Kỳ Thanh đi xa vài bước gọi điện thoại cho Tần Phụ Tuyết, điện thoại vang lên thật lâu Tần Phụ Tuyết mới tiếp, Kỳ Thanh vừa gọi một tiếng Phụ Tuyết, bên kia truyền đến tiếng động cơ ô tô chói tai, gầm rú, ngay sau đó yên lặng.
"Cậu ở bên ngoài à?" Kỳ Thanh đứng nghiêng người, mắt vừa lúc có thể nhìn đến Lục Uyển Đình cùng trợ lý Tô, cô hạ giọng, "Đang vội sao?"
"Không có, tùy tiện đi ra ngoài một chút." Tần Phụ Tuyết ngừng ở dưới đèn đường, ánh đèn mờ nhạt đem bóng dáng của cô kéo dài dưới đất, Tần Phụ Tuyết ngắt đầu bỏ đuôi bỏ bớt đi mấu chốt uyển chuyển hỏi Kỳ Thanh: "Yêu cầu tư liệu gì?"
Kỳ Thanh mắt nhìn Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình cùng trợ lý Tô đang nói chuyện, không có chú ý đến cô bên này, "Không phải, muốn mời cậu đi ăn cơm thôi mà."
Điện thoại bên kia trầm mặc vài giây, Tần Phụ Tuyết trực tiếp hỏi: "Có phải còn có trợ lý Tô không?"
"Ân."
Lục Uyển Đình ngước mắt nhìn về hướng Kỳ Thanh, Kỳ Thanh xoay người đưa lưng về phía các cô, giọng nói rất nhỏ, chỉ có thể mơ hồ nghe được một hai câu.
Lục Uyển Đình nháy mắt với trợ lý Tô ra dấu, đem túi giấy trong tay cho cô, lặng lẽ đi đến chỗ Kỳ Thanh.
Sàn của bến tàu được làm bằng gỗ, mặc kệ có nhẹ chân đến cỡ nào, đều sẽ phát ra tiếng vang kẽo kẹt cọ xát, Kỳ Thanh nghe được tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, dứt khoát nói, "Đến khách sạn Duyệt Giang bên hồ Thu Lan, bọn mình ở bên này chờ cậu."
Một cái ấm áp ôm ấp từ phía sau lưng, Lục Uyển Đình gác cằm lên vai cô, cười thổi vào tai Kỳ Thanh, cơ thể Kỳ Thanh run nhè nhẹ, ngăn cản môi Lục Uyển Đình lại, khẽ cáu: "Đừng nháo, em còn gọi điện thoại."
Tần Phụ Tuyết nghe thấy được, đoán được Lục Uyển Đình đang ở bên Kỳ Thanh, không tiếp tục đề tài vừa rồi, "Mình từ bên này đi qua cần nửa giờ, các cậu xác định sẽ chờ mình sao?"
Kỳ Thanh quay đầu nhìn Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình gật gật đầu, tay vòng lên eo Kỳ Thanh không an phận mà ở trên đó nhẹ nhàng xoa, Kỳ Thanh bị Lục Uyển Đình trêu chọc đến tâm ngứa, nhanh kết thúc điện thoại, "Ân, Cậu mau đến đây."
Cô đem điện thoại thả lại túi quần, Lục Uyển Đình như chơi trò chơi đuổi bắt mà vờn hôn Kỳ Thanh, Kỳ Thanh đẩy ra Lục Uyển Đình, ngó trợ lý Tô liếc mắt một cái, "Trợ lý Tô còn đang ở đây."
"Em ấy có nhìn đến cũng không có việc gì." Lục Uyển Đình buông ra tay, "Vì sao lại đến bên này cùng Tần Phụ Tuyết gọi điện thoại?"
"Sợ trợ lý Tô nghe được cô ấy cự tuyệt." Kỳ Thanh ôm lấy cánh tay Lục Uyển Đình, quay lại chỗ của trợ lý Tô, cô nàng đang đứng lẻ loi đứng ở bên kia chờ các cô, cười đem tin tức tốt nói cho cô ấy, "Cậu ấy nửa giờ sau đến."
"Thật vậy chăng?" Trợ lý Tô quả thực muốn ôm Kỳ Thanh cho cô mấy cái moah moah, cảm ơn Kỳ Thanh đã rất nhiều lần cho cô cơ hội.
"Thật." Kỳ Thanh hướng khách sạn Duyệt Giang chỉ chỉ, "Chúng ta ăn tối ở khách sạn Duyệt Giang."
Các cô rời khỏi bến tàu đi đến khách sạn Duyệt Giang, Lục Uyển Đình giống như không chút để ý mà nói: "Khách sạn ở trên là phòng cho khách, trợ lý Tô, nếu em uống say, đêm nay liền ngủ ở khách sạn đi."
Kỳ Thanh nghe ra ý trong lời nói, Lục Uyển Đình là ám chỉ trợ lý Tô đem Tần Phụ Tuyết chuốc say sau đó ngủ tại khách sạn.
Uống say, liền có thể muốn làm gì thì làm.
Trợ lý Tô cũng nghe hiểu được, tức khắc kích động, kích động này trừ bỏ thể hiện ở trong ánh mắt, còn thể hiện trong bản năng của con người.
Cô nhìn nhìn tay mình, móng tay cắt đến sạch sẽ, không cần lâm trận mới mài gươm.
Kỳ Thanh nhìn thấy, không đành lòng đả kích, "Trợ lý Tô, Phụ Tuyết cậu ấy ở bên uống rượu."
Ở bên ngoài không uống rượu? Lục Uyển Đình nghe lời này cân nhắc một tí, cân nhắc ra tới ý khác.
"Em và Tần Phụ Tuyết ở nhà uống rượu cùng nhau?" Bình dấm chua muốn bốc mùi, Lục Uyển Đình dùng thái độ nghiêm túc u oán nói, "Em chưa bao giờ uống rượu ở nhà cùng chị."
"Sao lại không có?" Kỳ Thanh nhớ rõ rành mạch, cô và Lục Uyển Đình lúc ăn cơm tối sẽ uống một ly.
Lục Uyển Đình hồi tưởng một chút, "Kia không giống nhau, đó là ăn cơm."
"Vậy lần sau chúng ta ở nhà uống rượu." Kỳ Thanh giống dỗ dành Lục Uyển Đình như dỗ đứa trẻ, Lục Uyển Đình cong lên khóe miệng, dán lên bên tai Kỳ Thanh nói: "Rượu có thể trợ hứng, chị rất chờ mong thấy được bộ dáng em uống rượu say nha."
Tiếng nói ôn nhu ve vãn bên tai, làm người nghe thần hồn điên đảo. Tâm Kỳ Thanh theo tiếng ôn nhu đó mà trôi dạt về phương nào, tim đập bùm bùm chợt gia tốc, toàn bộ thân thể nóng lên.
Cô cảm thấy Lục Uyển Đình nói trợ hứng, kỳ thật là trợ tính.
*Tính ở đây là tính trong tính phúc, còn tính phúc là gì thì mọi người chắc am hiểu lắm rồi ha :))
Trợ lý Tô mang một ánh mắt đáng thương quay đầu lại nhìn các cô, "Cô ấy không uống rượu vậy phải làm sao bây giờ?"
Tổng không thể hạ mê dược gì đó đi.
Lục Uyển Đình thẳng lưng, khôi phục ánh mắt lạnh lùng tự nhiên của ngày thường sắc bén nói, "Cô ấy không uống say thì em có thể uống say, chờ cô ấy đưa em trở về phòng, em hãy ôm lấy cô ấy không buông tay là được."
Kỳ Thanh: "......" Thật không ngờ Lục tổng là cái người như vậy.
Lục tổng nhà cô có phải bị ai đánh tráo rồi hay không? Lục Uyển Đình câu môi cười, phảng phất nghe được tiếng lòng của Kỳ Thanh, ôm lấy bả vai Kỳ Thanh nói nói: "Đây là học được từ em nha." Lục Uyển Đình quay đầu, "Ngày chúng ta lãnh chứng, em uống say, ôm chị không buông tay, còn động tay động chân với chị."
Trợ lý Tô cảm thấy chính mình vẫn là đi nhanh một chút, không cần quấy rầy đến Lục tổng đùa giỡn với phu nhân.
Lời Lục Uyển Đình là thật, ngày đó trợ lý Hoa đưa cô về đến nhà. Lúc ở dưới lầu, đầu óc cô đã có chút tỉnh rượu, chỉ có cơ thể còn say, mềm như bông không chịu nghe lời đại não, lén lút chiếm tiện nghi của Lục Uyển Đình mà cọ tới cọ lui.
"Em không có." Kỳ Thanh phủ nhận, mắt thấy trợ lý Tô đi xa, cô lôi kéo Lục Uyển Đình đi nhanh hơn.
Lục Uyển Đình nở nụ cười, "Có tật giật mình."
Lúc Tần Phụ Tuyết đến, trợ lý Tô không có ở đó, trong phòng ăn chỉ có Lục Uyển Đình cùng Kỳ Thanh, cô đứng ở cửa quay đầu lại nhìn nhìn bên ngoài, "Trợ lý Tô đâu? Cô ấy đi rồi sao?"
Tới liền hỏi trợ lý Tô, còn nói đối trợ lý Tô không có hứng thú.
"Cô ấy đi toilet." Lục Uyển Đình đứng lên, "Tôi cũng đi toilet một lát."
Cửa phòng ăn mở ra, Tần Phụ Tuyết ngồi xuống vị trí bên cạnh Kỳ Thanh, chú ý động tĩnh ở động tĩnh, Kỳ Thanh rót cho cô nàng chén nước, "Trợ lý Tô sắp trở lại."
"Ân." Tần Phụ Tuyết uống sạch nước trong chén.
Cô gọi xe từ bên kia chạy đến bên này, tài xế vừa đến cửa khách sạn Duyệt Giang, sợ người chờ đi rồi, cô vội vàng chạy vào.
Kỳ Thanh rót cho Tần Phụ Tuyết thêm nước, "Mình nhìn ra được, cậu đối trợ lý Tô có cảm giác."
"Không có." Tần Phụ Tuyết nắm ly trà, nhìn chiếc ly trắng tinh bóng loáng nói: "Chỉ là cảm thấy cô ấy không giống với những người khác thôi."
Đối với người, mỗi ngày đều chúc buổi sáng rồi ngủ ngon với cô, lúc bị cô cự tuyệt vẫn trước sau như một không buông tay, rất kiên trì. Đương nhiên cảm giác không giống với những người khác.
"Vậy đây là lần cuối mình giúp cô ấy." Kỳ Thanh bưng ly trà ở trong tầm tay nâng cùng Tần Phụ Tuyết cụng ly, tiếng ly sứ chạm vào nhau phát ra âm thanh thanh thuý, "Cậu cứ tiếp tục sống cuộc sống một người đi."
Kỳ Thanh uống cạn ly nước, mà Tần Phụ Tuyết vẫn nắm chặt ly trà trong tay, ngồi bất động, ánh mắt nắm chén trà chậm chạp bất động, ánh mắt mê mang nhìn Kỳ Thanh.
Kỳ Thanh nhìn về phía cửa phòng ăn, tính thời gian trợ lý Tô hẳn là đã trở lại, nghĩ đến Lục Uyển Đình cũng đi toilet, không khỏi nở nụ cười.
Ánh mắt trở lại trên người Tần Phụ Tuyết, nhìn đôi mắt Tần Phụ Tuyết, nói cho cô nàng nghe, "Trợ lý Tô bắt đầu xem mắt, nếu cậu đối với cô ấy không có một chút cảm giác nào, cũng đừng cho cô ấy một tia hy vọng, chờ đến lúc cô ấy kết hôn rồi, sẽ tự nhiên mà quên cậu."
Nghĩ đến việc Tô Hoài Sương sẽ quên mình, tâm Tần Phụ Tuyết đau nhói, giống như có một kẻ tiểu nhân cầm lấy cây châm, đâm thẳng vào ngực của cô.
Tần Phụ Tuyết ngửa đầu uống hết nước trong ly, nặng nề đặt chén trà lên bàn, "Quên mình được thì tốt, sẽ không có người làm phiền mình."
Cô vừa dứt lời, trợ lý Tô đã xuất hiện ở cửa, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt ảm đạm không có sức sống.
Sau khi Lục tổng rời khỏi phòng ăn, lời nói của hai người bên trong một câu cô nghe cũng không thiếu.
Đây là lần thứ hai nghe được chính Tần Phụ Tuyết nói đối với cô không có cảm giác, cảm thấy việc cô thích Tần Phụ Tuyết đối với cô ấy chính là quấy rầy.
Tần Phụ Tuyết không ngờ đến lời nói của mình sẽ bị trợ lý Tô nghe được, nhìn thấy trợ lý Tô mà cuống quít đứng lên, "Trợ lý Tô, tôi..."
"Cô làm sao vậy?" Trên mặt trợ lý Tô khôi phục vẻ tươi cười, nụ cười kia làm cho người nhìn cảm thấy đau lòng.
Cô đi đến vị trí của mình ngồi xuống, "Tôi gọi người phục vụ mang món ăn lên." Nói rồi ấn nút gọi nhân viên trên bàn.
Tần Phụ Tuyết muốn nói lại thôi, ngồi trở lại vị trí của mình.
Lục Uyển Đình cũng chân trước chân sau theo trợ lý Tô đi vào, cô cũng giống trợ lý Tô, nghe được lời nói của hai người kia.
Đồ ăn rất nhanh được đưa vào tới, trợ lý Tô gọi người phục vụ lại, "Chờ một chút, loại rượu vang đỏ này lấy thêm 5 bình, còn có thêm một bình rượu trắng."
"Vâng." Người phục vụ cao hứng mà ghi nhớ, "Rượu trắng ngài muốn cái gì? Mao đài sao?"
"Uh, Mao Đài."
Người phục vụ nhếch môi cười xán lạn, "Ngài còn cần gì nữa không?"
Lục Uyển Đình và Kỳ Thanh nhìn nhau, không lên tiếng, để mặc trợ lý Tô. Ánh mắt Tần Phụ Tuyết nhìn trợ lý Tô có chút phức tạp, cô do dự một lát, vẫn nhắc nhở "Trợ lý Tô, chúng ta chỉ có bốn người..."
Trợ lý Tô vờ như bừng tỉnh, "Ý quên, còn có mọi người nữa." Trợ lý Tô quay sang nói tiếp với người phục vụ, "Vậy cho thêm chai vang đỏ."
Trên bàn cũng đã có rượu sẵn, trợ lý Tô định một mình uống năm bình vang đỏ với một bình rượu trắng.
"Trợ lý Tô." Tần Phụ Tuyết muốn nói nữa, nhưng trợ lý Tô đã phất tay bảo người phục vụ rời đi, đánh gãy lời nói của Tần Phụ Tuyết.
Ánh mắt Tần Phụ Tuyết nhìn Kỳ Thanh cầu sự giúp đỡ, Kỳ Thanh cố ý hiểu sai ánh mắt kia, "Không cần lo lắng, ở trên là khách sạn để ở, trợ lý Tô uống say có thể ngủ ở đây."
Lục Uyển Đình hơi hơi mỉm cười, "Trợ lý Tô, để tôi giúp em đặt phòng, phí tôi trả nha."
"Lục tổng, làm chị phải tiêu tiền rồi." Trợ lý Tô làm trò trước mặt các cô, gọi điện thoại cho quản lý khách sạn là quản lý Hồng, không khách khí mà đặt một phòng xa hoa rộng lớn.
Khách sạn và nhà hàng là một chủ thể, cho nên lúc người phục vụ mang rượu lên cũng mang theo thẻ phòng đưa cho trợ lý Tô.
Rượu từng chai từng chai ít đi, trong bữa tối trợ lý Tô không nói một lời với Tần Phụ Tuyết, hai chai rượu vào bụng, trên mặt trợ lý Tô đã xuất hiện dấu hiệu say, gương mặt đỏ bừng lên.
Trợ lý Tô lại đổ thêm một ly rượu, nâng ly hướng đến Lục tổng nói lời cảm ơn, "Lục tổng, cảm ơn chị mấy năm nay đã bồi dưỡng em."
Lục Uyển Đình uống một ngụm, còn trợ lý Tô uống cạn ly.
Tần Phụ Tuyết không nhìn nổi nữa, hỏi Kỳ Thanh bên cạnh, "Hai người sao lại không ngăn cản cô ấy?"
"Trợ lý Tô, uống ít thôi." Kỳ Thanh chỉ nói một câu mang tính tượng trưng, bàn tay đặt ở dưới bàn bị Lục Uyển Đình nắm lấy gãi gãi trong lòng bàn tay.
Nghe được giọng nói của Kỳ Thanh, trợ lý Tô quay sang nhìn cô, "Phu nhân, cảm ơn cô." Trợ lý Tô cười khanh khách mà kính rượu, "Tôi kính cô một ly."
Kỳ Thanh không có đánh gãy sự hưng phấn của trợ lý Tô, nhấp một ngụm nhỏ, trợ lý Tô không chịu, nhìn cô chằm chằm, "Uống cạn nha."
Lục Uyển Đình cười, "Để chị đi lấy một phòng, em yên tâm uống cùng trợ lý Tô đi." Nói đứng lên đi ra một góc gọi điện thoại.
Dưới tác động của cồn, lá gan của trợ lý Tô lớn hơn, cô dịch mông ngồi xuống vị trí của Lục tổng, lôi kéo Kỳ Thanh uống rượu.
Lục Uyển Đình ngồi bên cạnh nhìn một lúc, thấy Kỳ Thanh uống mấy ly rồi, duỗi tay ngăn lại, "Đừng uống nữa."
Kỳ Thanh đã say, mắt lờ đờ mông lung nhìn Lục Uyển Đình, cong môi cười, mè nheo mà gọi "Uyển Đình."
Tiếp cuộc gọi của Lục tổng, quản lý Hồng tự mình đến đón mọi người.
Lục Uyển Đình đỡ Kỳ Thanh đứng lên, quản lý Hồng đứng ở ngoài cửa nghe được tiếng động bên trong, gõ cửa rồi mở.
Trợ lý Tô đứng lên, liếc Tần Phụ Tuyết một cái, vươn tay gọi quản lý Hồng, "Quản lý Hồng, phiền ông đỡ tôi một chút."
Lưng hùm vai gấu như quản lý Hồng, phải cong lưng như tiểu thái giám đi qua hậu hà lão phật gia, Tần Phụ Tuyết tiến lên, trợ lý Tô phất tay, say khướt nói, "Khách sạn Duyệt Giang là một phần của Lục Thị, tôi với quản lý Hồng có quen biết nhau, ông ấy đỡ tôi là được."
Nói rồi bước đi, hướng đến người quản lý Hồng.
Quản lý Hồng vươn tay ôm lấy trợ lý Tô, Tần Phụ Tuyết nhăn mày lại, bắt lấy cánh tay trợ lý Tô kéo người vào trong ngực mình, ôm lấy cô nàng nói, "Nam nữ thụ thụ bất thân, tôi đưa cô lên phòng."
Trợ lý Tô đẩy cô ra, nhìn về phía quản lý Hồng, "Không sao, quản lý Hồng đã kết hôn, con cũng học đến cao trung."
Cơ thể đột nhiên lơ lửng, trợ lý Tô vừa định hình, phát hiện cơ thể mình đang lơ lửng, cảm giác như đang lướt trên mặt nước, không có sức kháng cự.
Không phải là lơ lửng, mà bị Tần Phụ Tuyết bế lên.
Kỳ Thanh dựa vào bả vai Lục Uyển Đình, trợn mắt há mồm mà nhìn các cô, "Phụ Tuyết, cậu..."
Tần Phụ Tuyết liếc các cô một cái, "Tôi ôm cô lấy lên phòng." Rồi nhìn chủ quản Hồng nói, "Phiền ông dẫn đường."