Cuộc họp báo vừa mới bắt đầu, Kỳ Thanh không muốn thừa nhận, lý trí bảo cô không được làm chuyện thân mật gì ở đây nhưng mà cơ thể thì ngược lại, lại chờ mong Lục Uyển Đình sẽ làm càn với cô.
Phản ứng của cơ thể là thành thật nhất, còn mấy lời nói trên đầu môi đều giả dối.
"Nghiêm túc một chút, đem lực chú ý dời lên sân khấu đi." Lời nói của Kỳ Thanh rất hợp tình hợp lý, sau khi nói xong còn ngồi thẳng người dậy.
Lục Uyển Đình cười ôn nhu, "Được."
Ủa, sao lại nghe lời như vậy? Lửa bị nhóm lên khó mà dập tắt, trái tim nhỏ đang gào thét tên Lục Uyển Đình, cơ thể Kỳ Thanh giật giật, quay đầu nhìn Lục Uyển Đình, hai giây sau, Lục Uyển Đình đã nhìn chăm chú lên sân khấu.
Kỳ Thanh nhấp môi, lời là do cô nói, cô không thể trách Lục Uyển Đình được, đè xúc động trong lòng xuống nhìn về phía sân khấu.
Việc dưỡng sắc đẹp đều là dùng tiền đắp vào, phó tổng Hoa nhìn đã hơn 40 tuổi, dưới ánh đèn lộng lẫy, nhìn thì chỉ giống với 30 tuổi, chỉ là năm tháng đã tạo nên khí chất riêng của bản thân cô ấy, các cô ở độ tuổi này còn chưa có được cái gọi là mị lực của những ngày tháng sương gió.
Phó tổng Hoa đang giới thiệu về công tắc điện thông minh, chỉ cần dùng giọng nói thì có thể đóng mở được rồi, thiết bị này có chức năng thiết lập câu nói, sau khi thiết lập các từ khoá quan trọng, thì phải sử dụng những từ khoá, câu cú ngữ pháp trong hướng dẫn mới dùng được.
Kỳ Thanh đột nhiên nghĩ đến bản thân cô, cơ thể cô giống như cái công tắc thông minh vậy, chỉ có những câu nói của Lục Uyển Đình mới có thể mở được con người cô nha.
Kỳ Thanh liếc mắt nhìn Lục Uyển Đình một cái, Lục Uyển Đình nắm bắt được ánh mắt kia, khoé miệng cong lên, cái tay đang đặt bên eo Kỳ Thanh nhẹ nhàng mà kéo Kỳ Thanh vào trong ngực mình.
Lửa đang muốn áp xuống mà lại gặp phải gió, Kỳ Thanh cảm giác cả cơ thể mình đang muốn nổi lửa mạnh lên, vào lúc này, Lục Uyển Đình lại cố tính thì thầm vào tai cô, "Đầu tiên là giám đốc Hoa, sau đó là phó tổng Hoa, tiểu Kỳ tổng đối với mẹ con nhà họ Hoa có hứng thú vậy sao?"
Hô hấp Kỳ Thanh cứng lại, không phải vì lời nói của Lục Uyển Đình, mà lúc Lục Uyển Đình nói chuyện, còn ăn đậu hủ của cô.
Người mới làm chuyện xấu ngẩng đầu, cười vui vẻ nhìn Kỳ Thanh, Kỳ Thanh có cảm giác như cô bị ảo giác.
Không phải là ảo giác.
Lục Uyển Đình đúng là hôn cô!
"Không có hứng thú."
Kỳ Thanh khẩn trương nhìn xung quanh, sự lo lắng của cô thật dư thừa, bây giờ không có ai thèm chú ý đến hai người, mọi người đều đang to nhỏ với nhau như các cô vậy.
Xem ra chuyện thì thầm to nhỏ với nhau, cũng thật bình thường.
Mà khoan, cái tay Lục Uyển Đình đang làm cái gì???
Kỳ Thanh nhìn xuống eo mình, Lục Uyển Đình giống như vô tình lơ đãng chơi cái gì, ngón tay khều khều vạt áo cô rồi dò xét đi vào, ở ngay cái chỗ mẫn cảm của cô mà vẽ vài vòng.
Cảm giác tê tê dại dại như mặt hồ gợn sóng, từng vòng từng vòng một lan ra, rất nhanh đã lan khắp nơi, mặt hồ lại yên tĩnh, nhưng mà những gợn sóng lại giống một cơn lốc xoáy, lúc nào cũng có thể nuốt chửng lấy cô.
Sô pha có thành ghế mà che khuất tầm mắt phía sau, nhưng mà không chắn được trái phải và phía trước.
Trợ lý Tô căng thẳng muốn chết, bản thân phải xem nhẹ cặp kế bên không có phát sinh cái gì, lực chú ý của cô thế mà chú ý hai người này.
Thoáng nhìn qua thấy tay Lục tổng đã đi vào trong áo Kỳ tổng, trong nháy mắt máu trong người cô cũng muốn sôi lên.
Lá gan Lục tổng cũng quá lớn, dám kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy!
Lục Vân Tạ ngồi bên kia không có tầm nhìn tốt như trợ lý Tô, cô chỉ nhìn thấy được chị cô ôm lấy Kỳ Thanh, thỉnh thoảng lại to nhỏ bên tai.
Kỳ Thanh bị Lục Uyển Đình trêu đùa đến nhũn chân, hơi thở cũng nặng nề, trái tim nhỏ đập không theo tiết tấu nữa rồi, nhảy loạn xạ.
Cô không thể chịu nổi sự trêu ghẹo của Lục Uyển Đình, muốn về nhà.
Sản phẩm đầu tiên còn chưa giới thiệu xong, lúc này rời đi thì không tôn trọng Song Hoa, Kỳ Thanh đè tay Lục Uyển Đình, giọng nói run rẩy, "Lục tổng, đừng nhúc nhích."
Trợ lý Tô dựng lỗ tai lên nghe mặt đỏ cả lên, hiện tại cô phải làm sao bây giờ? Cô không nên ở đây.
Trợ lý Tô không dám nhúc nhích, ngồi xa thì không thể giúp hai người chắn tầm mắt người khác, mà ngồi gần thì sợ quấy rầy.
Khoé môi Lục Uyển Đình cong lên, hành động càng lớn mật hơn, nhéo lấy vòng eo mềm mại kia.
Cơ thể Kỳ Thanh bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà rùng mình, tim đập ngày càng nhanh hơn, cô hít một hơi thật sâu, trong lòng đã có kế sách, cơ thể nghiêng ngả, đảo vào trong lòng ngực của Lục Uyển Đình.
Trợ lý Hoa và giám đốc Lưu ngồi gần đó nhất đồng thời quay đầu lại, Kỳ tổng như vậy không tốt lắm đâu.
Đây là buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới, không phải đi xem phim.
Mà thôi kệ, Kỳ tổng vui vẻ là được, trợ lý Hoa và giám đốc Lưu đem mắt dời đi.
Đầu gối Kỳ Thanh chạm vào đầu gối Lục Uyển Đình, hơi hơi nâng cằm lên, giơ tay che lên miệng lại cùng với Lục Uyển Đình nói chuyện.
Chỉ là trông giống đang nói chuyện bên tai.
Kỳ Thanh chỉ che khuất tầm mắt ở phía trước, còn miệng thì cắn nhẹ lỗ tai của Lục Uyển Đình, trái tim của Lục Uyển Đình run rẩy, Kỳ Thanh cắn xong lại liếm liếm.
Kỳ Thanh buông tay ra, giọng điệu thay đổi câu tâm Lục Uyển Đình, "Lục tổng, người mà lại lộn xộn, em đây liền không khách khí."
Cô thoát ra khỏi lồng ngực của Lục Uyển Đình, quét mắt nhìn lên lỗ tai có mấy cái dấu răng không rõ, làm vậy rồi chắc Lục Uyển Đình sẽ ngoan ngoãn.
Nhưng mà không có.
Lục Uyển Đình lấy tay ra, nhìn cô cười nguy hiểm, "Vậy đừng khách khí nữa."
Người đứng ở trên sân khấu đều thấy hết cả mọi phát sinh ở dưới, phó tổng Hoa không khỏi cảm thán, dạo này sao lắm người trẻ trâu vậy.
Cuộc họp báo vẫn tiếp tục diễn ra, tổng cộng công bố ra 5 sản phẩm mới, trên mặt phó tổng Hoa vẫn duy trì nụ cười, tiếp tục giới thiệu sản phẩm mới.
Lục Uyển Đình không phải là một người bất chấp mà xằng bậy nơi công cộng, dưới sự trêu chọc của Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh cố gắng tỉnh táo mà phân tích nguyên nhân vì sao Lục Uyển Đình lại làm như vậy.
Hự...cô hiểu rồi, Lục Uyển Đình vẫn còn ghen, cô giải thích mới hai câu kia, trong lòng Lục Uyển Đình vẫn còn ghen, chưa dịu xuống được.
Kỳ Thanh dựa người qua, nhỏ giọng hỏi, "Chị còn ghen sao?"
Lục Uyển Đình không trả lời, phủi phủi chiếc áo đang bị gấp nếp, nhìn đồng hồ, "Họp báo mới tiến hành được một nửa, sau đó còn có tiệc rượu, em tham gia sao?"
Nơi nào mà còn tâm tư để tham gia tiệc rượu, Kỳ Thanh nắm lấy tay Lục Uyển Đình, lòng bàn tay dán lên mu bàn tay, mười ngón tay đan vào nhau, "Chúng ta về nhà sớm một chút."
Trợ lý Tô từ lúc nãy đến giờ vẫn luôn nghẹn, không dám thở, bây giờ mới dám thở nhẹ nhõm, lấy điện thoại ra nhắn cho Tần Phụ Tuyết, hỏi cô nàng đang làm gì.
Người nhận tin nhắn đang ngồi đối diện với cái hộp mà thất thần, nhìn thấy điện thoại sáng lên, cô cầm lấy điện thoại, thấy là trợ lý Tô, cười trả lời lại, [Đang xem TV, chờ chị về nhà.]
[Sắp về rồi.] Có người ở nhà chờ mình, cảm giác rất tốt, nhớ lại lòng cô mấy ngày nay còn suy đoán nghi ngờ Tần Phụ Tuyết muốn chia tay với cô, trợ lý Tô liền nhắn lại [Về rồi làm đồ ăn khuya cho em.]
Cuộc họp báo kết thúc, Lục Uyển Đình lập tức mang Kỳ Thanh về nhà, trợ lý Tô cũng gấp không chờ nổi mà đi rồi, Lục Vân Tạ và trợ lý Hoa nhìn ba người rời đi, sau đó cùng với giám đốc Lưu mà chuyển sang tiệc rượu.
Trợ lý Hoa cũng muốn chạy đi, đối diện với gương mặt tương tự Lục tổng, câu nói muốn đi về cũng biến thành uống cái gì.
"Tiểu Lục tổng, cô muốn uống cái gì, tôi giúp cô lấy." Trợ lý Hoa nhìn xung quanh mọi người tụ tập thành tốp 3 tốp 5 đứng cùng nhau nói chuyện, giám đốc Lưu cũng chui vào mấy nhóm người mở rộng quan hệ.
Lục Vân Tạ đối với rượu không có hứng thú, mà tiệc rượu này căn bản cô cũng không cần phải tham gia, Lục Vân Tạ nhìn một vòng nói, "Tuỳ tiện uống một chén rồi chúng ta đi."
Thật tốt quá! Trợ lý Hoa miễn cưỡng xả ra nụ cười.
Trợ lý Hoa vừa tách ra thì Hà Chỉ tay cầm ly rượu tách ra khỏi đám người đi đến chỗ Lục Vân Tạ đang đứng, gọi cả họ và tên cô, "Lục Vân Tạ."
Lục Vân Tạ xoay người, đưa một ly rượu đến trước mặt cô, mùi hương nồng đậm lại thoang thoảng có mùi hoa quả mê người được người mang rượu mang đến, Hà Chỉ đưa ly sâm banh cho cô, "Uống một ly chứ?"
Trợ lý Hoa cầm ly rượu quay lại, liếc mắt một cái đã nhận ra là Hà Chỉ, cô đi đến đám đông trốn một chút, len lén mà đi tới gần hai người.
Lục Vân Tạ nhận ly rượu, Hạ Chỉ chạm nhẹ vào ly của cô, uổng trước nửa ly, sau đó hỏi một câu đã biết trước đáp án, "Chị của em đâu?"
"Đi về rồi." Mắt Lục Vân Tạ nhìn ly rượu trên tay Hà Chỉ, trên vành ly còn có dấu son nhàn nhạt, Lục Vân Tạ cũng nhấp một ngụm rượu trong ly của mình, bỗng nhớ đến ngày hôm đó Hà Chỉ khóc.
"Cũng đã sắp tốt nghiệp rồi." Nhìn Lục Vân Tạ từ lúc trẻ con đến lúc trưởng thành, ánh mắt Hà Chỉ không tự giác mà nhìn chằm chằm, "Lần đầu tiên gặp em, lúc đó em mới mười mấy tuổi."
"Phải không?" Lục Vân Tạ không nhớ rõ lần đầu các cô gặp là khi nào.
Hà Chỉ chủ động nhắc tới, "Khi đó chị mới học năm nhất."
Hà Chỉ và chị gái là bạn học thời đại học, lúc các cô học đại học năm nhất thì đúng là cô còn học sơ trung, so về tuổi tác thì đúng thật là mười mấy tuổi.
Lục Vân Tạ gật gật đầu, Hà Chỉ không tiếp tục chủ đề này nữa, cười thay đổi chủ đề khác, "Hôm trước, cảm ơn em."
"Chị đã nói cảm ơn rồi." Lục Vân Tạ có chút xấu hổ, nhìn trái nhìn phải.
Trợ lý Hoa nhận ra là đang tìm cô, ba bước thành hai mà đi qua.
"Bọn em phải đi sao?" Mắt Hà Chỉ nhìn trợ lý Hoa.
" n." Lục Vân Tạ nâng ly rượu, cạn ly sau đó đem số rượu còn dư một hơi uống sạch.
Lục Vân Tạ cùng với trợ lý Hoa đi ra ngoài, Hà Chỉ đứng ở chỗ đó nhìn các cô, một người phụ nữ trẻ tuổi đi đến gần Hà Chỉ, Hà Chỉ đem rượu trong tay giao cho cô, "Cô ở đây đi."
"Vâng, chủ biên."
Từ khách sạn quốc tế Vạn Cẩm đi ra, gió lạnh thổi đến, Lục Vân Tạ không cảm thấy thanh tỉnh, ngược lại còn cảm thấy có chút choáng.
Uống rượu cho nên phản ứng của men say cũng lên chậm hơn.
Chiếu cố người say rượu chính là sở trường của trợ lý Hoa, vừa thấy Lục Vân Tạ đỡ trán, trợ lý Hoa lập tức đỡ cô, "Tiểu Lục tổng, có phải cô say rồi không? Tôi đưa cô về nhà."
Một ly đã say, cái tửu lượng gì vậy mẹ.
Lục Vân Tạ đẩy trợ lý Hoa ra, "Không có say, chỉ là có chút choáng."
"Vậy cô ở đây chờ tôi, tôi lái xe lại đây." Trợ lý Hoa đi vài bước lại quay về, "Mà thôi cô đi cùng tôi đi."
Để Lục Vân Tạ một mình ở cổng khách sạn, cô không yên tâm.
Nơi này là nơi người đến người đi thuê phòng, nói không chừng mới hai phút đã bị người ta mang lên lầu.
"Tôi ở đây chờ cô." Lục Vân Tạ buông tay, ánh mắt vẫn còn tỉnh, chỉ có một chút men say.
Xem ra không có say, trợ lý Hoa yên tâm mà đi lấy xe.
Nhìn trợ lý Hoa rời đi, Hà Chỉ từ phía sau mới đi lên, "Có muốn chị đưa em về nhà không?"
Nhìn thấy Hà Chỉ, Lục Vân Tạ kinh ngạc, cô ấy sao cũng rời khỏi tiệc rượu vậy?
"Không cần." Lục Vân Tạ nói, "Chị cũng uống rượu, không thể lái xe."
Hà Chỉ cũng quên mất bản thân uống rượu, cho nên không nghĩ đến việc này, cười nói, "Vậy em đi đường cẩn thận."
Cô lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi xe, Lục Vân Tạ thấy, lo lắng cho Hà Chỉ, phụ nữ uống rượu ban đêm ngồi taxi không an toàn, do dự nói, "Hay là cùng đi với tôi đi, trợ lý Hoa đi lấy xe rồi."
"Vậy phiền em rồi."
"Không phiền." Xe dừng lại ở cửa, Lục Vân Tạ đi lên mở cửa, quay đầu lại nói: "Lên xe đi."
Trong nháy mắt này, trong đầu Hà Chỉ có loại ảo giác như nhìn thấy Lục Uyển Đình, hai em nhà này ngoại trừ diện mạo thì giọng điệu khi nói chuyện cũng tương tự nhau.
Hà Chỉ lên xe.
...
Về đến nhà, Kỳ Thanh không quản chuyện tắm rửa, lôi kéo Lục Uyển Đình đi vào phòng ngủ, trong lòng sốt ruột mà cơ thể càng sốt ruột hơn, đem Lục Uyển Đình đẩy lên giường, làm cho cô nằm trên chiếc giường mềm mại kia.
"Tiểu Kỳ tổng rất sốt ruột a." Ban nãy, cái người ở trong hội trường động tay động chân trêu chọc Kỳ Thanh, lúc này lại ngoan hơn mức tưởng tượng, Lục Uyển Đình ôm lấy Kỳ Thanh, xoa xoa tóc cô, rồi lại cười ôn nhu.
Kỳ Thanh đang cởi mấy cái nút thắt vướng bận hơi sửng sốt, động tác tay ngừng lại, ôm lấy mặt Lục Uyển Đình, người ở dưới cong khoé môi, cười càng thêm dịu dàng.
Lục Uyển Đình chỉ cần như vậy đã đủ làm cô động tâm. Kỳ Thanh cúi đầu đánh rơi một nụ hôn lên môi Lục Uyển Đình, cười nói, "Vậy Lục tổng tự cởi đi."
Ngực Lục Uyển Đình nóng lên, đưa tay lên vào giữa không gian của hai người, sờ sờ cởi mấy cái nút áo sơ mi của mình, nửa ngồi dậy, cởϊ qυầи áo của mình.
Ánh sáng vàng nhạt từ trên chiếu xuống, dừng ở trên làn da trắng nõn, một tay Kỳ Thanh ôm lấy Lục Uyển Đình, tay còn lại cởi bỏ mấy món nội y cản trở.
So với lần đầu tiên, mất nửa ngày còn chưa cởi được áo ngực thì giờ đây tiểu Kỳ tổng đã rất thành thạo, một tay có thể tạo cho Lục Uyển Đình bán khoả thân.
Lục Uyển Đình kéo tấm chăn, xoay người một cái, bọc Kỳ Thanh vào trong chăn.
Ở dưới chăn, cả hai cơ thể đang dán lên nhau, Lục Uyển Đình nắm lấy góc áo của Kỳ Thanh, cách một lớp áo mà cắn.
Vào lúc cao trào nhất, thì điện thoại lại vang lên.
Điện thoại đặt ở bên cạnh, Lục Uyển Đình mở mắt liếc liếc nhìn, là em gái cô gọi đến.