Nước ở trong hồ bơi theo chuyển động mà cũng nhấp nhô theo làn sóng, cơ thể đang ở trong nước nhưng mà Kỳ Thanh lại thấy cơ thể mình thật nóng, lại thiếu khát cái gì đó.
Trước mắt là Lục tổng, cả người đang ướt đẫm, thật sự quá mê người.
Cổ họng Kỳ Thanh khô khốc, hơi thở không đều, ánh mắt chăm chú vào Lục Uyển Đình, đến gần đó. Quần áo Lục Uyển Đình giờ đây như trong suốt, Kỳ Thanh thậm chí có nhìn thấy được làn da trắng cũng với vài mạch máu, cùng với ngực đang phập phồng trong nước.
Lục Uyển Đình kéo Kỳ Thanh lại, làm cho hơi thở của cô càng loạn, Lục Uyển Đình nhìn Kỳ Thanh không chớp mắt, giọng nói nhẹ như tơ liễu, "Phu nhân ~"
Trong đó còn có hàm chứa ý cười, làm tâm Kỳ Thanh bốc lửa, con thú đang bị giam cầm trong cái lồng đang muốn thoát khỏi nơi đó. Kỳ Thanh muốn xé áo của Lục Uyển Đình, đem con người quyến rũ này độc chiếm cho riêng mình.
Nhưng mà... Lục Uyển Đình vốn dĩ là của cô còn gì.
Cơ thể ở trong nước mất đi trọng lực, ngoi lên lặn xuống dễ dàng trốn thoát được, Kỳ Thanh xoay người đổi vị trí với Lục Uyển Đình, đem Lục Uyển Đình ép đến thành hồ bơi.
Hai mươi phút sau, các cô từ hồ bơi đi lên, Lục Uyển Đình không ngừng thở dốc, phảng phất như ở trong hồ bơi, bơi qua bơi lại mấy chục vòng.
Ở bên cửa sổ có đặt một cái sô pha dài, các cô nằm trên sô pha nghỉ ngơi, Kỳ Thanh nghiêng người nhìn Lục tổng của cô đang nhắm phơi nắng.
Ánh nắng ấm dừng trên người các cô, nước chậm rãi bốc hơi, Kỳ Thanh nhìn Lục Uyển Đình đến thất thần, Lục Uyển Đình cảm giác được có ánh mắt nóng rực đang nhìn mình, từ từ mở mắt.
Ánh mặt trời có chút chói mắt, cô đưa tay che lấy ánh nắng, Kỳ Thanh cong khoé môi lên cười, cúi người hôn hôn.
Lục Uyển Đình thay đổi tư thế, vuốt mớ tóc dài của Kỳ Thanh. Ở vùng biển chơi mấy ngày, Kỳ Thanh muốn xuống nước bơi lội, cô lại không cho. Bây giờ đã trở lại Giang Lâm, chỗ này hồ bơi luôn được sát khuẩn, nước vô cùng sạch sẽ, lại không có người ngoài. Lục Uyển Đình ôm lấy mặt Kỳ Thanh, hỏi cô, "Em có muốn xuống bơi một lát không?"
Kỳ Thanh lại một lần nữa nằm xuống, ôm lấy cánh tay ướt của Lục Uyển Đình mà cọ, "Em muốn bơi dưới biển."
"Nước biển không có sạch." Lục Uyển Đình xoay người, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Hơn nữa, ở đó có nhiều người."
Nguyên nhân chính là nằm ở câu sau đó quý vị. Cô biết Lục Uyển Đình vì cái này mới không cho cô tắm biển. Kỳ Thanh cười... mà thật ra lúc đó Lục Uyển Đình có đồng ý, thì cô cũng sẽ không tắm biển.
Cô xuống biển chơi, Lục Uyển Đình nhất định sẽ đi cùng cô. Phu nhân nhà cô đẹp như vậy, cô làm sao mà để cho người khác thưởng thức chứ.
Kỳ Thanh nhéo nhéo cái eo nhỏ kia, cả cơ thể xinh đẹp của người kia chỉ một mình cô thấy được thôi.
Mà cái nhéo này của cô đụng đến chỗ mẫn cảm của Lục Uyển Đình, cơ thể Lục Uyển Đình có chút run, hơi thở gấp gáp, Kỳ Thanh tuỳ ý phóng hỏa, cọ mặt vào trong lòng ngực của cô, sau đó ngước mắt cười câu dẫn.
Đang lúc chơi vui vẻ thì điện thoại lại phá đám.
Các cô cứ mặc kệ tiếng chuông điện thoại vang lên hết lần này đến lần khác.
Lục Uyển Đình vỗ vỗ Kỳ Thanh, bảo Kỳ Thanh nằm ở trên sô pha, còn cô đi qua lấy điện thoại.
Kỳ Thanh xoay người hỏi, "Ai vậy chị?"
"Ba vợ gọi." Lục Uyển Đình cầm điện thoại đi qua, nhấn nghe cuộc gọi đặt bên tai kỳ Thanh, nửa quỳ ở trên sô pha.
Kỳ Thanh nhắm mắt lại nghe điện thoại, lão Kỳ tổng biết cô đã về Giang Lâm. Cho nên muốn cô đi làm lại.
"Ba, tuy là con đã trở về Giang Lâm, nhưng vẫn còn đang trong kỳ nghỉ phép." Có một bàn tay vuốt ve mái tóc của Kỳ Thanh, Kỳ Thanh thoải mái mà hừ nhẹ, câu lấy ngón út của Lục Uyển Đình mà cào cào.
Kỳ Huy liếc mắt nhìn trợ lý Hoa, đang đứng lén lút ở một chỗ giống như con hamster bị người ta chặn đường, đứng ngốc một chỗ không dám động.
Kỳ Huy tiếp tục nói, "2h có một cuộc họp, con về công ty mà họp đi."
Kỳ Thanh mở mắt ra nhìn, "Bây giờ đã 1h40, không kịp đâu ba." Kỳ Thanh đành phải ra đòn sát thủ, làm nũng với lão Kỳ Tổng, "Ba à, hôm nay là ngày kỷ niệm con và Lục Uyển Đình lãnh chứng một năm, con không muốn đến công ty..."
Lục Uyển Đình híp mắt nhìn Kỳ Thanh, phu nhân nhà cô dám ở trước mặt cô làm nũng với người khác sao? Lão Kỳ tổng thích nhất là con gái làm nũng với mình, cười yêu chiều, cao hứng mà ngắt điện thoại, nhìn đến quà tặng mà Kỳ Thanh đưa cho trợ lý Hoa, nụ cười trên mặt ông cứng lại, sợ tới mức trợ lý Hoa không biết phải làm sao.
Thu phục được lão Kỳ tổng rồi, Kỳ Thanh cực kỳ vui vẻ, ngước mắt nhìn lên thì Lục tổng đang không cao hứng.
Lục Uyển Đình lấy điện thoại đặt sang một bên, từ trên cao nhìn Kỳ Thanh, Kỳ Thanh mơ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có chút hoang mang, "Sao vậy chị?"
Cô không về công ty làm việc, Lục tổng không cao hứng sao?
"Chị đói." Lục Uyển Đình kéo người đang nằm ở dưới ngồi dậy, mang cô đi đến trong phòng ngủ.
"Gọi khách sạn mang đồ ăn lên được không?" Kỳ Thanh ngây ngô nói, cô chỉ đơn giản cho rằng Lục Uyển Đình đói bụng.
Cho đến khi Lục Uyển Đình làm cho cô phát gục ở trên giường thì cô mới hiểu được, cơn đói của Lục Uyển Đình không phải là đói bụng mà là đói cô a.
Nụ hôn nóng bóng dừng ở sau tai, Kỳ Thanh nghe giọng khàn khàn của Lục Uyển Đình thì thầm bên tai cô, "Về sau có thể chỉ làm nũng với chị thôi được không?"
Kỳ Thanh quay đầu lại, nụ hôn của Lục Uyển Đình từ sau tai đến bên khoé môi, giọng nói ôn nhu hỏi lại, "Được không em?"
Ôn nhu đến mức cả tâm Kỳ Thanh cũng nhu theo.
Hoá là Lục tổng ghen với lão Kỳ tổng a, gương mặt Kỳ Thanh nóng lên, cảm giác có chút xấu hổ, chỉ ừ một tiếng.
Cái từ ừ thật nhẹ nhàng hoà tan trong nụ hôn, trong đó còn có tiếng than nhẹ. Hôm nay, Lục Uyển Đình rất hưng phấn, nhiệt tình quấn lấy cô.
Kỳ Thanh mệt đến mức không muốn động đậy, Lục Uyển Đình đem ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt mái tóc, dỗ dành cô ngủ.
Ngủ một giấc đã hết cả buổi chiều.
Kỳ Thanh tỉnh lại nhìn trần nhà xa lạ, trong nháy mắt có chút hốt hoảng, cô vội vàng xoay đầu nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy Lục Uyển Đình mới dần bình ổn lại.
Cô tới gần Lục Uyển Đình, khẽ chạm vào người Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, cái tay đang ở dưới chăn đưa lên ôm lấy cô, sườn mặt dựa lên bả vai cô.
Kỳ Thanh nhớ đến chuyện phát sinh trước khi ngủ. Bây giờ các cô đang ở khách sạn Duyệt Giang.
Hồ bơi ở ngoài phòng ngủ đã không thấy nữa, thay vào đó là sàn gỗ, cái này là vì đảm bảo an toàn cho khách hàng, hồ bơi trong một thời gian dài không sử dụng thì hệ thống sàn sẽ tự động nâng lên, che lấy mặt hồ bơi. Yêu cầu phải thao tác thì mới có thể mở hồ bơi ra một lần nữa.
Điện thoại của cô đặt ở bên sô pha, trên màn hình đầy tin nhắn, Kỳ Thanh đi qua nhặt điện thoại lên, đứng ở bên ghế sô pha, đắm chìm trong ánh chiều hoàng hôn mà xem tin nhắn.
"Kỳ Thanh."
Đang xem tin nhắn thì có giọng nói từ sau lưng, Kỳ Thanh quay đầu lại, Lục Uyển Đình đã đi đến, từ sau ôm lấy cô.
Cô cười cười hôn lên má Lục Uyển Đình, "Sao lại không ngủ thêm một chút nữa?"
"Em không có ở bên, chị ngủ không yên." Lục Uyển Đình nâng màn hình điện thoại cô lên, nhìn màn hình hỏi, "Em nhắn tin cùng với ai vậy?"
"Phụ Tuyết, cậu ấy biết em đã về Giang Lâm." Kỳ Thanh thoải mái để cho Lục Uyển Đình xem, Lục Uyển Đình không thoả mãn, tay ở đặt lên màn hình điện thoại mà lướt lướt lên trên, muốn xem lịch sử tin nhắn của các cô.
Lục tổng lại muốn ghen rồi.
"Em đang hưởng tuần trăng mật với chị còn nói chuyện với cô ấy sao?" Lục Uyển Đình chỉ chỉ vào mấy cái mốc thời gian nói chuyện, "Lúc này, chúng ta đang ở Văn Hải."
Trí nhớ của Lục tổng thật tốt, Kỳ Thanh muốn phủ nhận nhưng mà không dám, "Chỉ nói chuyện một lát thôi mà."
Lục Uyển Đình còn muốn kéo lên xem đoạn tin nhắn ở trên đó, Kỳ Thanh đã lấy lại điện thoại, không cho xem nữa.
"Trước đó nói cái gì, vì sao không cho chị xem?" Lục Uyển Đình ôm lấy Kỳ Thanh, hơi thở nóng rực khiêu khích trên cổ Kỳ Thanh, "Có bí mật không thể cho chị biết sao?"
Kỳ Thanh gật đầu, " n."
Lục Uyển Đình, "...." Phu nhân cô đã thành thật như vậy rồi, cô nên trêu đùa như thế nào đây?
Lục Uyển Đình ngây người một lát, Kỳ Thanh ở trên mặt cô hôn một cái, thoát ra khỏi lòng ngực của Lục Uyển Đình, "Chúng ta đi ăn tối đi."
Cô đã đặt một chỗ ở nhà hàng Tây, buổi tối mới là bữa tiệc chúc mừng kỷ niệm ngày kết hôn của hai người.
Lục Uyển Đình cười nói được, không dây dưa chuyện Kỳ Thanh với Tần Phụ Tuyết nhắn cái gì. Lấy điện thoại rồi cùng đi với Kỳ Thanh ra ngoài.
Lúc chờ thang máy, hai người mới nhớ xe đã bị Lương Khiếu lái đi rồi, Lục Uyển Đình gọi cho Lương Khiếu, bảo anh ta đến đây, còn nhấn mạnh là chỉ đi một mìn.
Bên này cô vừa cúp điện thoại, điện thoại lập tức vang lên, là Lục Vân Tạ gọi điện thoại đến, hỏi buổi tối các cô ăn gì.
Lục Uyển Đình nắm lấy tay Kỳ Thanh, cười ôn nhu, "Buổi tối, chị và Kỳ Thanh sẽ đi ăn riêng với nhau."
"Em biết rồi, vậy em về nhà ăn với ba mẹ." Lục Vân Tạ đem hồ sơ đặt qua một bên, "Đúng rồi, chị có muốn em nói với ba mẹ, hai chị đã về không?"
"Ba mẹ lập tức sẽ biết thôi." Mắt Lục Uyển Đình nhìn Kỳ Thanh, Kỳ Thanh ôm điện thoại chuẩn bị đăng bài lên trang cá nhân, ảnh chụp chính là tấm ảnh sáng nay các cô chụp giấy hôn thú, còn ghi chú, "Một năm."
Vừa nói xong, Kỳ Thanh đã ấn nút đăng lên.
Từ Lục Thị đến khách sạn Duyệt Giang cần một chút thời gian, Lục Uyển Đình và Kỳ Thanh ngồi ở sảnh khách sạn chờ Lương Khiếu.
Trong thời gian chờ, Lục Uyển Đình ôm lấy Kỳ Thanh, cả hai cùng nhau xem một vòng bạn bè.
Nhìn ở bên dưới là đủ loại chúc phúc, tâm Lục Uyển Đình lại nghĩ đến chuyện gì đó, có một loại ý tưởng rất lớn, cô đến bên tai Kỳ Thanh nói nhỏ, "Buổi tối, chúng ta về nhà quay chụp kiểu khác đi."
Kiểu khác? Chụp kiểu khác là kiểu gì?
Kỳ Thanh nhìn cô khó hiểu.
Lục Uyển Đình cong khoé môi, cười thật sâu xa.
Kỳ Thanh nao nao, không dám suy đoán bậy bạ, "Chụp hình ở trên giường sao?"
Lục Uyển Đình gật gật đầu, mặt Kỳ Thanh tức khắc đỏ lên, Lục Uyển Đình làm sao lại có thể nghĩ đến loại chụp hình này?
Mặc dù, có đôi lúc cô cũng nghĩ đến.
Nhìn phản ứng Kỳ Thanh giống như muốn từ chối, Lục Uyển Đình sờ sờ cái mặt đỏ của cô, đưa ra lý do, "Chờ về sau chúng ta về già không động nổi..."
Không đợi cô nói xong, Kỳ Thanh lấy tay che miệng cô lại, "Được rồi, chúng ta chụp đi."
Kỳ Thanh nhìn xung quanh, mặt đỏ như gất.
Lục Uyển Đình khẽ hôn lên lòng bàn tay của cô, xoa xoa tóc, "Thật đáng yêu."
Lương Khiếu đến nơi rồi, dựa theo địa chỉ nhà hàng mà Kỳ Thanh đưa, chạy đến đó.
Vị trí ngồi ở kế bên cửa sổ, có thể nhìn thấy cảnh đêm ở bên ngoài, Lục Uyển Đình ngồi xuống ghế, có một nhân viên phục vụ đã ôm một bó hoa hồng đi đến chỗ các cô.
Lúc đứng bên cạnh bàn, Kỳ Thanh đứng lên, nói cảm ơn. Lấy bó hoa trong tay của nhân viên phục vụ, tặng cho Lục Uyển Đình.
Hoa hồng đỏ tựa như tình yêu của cô đối với Lục Uyển Đình, không có gì có thể lay chuyển được. Đang là thời gian dùng bữa tối, các bàn xung quanh đã có người ngồi đầy, hành động của Kỳ Thanh hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, Lục Uyển Đình ôm lấy bó hoa, đôi mắt có chút ướt, ngẩng đầu nhìn Kỳ Thanh, đúng lúc này Kỳ Thanh cúi đầu hôn lên môi cô một cái, thân mật mà gọi, "Phu nhân."
Mùi hương của hoa hồng thoang thoảng bên mũi cùng với tình yêu mỹ mãn, Lục Uyển Đình mỉm cười, nhẹ ngửi ngửi, phản ứng giống như lần đầu tiên nhận được hoa. Khoé đuôi mắt còn cong lên, tim vì đối phương mà đập gia tốc.
Cho đến thời điểm hiện tại, tình cảm của cả hai giành cho nhau còn sâu đậm lúc ban đầu.
"Cảm ơn phu nhân." Lục Uyển Đình nhìn bó hoa hồng, cơ thể vì kích động mà có chút run run.
Kỳ Thanh không ngồi trở lại vào vị trí đối diện, mà nhẹ nhàng hôn lên tai của Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình còn nghe được, "Em yêu chị."
Trái tim lập tức đập thình thịch, Lục Uyển Đình nghiêng đầu, Kỳ Thanh mỉm cười, ngồi trở lại vị trí của mình.
Bữa tối dưới ánh đèn vàng bắt đầu, bó hoa hồng chiếm lấy một vị trí ở bên cạnh, Kỳ Thanh và Lục Uyển Đình tuỳ ý mà nói chuyện, nghĩ đến đâu thì nói đến đó.
Có nhiều lúc, Lục Uyển Đình chăm chú nhìn Kỳ Thanh, nghe Kỳ Thanh nói chuyện, ánh mắt đầy yêu thương không hề chút giấu diếm nào.
Ăn tối xong, các cô liền quay về nhà.
Không có nơi nào hấp dẫn bằng phòng ngủ nhà các cô cả, Lục Uyển Đình ôm lấy Kỳ Thanh đi đến mép giường, Kỳ Thanh còn nhớ Lục Uyển Đình đã nói gì, lúc Lục Uyển Đình đang hôn môi, cô nghiêng đầu hỏi, "Không chụp hình sao?"
Động tác của Lục Uyển Đình dừng lại, nhìn Kỳ Thanh thẹn thùng, cô còn có một ý tưởng lớn hơn nữa, cô nói, "Không chụp hình, chúng ta quay video đi."