Trách không được Lục Uyển Đình nói muốn dành hai tháng để đi chơi, nhưng mà cô lại không để ý đến việc này, hai tháng nữa là các cô lãnh chứng được một năm.
Cảm giác giống như ngày hôm qua vậy.
Vẫn là ở trong cái văn phòng này, các bài trí vẫn giống như vậy, gọn gàng ngăn nắp lại sạch sẽ, trên bàn là những hồ sơ cần Lục Uyển Đình duyệt, nhìn kỹ lại thì có thể thấy được ở trên bàn có chút thay đổi.
Trên bàn làm việc có đặt ảnh chụp của cô và Lục Uyển Đình, công việc bận rộn nhưng chỉ cần Lục Uyển Đình ngẩng đầu lên là có thể thấy được, chỗ cắm hoa cũng được thay hoa mới, mỗi bó hoa đều là do cô mang đến, hoa thường mua nhất chính là hoa hồng champagne, nhìn đến hoa, Lục Uyển Đình sẽ nhớ đến cô.
Trong phòng ngủ không chỉ có mỗi trang phục của Lục Uyển Đình, mà còn có trang phục của cô, số đo của hai người giống nhau, lúc nghỉ trưa cũng hay thay đổi quần áo.
Mười tháng, các cô dung hợp vào cuộc sống của nhau, từng chút từng chút một có thể thấy được bóng dáng đối phương ở trong cuộc sống của mình.
Cảm giác giống như ngày hôm qua nhưng mà lại giống như đã ở bên nhau rất nhiều năm rồi.
Kỳ Thanh quay đầu lại, ánh mắt của Lục Uyển Đình cũng thay đổi, Lục Uyển Đình chưa bao giờ che giấu ánh mắt nóng bỏng và dịu dàng của bản thân với cô. Đối với ánh mắt này, không cần bất cứ lời nói nào, cô cũng có thể cảm nhận được tình cảm của Lục Uyển Đình dành cho cô.
"Uyển Đình, tuần trăng mật kỷ niệm một năm, chúng ta đi chơi đi." Ở đây là văn phòng của Lục Uyển Đình, ngoại trừ người của Lục gia, thì không ai dám trực tiếp xông vào đây, lá gan của Kỳ Thanh lớn hơn với suy nghĩ này, cô nghiêng người ôm lấy cổ Lục Uyển Đình, hôn lên đôi môi kia.
Lục Uyển Đình đón lấy nụ hôn của Kỳ Thanh, dưới eo có chút lạnh, cảm nhận được có một bàn tay nóng ấm chui vào trong áo của cô, chạm vào làn da, Lục Uyển Đình mở to mắt, trong đôi mắt đó tràn đầy yêu thương.
Kỳ Thanh đỡ lấy eo cô, mở miệng hôn sâu.
Một nụ hôn thật dài, Lục Uyển Đình thở dốc, giọng nói ôn nhu, trong giọng nói còn mang theo sự vui vẻ, "Được, chúng ta đi chơi."
Công việc cũng không có cách nào có thể giao hoàn toàn cho Lục Vân Tạ và cấp dưới, Lục Uyển Đình đem hết khả năng của mình mà sắp xếp công việc trước, kế hoạch nào có thể dời lại thì dời, những công việc liên quan đến sự vụ của công ty thì giao cho Lục Vân Tạ phụ trách.
Dưới áp lực, Lục Vân Tạ thay đổi rất lớn, cô trở nên trầm ổn hơn, tâm tư cũng khó đoán làm cho người ta phải suy nghĩ cân nhắc, ở tập đoàn Lục Thị, cô chính là Lục Uyển Đình thứ hai.
Nhưng chỉ cần về đến nhà, Lục Vân Tạ vẫn là cô em gái bé bỏng của Lục Uyển Đình, ôm lấy chị gái mà làm nũng, chuyện gì cũng sẽ thể hiện ở trên mặt.
Đảo mắt một cái cũng còn 10 ngày nữa, Lục Uyển Đình đem công việc của nửa tháng giao cho Lục Vân Tạ và các phó tổng khác, yên tâm thu thập hành lý, chuẩn bị bắt đầu tuần trăng mật của mình.
Đến nổi Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật ở bên kia, Kỳ Thanh cũng đã tìm được người thay thế vị trí của cô.
"Kỳ tổng, chỉ mười ngày thôi mà, nhiều nhất là nửa tháng." Kỳ Thanh ôm lấy cánh tay Kỳ ba, mắt thì nhìn Kỳ mẹ đang nhìn hai cha con, "Ba đi làm, Triệu tiểu thư mỗi ngày sẽ đưa cơm cho ba, làm cho mấy người trong Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật có thể biết được, Kỳ phu nhân của chúng ta xinh đẹp như thế nào nha."
Kỳ ba rất thích con gái làm nũng với ông, trong lòng vui vẻ như pháo hoa nổ đầy trời, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra không có gì, "Mười ngày lâu lắm, năm ngày thôi."
"Ba, con và Uyển Đình kết hôn lâu vậy rồi mới có thời gian hưởng tuần trăng mật, còn có kỷ niệm một năm, năm ngày ít quá." Tiểu áo bông cọ cọ vào lão Kỳ tổng, "Ba nhìn mẹ đi, mẹ rất muốn được thấy ba đi làm nha."
Kỳ mẹ cười với hai cha con, "Để Thanh Thanh đi ra ngoài chơi nửa tháng đi."
Vợ đã nói vậy đương nhiên Kỳ ba phải đồng ý rồi, không chỉ có đồng ý mà còn cho Kỳ Thanh hẳn mười lăm ngày.
Con gái và vợ vẫn là không giống nhau.
Rời khỏi nhà ba mẹ, Kỳ Thanh đến công ty, mở cuộc họp với cấp lãnh đạo của công ty, đem tin tức tốt nói cho mọi người là cô sẽ nghỉ nửa tháng, lão Kỳ tổng sẽ trở về làm việc.
Đối với cô là tin tức tốt nhưng mà đối với những người khác mà nói, là kinh hồn táng đảm, đứng ngồi không yên.
"Kỳ tổng, chị xác định không cần mang em theo sao?" Trợ lý Hoa mắt trông mong vào Kỳ thanh, cô không muốn ở lại công ty giáp mặt với lão Kỳ tổng mỗi ngày.
"Xác định." Hai người đi hưởng tuần trăng mật, mang theo trợ lý để làm cái gì? Đi công tác sao? Kỳ Thanh vỗ vỗ vai trợ lý Hoa, cười trấn an, "Ngoan, nửa tháng là tôi trở về rồi, biết đâu mới có mười ngày đã về rồi."
Sao có thể 10 ngày chưa, trợ lý Hoa không tin, "Kỳ tổng, chị đi ra ngoài vẫn cần yêu cầu trợ lý sai vặt như em."
Kỳ Thanh cười mà không nói, cửa thang máy mở ra, Kỳ Thanh đi vào, xoay người lại nhìn thấy trợ lý Hoa như con shiba làm vẻ đáng thương bị người ta vứt bỏ, Kỳ Thanh nhịn không được mà cười thành tiếng, "Chăm chỉ làm việc."
"Vâng, Kỳ tổng." Trợ lý Hoa vẫy vẫy tay, "Em sẽ rất nhớ chị."
Lúc Kỳ Thanh về nhà, Lục Uyển Đình đã xếp không ít đồ, lúc này đang lấy áo ngủ.
Cửa phòng quần áo mở ra, Kỳ Thanh đi vào, từ phía sau ôm lấy Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình quay đầu lại cười, hôn lên má Kỳ Thanh, "Ba vợ đáp ứng về công ty rồi sao?"
"Đáp ứng rồi." Kỳ Thanh đặt cằm lên vai Lục Uyển Đình, vui vẻ mà nhìn vào tủ quần áo, chỉ vào cái váy ngủ màu hồng nhạt nói, "Mang theo cái này đi."
Lục Uyển Đình lấy cái áo xuống nhìn nhìn, cái áo này từ lúc mua đến giờ vẫn chưa có mặc qua, cô quay đầu lại cười hỏi, "Em mặc sao?"
"Không, là chị mặc á." Kỳ Thanh sờ sờ áo ngủ, cảm giác tơ lụa thật mát, mặc ở trên người sẽ rũ xuống, Kỳ Thanh đến bên tai Lục Uyển Đình nói, "Lần đầu tiên, em đến nhà chị ngủ, cũng mặc một cái váy ngủ như vậy."
Hơi thở nhẹ nhàng thở bên tai Lục Uyển Đình, tâm ngứa... Lục Uyển Đình nhớ tới cái đêm Kỳ Thanh quyến rũ cô mà cô thì lại không hiểu phong tình, Lục Uyển Đình tháo cái váy xuống, "Được, vậy để chị mặc."
Kỳ Thanh kinh ngạc, "Chị đồng ý sao?"
"Ừm, đồng ý." Lục Uyển Đình xếp cái váy đưa cho Kỳ Thanh, "Em đặt vào vali đi."
Dựa theo sở thích của nhau mà chọn thêm vài bộ quần áo ngủ nữa, Lục Uyển Đình kéo đến Kỳ Thanh trước tủ nội y, chọn nội y.
Chọn nội y làm cho người ta cảm thấy nóng hơn, Kỳ Thanh kìm nén không được hỏi một vấn đề nhạy cảm, "Chị có cảm thấy của em lớn hơn không?"
Hỏi vấn đề này, Lục Uyển Đình sửng sốt vài giây, cong môi lên cười, "Lớn hơn rất nhiều."
Tiếng cười khẽ này làm tâm người ta nhộn nhạo, tay đang ôm eo Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh vuốt ve về phía trước, đem cái cảm giác thẹn này chuyển sang cho Lục Uyển Đình.
Lục Uyển Đình khép cửa tủ lại, xoay người nằm trong ngực Kỳ Thanh, ánh mắt sáng ngời, "Buổi tổi lại thu thập nội y sau, hiện tại thu thập cái khác."
Cổ họng Kỳ Thanh phát khẩn, không cần đoán, hiện tại chuyện Lục Uyển Đình muốn thu thập chính là cô.
Từ phòng để quần áo thu thập đến trên giường.
Ăn cơm tối xong, các cô lại tiếp tục thu dọn hành lý, đồ vật của hai người ở trong một cái vali, nhìn vali quần áo, Kỳ Thanh cảm giác không đủ để mặc.
"Áo ngủ và nội y như vậy là đủ rồi." Lục Uyển Đình khom lưng ôm lấy Kf Thanh, tay chậm rãi siết lại, nói ra sự thật, "Đa số thời gian, chúng ta sẽ ở trong khách sạn."
Lục Uyển Đình rất hiểu rõ bản thân cô, phong cảnh đẹp nhất chính là ở trong ngực cô, đổi một chỗ, cũng chỉ là đổi một nơi khác mà thôi, chuyện muốn làm nhất chính là ôm Kỳ Thanh, hôn Kỳ Thanh.
Lục Uyển Đình hơi dùng sức, Kỳ Thanh không đứng vững, ngã xuống vali phía trước, Lục Uyển Đình cũng bị cô kéo ngã xuống theo, một tay ôm Kỳ Thanh, một tay chống trên mặt đất.
Trong vali đều có quần áo, quỳ lên đó đầu gối sẽ không đau, trong vali có cái khoá kéo, có chút cộm, Kỳ Thanh mặc áo ngủ, hai chân trắng nõn đè lên cái khoá kéo đó tạo thành dấu, cũng có chút ngứa.
Cả người Kỳ thanh nóng lên, bảo Lục Uyển Đình đứng dậy.
Lục Uyển Đình không chịu đứng dậy, cô cười cúi gần sát Kỳ Thanh, ép cô thật chặt, rất có hứng thú chơi đùa ở trong vali.
Tim đập theo động tác của Lục Uyển Đình càng kịch liệt hơn, một chút va chạm cũng làm cả cơ thể tê dại phát run, Kỳ Thanh do dự chuẩn bị nếm thử, lúc này Lục Uyển Đình lại chống người đứng dậy, đỡ cô đứng lên, "Tiểu Kỳ tổng, em thật đáng yêu."
Đáng yêu đến mức làm cho người ta thiếu chút nữa không nhịn được mà xằng bậy.
Kỳ Thanh phản ứng lại bản thân vừa mới bị trêu đùa, cô túm lấy cái dây áo ngủ của Lục Uyển Đình, chỉ dùng sức một tí, dễ như trở bàn tay đã kéo nó ra được.
Vạt áo mở ra, ở trên trong Lục Uyển Đình không mặc cái gì cả.
Bất thình lình bị như vậy, Lục Uyển Đình ngẩn người ra, Kỳ Thanh nâng cằm Lục Uyển Đình lên, thoải mái cười nói, "Lục tổng mà còn đùa nữa, là em không khách khí đâu đó."
Lục Uyển Đình lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng cọ đầu ngón tay cô, chủ động bắt lấy cánh tay Kỳ Thanh, cúi người cười nói, "Đừng khách khí."
Lục tổng thật sự muốn bị thu thập.
Kỳ Thanh đảo hai vòng tay bắt lấy cổ tay Lục Uyển Đình, chuẩn bị cột lại, thì thân mình lảo đảo, bị Lục Uyển Đình chặn ngang ôm lấy.
Cô quên mất, Lục Uyển Đình vẫn còn cái tay khác.
Dây tơ lụa từ trên cổ tay rơi xuống, đầu dây vẫn được Kỳ Thanh nắm trong tay, Lục Uyển Đình bắt lấy hai tay Kỳ Thanh, mười ngón tay đang vào nhau, đưa ra phía sau lưng, "Ngày mai, chúng ta phải đi ra ngoài, ngoan một chút."
"Không phải chị bảo em đừng khách khí sao?" Kỳ Thanh giơ tay lên muốn thoái, đem cái dây thắt lưng choàng lên cổ Lục Uyển Đình.
"Lên giường sẽ không khách khí." Lục Uyển Đình ngẩng đầu hôn một cái, giọng nói quyến rũ, "Chị ở trên giường chờ em, em thu dọn chỗ này đi."
Lục Uyển Đình buông người ra, bắt lấy cái dây tơ lụa ở trên cổ xuống, tuỳ ý mà cột lại cái áo ngủ.
Kỳ Thanh chết mê chết mệt với sắc đẹp của phu nhân nhà mình, ngoan ngoãn mà ở lại phòng quần áo dọn dẹp.
Dọn dẹp cũng không nhiều lắm, cài lại khoá trong hành lý cố định lại quần áo, sau đó kéo khoá đóng vali lại, coi như là đã làm xong.
Kỳ Thanh trở lại phòng ngủ, người trên giường đang mỉm cười với cô, bao nhiêu vui vẻ đều hiện trên mặt, lại mỏng manh yếu đuối mà gọi, "Kỳ tổng."
Tâm Kỳ Thanh rung động, ba bước cũng thành hai bước mà đi đến, Lục Uyển Đình nằm xuống, đôi mắt hoa đào quyến rũ lại còn có ý cười, chờ Kỳ Thanh không khách khí với cô.
Áo ngủ đặt ở mép giường, trên đó còn mang theo dư ôn của Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh nhìn cái áo ngủ một cái, nhấc chăn lên tiến vào trong ổ, ôm người yêu, không khách khí đến nửa đêm.
Ngày hôm sau, các cô ngủ tự nhiên tỉnh dậy.
Ở trên giường thân mật một lát, hai người còn luyến tiếc mà dậy.
Hành trình tuần trăng mật bắt đầu rồi.
Các cô ngồi máy bay từ Giang Lâm bay thẳng đến Văn Hải, thành phố Văn Hải gần Đông Hải, có vài cái đảo nhỏ, từ trước đến nay, đây là địa điểm hưởng tuần trăng mật lý tưởng nhất.
Lục Uyển Đình đứng bên cửa sổ ôm lấy Kỳ Thanh nhìn sao trời biển đêm rộng bao la, sóng biển dạt vào bờ cát.
"Uyển Đình, ngày mai chúng ta về Giang Lâm đi." Ở chỗ này chơi một tuần, Kỳ Thanh muốn về nhà.
"Được." Lục Uyển Đình hôn hôn má cô, gọi điện thoại cho trợ lý Tô, đặt hai vé máy bay ngày mai về Giang Lâm.
Lục tổng và Kỳ tổng sao lại kết thúc hành trình mà trở về Giang Lâm rồi? Trợ lý Tô rất kinh ngạc.
Dựa theo thời gian máy bay đáp, trợ lý Tô lái xe đến đón hai người.
"Lục tổng, sao hai người lại kết thúc hành trình sớm vậy?" Trợ lý Tô vững vàng lái xe, lúc nói chuyện thì nhìn gương chiếu hậu.
"Là tôi muốn về." Kỳ Thanh nắm lấy tay Lục Uyển Đình.
Lục Uyển Đình nắm lại tay cô, mỉm cười nói với trợ lý Tô, "Hôm nay, là ngày chúng tôi đi lãnh chứng."
Về đến nhà, Kỳ Thanh đi vào trong phòng ngủ tìm giấy kết hôn, lần trước, các cô đã đăng bìa của giấy hôn thú lên, Kỳ Thanh lấy hai giấy hôn thú ra, đặt cùng nhau rồi chụp bên trong.
Lục Uyển Đình cười ôm lấy cô, gương mặt chỉ dịu dàng vì Kỳ Thanh, Kỳ Thanh, chị yêu em."
Kỳ Thanh đang chụp hình bỗng nao nao, thả giấy hôn thú xuống, quay sang nhìn, cô không nghe lầm chứ? Lục Uyển Đình nói yêu cô? Người yêu nhất đang ở trước mặt, mặc kệ có giấy hôn thú hay không, các cô yêu nhau là đủ, Kỳ Thanh không chụp giấy hôn thú nữa, đem thơi gian này dùng cho việc có ý nghĩa hơn.
Cô ôm lấy Lục Uyển Đình, hôn môi, rồi nói, "Em cũng yêu chị."