Dưới ánh nắng ban mai, Lục Uyển Đình ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy, cô mở mắt ra nhìn thấy Kỳ Thanh nằm ở trong lòng ngực mình, tay ôm eo cô, áo ngủ thì hở hang, lộ ra một mảnh vai trắng nõn.

Nghe nhịp thở đều của Kỳ Thanh, Lục Uyển Đình mỉm cười, nhẹ đẩy cái đầu bị tóc che lại, chăm chú nhìn Kỳ Thanh ngủ.

Rõ ràng là nhỏ hơn cô 3 tuổi, nhưng mà tinh lực của Kỳ Thanh lại không bằng Lục Uyển Đình. Nếu so sánh với Lục Uyển Đình thì Kỳ Thanh có vẻ già hơn.

Lục Uyển Đình nhìn không cũng đã động tâm, nhịn không được lại hôn hôn cái người đang ngủ kia, lông mi Kỳ Thanh run run, cảm giác được có đôi môi mềm mại, nửa tỉnh nửa mơ đáp lại, từ từ mà tỉnh dậy.

Mở mắt ra nhìn thấy phu nhân, Kỳ Thanh vui vẻ cười, duỗi người một cái, rồi nói chào buổi sáng với Lục Uyển Đình.

Lục Uyển Đình cũng chào buổi sáng lại, xoa xoa tóc cô, nhớ tới có một việc chưa nói với Kỳ Thanh, "Tối nay, chúng ta phải tham gia một bữa tiệc."

Không phải vẫn còn đang trong tuần trăng mật sao? Kỳ Thanh cảm thấy kỳ quái, "Tiệc gì?"

"Tiệc do Trương Trạch tổ chức, chúc mừng hợp tác thành công." Lục Uyển Đình buông Kỳ Thanh ra, xuống giường kéo bức rèm ra.

Ánh sáng chói loá bao phủ toàn bộ phòng ngủ.

Kỳ Thanh cuộn chăn lại lăn đến mép giường, nghiêng người nhìn người kia đang tắm nắng, dưới sàn nhà còn có bóng của Lục Uyển Đình, chỉ nhìn vậy thôi đã thấy được một phong cảnh mê người, "Em lấy thân phận là phu nhân Lục tổng hay là tổng tài của Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật để tham gia?"

Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật và tập đoàn Trương Trạch không có dự án liên quan đến nhau, thân phận cô tham gia bữa tiệc, chắc là phu nhân Lục tổng, Lục Uyển Đình cho cô lựa chọn, "Sao cũng được."

Nghe sao cũng được, Kỳ Thanh kinh ngạc xốc chăn ngồi dậy, đi đến trước mặt Lục Uyển Đình, hỏi ra nghi vấn trong lòng, "Công ty em đâu có dự án hợp tác với Trương Trạch đâu, sao em lại có thể lấy thân phận tổng tài để tham gia được?"

"Tiệc lần này là tiệc chúc mừng hợp tác, còn có lời mời hợp tác nữa, Trương Hoàng Nhã mời rất nhiều công ty, Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật cũng nằm trong danh sách khách mời." Lục Uyển Đình lại lấy đôi dép nằm lăn lóc trên sàn nhà, giúp Kỳ Thanh mang vào.

Kỳ Thanh hiểu rồi, cái này giống như tiệc của tập đoàn Thêm Phong hay tổ chức định kỳ.

Lục Uyển Đình nói thêm cho cô một tin tức nữa, tập đoàn Trương Trạch thiết lập hai trụ sở văn phòng chính. Một cái là ở Tấn Thiên, còn một cái được thành lập ở Giang Lâm. Đẩy mạnh khai thác kinh tế ở Giang Lâm.

Vốn dĩ tập đoàn Trương Trạch có thành lập chi nhánh công ty ở bên này, nhưng hiện tại đã thiết lập thành trụ sở chính. Điều này có nghĩa, về sau này Trương Hoàng Nhã sẽ ở lại Giang Lâm.

"Đối với tập đoàn Lục Thị của chị có ảnh hưởng gì không?" Kỳ Thanh trước tiên nghĩ đến lợi ích của tập đoàn Lục Thị, Lục Uyển Đình cười đáp không có, kéo cô đi đánh răng rửa mặt.

Bữa tiệc bắt đầu lúc 7h tối. Đến tối, Kỳ Thanh lấy thân phận phu nhân của Lục Uyển Đình đi đến tham gia tiệc rượu. Lục Vân Tạ và trợ lý Tô đi sau các cô nửa bước.

Người đến không ít, nhìn thấy các cô đến, lập tức đi đến chào hỏi.

Thư mời Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật ở trên tay Kỳ ba, ông cũng đến, mang theo hai trợ lý. Lúc này gặp được mấy ông bạn già cùng nói chuyện với nhau.

Nghe thấy bầu không khí đột nhiên náo nhiệt, một trợ lý trong đó quay đầu lại nhìn, xuyên qua đám người nhìn thấy các cô, con ngươi sáng ngờ, lập tức đi qua đón bọn họ.

"Kỳ tổng, Lục tổng, sao hai người đến đây vậy." Trợ lý Hoa vui mừng, cô còn tưởng hai vị tổng tài này còn đang đắm chìm trong tuần trăng mật, không có thời gian đến tham dự buổi tiệc xã giao này.

Kỳ Thanh mỉm cười đáp lại, hỏi cô, "Lão Kỳ tổng đâu?"

"Ở bên kia." Trợ lý Hoa chỉ chỉ qua bên sô pha, lén nhìn Lục Vân Tạ một cái, mang Kỳ Thanh và Lục Uyển Đình đi qua đó.

Lục Vân Tạ định đi qua cùng, thì có một người thanh niên trẻ tuổi cản bước chân cô lại, hướng bên hông cửa chỉ, "Phó tổng Lục, Trương tổng mời cô qua bên này.

Lục Vân Tạ nhìn qua bên đó, Trương Hoàng Nhã hôm nay mặc bộ lễ phục dạ hội, trên gương mặt luôn mỉm cười, váy dài màu xanh nước biển tựa như một ngôi sao dưới ánh đèn mờ ảo, vừa dịu dàng ưu nhã lại đầy cám dỗ.

"Phó tổng Lục, tôi đi cùng cô." Biết Trương Hoàng Nhã muốn nói chuyện riêng với phó tổng Lục, trợ lý Tô không yên tâm cho lắm.

"Không cần, tôi đi một mình được." Lục Vân Tạ từ chối ý tốt của trợ lý Tô. Một mình đi gặp Trương Hoàng Nhã.

Ở đây có nhiều người như vậy, cô không tin Trương Hoàng Nhã dám ở trước mặt nhiều người làm chuyện điên rồ.

Đem hai thê thê đến gặp lão Kỳ tổng, trợ lý Hoa lặng lẽ quay đầu lại, không ngờ chỉ nhìn thấy một mình trợ lý Tô đứng ở đó nói chuyện với mấy người xung quanh.

Trợ lý Hoa nhìn xung quanh, muốn tìm người.

Thấy Lục Vân Tạ đứng bên cạnh một người phụ nữ duyên dáng, cau mày lại, không cao hứng mà quay đầu đi.

"Hôm nay, váy em mặc rất đẹp." Lục Vân Tạ rất ít khi mặc váy, đa số sẽ mặc áo sơ mi quần tây, Trương Hoàng Nhã nhớ lần gần nhất cô thấy Lục Vân Tạ mặc váy chính là ở hôn lễ của Lục Uyển Đình. Vì muốn giành được hoa mà đâm vào người mình.

"Trương tổng tìm tôi lại đây, chỉ để khen váy của tôi đẹp sao?" Bị Trương Hoàng Nhã nhìn chằm chằm, lại còn khen nữa, tim Lục Vân Tạ đập có chút loạn.

Trường Hoàng Nhã cười, nói ra một câu tình tứ khiến cho người nghe nóng đỏ mặt, "Em so với váy càng đẹp hơn."

Người chân thật chất phác như Lục Vân Tạ lại bị Trương tổng đùa giỡn.

Lục Vân Tạ mất tự nhiên cúi đầu, né tránh ánh mắt của Trương Hoàng Nhã, trong lúc lơ đãng thấy được cái đồng hồ trên tay Trương Hoàng Nhã.

Trường Hoàng Nhã vẫn còn mang cái đồng hồ của cô.

Ánh mắt cô dừng lại ở trên cái đồng hồ hai giây, chủ nhân mới của cái đồng hồ đột nhiên đến gần, Lục Vân Tạ theo bản năng ngẩng đầu lên, Trương Hoàng Nhã ở bên tai cô nói, "Tôi nhớ em."

Giọng nói bị đè xuống cho nhỏ lại, nhưng lại đầy sự cám dỗ mê hoặc, lời vừa nói ra, bản thân Trương Hoàng Nhã cũng có chút kinh ngạc.

Lục Vân Tạ sửng sốt. Đêm nay, Trương Hoàng Nhã không tế nhị như ngày thường.

Nhìn gương mặt của Trương Hoàng Nhã, tim Lục Vân Tạ không khống chế được mà đập nhanh, cô lùi về sau mấy bước, kéo khoảng cách với Trương Hoàng Nhã.

Một bước lui này lại đụng phải một người.

Trợ lý Hoa đi tới, nắm chặt tay lại, trên gương mặt vẫn duy trì nụ cười lịch sự, đối với lời xin lỗi của Lục Vân Tạ mà nói, "Không sao, không có làm tôi đau."

Lục Vân Tạ liếc nhìn chỗ mình vừa va chạm, gương mặt nóng lên, "Sao cô lại đi qua đây?"

"Lục tổng tìm cô." Nói xong trợ lý Hoa đứng ở bên cạnh cô, không có ý định rời đi.

Nghe thấy chị gái tìm mình, Lục Vân Tạ nghiêm mặt, nói cáo từ với Trương Hoàng Nhã, "Trương tổng, nếu không có chuyện khác, tôi qua bên chỗ chị tôi."

"Không có, chuyện tôi muốn nói đã nói rồi." Trương Hoàng Nhã nhìn qua bên sô pha, bên đó chỉ còn lại Kỳ Thanh và Lục Uyển Đình.

Lục Vân Tạ và trợ lý Hoa đi qua bên sô pha, trong lòng suy nghĩ, vì sao đột nhiên hôm nay Trương Hoàng Nhã lại thẳng thắng như vậy.

Loáng thoáng nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của trợ lý Hoa, Lục Vân Tạ tò mò, "Trợ lý Hoa, cô làm sao vậy?"

Trợ lý Hoa rầu rĩ đáp, "Không có gì."

Nhớ đến lời Kỳ tổng nói, trợ lý Hoa xúc động, kéo Lục Vân Tạ lại, "Phó tổng Lục, tôi..."

Xung quanh là những người tụ tập cụm 3 cụm 5 lại nói chuyện, lấn át đi nửa câu nói sau của trợ lý Hoa.

Lục Vân Tạ không nghe rõ, cúi gần cô để nghe rõ hơn, "Cô nói cái gì?"

"Tôi không thích cô."

Lục Vân Tạ, "...." Ý của trợ lý Hoa là gì chứ, sợ bản thân cô hiểu lầm cái gì sao? Trợ lý Hoa khựng một giây, nói một câu hoàn chỉnh, "...ở cùng với Trương Hoàng Nhã."

Câu nói đứt quãng, Lục Vân Tạ ghép nối, hỏi trợ lý Hoa, "Vì sao cô không thích tôi ở cùng với Trương Hoàng Nhã?"

Không phải là không thích mà là cực kỳ không thích!

Trợ lý Hoa gật đầu, Lục Vân Tạ nghi hoặc, "Vì sao?"

Còn có thể vì sao nữa, vì tôi thích cô.

Trợ lý Hoa nhấp nhấp môi, con tim của cô bảo cô nên nói câu này ra khỏi miệng, nhưng mà lý trí lại không muốn cô nói ra, ánh mắt trợ lý Hoa dao động, "Tôi đang luyện tập."

Trợ lý Hoa nói xong để Lục Vân Tạ đứng đó, tự mình đi về sô pha.

Người ở lại có chút ngốc, trợ lý Hoa sao lại trả lời một nẻo vậy?

Đêm nay, bữa tiệc này tổ chức chủ yếu là chúc mừng hợp tác thành công, tiếp theo là giới thiệu dự án mới để kêu gọi đầu tư hợp tác

Trương Hoàng Nhã mang theo trợ lý và những người phụ trách dự án đến, Lục Uyển Đình quan sát sắc mặt của em gái, sau đó chạm ly với Trương Hoàng Nhã.

"Hy vọng lần sau chúng ta có thể tiếp tục hợp tác với nhau." Trương Hoàng Nhã kính rượu trước, thừa dịp mọi người đang ngửa đầu ngửa đầu uống rượu, ánh mắt cô nhìn Lục Vân Tạ, tầm mắt dừng ở cái cổ đang nhấp nhô kia.

Trợ lý Hoa vẫn luôn âm thầm quan sát các cô, ánh mắt tối đen, nỗ lực bảo trì biểu cảm của mình, tận lực không để lộ ra bộ mặt hung dữ của mình.

Lục Uyển Đình giơ ly rượu đã cạn của mình mỉm cười, "Sẽ có."

Tiệc được một nửa, trợ lý Tô đi cùng Lục Vân Tạ đi xung quanh xã giao đã quay lại trước , Kỳ Thanh vẫn luôn ở cạnh Lục Uyển Đình, đi cùng với Lục Uyển Đình, cô kết giao không ít bạn bè mới.

"Mệt không?" Trở lại sô pha, Lục Uyển Đình giúp Kỳ Thanh lấy một ly nước ấm.

"Không mệt." Có Lục Uyển Đình ở bên chăm sóc chiếu cố cô, sao có thể mệt được, Kỳ Thanh nhận ly nước không có uống, đưa lên môi Lục Uyển Đình trước.

Lục Uyển Đình ngập ngừng sau đó cười uống nước.

Một ly nước, nửa ly vào bụng Lục Uyển Đình, nửa ly vào bụng Kỳ Thanh.

Trợ lý Tô không còn độc thân nhưng mà vợ không ở bên, cô hâm mộ thở dài, cô cũng muốn được như hình với bóng với Tần Phụ Tuyết, cùng uống chung một ly nước.

Trợ lý Hoa cô đơn lẻ bóng, ôm ngực dựa vào sô pha.

Lục Vân Tạ đã trở lại, đi đến sô pha ngồi xuống, thói quen hay vắt chân qua một bên, chợt nhớ đêm nay mặc váy, lặng lẽ thả cái chân xuống.

Một ánh mắt vẫn luôn chú ý đến các cô bên này, nhìn thấy động tác của Lục Vân Tạ mà buồn cười.

Lục Vân Tạ có cảm giác đó nhìn mình, ngước mắt lên thì chạm vào ánh mắt của Trương Hoàng Nhã. Trương Hoàng Nhã hoàn toàn không thèm che giấu ý cười trong đôi mắt của cô, qua một ánh mắt, cũng có thể hiểu được tình cảm trong đó.

Lục Vân Tạ thu hồi tầm mắt, nói chuyện với trợ lý Hoa, đề tài cũng không tính là tuỳ ý, chính là câu hỏi có liên quan đến cuộc nói chuyện trước.

"Trợ lý Hoa, lúc nãy cô nói luyện tập, cô đang luyện tập cái gì?"

Trợ lý Hoa kinh ngạc, nhanh chóng liếc nhìn người duy nhất ở đây biết được, hy vọng đừng để người đó nghe được.

Kỳ tổng nhìn cô, rõ ràng đã nghe được.

Trợ lý Hoa đỏ mặt lên, ấp úng, "Không có gì."

Cái phản ứng này rõ ràng cho người khác biết là có chuyện.

Kỳ Thanh ho nhẹ một tiếng, cong khoé môi lên, làm bộ muốn nói cái gì đó, trợ lý Hoa không nghĩ ngợi chút nào, nhào qua lấy tay chặn miệng cô lại.

Động tác rất nhanh làm cho người ta sợ ngây người.

Mặt Lục Uyển Đình lạnh đi, lạnh lùng nói, "Trợ lý Hoa."

Bây giờ, trợ lý Hoa rất muốn khóc.

Trợ lý Hoa run rẩy thu hồi tay lại, Kỳ Thanh thấy chân cô mềm, đỡ cô ngồi xuống kế bên, cười an ủi, "Đừng lo lắng, tôi không nói."

Vấn đề bây giờ, không phải là nói hay không nói, trợ lý Hoa lén nhìn Lục Uyển Đình, không nghĩ tới vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Lục Uyển Đình, sợ tới mức run lên, nhanh chóng rút cái tay đang che miệng Kỳ tổng đi.

"Không nói chuyện gì?" Khoé miệng của Lục Uyển Đình cong lên, cười rất dịu dàng, Kỳ Thanh quay đầu nhìn, từ nụ cười dịu dàng này cô có thể thấy được nguy hiểm.

Không có bất cứ do dự nào, tiểu Kỳ tổng ngoan ngoãn thẳng thắng, "Em biết trợ lý Hoa luyện tập cái gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện