới vừa tỉnh dậy, hai mắt cô chút còn thích ứng được, nửa híp nửa mở mà đi sờ điện thoại. Mới có 8h09, cô để điện thoại xuống, nhắm mắt chuẩn bị ngủ tiếp, không quá hai giây, bỗng mở mắt.
Hôm nay là ngày 12!
Kỳ Thanh ngồi dậy với mái tóc loạn, đem vén qua một bên gọi điện thoại cho trợ lý Hoa.
Trợ lý Hoa từ khu pha trà trở về, trên tay còn cầm một ly trà bưởi mật ong, còn chưa kịp ngồi xuống, điện thoại trên bàn vang lên. Nhìn thấy là Kỳ tổng, vội vội vàng vang buông ly trà bưởi nghe điện thoại, "Em nghe, Kỳ tổng." Ngồi xuống ghế.
Lúc nghe điện thoại, trợ lý Hoa có thói quen nhìn đồng hồ trên máy tính, nhìn thấy hôm nay là ngày 12, phải đi tập đoàn Lục Thị mở họp.
Kỳ Thanh vén chăn đi xuống giường, một bên nói chuyện điện thoại một về vào nhà tắm "10h30 mở họp, em sắp xếp đi, bảo giám đốc Lưu, giám đốc Trần đi chung. 10h xuất phát đến tập đoàn Lục Thị."
Nghe ý Kỳ Tổng giống như là không đến công ty, trợ lý Hoa hỏi lại "Kỳ tổng, chị không đến công ty sao?"
"Ân , tôi ở tập đoàn Lục Thị chờ mọi người." Kỳ Thanh mở vòi sen ra điều chỉnh nước nhẹ, "Khi nào đến thì gọi cho tôi, tôi sẽ cùng mọi người tập hợp lại."
Nói xong liền cúp điện thoại, cởϊ áσ ngủ, đi trần chân đến vòi sen tắm rửa.
Phòng để quần áo thường đóng cửa. Hôm nay, Kỳ Thanh tắm rửa xong vào phòng để lấy quần áo thì thấy cửa quần áo lại mở ra. Có một bộ quần áo đã được phối treo sẵn ở đó.
Rất rõ ràng, Lục Uyển Đình muốn cô hôm nay mặc bộ này đến công ty.
Hôm nay, ngoại trừ là ngày gặp xác định hợp tác, còn là sinh nhật của Lục Uyển Đình.
Sinh nhật mỗi năm, Lục Uyển Đình đều được tặng rất nhiều hoa, nhưng luôn có một cái đặc biệt, lúc 9h vào ngày sinh nhật của cô, cô sẽ nhận được một bó hoa hồng Champagne nặc danh. Cũng đã được 6 năm rồi.
6 năm trước, cô bắt đầu làm việc ở Lục Thị, bắt đầu từ đó mỗi năm cô luôn nhận được một bó hoa hồng champagne.
Lục Uyển Đình nhìn đồng hồ. Lúc đó đã 9h giờ rồi, 5 phút cũng đã trôi qua, đáng lý giờ này lễ tân sẽ gọi cho cô nói với cô, có một bà cụ hiền hậu, tận tâm đưa hoa đến.
Cái này cũng được xem là điều khác biệt đối với những người khác. Hoặc là tự đưa đến, hay để cửa hàng hoa cho mấy thanh niên trẻ tuổi đẹp trai, còn không là chị gái xinh đẹp ôn nhu mang đến. Chỉ có duy nhất bó hoa hồng champagne kia, là một bà cụ tóc bạc trắng cả đầu đưa tới, hơn nữa một hai phải đưa đến tận tay cho cô.
Bảo an và lễ tân thấy bà cụ lớn tuổi như vậy rồi còn mua làm công việc đưa hoa, cũng ngại ngùng mà ngăn cản. Rồi mỗi một năm, cũng đúng bó hoa kia, sẽ đưa đến thẳng văn phòng cô, không giống như những người đưa hoa khác lễ tân sẽ là người nhận.
Đã 9h06 phút, máy bàn vẫn không reo.
Đến 09h09 phút, vẫn còn đổ chuông.
Lục Uyển Đình cười một cái, xem ra năm nay bà cụ đưa hoa kia sẽ không tới. Có lẽ vì biết cô đã kết hôn, người tặng hoa kia đã từ bỏ.
Trên bàn có rất nhiều văn kiện, Lục Uyển Đình thu hồi tâm tư, dời sang công việc.
Bút máy ở trên trang giấy viết lên một cái tự, tiếng gõ cửa vang lên, Lục Uyển Đình nhìn đồng hồ. Đã 9h10.
Chẳng lẽ năm nay, lễ tân trực tiếp để bà cụ lên đây? Lục Uyển Đình nói một tiếng "Mời vào." Cửa theo tiếng nói mà mở ra,
Kỳ thanh ôm một bó hoa từ ngoài cửa đi vào, trên người mặc quần áo mà cô đã chuẩn bị, ánh mắt nhiệt tình, đầy vui vẻ mà đi đến bên cạnh cô.
"Uyển Đình, sinh nhật vui vẻ." Kỳ Thanh đem hoa trong tay đưa.
Nhìn đến bó hoa hồng champagne quen thuộc, tim Lục Uyển Đình có chút lệch nhịp, cái mũi có chút chua xót, có một cảm giác muốn khóc.
Cô trố mắt mà nhận hoa, Kỳ Thanh cúi đến gần cô mà hôn lên má một cái, lấy ra một cái hộp trong đó của món quà nhỏ, cười khanh khách mà nói "Quà sinh nhật."
Lục Uyển Đình không nói nên lời nào, yết hầu phát khẩn, Kỳ Thanh mở hộp ra, trong hộp có một sợi dây màu vàng hồng.
"Lắc tay?" Giọng nói của Lục Uyển Đình có chút run rẩy.
"Không phải." Kỳ Thanh quỳ gối, cúi người cuốn ống quần Lục Uyển Đình lên, từ hôn lấy ra sợ dây kia "Là lắc chân."
Mắt cá chân có độ ấm hơi thấp, ngón tay Kỳ Thanh chạm lên đó, thật ấm áp, mang đến một loại cảm giác khó nói nên lời.
"Lục tổng, chị biết ý nghĩa của hoa hồng champagne không?" Trước khi cài khoá lắc chân lại, Kỳ Thanh ngẩng đầu lên nhìn Lục Uyển Đình một cái.
Lục Uyển Đình không trả lời, cô biết, đương nhiên cô biết ý nghĩa của nó.
6 năm qua, bà cụ lúc đưa hoa cho cô sẽ nói với cô rằng "Ý nghĩa của hoa hồng champagne là yêu người là hạnh phúc lớn nhất đời này của tôi, tôi chỉ chung tình với một người, là ngươi."
Giọng nói của một người đã đi qua nhiều năm tháng nói ra ý nghĩa của hoa này, Lục Uyển Đình không có bất kỳ cảm giác nào, chờ bà cụ đi rồi. Cô gọi trợ lý Tô mang đến cho cô một cái bình hoa để cắm, sẽ không quan tâm khi nào hoa héo, khi nào bị dọn đi.
Kỳ Thanh đã cài xong cái khoá, thả ống quần Lục Uyển Đình xuống rồi đứng lên, chăm chú mà nhìn Lục Uyển Đình nói "Yêu chị là hạnh phúc lớn nhất đời này của em, em chỉ chung tình với một người là chị đó ."
Lục Uyển Đình có một chút hoảng hốt, câu nói của Kỳ Thanh hoàn toàn khớp với câu nói kia của bà cụ, cô bật thốt lên "Hoa được gửi đến kia, là em sao?"
Mua hoa, rồi để một bà cụ già đưa đến, độc đáo quá độc đáo, làm cho người ta muốn quên đều không quên được.
"Cái gì?" Kỳ Thanh nhìn cô, làm bộ không hiểu.
Lục Uyển Đình cúi đầu ngửi nhẹ, mùi hương hoa hồng thấm vào trong ruột gan, phảng phất trong văn phòng đã tràn ngập mùi hoa, "Hoa em tặng, tôi rất thích."
Tâm cứ như vậy mà nhảy lên, Lục Uyển Đình ngước mắt, ánh mắt mong chờ "Em sao lại biết ý nghĩa của hoa này?"
"Lúc mua hoa, chủ cửa hàng hoa hỏi em muốn tặng ai, em nói cho cô ấy là tặng cho một người mà em thích. Cô ấy nói đưa hoa hồng champagne rất thích hợp.
Kỳ Thanh cúi sát vào Lục Uyển Đình, hơi thở nóng rực lướt qua cánh hoa hồng dừng lại trên người Lục Uyển Đình, cô nói tiếp "Đem ý nghĩa của hoa hồng champagne nói cho người em thích, nếu như người mà em thích cũng thích em, người đó sẽ làm bạn gái của em. Có lẽ, sẽ còn trở thành phu nhân của em."
"Hoá ra là vậy sao." Trong lòng Lục Uyển Đình có chút mất mát, nhìn thấy hoa hồng champagne xuất hiện trong tay Kỳ Thanh. Cô cho rằng, người tặng hoa 6 năm qua là Kỳ Thanh.
Là cô suy nghĩ nhiều rồi, trên đời này làm gì có nhiều chuyện tốt đẹp như vậy.
Kỳ Thanh cười dạt dào nhìn cô, cô còn không có nói cho Lục Uyển Đình, ý nghĩa hoa này là sáu năm trước chủ cửa hàng nói cho cô nghe, chứ không phải hôm nay.
Lục Uyển Đình giơ tay câu lấy cổ Kỳ Thanh, hôn lên môi Kỳ Thanh một cái, không hề có triền miên, chỉ là hôn nhẹ lên rồi tách ra "Tôi đi lấy bình cắm hoa đến."
Cô từ ghế đứng dậy, mới vừa bước một bước, có cảm giác bị trói lại, như đang luyện tập võ công ở chân, cô chưa bao giờ mang qua lắc chân, trên người cũng ít mang trang sức, thứ được mang nhiều nhất chính là đồng hồ ở trên tay trái.
Lục Uyển Đình cúi đầu nhìn qua cái lắc chân được giấu dưới ống quần, ai cũng không nhìn thấy.
"Không quen sao?" Kỳ Thanh hỏi.
"Giống như bị bắt nhốt lại." Lục Uyển Đình cười đùa giỡn với cô "Tôi đã trở thành phạm nhân của em."
"Này là muốn đem chị nhốt cả đời."
Hai người ở trong văn phòng nói lời âu yếm, quăng trợ lý Tô và Lục Vân Tạ đứng ở ngoài cửa văn phòng nghe nổi hết da gà.
Lục Vân Tạ gõ cửa "Lục tổng, bộ phận tài chính 10 phút sau mở họp, chị nên đi qua."
"Vân Tạ?" Kỳ Thanh còn không biết Lục Vân Tạ hiện tại đang ở Lục Thị đi làm, nhìn thấy trên người một cái sơ mi trắng, bên ngoài là bộ tây trang mà ngạc nhiên.
Lục Vân Tạ đi vào văn phòng, cười cùng cô chào hỏi "Chào Kỳ tổng."
Cô đi theo thư ký Phó hai ngày, thật sự không chịu nổi cái người đàn ông bốc mùi gay nữ tính kia, quyết đoán mà vứt bỏ hắn, từ hôm nay cô đi theo trợ lý tô để học tập công việc của trợ lý.
Mặc đồ công sở vào, Lục Vân Tạ và Lục Uyển Đình lại có thêm vài phần giống nhau. Nhìn Lục Vân Tạ đến gần, Kỳ Thanh thất thần, giống như là thấy được Lục Uyển Đình sáu năm trước vừa mới trở thành tổng tài của Lục Thị.
Lục Vân Tạ đi đến bên cạnh Lục Uyển Đình, duỗi tay tiếp hoa "Lục tổng, hoa này em cắm, chị đi mở họp đi."
"Không cần, để chị tự làm." Lúc Lục Vân Tạ sắp đụng vào, Lục Uyển Đình bước qua một bên, nghiêng người né tay Lục Vân Tạ.
Hoa này, ai cũng đừng chạm vào nó.
26 bông hoa, cắm vào hai cái bình, để ở nơi lúc nào nhìn cũng có thể thấy được. Ai vào cửa cũng sẽ chú ý đến bình hoa này.
Chờ Lục Uyển Đình cắm xong hoa đến bộ phận tài chính mở họp, cuộc họp đã bắt đầu được hai phút. Tổng giám tài chính còn cho rằng Lục tổng sẽ không đến họp.
Lục Uyển Đình để trợ lý Tô ở lại bồi Kỳ Thanh, mang Lục Vân Tạ cùng đi mở họp.
Mỗi lần trợ lý Tô và Kỳ Thanh ở riêng với nhau, chủ đề của hai người sẽ là Tần Phụ Tuyết. Nhưng mà lúc này, trợ lý Tô lại không nhắc đến Tần Phụ Tuyết.
Kỳ Thanh có chút kỳ quái, cũng không dám chủ động nhắc đến Tần Phụ Tuyết, sợ là trợ lý Tô lại thương tâm.
Vì vậy cho nên không khí có chút xấu hổ, Kỳ Thanh lấy điện thoại ra mở tư liệu, yên lặng mà xem.
"Kỳ tổng có phải ngủ dậy muộn hay không?" Giám đốc Lưu mang theo máy tính, đứng bên xe nói chuyện cùng với trợ lý Hoa "Hôm nay là ngày quan trọng như vậy, lại không đến công ty, trực tiếp đến tập đoàn Lục Thị chờ chúng ta. Cái này làm cho nhân viên công ty thấy chúng ta thế nào a."
Đối với với người yêu thích nhiều chuyện lại không thể nói điều đang cất giấu trong lòng, thực sự quá thống khổ!
Hiện tại, trợ lý Hoa đang mang loại thống khổ này, cô biết mối quan hệ của Kỳ tổng và Lục tổng, lại không thể nói cho giám đốc Lưu biết.
"Lên xe thôi, giám đốc Lưu." Trợ lý Hoa chui vào trong xe, ở trên xe nói cho giám đốc Lưu "Kỳ tổng đã đến tập đoàn Lục Thị trước, vừa lúc cùng Lục tổng nói chuyện trước, tránh ở trong cuộc họp có sai sót không đáng."
Cô vừa nói vậy, Lưu Ngâm nhớ đến một việc "Trợ lý Hoa, cô có cảm thấy thái độ của Lục tổng đối với Kỳ Giang chúng ta có chút không thích hợp không?"
Hoa Cẩm Nghiên quay đầu nhìn hắn một cái rồi bảo tài xế lái xe đi.
Lục tổng đối với Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật có gì không thích hợp, là quá không thích hợp, có từng nghe nói Lục tổng sẽ tự mình tham gia bàn hợp tác với công ty nhỏ sao?
Không có.
Ngẫm lại những cái lời đồn, trợ lý Hoa nghẹn muốn điên rồi, rõ ràng người ở bên cạnh Lục tổng, chính là Kỳ tổng của các cô, vì sao mọi người đều đồn là phó tổng Cận của Thêm Phong.
Lưu Ngâm cúi người chống lưng lên ghế, hạ giọng nói chuyện với trợ lý Hoa "Trợ lý Hoa, cô nói xem có phải là tập đoàn Lục Thị muốn thu mua Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật của chúng ta để xác nhập vào Thịnh Thác Khoa Học Kỹ Thuật hay không?"
Đến bây giờ, giám đốc Lưu còn nhớ cái việc quyền sở hữu chung với Thịnh Thác Khoa Học Kỹ Thuật không quên được. Tuỳ rằng chỉ là ý kiến của tổ trưởng Trương Trình Thiệu đưa ra. Nhưng sau lưng, chắc chắn là có Lục tổng bày mưu lập kế, mục đích là thử bên Kỳ Giang.
Người xưa nay thích nói chuyện phiếm trợ lý Hoa, đối với việc này lại rất khác thường, cô nói ba chữ "Tôi không biết." Kết thúc đề tài của giám đốc Lưu.
Lưu Ngâm kêu lên không thú vị, ngồi yên vị trí của mình, nhắm mắt dưỡng thần, ở trong đầu cân nhắc đến cuộc họp hôm nay.
Xe rời khỏi công ty không bao lâu, điện thoại hắn vang lên, nhìn đến hiển thị cuộc gọi, trong lòng hắn lộp bộp một cái "Trợ lý Hoa, chúng ta quên mang theo giám đốc Trần."
Nghe điện thoại, giám đốc Trần hung hăng mà nói "Mấy người đâu rồi, không phải nói ở dưới chờ tôi sao! Đi sao không nói một tiếng!"
"Chúng tôi quay lại liền." Giám đốc Lưu lau mồ hôi, cúp điện thoại bảo tài xế chạy trở về.
Trợ lý Tô trầm mặc được hai mươi phút. Hai mươi phút sau, nhịn không được mà nhắc đến Tần Phụ Tuyết.
"Phu nhân, Tần Phụ Tuyết thật khó truy đuổi a" Nói đến Tần Phụ Tuyết, trợ lý Tô muốn ôm lấy Kỳ Thanh mà khóc. Đều là do Kỳ Thanh, tại sao lại để cô biết trên thế giới này còn có một người như vậy tồn tại, nếu không biết, sẽ không động tâm, sẽ không lâm vào loại tra tấn này.
"Có thể là phương pháp theo đuổi không..." Điện thoại vang lên đánh gãy lời dạy người ta sao theo đuổi người khác, trợ lý Hoa gọi cho cô nói "Chúng tôi tới rồi, ở dưới lầu."
Vừa nhìn đồng hồ, mới 10h, còn nửa tiếng nữa là cuộc họp bắt đầu.
Kỳ Thanh cúp điện thoại đi xuống dưới lầu, mới vừa đi ra khỏi văn phòng lại gặp Lục Uyển Đình và Lục Vân Tạ đi về.
"Em đi đâu?" Lục Uyển Đình hỏi.
Kỳ Thanh nói "Người bên công ty em đến, em xuống lầu."
Chờ Kỳ Thanh mang theo người đến phòng khách, đi qua văn phòng tìm Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình thay đổi bộ quần áo khác, quần đổi thành một cái quần tây ngắn hơn, lộ cái mắt cá chân ra, trên đó còn có một cái lắc chân màu vàng hồng.