"Chào buổi sáng, Kỳ tổng." Nhìn thấy Kỳ tổng đến, trợ lý Hoa ngừng công việc đang làm đứng dậy mà chào hỏi, trên tay Kỳ Thanh xách theo cái túi, trợ lý Hoa nhìn thấy rất thích cực đi qua cầm giúp.
Kỳ Thanh hạ tay xuống, "Em đi lấy hai cái khung ảnh lại đây đi." Không để cho trợ lý Hoa chạm vào tay cô, cũng không để trợ lý Hoa chạm vào cái túi.
"Khung ảnh?" Trợ lý Hoa nhìn cái túi một lát, nhìn thấy mấy cái ảnh chụp, nhớ tới trong ngăn tủ có để mấy cái khung ảnh, cười nói "Vâng, để em đi lấy liền."
Cô nàng từ trong ngăn kéo lấy ra mấy khung ảnh, dựa theo phong cách của Kỳ tổng mà chọn khung ảnh theo màu gỗ, đưa vào trong văn phòng Kỳ tổng
Khung ảnh vẫn còn chưa tháo khỏi bao bì, trợ lý Hoa sẵn tay tháo ra luôn, dùng móng tay chọc một cái, sau đó nắm lấy bao bì mà tháo ra mà đưa cho Kỳ tổng, động tác rất nhanh nhẹn tựa như nước chảy mây trôi.
Kỳ Thanh mắt nhìn qua ngón tay trợ lý Hoa, mở phía sau khung ảnh lấy ảnh mẫu ra, "Trợ lý Hoa, em vẫn luôn để móng tay à?"
Trợ lý Hoa nghe vậy nhìn tay mình, lại nhìn tay Kỳ tổng. Nụ cười chợt tắt, "Kỳ tổng, có phải chị lại muốn sa thải em?"
Khi đã muốn sa thải một người thì người đó làm cái gì cũng đều sai. Để cái móng tay thôi cũng sai.
Kỳ Thanh đem ảnh bỏ vào trong khung, đặt ngay ngắn vào trong đó, sau đó lắp lại, "Trợ lý tốt như em, làm sao mà tôi sa thải được."
Cô đem khung ảnh đặt ở bên cạnh màn hình máy tính, liếc mắt một là đã có thể thấy được ảnh cô và Lục Uyển Đình hôn môi dưới ánh chiều hoàng hôn.
Kỳ Thanh điều chỉnh hướng khung ảnh, mắt trợ lý Hoa nhìn vào khung ảnh, vội vàng nhắm mắt lại quay đầu đi, "Kỳ tổng, sao chị lại để ảnh thân mật ở văn phòng?"
"Cái này chỉ là thân mật bình thường thôi." Nhìn ảnh chụp của Lục Uyển Đình, khoé miệng Kỳ Thanh bất giác mà cười ngọt ngào, "Vợ tôi đẹp sao?"
Trợ lý Hoa từ từ mở mắt ra, nhìn kỹ ảnh chụp của hai người, Lục tổng một tay ôm eo Kỳ tổng, một tay đáp lên lang can du thuyền, hôn môi Kỳ tổng những khoé môi vẫn cong lên, sườn mặt ôn nhu làm tim người khác không chế mà đập nhanh.
"Đẹp." Trợ lý Hoa nói lời thật lòng, Lục tổng tướng mạo xuất chúng, khí chất kiêu sa, quyền quý nhưng lại mộc mạc và chân chất, đôi mắt sắc sảo, ánh mắt sâu xa làm cho người khác khi nhìn vào không biết người này đang suy nghĩ gì, từ trên xuống dưới tản ra một loại cảm giác làm cho thiên hạ phải cúi đầu vì khí thế này.
Trợ lý Hoa cúi người xuống để nhìn kỹ hơn, cô tò mò hỏi Kỳ Thanh. "Kỳ tổng, Lục tổng như một nữ vương, sao ở trước mắt chị lại ôn nhu, cam chịu như vậy? Cam chịu? Kỳ Thanh nhìn ảnh chụp, rõ ràng người cam chịu là cô mà, mặc cho ở trên hay dưới, Lục Uyển Đình đều chủ động làm việc kia.
Dưới mắt cấp dưới, Kỳ tổng liền đắp lên mặt cái khí thế của tổng tài, làm ra mình như một tổng tài bá đạo, thần thái bình tĩnh mà giải thích, "Em không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, tôi đây bên ngoài khí thế không bằng Lục tổng, nhưng ở trên giường... Mà này em công việc làm xong rồi à?"
Đoạn cua này quá gắt, xém chút nữa quăng trợ lý Hoa văng ra ngoài.
"Không có." Trợ lý Hoa nhanh chân đứng thẳng dậy, thu hồi cái vẻ mặt nhiều chuyện, miệng cong lên thành nụ cười đúng tiêu chuẩn của trợ lý, ngoan ngoãn mà nói, "Kỳ tổng, em ra ngoài làm việc, không quấy rầy ngài."
Trợ lý Hoa vừa đi, Kỳ Thanh cầm lấy ảnh chụp, tay chống cằm nhìn Lục Uyển Đình trong đó, suy nghĩ đã bay đến nơi nào rồi.
Sau khi bị Lục Uyển Đình lăn lộn suốt đêm, khi dễ vài lần, cô rất cam chịu, thậm chí còn cảm thấy, cái cam chịu này rất thoải mái, từng cái chạm của Lục Uyển Đình, khiến cả cơ thể cô suиɠ sướиɠ, còn không nhịn được mà muốn khóc.
Kỳ Thanh che mặt lại, đây là cam chịu, chịu thành nghiện.
Kỳ Thanh buông khung ảnh, nhìn đồng hồ, chắc lúc này Lục Uyển Đình còn chưa đến công ty.
Trong túi vẫn còn ảnh chụp khác, Kỳ Thanh lại lấy một tấm ra, là tấm ảnh cô dựa vào trong ngực Lục Uyển Đình, sau đó bỏ vào khung ảnh rồi đặt ở chỗ khác trên bàn.
Mặt kệ là nhìn trái hay nhìn phải, đều có thể thấy được hình ảnh thân mật của cô và Lục Uyển Đình.
Kỳ Thanh tính toán thời gian rồi nhắn tin cho Lục Uyển Đình, lúc Lục Uyển Đình nhận được tin nhắn của cô cũng vừa lúc đi vào thang máy.
Túi đã đưa cho Kỳ Thanh, cô chỉ lấy một tấm ảnh hai người hôn môi mang đến công ty, sợ vò nát tấm ảnh, từ trên xe xuống dưới, cô vẫn cầm tấm ảnh trên tay. Lúc này nhận được tin nhắn của Kỳ Thanh, cô nhìn ảnh chụp của hai người, cười rồi gọi sang cho Kỳ Thanh.
"Chị đến công ty rồi." Khoé miệng Lục Uyển Đình cong lên, "Mới tách ra nửa tiếng mà em đã nhớ chị rồi sao?"
"Mới vừa tách ra em đã nhớ chị rồi." Kỳ Thanh dịu dàng nói lời âu yếm, "Em nói trợ lý Hoa đem hai khung ảnh cho em, vừa mới đặt lên bàn làm việc xong."
Kỳ Thanh nhìn trái nhìn phải, sau đó nhìn tấm ảnh hôn môi kia mà nói. "Chị đoán xem em chọn hai tấm ảnh nào?"
Lục Uyển Đình ấn phím trong thang máy lên tầng lầu mình, cười hỏi: "Đoán đúng thì tiểu Kỳ tổng có khen thưởng gì không?"
"Đoán đúng không có thưởng, còn đoán sai sẽ bị trường phạt." Kỳ Thanh đã nghĩ kỹ hình thức phạt cho Lục Uyển Đình.
Chính là phạt Lục Uyển Đình nằm dưới.
Hai từ trừng phạt từ trong miệng Kỳ Thanh, nghe rất thương cảm, Lục Uyển Đình suy nghĩ một chút, "Một cái là chúng ta hôn môi, một cái là em hôn lên mặt chị."
"Đã đoán sai." Kỳ Thanh nhịn không được cười lên tiếng.
Tiếng cười trong điện thoại rất rõ, Lục Uyển Đình lấy điện thoại ra nhìn màn hình lại đặt đến bên tai, "Chị đoán sai mà em vui vẻ vậy sao? Hình phạt là cái gì?"
Thang máy đi lên không có ngừng lại tầng nào, đây là thang máy giành riêng cho tổng tài, ai mà dám đi chung, thang máy lên tới tầng cao nhất dừng lại, Lục Uyển Đình đi ra thang máy, nụ cười trên mặt vẫn chưa tắt, vừa đi vừa gọi điện thoại.
Tay Kỳ Thanh ở trên bàn vẽ vài vòng trên bàn, tim đập thình thịch, thấp thỏm chờ mong, "Tối hôm nay, chị phải nghe em, mặc kệ em làm cái gì chị cũng không được phản kháng."
"Không thể phản kháng?" Lục Uyển Đình cân nhắc, nghiêm túc hỏi, "Kỳ tổng muốn lấy roi đánh chị sao?"
Kỳ Thanh: "..." Lục Uyển Đình so với cô lợi hại hơn rất nhiều, cô chỉ muốn đem Lục Uyển Đình trói lại, mà Lục Uyển Đình lại nghĩ đến việc cầm roi.
"Nếu như chị đã nói, em có thể thoả mãn chị." Kỳ Thanh nhẹ giọng đáp lại, giọng nói mềm mại lại còn mang hơi thở câu dẫn, làm tâm Lục Uyển Đình bị cào ngứa, Lục Uyển Đình mở cửa đi vào văn phòng, đóng cửa, lưng dựa trên cửa, hít thở sâu, "Kỳ Thanh, hiện tại, chị thực sự không thể chống lại sự câu dẫn của em."
Chỉ bằng giọng nói kia, Kỳ Thanh đã có thể nghe ra được những lời nói nóng bỏng, điện thoại bên kia lại truyền một tiếng nuốt nhẹ, ngực Kỳ Thanh phát run, "Em không có câu dẫn chị."
Lục Uyển Đình cúi đầu, ý cười dạt dào hỏi, "Đây không phải là câu dẫn thì là gì?" Cô thông qua điện thoại, dịu dàng mà gọi "Bảo bối nhi." Một cái gọi này làm cho Kỳ Thanh cũng bị cào, "Đừng chờ đến buổi tối nữa, giữa trưa chị đến đây được không?"
Trên sofa, một cái đầu ló ra, nghe rõ lời chị mình nói, Lục Vân Tạ lặng lẽ rụt lại.
Cô không nên ở trong văn phòng, càng không nên ở trên sofa.
Nghĩ lại phải đứng dậy, sợ không lên tiếng thì càng nghe được những lời không nên nghe, Lục Vân Tạ lập tức đứng dật, quay đầu ngoan ngoãn mà hô "Chị."
Một tiếng gọi này rất vang vọng, không chỉ có Lục Uyển Đình nghe được mà Kỳ Thanh cũng nghe thấy.
Lục Uyển Đình nhìn về bên ghế sofa, thu lại vẻ mặt xuân sắc, "Em sao lại ở trong văn phòng chị?" Đi qua sofa.
"Trợ lý Tô nhắn cho em, nói em mang mấy phần văn kiện này cho chị." Lục Vân Tạ lấy văn kiện trên bàn sofa, đưa cho Lục Uyển Đình "Trợ lý Tô muốn nghỉ ngơi hai ngày, cô ấy bệnh sao?"
"Không có." Lục Uyển Đình cầm văn kiện, xoay người đi đến bàn làm việc, điện thoại vẫn còn chưa ngắt, đưa lưng về phía em gái, Lục Uyển Đình cười ôn nhu hỏi, "Chị phải làm việc, giữa trưa em qua bên chị cùng ăn trưa sao?"
Trên bàn còn một đống văn kiện cần cô xử lý, Kỳ Thanh mở ipad ra nhìn xem lịch trình làm việc hôm nay. Lịch trình hôm nay đã đầy.
"Xe em bị chị lấy đi rồi." Xe cô không chỉ có một cái, ở bãi đỗ xe công ty còn đậu một chiếc xe cô không thường dùng, nhưng mà Kỳ Thanh không muốn lái, cô xoa xoa gương mặt của Lục Uyển Đình trên tấm hình, "Hay là chị qua bên em đi."
"Để chị nói Tiểu Lương qua đón em." Lục Uyển Đình mở văn kiện ra, nhìn nội dung trong văn kiện, khẽ nhíu mày, nhưng giọng điệu nói chuyện với Kỳ Thanh vẫn dịu dàng như cũ, "Vậy cùng nhau làm việc xong đi, chúng ta tranh thủ buổi sáng làm cho xong công việc hôm nay."
Sau đó liền có thể chơi cả buổi chiều, chơi đến tối luôn cũng được.
"Chị, trợ lý Tô sao lại đột ngột nghỉ vậy?" Lục Vân Tạ ngồi xuống cái ghế đối diện, cách bàn làm việc hỏi Lục Uyển Đình, "Em nghe nói hai ngày trước cô ấy đi xem mắt, đừng nói lần này nghỉ là đi đăng ký kết hôn nha?"
"Em sao lại có hứng thú quan tâm chuyện của trợ lý Tô vậy?" Lục Uyển Đình kéo ngăn kéo ra, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái khung ảnh, trong khung ảnh còn có một cái ảnh chụp, chỉ là một cái bóng dáng mơ hồ.
Lục Vân Tạ dài cổ nhìn nhìn ảnh chụp, "Trong thời gian vừa rồi, đều là trợ lý Tô mang em đi dạy mấy chuyện trong công ty, em đối với cô ấy đương nhiên phải quan tâm rồi." Trên ảnh chụp có một bóng dáng nhìn có chút quen thuộc, Lục Vân Tạ tò mò, "Đây là ai a? Em sao"
Lục Uyển Đình ngước mắt nhìn cô em gái thích tự mình đa tình liếc một cái, lấy ảnh chụp cũ trong khung ảnh ra, "Em cảm thấy đó là em sao?"
Tấm hình cũ bị thả vào trong ngăn kéo, Lục Uyển Đình đem hình cô và Kỳ Thanh hôn môi bỏ vào khung ảnh, cài khung lại, đặt ở vị trí dễ nhìn thấy nhất, cong khoé môi lên nở nụ cười.
Lục Vân Tạ đã biết, cái bóng kia chính là Kỳ Thanh.
"Chị, chị dâu rất thích chị." Lục Vân Tạ nhìn ảnh chụp thân mật của hai người rất hâm mộ, hâm mộ vẫn còn chút đố kỵ, nói xong còn cường điệu bổ sung, "Em cũng rất thích chị."
Lục Uyển Đình quay đầu lại, "Em thích Kỳ Thanh, cũng thích chị." Lục Vân Tạ nở nụ cười "Chị ấy là vợ của chị, còn em thì là em gái duy nhất của chị."
Nụ cười này không được vài giây, nụ cười đã rớt mất, cô bé ngập ngừng lúng túng, "Chị, nếu chị không phải là chị ruột của em thì tốt biết mấy."
Lục Uyển Đình cười duỗi tay xoa đầu em gái, "Đừng nghĩ đến những chuyện không có khả năng xảy ra, em đi gọi tổng giám Chu đến văn phòng chị."
"Ngao." Lục Vân Tạ đi đến văn phòng trợ lý, gọi cho tổng giám Chu.
Kỳ Thanh sau khi ngắt điện thoại, vẫn không thể nào chuyên tâm làm việc.
Nói cô câu dẫn người khác, nhưng mà độ câu dẫn của Lục Uyển Đình so với cô còn lợi hại hơn. Trong não bây giờ là hình ảnh Lục Uyển Đình bị dùng roi, tâm Kỳ Thanh xao động cùng với bất an, mở ứng dụng mua sắm ra, ở trông công cụ tìm kiếm nhấp vào chữ roi.
Muôn vàng loại roi đủ màu ở trước mặt cô, xem qua mô tả đều là dùng cho chuyện kia, mắt Kỳ Thanh liếc qua cửa, nhấp vào sản phẩm, roi đều là đi kèm với trang phục, dây trói tơ lụa không làm tay bị thương, cùng với bộ nội y cực kỳ thiếu vải, thậm chí còn bán luôn thắt lưng bằng da cùng với còng tay.
Nhớ đến Lục Uyển Đình lấy khăn lụa trói tay cô lại, Kỳ Thanh nhấp vào một bộ còng tay đưa vào giỏ hàng, lúc thanh toán lại do dự.
Mua như vậy nhưng cũng không nhất định phải mang ra dùng, Kỳ Thanh đỏ mặt trả tiền, quy trình thanh toán nhanh gọn lẹ, nửa giây sau đã trả tiền thành công.
Một giờ sau, chuyển phát nhanh được đưa đến cửa.
Trợ lý Hoa hỗ trợ ký nhận, ôm hộp chuyển phát nhanh lắc lắc, nghe tiếng động không đoán ra được đồ vật bên trong là gì, trên hoá đơn chỉ viết mấy chữ vật dùng hằng ngày.
"Kỳ tổng, chị mua vật dụng hằng ngày à?" Trợ lý Hoa đem bưu phẩm vào văn phòng cho Kỳ tổng, trong tay còn cầm theo một con dao rọc giấy, đặt bưu kiện lên bàn làm việc, đẩy con dao rọc giấy ra, nhìn bưu kiện mà hưng phấn, "Chị có cần em tháo ra giúp chị không?" Nói liền động thủ
Cái dao nhỏ vừa muốn động vào băng keo, Kỳ tổng nhanh tay đè lấy hộp bưu kiện, ngăn cô lại.
"Không cần, đồ bên trong không cần vội mở ra."
Biểu tình Kỳ tổng có chút quái lạ, trợ lý Hoa thu hồi dao rọc giấy, "Thật sự không cần em làm sao?" Cảm giác bị Kỳ tổng ghé bỏ.
Kỳ Thanh ôm cái hộp bưu kiện lên để bên cạnh tủ hồ sơ thấp, phất tay với trợ lý Hoa, "Không cần, ở bên trong là mấy cái khăn tay, khi nào tôi cần dùng sẽ tự tháo ra, em đi ra ngoài đi."
"Khăn tay?" Trợ lý Hoa không đi, đi đến trước một cái tủ ngồi xuống mở cửa tủ ra, từ bên trong lấy một hộp khăn tay mới, "Kỳ tổng, ở trong tủ này có khăn tay đặt sẵn ở đây, không cần mua mới."
Kỳ Thanh mặt lạnh nhìn cô, trợ lý Hoa nhanh tay đem khăn tay đặt lại chỗ cũ, "Mấy cái này đều cũ, đều cũ rồi, "Đóng cửa tủ, nhanh chóng biến khỏi văn phòng tổng tài.
Kỳ Thanh nhẹ nhàng thở ra, để trợ lý Hoa mà thấy đồ cô mua, không chừng lại nghĩ cô là cấp trên biếи ŧɦái.
Liếc mắt nhìn bưu kiện, Kỳ Thanh khoá cửa văn phòng lại, bình ổn hô hấp đem bưu kiện đặt lên bàn, cầm lấy dao mà rạch băng dán.