Gần đến 3h, cuộc họp cũng kết thúc, Lục Uyển Đình bảo tổng giám Chu tiễn đoàn người bên Song Hoa đi, cô và Kỳ Thanh trở lại văn phòng.
Trợ lý Tô và trợ lý Hoa nhanh chóng thu dọn hồ sơ và tư liệu sản phẩm ở trên bàn, đi theo các cô.
"Muốn em cùng chị đi gặp Trương tổng không?" Kỳ Thanh không có nắm tay Lục Uyển Đình, hai người sánh vai đi trên hành lang nhưng mà cách nhau 30 cm, làm như rất đứng đắn, đang nói chuyện công vậy.
Lục Uyển Đình mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Kỳ Thanh, "Em muốn đi gặp cô ấy sao?"
Nhìn thì hững hờ nhưng mà trong lòng thì lại ghen lên.
Trợ lý Hoa cảm giác được phía sau lưng hơi lành lạnh, sởn tóc gáy, quay sang nhìn trợ lý Tô, trợ lý Tô cũng cảm giác được y chang như vậy, đột nhiên dừng bước chân, sau đó đi chậm lại.
Kỳ Thanh trầm ngâm, nghiêm túc mà trả lời Lục Uyển Đình, "Đây không phải là vấn đề của em, có muốn cho em gặp Trương tổng hay không thì phải xem ý của Lục tổng như thế nào."
Dự án khu dân cư AI có hai dự án tiến hành, một cái là tập đoàn Lục Thị độc lập khai thác, một cái còn lại là tập đoàn Lục Thị và tập đoàn Trương Trạch hợp tác với nhau cùng khai thác. Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật của các cô chỉ tham gia vào dự án độc lập của Lục Thị thôi.
Nhưng mà theo tính chất bắc bán cầu thì cũng có thể nói có chút quan hệ với tập đoàn Trương Trạch, tập đoàn Lục Thị đầu tư cho Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật và cũng hợp tác với Lục Thị, xem như là gián tiếp hợp tác với tập đoàn Trương Trạch rồi.
"Nếu em muốn gặp thì chị mang em đi qua." Lục Uyển Đình cười nguy hiểm.
Kỳ Thanh nào dám trả lời muốn, bắt đầu lộ ra gương mặt không đứng đắn, câu lấy tay phu nhân mà nói, "Em ở văn phòng chờ chị, đem tư liệu sản phẩm của Song Hoa xem lại lần nữa."
Cô đối với khu dân dư AI rất có hứng thú, phải nghiên cứu cho tốt, chờ khi mở bán, sẽ mua căn hộ ở đó.
Tâm tư Kỳ Thanh đã chạy đến chuyện mua phòng, Lục Uyển Đình đã nhìn thấy cô thất thần, liền cào nhẹ trong lòng bàn tay của cô một cái, "Lại suy nghĩ cái gì nữa?"
"Em muốn mua nhà." Nhà được mua sau khi kết hôn sẽ là tài sản chung của cả hai, Kỳ Thanh cảm thấy cô cần thiết phải thương lượng với Lục Uyển Đình, "Có thể không?"
"Có thể." Lục Uyển Đình nắm chặt tay Kỳ Thanh, rồi đến gần một chút, "Em muốn mua ở đâu? Có chỗ nào thích chưa?"
"Có, ở bên Đinh Hà Uyển."
Lục Uyển Đình mỉm cười, "Được, chị cho em."
Trợ lý Hoa đi sau các cô cảm giác bị đả kích.
"Không, để em tự mua." Kỳ Thanh vẫn còn nhớ rõ chính sách trợ cấp nhà ở của chính phủ dành cho cặp đôi mới kết hôn, "Em lấy đăng ký kết hôn xin trợ cấp."
Người có tiền như vậy còn muốn xin trợ cấp? Trợ lý Hoa nghi hoặc.
Lục Uyển Đình hiểu ý của Kỳ Thanh, đuôi lông mày nhếch lên, "Được, vậy em mua đi." Lục Uyển Đình cười hỏi Kỳ Thanh, "Vậy trên giấy chứng nhận quyền sử dụng nhà ở sẽ có tên của chị sao?"
"Ừm, hai chúng ta đứng tên."
Trợ lý Hoa: "...." Lại thêm đả kích.
Lục Uyển Đình mang trợ lý Tô đi đến phòng tiếp khách, Kỳ Thanh ở lại văn phòng xem tư liệu sản phẩm về đồ dùng công nghệ của Song Hoa cho khu dân cư AI.
Dư quang thấy trợ lý Hoa nhìn cô không chớp mắt, Kỳ Thanh từ xem tư liệu ngẩng đầu lên, "Em không cần ở đây bồi tôi."
Trợ lý Hoa uỷ khuất, chỗ này không có văn phòng của cô, trừ bỏ đứng ở đây, cô còn có thể đi đâu đợi được nữa? "Kỳ tổng, đây là tập đoàn Lục Thị, không phải Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật."
Đem văn phòng của Lục Uyển Đình biến thành văn phòng của cô, Kỳ Thanh trầm mặc một lát, "Bên này không có việc gì, em có thể về công ty."
"Một mình em đi về sao?" Không có lý do, trợ lý Hoa không muốn đi.
Kỳ Thanh gật đầu, thấy trợ lý Hoa vẫn đứng bất động, Kỳ Thanh buông tư liệu, trêu ghẹo, "Em muốn chờ tôi về công ty? Hay là muốn ở đây chờ ai hả?"
Chờ ai? Trong đầu trợ lý Hoa đột nhiên xuất hiện gương mặt của Lục Vân Tạ.
Cô đang đợi Lục Vân Tạ sao?
Không thể nào!
Trợ lý Hoa giật mình, điên cuồng phủ nhận, "Không có, em không có chờ ai cả."
Sợ Kỳ tổng chuyển hướng lên người tiểu Lục tổng, trợ lý Hoa nhanh miệng nói, "Chị ở đây một mình, em sợ chị cô đơn."
Phản ứng mạnh như vậy càng làm cho người nghĩ là cô đang có tật giật mình, Kỳ Thanh cười thành tiếng, "Phải không? Sợ tôi cô đơn sao?"
Trợ lý Hoa không ngừng gật đầu.
Kỳ Thanh cong môi cười nguy hiểm, "Lời này mà để Lục tổng nghe thấy thì sao ấy nhỉ?"
Kỳ tổng và Lục tổng là hai người có thần thái khác nhau, nghe đến tên Lục tổng, trợ lý Hoa cảm giác sợ hãi, cô khẩn trương nhìn qua cửa.
Cửa văn phòng mở nhưng mà ngoài cửa không có người, Lục tổng mới rời đi không bao lâu, sẽ không trở về ngay lúc này.
Trợ lý Hoa thở dài nhẹ nhõm, cầm lấy đống hồ sơ trên bàn cất vào túi, "Kỳ tổng, em đi về công ty đây."
Cô không dám ở lại đây nữa.
Cô phải đi nhưng mà Kỳ tổng lại gọi cô lại.
"Khoan đã." Kỳ Thanh chỉ chỉ sô pha, ý bảo trợ lý Hoa ngồi xuống, "Tôi nhớ còn có một số việc muốn nói với em."
Trợ lý Hoa đang muốn chạy trốn, giờ phải ngồi co quắp bất an trên ghế sô pha, hai mắt nhìn Kỳ tổng, khẩn trương đến mức tay run lên, "Kỳ... Kỳ tổng, chị muốn nói với em chuyện gì?"
Sợ hãi.
"Chuyện công ty thôi mà, không cần khẩn trương." Kỳ Thanh đem phản ứng của cô trợ lý vào trong mắt, trấn an nói, "Tôi sẽ không có nói đến chuyện tình cảm."
Trợ lý Hoa yên tâm một chút, điều chỉnh lại trạng thái của bản thân, ngoan ngoãn chờ Kỳ tổng mở miệng.
Kỳ Thanh cười nói, "Em soạn lại lịch trình làm việc của một tháng tới gửi cho tôi."
"Lịch trình của cả tháng?" Trước kia đều là sắp xếp trong vòng một tuần, cho dù là sắp xếp cả tháng đi nữa, cũng chỉ là làm tổng thể, ý Kỳ tổng là phải làm bảng lịch trình cụ thể tỉ mỉ, trong lòng trợ lý Hoa kêu khổ, "Khi nào chị cần?"
"Trước trưa ngày mai." Kỳ Thanh nghĩ nghĩ, "Mà tốt nhất là trước 12h đêm nay."
Này còn hơn cả nói chuyện tình cảm.
Trợ lý Hoa xem nhẹ câu nói tốt nhất kia, gật gật đầu nói, "Vâng, trước trưa mai em gửi cho chị."
Khoan đã...một tháng... chẳng lẽ đi hưởng tuần trăng mật sao?
Trợ lý Hoa phản ứng lại, "Kỳ tổng, chị muốn cùng Lục tổng đi hưởng tuần trăng mật sao?" Cô không nghĩ muốn phá hư tâm trạng của Kỳ tổng, nhưng vẫn nên nói, "Lục tổng chắc là bận nhiều việc lắm, không có nhiều thời gian đi hưởng tuần trăng mật với chị."
"Trợ lý Hoa, có phải em không muốn thăng chức không?" Kỳ Thanh mỉm cười.
Nghe ra lời chế nhạo, trợ lý Hoa cúi thấp đầu, "Em sai rồi, chỉ cần ở bên chị, cho dù Lục tổng không có thời gian cũng sẽ có thời gian."
Cái này vẫn tính là được rồi chứ.
Kỳ Thanh lại tiếp tục nói vài chuyện với trợ lý Hoa, nhìn thời gian đã nửa tiếng trôi qua, Kỳ Thanh không khỏi buồn cười, "Bọn họ còn chưa họp xong nữa."
"Em về công ty đây." Trong lòng trợ lý Hoa có gì đó mất mát, cười nói, "Cúi chào."
Trợ lý Hoa độc thân nhiều năm vậy rồi cũng không phải không có lý do, chính là lá gan quá nhỏ.
Kỳ Thanh lắc lắc đầu, cầm lấy tư liệu xem tiếp, nếu trợ lý Hoa mà có được nửa dũng khí của trợ lý Tô, đã sớm ôm được người đẹp về rồi.
Tiếng bước chân tới cửa dừng lại, Kỳ Thanh ngẩng đầu, trợ lý Hoa quay người lại nhìn cô, muốn nói gì lại thôi. Khóe miệng Kỳ Thanh cong lên, chỉ cần trợ lý Hoa mở miệng nói, cô nhất định hỗ trợ.
Đợi nửa ngày, chỉ nói được một câu, "Kỳ tổng, chị phải nghỉ ngơi cho tốt."
Nụ cười dần tắt, Kỳ Thanh cạn lời.
Tư liệu sản phẩm dày một chồng, Kỳ Thanh xem được hơn phân nửa, phát hiện đã 4h hơn rồi, cô buông tư liệu trong tay ra xoa xoa giữa mày, dựa vào sô pha mềm mại, nhắn tin cho Lục Uyển Đình [Chưa họp xong sao?]
Tin nhắn vừa gửi đi đã được đáp lại, [Sắp xong rồi.]
Lục Uyển Đình buông điện thoại ngẩng đầu nhìn người đối diện, "Chuyện kế tiếp giao cho Vân Tạ phụ trách, bên Trương tổng nếu gặp vấn đề gì cần thảo luận thì tìm Vân Tạ."
"Được." Trương Hoàng Nhã đem hồ sơ trong tay đưa cho trợ lý, "Tôi phải trở về Tấn Thiên một thời gian, ngày mai phải đi rồi, đêm nay cùng nhau ăn bữa cơm được không?"
Ánh mắt của cô đang nhìn Lục Uyển Đình chuyển sang nhìn Lục Vân Tạ, đối diện với gương mặt của Lục Vân Tạ mà mỉm cười.
Lục Vân Tạ bị cô nhìn mà tim đập hồi hộp, không khỏi nhớ đến tin nhắn tối hôm qua, [Được, lần sau có cơ hội thì cùng nhau đi ăn tối.]
Không nghĩ tới cái lần sau lại đến nhanh như vậy.
Lục Vân Tạ hơi do dự nhưng vẫn đáp ứng, "Được a, vậy cùng nhau ăn tối đi, tôi mời khách."
Trương Hoàng Nhã vốn dĩ đã đặt ở một nhà hàng an tĩnh, lịch sự tao nhã, nhưng nghe Lục Vân Tạ muốn mời khách, cô không có ý định từ chối, càng không có nói bản thân đã đặt chỗ rồi.
Bữa cơm tối được quyết định hẹn ở khách sạn Duyệt Giang của tập đoàn Lục Thị, đoàn người bên Trương Hoàng Nhã đi trước.
Lục Vân Tạ và Lục Uyển Đình cùng nhau trở về văn phòng, phát hiện trong phòng chỉ có một mình Kỳ Thanh, "Chị dâu, trợ lý Hoa đâu? Cô ấy về lại Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật rồi sao?"
"Ừ, bên này không có việc nên bảo cô ấy về rồi."
Kỳ Thanh đứng dậy, đi đến trước mặt Lục Uyển Đình giang hay tay, đem kéo Lục Uyển Đình vào trong ngực, ôm ôm.
Xa cách mới một lúc thôi mà đã thiếu vắng quá trời, cơ thể mềm mềm ấm áp, Kỳ Thanh đưa tay lên ôm lấy mặt Lục Uyển Đình, ở trên má hôn một cái thật kêu.
Lục Uyển Đình bị cô hôn mà buồn cười, "Đêm nay, có hẹn với bên Trương Trạch ăn tối, em cũng đi chung đi."
Lục Vân Tạ đã quen nhìn hai người thân mật rồi, cho nên phi lễ nhìn thẳng, "Bọn họ đã đi qua đó rồi, chúng ta cũng đi thôi."
Nghĩ đến trợ lý Hoa, trong lòng Lục Vân Tạ than một câu đáng tiếc.
Thời tiết đã chuyển mùa, trời tối ngày càng trễ hơn, Lục Uyển Đình ôm lấy eo Kỳ Thanh, đầu ngón tay cách một lớp áo mỏng mà vuốt ve.
Kỳ Thanh bị câu dẫn phát ngứa, nhìn Lương Khiếu vẫn đang chuyên tâm lái xe, bắt lấy cái tay kia của Lục Uyển Đình mà nắm chặt.
Lục Uyển Đình cong môi cười, cố gắng giật giật tay ra, nhưng tay đã bị buộc chặt, chỉ có thể ngồi ngoan ngoãn, "Hoa sen ở hồ Thu Lan vừa nở, ăn tối xong, chúng ta đến bên hồ đi dạo đi."
"Được." Sợ làm đau Lục Uyển Đình, sau khi Lục Uyển Đình ngồi ngoan ngoãn, Kỳ Thanh buông lỏng tay ra.
Nhưng mà Lục Uyển Đình lại không an phận, tìm cơ hội mà xoa xoa nắn nắn ngón tay của Kỳ Thanh, cần lấy ngón tay đó mà chơi đùa, cho đến khách sạn Duyệt Giang mới chịu buông tay.
Đồ ăn đã đặt trước, vừa vào trong phòng, người phục vụ lập tức mang đồ ăn lên.
Bữa cơm này cũng giống như bao bữa cơm khác, cũng bình thường như bao bữa tiệc xã giao, nhưng mà Kỳ Thanh thỉnh thoảng lại nhìn Trương Hoàng Nhã, cái hành động nào lại chọc cho người nào không cao hứng.
Lúc Kỳ Thanh chuẩn bị nhìn Trương Hoàng Nhã một lần nữa, thì bàn tay của Lục Uyển Đình nhéo nhéo cái eo của Kỳ Thanh một cái, làm cho Kỳ Thanh xém chút nữa mà kêu đau ra tiếng.
Kỳ Thanh không dám nhìn Trương Hoàng Nhã nữa.
Một bữa cơm, dưới sự giám sát của Lục Uyển Đình, cuối cùng cũng ăn xong.
Khách sạn Duyệt Giang, mỗi phòng thiết kế khác nhau, Trương Hoàng Nhã cảm thấy rất hứng thú với ở đây, đêm nay tính toán ở lại bên này.
Lục Vân Tạ vì làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, chủ động nói, "Tôi đưa cô lên."
Một câu nói này, làm cho mấy chục ánh mắt nhìn cô, người bên Trương Trạch mắc nghẹn nhìn cô trân trối, ánh mắt Lục Uyển Đình và Kỳ Thanh phức tạp, còn ánh mắt trợ lý Tô tựa như có gì muốn nói.
Trương Hoàng Nhã sửng sốt, "Cô đưa tôi lên?"
Ngủ?
Lục Vân Tạ giờ mới biết mọi người hiểu lầm, liền giải thích, "Đây là khách sạn của tập đoàn Lục Thị, tôi đưa cô đi lựa phòng."
"Hoá ra là vậy." Trương Hoàng Nhã cười, "Vậy làm phiền phó tổng Lục rồi."
Lục Vân Tạ mang Trương Hoàng Nhã đến sảnh của khách sạn, giám đốc khách sạn nhận được tin tức, lập tức giới thiệu các phòng đặc biệt.
Kỳ Thanh và Lục Uyển Đình đứng sảnh một lúc, nhìn xuyên qua tấm kính xem Lục Vân Tạ cầm ipad giới thiệu từng phòng cho Trương tổng.
"Chúng ta còn muốn đi qua hồ Thu Lan sao?" Kỳ Thanh hỏi.
Lục Uyển Đình thu hồi ánh mắt, nhìn nhìn phu nhân nhà mình, lại nhìn em gái, chờ các cô đi dạo xong, vừa lúc có thể đón em gái về nhà.
Lục Uyển Đình gật gật đầu, "Ừ, đi thôi em."
Trợ lý Tô chớp chớp mắt, "Vậy còn em thì sao?"
Cô hẳn là nên ở cùng phó tổng Lục hay là đi theo Lục tổng đến hồ Thu Lan?
Kỳ Thanh hướng ra ngoài cửa, "Phụ Tuyết đến đón cô kìa."
Dáng người cao gầy mảnh khảnh xuất hiện ở cửa, Tần Phụ Tuyết mặc áo sơ mi màu đay từ bên ngoài đi vào, vừa xuất hiện, liền hấp dẫn vô số ánh mắt.
Tần Phụ Tuyết đi lại chào hỏi các cô, trợ lý Tô ôm lấy cánh tay Tần Phụ Tuyết, đồng thời cũng khoe khoang chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, đem mấy cái ánh mắt đang nhìn lão bà nhà mình dời đi chỗ khác.
Nhìn thấy nhẫn trên tay các cô không? Hai cô là một đôi đó.
Tần Phụ Tuyết đón trợ lý Tô đi, Lục Uyển Đình và Kỳ Thanh đi đến hồ Thu Lan xem hoa sen.
Gió đêm làm lòng người mát mẻ, người đi dạo bên hồ Thu Lan cũng không ít, nhìn cảnh hồ xa xa, lại còn thêm mùi hoa, Kỳ Thanh quay đầu nhìn Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình phát hiện ra ánh mắt của cô, quay sang cười, sau đó cùi người đến gần, "Em muốn hôn chị sao?"