Trợ lý Tô ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, Tần Phụ Tuyết muốn xem cô mặc váy cưới sao? Cô suy nghĩ một lát, trong lòng cũng có chủ ý, đem tên cửa hàng áo cưới và địa chỉ gửi sang cho Tần Phụ Tuyết.

Phòng thay đồ ở đây không giống như những phòng thử đồ ở mấy cửa hàng bình thường chỉ có một cái phòng nhỏ, bên trong bố trí một cái sô pha lớn màu trắng hình tròn, để người ta có thể ngồi lên đó mà thay quần áo.

Bên cạnh sô pha là một cái giá treo quần áo màu cà phê sữa, tạo hình của nó rất mộc mạc tự nhiên.

Nhìn xung quanh phòng thử đồ này, chắc cũng phải mười mét vuông.

Kỳ Thanh khẩn trương mà che ngực lại, phần cúp ngực của chiếc áo ôm sát lấy vòng ngực của cô để lộ ra xương quai xanh, cô có một loại ảo giác như toàn thân đang bị Lục Uyển Đình nhìn thấy.

Rõ ràng là mỗi buổi tối đều ngủ chung với nhau, hiện tại vì sao lại khẩn trương như vậy?

Rất giống như lần đầu tiên cô và Lục Uyển Đình thân mật với nhau.

Phía sau vang lên tiếng đóng cửa, Lục Uyển Đình đi theo cô vào phòng thử đồ, có tiếng chốt cửa lại.

Đây là loại khoá một chiều, người bên ngoài không thể là tiến vào trừ khi người ở bên trong mở ra.

Tim đập gia tốc theo tiếng bước chân tới gần, Kỳ Thanh không dám xoay người, trở tay vươn ra sau lưng để cởi bỏ dây kéo.

"Để chị giúp em." Một bàn tay vỗ lên lưng cô.

Lục Uyển Đình đỡ lấy eo Kỳ Thanh, một cái tay khác nhẹ nhàng nắm lấy dây kéo, nhẹ nhàng mà kéo xuống đến phần eo, phía sau chiếc áo lập tức biến thành chữ V, lưng cô đụng chạm đến ngón tay của Lục Uyển Đình.

Không đúng là ngón tay của Lục Uyển Đình chạm vào lưng cô.

Áo cưới mất đi sự liên kết với cơ thể, trở nên lỏng lẻo nhưng không dễ dàng trượt xuống, cơ thể Kỳ Thanh hơi hơi rùng mình, Lục Uyển Đình cảm giác được cô đang khẩn trương, động tác trên tay dừng lại, cúi người cười hỏi, "Chị làm đau em sao?"

Giọng nói nhẹ nhàng, còn mang theo hơi thở nóng rực dừng lại trên vai, Kỳ Thanh nghẹn lại, đè nén cảm giác rung động và khát vọng của mình, mím môi nói lại "Không có."

Sao có thể đau được, Lục Uyển Đình rất nhẹ nhàng.

Lục Uyển Đình tiếp tục cởϊ áσ cưới giúp cô, rất uyển chuyển nhẹ nhàng gỡ chiếc khăn voan cưới đang phủ lên vai che dấu đi bộ ngực gợi cảm, mái tóc dài xõa xuống, như tô điểm thêm nét cho đường cong hoàn mỹ ở cổ.

Lục Uyển Đình lưu luyến nhìn Kỳ Thanh từ phía sau, động tác trên tay chậm lại, vừa nhẹ nhàng lại cẩn thận.

Lúc này người bị cởi lại cảm thấy có chút gian nan.

Nhìn áo cưới được ở ra từng chút từng chút một, Kỳ Thanh cảm giác như có hàng ngàn con kiến đang bò trên cơ thể của cô, một cảm giác tê dại quen thuộc, cơ thể nóng từ trong ra ngoài.

Nhưng mà người phía sau lại vừa cố tình mà vừa không có một chút ý tứ nào muốn vượt rào.

Tính cách này không phù hợp với con người Lục tổng nha.

Không phải Lục Uyển Đình sẽ nhân cơ hội này sẽ túm lại cô mà hôn hôn sao?

Kỳ Thanh nghiêng đầu, nhìn trực tiếp vào đôi mắt của Lục Uyển Đình, trong đôi mắt đó lại ấm áp, khoé môi cong lên dịu dàng, "Làm sao vậy em?"

Áo cưới đã cởi tới bên hông, Kỳ Thanh xoay người lại, ánh mắt Lục Uyển Đình lập tức bị trì hoãn, không tự giác mà nhìn lên cơ thể kia.

Kỳ Thanh rất hài lòng với phản ứng của Lục Uyển Đình.

Bên cạnh chính là chiếc giường sô pha, Kỳ Thanh đã chuẩn bị tốt tâm lý phác gục dưới người Lục Uyển Đình, nhưng mà Lục Uyển Đình lại không có mãnh liệt mà chèn ép cô như cô mong muốn.

Lục Uyển Đình lùi về sau một bước.

Kỳ Thanh như ngừng thở.

Người kia lại cong khoé môi, nụ cười càng thêm rõ, cong lưng, tay tiếp tục bắt đầu từ hông mà cởi phần thân váy xuống.

Vì cúi đầu cho nên Kỳ Thanh không nhận ra được phản ứng của Lục Uyển Đình, lúc này cô mới âm thầm mà hít sâu.

Thiếu chút nữa bản thân đã mất khống chế mà đem áo cưới trên người Kỳ Thanh xé xuống, làm cho người kia phác gục dưới cơ thể mình.

Thình thịch... tiếng tim đập mãnh liệt đâu đó phảng phất trong phòng thử đồ, Lục Uyển Đình điều chỉnh hơi thở của mình, nhưng đột nhiên tay Kỳ Thanh lại đặt lên vai cô.

Một cái chạm này, hơi thở lại loạn.

Em gái còn đang ở bên ngoài, trợ lý chờ các cô ở bên ngoài, nhà thiết kế cũng ở bên ngoài và còn nhiều nhân viên khác, lý trí nói cho Lục Uyển Đình nghe là cô không thể làm điều xằng bậy với Kỳ Thanh ở đây.

Nhưng mà người cô đặt ở đầu quả tim lại không ngừng câu dẫn cô.

Mà đây là câu dẫn sao?

Chắc chắn là câu dẫn rồi.

Lục Uyển Đình ngước mắt, Kỳ Thanh từ từ ngồi xuống sô pha, sô pha thật mềm mại có độ lún, cũng như tâm của cô đang lún sâu vào Lục Uyển Đình.

Kỳ Thanh liếc nhìn mà giá treo đồ, quần áo của cô đang được treo ở đó, Lục Uyển Đình cũng theo tầm mắt của cô mà nhìn đến nơi đó, Kỳ Thanh nâng chân lên, đem chân từ trong váy cưới nhấc ra, ôm đầu gối ngồi trên sô pha nói, "Giúp em lấy quần áo đi."

Lục Uyển Đình đứng lên, đem áo cưới đặt lên sô pha, đi qua cầm lấy quần áo của Kỳ Thanh.

"Có muốn chị mặc vào cho em không?" Lục Uyển Đình đưa quần áo cho Kỳ Thanh, trong lòng loạn như sóng cuộn biển gầm.

"Chị có muốn hay không?" Kỳ Thanh nhìn Lục Uyển Đình khó hiểu, cô không hiểu mục đích Lục Uyển Đình vào đây để làm gì.

Chỉ đơn giản là cởϊ áσ cưới cho cô thôi sao?

Lục Uyển Đình cúi người đặt quần áo xuống, lấy áo ngực từ bên trong ra, Kỳ Thanh rất phối hợp mà nâng tay lên, khoá áo ngực cài lại buộc Lục Uyển Đình phải đến gần cô.

Hơi thở trở nên nóng bỏng, Kỳ Thanh nghiêng đầu, nhìn gương mặt luôn làm cho cô luôn động tâm không ngừng.

Mở khoá nhiều lần quá rồi cho nên ngựa quen đường cũ cài khoá cũng rất nhanh.

Lục Uyển Đình đem từng cái móc mà cài lại, cảm giác được đã cài xong, Kỳ Thanh lập tức hôn lên mặt cô, ôm lấy Lục Uyển Đình, "Chị vào đây chỉ đơn giản là giúp em cởϊ áσ cưới thôi sao?"

Giữa lúc cởϊ áσ cưới còn có thể làm chuyện khác mà.

Hai trái tim kề bên nhau, cảm nhận được nhịp đập đang hỗn loạn vì nhau. Lục Uyển Đình hít thở sâu, xoa xoa tóc Kỳ Thanh, "Ở đây các âm không tốt."

Cô ôm lấy Kỳ Thanh, nhẹ nhàng đặt lên cổ một nụ hôn, chỉ chốc lát chiếc cổ trắng nõn đã ửng hồng, Lục Uyển Đình cười khẽ, "Nếu không cẩn thận kêu ra tiếng, người bên ngoài sẽ nghe thấy."

Cái loại cảm giác này thật kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Kỳ Thanh nuốt nước miếng, yết hầu động đậy, phát ra một âm thanh mong chờ, Lục Uyển Đình không có tiếp tục hành động, "Ngoan nào, lát nữa là chúng ta về nhà rồi."

Giống như trấn an con cún con, xoa xoa đầu, lấy quần áo giúp cô mặc vào.

Lục Uyển Đình suy xét rất kỹ càng, tỉ mỉ chu toàn, trong lòng Kỳ Thanh thầm cảm thán.

Vẫn không cam lòng cứ như vậy mà đi ra ngoài.

Cô nắm lấy góc áo Lục Uyển Đình, trong ánh mắt đó tràn đầy khát vọng, nhìn Lục Uyển Đình không chớp mắt,

Một...hai... Kỳ Thanh đếm trong đầu, còn chưa đếm tới số thứ ba thì người trước mặt đã hôn tới rồi.

...

"Như thế nào mà còn chưa ra?" Lục Vân Tạ ở bên ngoài sốt ruột, không ngừng xem đồng hồ.

Nước trà đã lạnh, nhân viên trong cửa hàng lại lấy một ly nước mới, nhà thiết kế cười giải thích, "Áo cưới rất khó cởi."

Có một số thứ cũng rất khó cởi.

Lúc Tần Phụ Tuyết đến, trong tiệm áo cưới chỉ có một người mà cô quen biết, Tần Phụ Tuyết nhìn một vòng, hỏi Lục Vân Tạ, "Trợ lý Tô đâu rồi?"

Tới cũng thật nhanh, Lục Vân Tạ nhìn về phòng thử đồ chỉ chỉ, "Ở bên trong đó."

Cửa phòng thử đồ mở ra.

Kỳ Thanh và Lục Uyển Đình từ trong đi ra, cánh môi của hai người vừa hồng lại vừa căng, người từng trải lập tức biết được hai người này ở bên trong làm cái gì.

Kỳ Thanh nhìn thấy Tần Phụ Tuyết, có chút kinh ngạc, "Sao cậu lại đến đây?"

Tần Phụ Tuyết nhìn hai người rồi chuyển mắt sang cánh cửa còn đang đóng kia, "Mình đến đón trợ lý Tô."

Cửa mở, trợ lý Tô đã thay xong quần áo của mình, cái áo cưới thử lúc nảy cũng được nhân viên mang ra theo.

"Tôi đi thay áo cưới ra." Nhìn thấy trong đáy mắt Tần Phụ Tuyết thoáng mất mát, trợ lý Tô có chút đau lòng, sớm biết Tần Phụ Tuyết sẽ đến thật thì đã không cởi ra rồi.

Cô nên chờ Tần Phụ Tuyết đến.

" n." Tần Phụ Tuyết đi qua, "Chị thích cái áo cưới đó sao?"

Nếu không thích thì trợ lý Tô sẽ không thử, không đợi trợ lý Tô trả lời, Tần Phụ Tuyết đã quay sang nói với nhân viên, "Tôi muốn mua cái áo cưới này."

Cái này đâu phải là quần áo bình thường, không thể tuỳ tiện mua.

Trợ lý Tô kích động không nói nên lời nào, cố gắng ổn định tâm trí, nỗ lực mở miệng ra nói chuyện với Tần Phụ Tuyết, "Không cần đâu, chúng ta không cần dùng đến, tôi chỉ tuỳ tiện thử thôi."

"Tuỳ tiện thử thôi sao?" Tần Phụ Tuyết không quá tin tưởng lời nói đó.

Trợ lý Tô gật đầu, "Chính là tuỳ tiện thử."

Tâm như bông hoa nở, rất vui vẻ.

Chỉ cần Tần Phụ Tuyết có suy nghĩ như vậy, bao nhiêu đó đối với cô đủ rồi.

Kỳ Thanh tạm thời chen ngang cuộc nói chuyện của hai người, chỉ vào Tần Phụ Tuyết sau đó nhìn nhà thiết kế nói: "Cô ấy là phù dâu của tôi, cũng vừa lúc cô giúp cô ấy lấy số đo đi."

"Trang phục của phù dâu cũng đặt may sao?" Tần Phụ Tuyết cho rằng Kỳ Thanh sẽ dựa vào size quần áo của cô mà quyết định số đô.

Nhìn nhân viên lấy thước dây tới, nhà thiết kế đi đến gần cô, Tần Phụ Tuyết lùi về sau hai bước, "Không cần đo, tôi có thể nói số đo cho cô."

"Đo một chút vẫn chính xác hơn." Nhà thiết kế vẫn đi lên giúp cô đo.

Chờ nhà thiết kế đo xong cho Tần Phụ Tuyết, Kỳ Thanh lại báo một cái số đo nữa, còn có nói cup ngực lớn nhỏ, để cho nhà thiết kế tiện sửa chữa.

Lục Uyển Đình híp mắt lại, "Đây là số đo của Dương Châm sao?"

Đoán phát nào trúng phát đó.

Nhiệt độ trong tiệm áo cưới giảm xuống, Kỳ Thanh cảm giác được hơi khí lạnh lẽo, khiếp sợ mà trả lời, "Là của cậu ấy."

Trước kia, cô và Dương Châm hay đi mua sắm với nhau, cho nên biết được số đo của Dương Châm cũng không có gì lạ.

"Để em gọi hỏi lại số đo của cậu ấy, em cũng chỉ ước chừng thôi, biết đâu lại không chính xác." Kỳ Thanh lập tức gọi điện thoại cho Dương Châm.

Dương Châm đang vùi đầu vào vẽ bản thiết kế, vào lúc này nhận được điện thoại của Kỳ Thanh cũng rất ngoài ý muốn, "Số đo sao? Không phải cậu biết rõ số đo của mình sao?"

"Mình không biết." Kỳ Thanh e dè mà nhìn Lục Uyển Đình, hiện tại mấy con mắt đang đổ dồn về cô, vì không làm ồn đến cuộc gọi của Kỳ Thanh, cho nên mọi người rất yên lặng.

Lục Uyển Đình đứng rất gần Kỳ Thanh, loáng thoáng nghe được lời nói của Dương Châm.

Dương Châm đem số đo của mình nói lại cho Kỳ Thanh lần nữa, lại còn nói giỡn, "Mấy năm trước đều biết số đo của mình, mới cùng Lục Uyển Đình ở bên nhau liền quên luôn cả số đo của mình. Cậu thật là phụ lòng của mình."

"Mình sợ cậu mập lên."

"..." Sau một lúc trầm mặc, Dương Châm cười to, "Cậu mới gặp mình không bao lâu, sao có thể mập lên."

Cô nhìn vào bản vẽ trên máy tính đang cần hoàn thành gấp để giao cho khách nói, "Được rồi, không tám với cậu nữa, mình còn đang tăng ca, có rảnh thì nói sau." Trước khi cúp điện thoại còn hẹn bữa nào ăn cơm.

Lục Uyển Đình cười rất ôn nhu, mà Kỳ Thanh cảm giác đằng sau sự ôn nhu đó chính là cơn ghen tuông.

Số đo Dương Châm nói cho cô và số đo cô nói cho nhà thiết kế, giống nhau như đúc.

Từ tiệm áo cưới đi ra, trời đã tối.

Trợ lý Tô kéo Tần Phụ Tuyết, cười tạm biệt Lục tổng, "Em với Phụ Tuyết đi về nhà."

Lên xe, Tần Phụ Tuyết quay lại nhìn tiệm áo cưới đang dần khuất tầm mắt, cái suy nghĩ muốn mua cái váy kia không vứt ra khỏi đầu được.

"Chị, em có thể đến nhà chị, ăn ké một bữa sao?"

Lục Vân Tạ ngồi ở ghế sau cầm điện thoại lướt weibo nói, "Lâu rồi em không có được ăn cháo hải sản chị dâu nấu, không mấy tối nay đến nhà hai người ăn đi."

Mắt Lục Uyển Đình nhìn vào gương chiếu hậu, phía trước có bạn thanh mai trúc mã, hiện tại còn có em gái của cô, "Em muốn ăn cháo hải sản thì về nhà mà ăn."

Lục Uyển Đình liếc qua vị trí ghế phụ, Kỳ Thanh đang nghiêm chỉnh ngồi ở đó, không dám nói lời nào, "Kỳ Thanh không có thời gian nấu cháo cho em ăn."

"Vì sao ạ?" Lục Vân Tạ ngây thơ hỏi.

Kỳ Thanh quay sang nhìn Lục Uyển Đình, mà Lục Uyển Đình nở một nụ cười, nghiêm túc nói ra một câu nói làm cho người ta đỏ tía tai, "Đêm nay, bọn chị muốn hiểu biết số đo của nhau."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện