Hai mươi mấy năm giao tình với nhau, Kỳ Thanh thích ăn gì Dương Châm biết rất rõ, trong chốc lát đã gọi xong đồ ăn.

"Cậu và Hà học tỷ nói cái gì với nhau vậy?" Dương Châm rót chén trà, nhà hàng này thường cung cấp trà lúa mạch, mùi lúa mạch thơm nồng, vị có hơi chua, cô không thích uống cho lắm, mỗi lần đến đây chỉ nhìn Kỳ Thanh uống.

Dương Châm đem trà đặt trước mặt Kỳ Thanh, Kỳ Thanh không khách khí mà bưng lên uống, "Nói vài câu xã giao thôi."

Trong nhà hàng, người đông chen chúc, xung quanh đều là tiếng người nói chuyện, Kỳ Thanh đem đề tài chuyển lên Trương Tiêu Mộc, "Cậu gần đây thế nào, có phải đổi bạn gái mới không?"

"Đổi?" Cô căn bản không có bạn gái! Người phục vụ nhanh chóng mang nước chanh cùng với rau trộn, Dương Châm cầm đôi đũa lên nói, "Gần đây khá bận, không có thời gian đổi bạn gái, một cái Trương tiểu thư đã mệt rồi."

Kỳ Thanh buông ly trà lúa mạch, cầm lấy đũa gắp hạt đậu trong dĩa rau trộn, giống như sơ ý hỏi, "A Châm, thân phận của vị Trương tiểu thư kia, cậu biết sao?"

"Hình như là phú nhị đại." Dương Châm nhìn Kỳ Thanh, "Đột nhiên hẹn mình đi ăn cơm, vì muốn tìm hiểu tin tức của Trương tiểu thư?"

"Mình đây là quan tâm đến bạn thân mình nha." Kỳ Thanh gắp một viên xí muội bỏ vào trong chén Dương Châm, mới đặt vào lại gắp trở lại.

Cái này là có ý gì?

Dương Châm vì động tác của cô mà chút ngẩn ra, Kỳ Thanh cười giải thích, "Sợ Uyển Đình biết mình gắp đồ ăn cho cậu, chị ấy sẽ ghen."

Xí muội chua ngọt loại nhập khẩu, Kỳ Thanh nhìn xí muội mà cười hàm ý, nghĩ đến sau này mà Lục Uyển Đình biết được việc này, lại phải ăn dấm, chua từ trong ánh mắt nồng ra bên ngoài.

Dương Châm mặt ghét bỏ, "Cậu ỷ việc mình thích cậu cho nên khi dễ mình chứ gì." Nhìn Kỳ Thanh gắp từng viên đậu quá mệt, Dương Châm cầm lấy cái muỗng mà múc.

Đột nhiên, nhắc tới cái chuyện thích này, Kỳ Thanh ngừng tay lại, Dương Châm đem cái muỗng đậu bỏ vào trong chén mình, ngước mắt nhìn cô một cái, cúi đầu nói "Thích kiểu bạn bè. Nếu là tình yêu, thì Lục Uyển Đình không có cửa."

"Cậu tự tin vậy sao?" Kỳ Thanh bỏ hạt xí muội vào trong dĩa.

Đỉnh mày Dương Châm nhọn lên, "Trực tiếp đến nhà cậu cầu hôn, mang theo ba mẹ mình cùng ba mẹ cậu áp cậu đến Cục Dẫn Chính lãnh chứng."

Lời nói này còn có chút hình ảnh từng trải, khi còn nhỏ cô và A Châm đi đến bên hồ nước chơi, rồi ba mẹ cả hai xuất hiện, không nói hai lời đã xách các cô đi về nhà, không có sức phản kháng.

Kỳ Thanh bị cô nàng chọc cười, "Vẫn là nói chuyện tình cảm của cậu đi, Trương Tiêu Mộc sẽ trở thành bạn gái cậu sao?"

"Sẽ không." Dương Châm gấp một miếng ngó sen lên ăn, ngó sen mềm ngọt còn thơm mùi rau quế, "Mình không thích kiểu phụ nữ có tính cách như vậy, thay đổi thất thường, tính quá xấu."

Nhớ tới ở bên ngoài nhà hàng thấy Hà học tỷ, Dương Châm chống cằm, "Cậu nói xem Hà học tỷ còn độc thân sao?"

"Đừng nói cậu thích kiểu phụ nữ như vậy sao?" Kỳ Thanh chịu kinh hách.

Tuy rằng cô đối với Hà Chỉ có bóng ma tâm lý không còn, nhưng bạn thân cô mà ở bên Hà Chỉ... thật đáng sợ hãi.

"Này chúng ta không phải đang nói nhảm sao? Nhìn phản ứng của cậu kìa." Dương Châm bậc cười, "Cậu sợ chị ấy biết rõ cậu quá sao, nhớ đến những chuyện từ đại học sao?"

"Trước kia sợ, hiện tại không sợ." Kỳ Thanh uống lên vài ngụm trà lúa mạch, nhớ tới Hà học tỷ cùng giảng viên Tiêu hay đi cùng nhau, "Hà học tỷ hình như có bạn gái..."

Món ăn chính đã được dọn lên, Kỳ Thanh và Dương Châm vui vẻ mà tâm sự, từ chuyện tình cảm thời đại học đến mấy chuyện lúc nhỏ, rồi lại nói qua giới giải trí gần đây có mấy tin hứng thú, đề tài nhảy liên tục, trời nam đất bắc gì cũng nói.

Tình cảm xa cách chỉ cần bữa cơm này mọi thứ dường như quay trở lại lúc đầu, đây chính là giao tình của hai người từ thuở thơ bé, sẽ không dễ dàng đoạn tuyệt.

Ăn hơn một giờ cuối cùng cũng ăn xong.

Rời nhà hàng, Kỳ Thanh để Dương Châm trở về văn phòng, nhưng Dương Châm đang rất cao hứng, một hai phải đưa cô đến bãi đỗ xe.

Xe Kỳ Thanh đậu ở trên mặt đất, rất gần cửa của cao ốc Đăng Phong, lên xe cài dây an toàn, Kỳ Thanh phất tay cáo biệt Dương Châm.

Đang muốn rời đi, nhìn qua cửa cao ốc Đăng Phong có một bóng dáng quen thuộc vẫn đang nhìn các cô bên này, Kỳ Thanh nhìn kỹ phát hiện đó là Trương Mộc Tiêu.

"A Châm, Trương Mộc Tiêu đang đợi cậu." Tay Kỳ Thanh đáp trên cửa sổ xe, cằm hất về phía cửa cao ốc cách đó không xa.

Nghe đến tên của Trương Mộc Tiêu, tâm tình Dương Châm liền không tốt, quay đầu nhìn người đó, mặt Dương Châm không tự giác mà trầm xuống, gương mặt vừa mới tô lại son môi cũng ảm đạm theo rất giống như người đang ra pháp trường, Dương Châm đi qua chỗ Trương Mộc Tiêu.

Kỳ Thanh nhìn trong chốc lát, nâng cửa sổ xe lên, một chân đạp ga rời khỏi cao ốc này, không thèm nhìn chuyện ồn ào phía sau.

Giờ đi làm buổi chiều, trợ lý Hoa ngồi tại chỗ làm việc mà chống đầu nhìn chằm chằm hướng cửa, tâm tư chỉ mong Kỳ tổng mau đến công ty.

Ngàn vạn mong chờ cuối cùng cũng thực hiện được, Kỳ tổng đã tới.

"Kỳ tổng." Người vừa xuất hiện ở cửa, trợ lý Hoa đứng dậy nhanh chân chạy qua, phanh lại trước mặt Kỳ Thanh, "Chị cuối cùng cũng tới!"

"Có chuyện gì gấp sao?" Buổi sáng trợ lý Hoa gửi cho cô báo cáo sự việc, hình như đâu có chuyện gì gấp.

Trợ lý Hoa gật đầu, "Đêm qua chị không đi ăn tối, sáng hôm nay trợ lý giám đốc Hoa gọi cho em." Cô đi theo Kỳ tổng vào văn phòng tổng tài, "Giám đốc Hoa muốn hẹn chị tối nay đi ăn."

Kỳ Thanh ngồi xuống ghế, trợ lý Hoa thở dốc, chỉ có một việc nhưng cố ý phải nói dong nói dài, "Vốn dĩ em muốn nói trực tiếp với chị nhưng nghĩ đến chị và Lục tổng ngủ chung với nhau, lỡ đâu làm cô ấy thấy được, sợ Lục tổng hiểu lầm chị và giám đốc Hoa."

"Tôi cùng cô ấy có chuyện gì hiểu lầm?" Mỗi lần đến công ty, trên bàn luôn có đống văn kiện, mở máy tính, mở văn kiện, một bên xem một bên nghe trợ lý Hoa nói chuyện.

"Kỳ tổng, giám đốc Hoa muốn hẹn ăn tối." Trợ lý Hoa ở câu này càng nhấn mạnh thêm, cường điệu nói, "Cô ấy muốn hẹn riêng."

Kỳ Thanh ngẩng đầu, ánh mắt vi diệu mà nhìn trợ lý Hoa, trợ lý Hoa khom người đến gần, "Kỳ tổng, hiện tại chị là người đã có vợ, phải duy trì khoảng cách với bất cứ người nào nha."

"Vậy sao em còn đến gần tôi vậy?"

Gương mặt trợ lý Hoa có chút suy sụp, trầm mặc vài giây, nói ra một câu không biết xấu hổ, "Em không có giống những người khác nha, em là Cẩm Nghiên của chị."

"..." Hiện tại, cô sa thải trợ lý Hoa, hẳn là còn kịp đi.

Trợ lý Hoa nhát gan, nói xong lập tức lúng túng, " Kỳ tổng, chị đáp ứng đi sao?" Liền đem đề tài trở về chuyện ăn tối.

Kỳ Thanh suy xét trong chốc lát, "Tôi còn rất nhiều việc cần xử lý, nếu chỉ đơn thuần ăn tối thì không có thời gian."

Trợ lý Hoa đã hiểu, "Vậy em đây đi thăm dò, nếu không phải chuyện công thì sẽ khéo léo giúp chị từ chối."

Văn phòng yên tĩnh trở lại, ngẫu nhiên sẽ có tiếng lật trang giấy, tiếng cọ của ngòi bút trên mặt giấy, Kỳ Thanh xoa xoa giữa mày, thở nhẹ ra, những văn kiện cần ký tên cũng đã ký xong.

Nhìn đống văn kiện trên bàn, Kỳ Thanh cầm lấy tờ giấy trắng, ở trên đó mà vẽ sơ đồ cơ cấu nhân sự hiện tại của công ty.

Nhân viên công ty tăng lên không ít, cơ cấu nhân sự cần phải điều chỉnh. Kỳ Thanh nhìn tên trợ lý Cao, vẽ một vòng tròn lên đó.

Màn hình điện thoại sáng lên, là tin nhắn của Hà Chỉ gửi đến, đem địa chỉ và thời gian hẹn uống trà gửi cho cô.

Kỳ Thanh thả lỏng đầu óc mà nhìn đồng hồ. Hiện tại, đi uống trà vừa có thể đi công ty Lục Uyển Đình chờ tan tầm.

Sắp xếp xong công việc của công ty, Kỳ Thanh vui vẻ rời khỏi công ty đến nơi hẹn.

Vị trí tiệm trà thực dễ tìm, Kỳ Thanh đậu xe xong, đi vào tìm Hà Chỉ.

Nhân viên trong tiệm trà mặc đồng phục màu đen, trên ngực được thêu bụi trà mà bạc.

Hà Chỉ đã tới, đã nhắn cho cô tên phòng trà.

Nhìn khách đến, nhân viên nhiệt tình chào đón, "Xin chào ngài, đi mấy người ạ?"

Kỳ Thanh đánh giá tiệm trà có một cái hồ, bên trong hồ có một cây trà tươi xanh, xung quanh lượn lờ những khói sương, mang theo hương vị bùn đất, xung quanh có vài vị khách ngồi tốp 3 tốp 5, khách trong quán không nhiều lắm.

"Hai người, bạn tôi đã đến trước." Kỳ Thanh báo tên, "Cô ấy ở Trà Phong Các."

"Bên này, mời ngài." Nhân viên xoay người dẫn đường, đi qua hành lang uống lượn gấp khúc, bước lên cầu thang gỗ, người phục vụ nói, "Trà Phong Các ở lầu ba."

Ở trong một khu phố xá sầm uất nhưng thế này mở một tiệm trà cổ xưa, chủ của nơi này không chỉ có tiền mà còn rất thưởng thức nữa nha.

Nhân viên đưa Kỳ Thanh lên lầu ba, lên tới lầu ba người nhân viên bàn giao lại cho nhân viên trên tầng nói, "Đưa vị tiểu thư này đến Trà Phong Các."

Tới cửa Trà Phong Các, nhân viên khom lưng với Kỳ Thanh ý bảo, "Nếu có yêu cầu gì, xin ngài cứ gọi tuỳ lúc." Nói xong lui người rời đi.

Đẩy cửa Trà Phong Các, ở bên cửa sổ có một người phụ nữ đưa lưng về phía cửa, trên tay còn đang ấm trà, đang châm trà.

Nghe được tiếng mở cửa, người phụ nữ đó không quay đầu lại, Kỳ Thanh cười gọi một tiếng Hà học tỷ, đóng cửa lại đi qua, "Làm chị đợi lâu."

Người ngồi trên đó xoay đầu lại, cười vui vẻ, bước chân Kỳ Thanh lập tức dừng lại, đứng tại chỗ sững sờ.

Không phải là Hà học tỷ sao? Như thế nào lại biến thành Lục Uyển Đình.

"Hà học tỷ không có tới, có cái gì muốn biết, có thể hỏi Lục học tỷ này nha."

Kỳ Thanh đi qua, Lục Uyển Đình duỗi tay chờ người đến ôm vào trong lòng ngực, mùi trà thơm nồng bao quanh cơ thể của người này, Kỳ Thanh say bởi mùi thơm của trà, trên mặt nóng lên, "Chị làm sao biết được em hẹn Hà học tỷ uống trà?"

Lục Uyển Đình nắm lấy cằm của cô, nhìn Kỳ Thanh cười nguy hiểm, "Hà Chỉ biết chị có bao nhiêu thích em, cậu ấy nhìn thấy em cùng với Dương Châm đi ăn trưa, đã làm cái báo cáo nhỏ cho chị, thuận tiện nói với chị, chiều nay em cùng với cậu ấy hẹn đi uống trà."

Mách lẻo...cái từ này dùng cho người ưu nhã tri thức như Hà học tỷ, thực sự không ổn.

Nhân cách gì đó không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

"Chị không phải ở cùng với Trương tổng sao? Sao lại có thời gian ra đây?" Kỳ Thanh muốn thoát ra khỏi người Lục Uyển Đình, nhưng mà Lục Uyển Đình vẫn ôm cô như vậy, phát hiện có người muốn tách ra, càng dùng sức ôm.

"Chuyện đã nói lập tức có thời gian." Ánh mắt Lục Uyển Đình ở trên môi Kỳ Thanh, cái tay đang nắm lấy cằm Kỳ Thanh chuyển sang nâng niu cái gáy, đem mặt Kỳ Thanh hướng gần đến mình, nghiêng đầu dịu dàng mà hôn lên môi người đối diện.

Lá cây bên ngoài cửa sổ lay động, chiều dần buông xuống về hướng tây, ánh mặt trời xuyên qua tán lá, gần đó có một cái hồ nhỏ, bên trong có nuôi mấy con thiên nga, có vài vị khách đứng trong cái đình xem con thiên nga con.

Ánh mắt lơ đãng hướng lên, nhìn đến cửa sổ lầu ba có hai người đang ôm hôn nhau.

Hà Chỉ ngẩng đầu nhìn thấy hai người đang hôn nhau, nở nụ cười, người xung quanh cũng nhìn theo tầm mắt của cô.

Một màn này, cảnh đẹp ý vui.

Lục Uyển Đình xoa xoa đầu tóc Kỳ Thanh, buông cô ra, "Em muốn hỏi Hà Chỉ chuyện gì?"

Kỳ Thanh từ trên người Lục Uyển Đình ngồi xuống, chân nhũn ra, ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, "Không có gì." Cô với tay lấy ấm trà Lục Uyển Đình vừa cầm kia rót vào ly, độ ấm vừa phải, Kỳ Thanh không phải là người thưởng thức trà cho nên một ngụm đã uống xong.

Trong cái lò nhỏ lửa vẫn còn, Lục Uyển Đình mang cái ấm tử sa từ trên bếp lấy xuống lại rót cho Kỳ Thanh một ly, cười nói: "Hà Chỉ nói cho chị, em muốn hỏi chuyện của Lục tổng. Cái người Lục tổng này chị hiểu biết nhất nha, học muội muốn hỏi cái gì, học tỷ này sẽ nói cho học muội nghe."

Kỳ Thanh quay sang nhìn Lục Uyển Đình, nhớ tới chuyện phát sinh ở thư viện hôm khai giảng của Lục Vân Tạ, Lục tổng lại đang muốn diễn một nhân cách khác sao.

Kỳ Thanh nâng chén trà, lòng bàn tay vuốt ve đế ly, "Em không muốn biết chuyện của Lục tổng, muốn biết Lục học tỷ ở thời đại học đã làm chuyện gì."

Nước trà nóng từ trong ấm tử sa rót ra, Kỳ Thanh đặt ở trước mũi ngửi ngửi, hương thơm tràn nhập, cái miệng nhỏ nhấp một ngụm, nước trà ánh vàng có vị hơi chua chua, sau khi nuốt xuống dư vị vẫn con lưu ở môi răng, thật lâu vẫn chưa tiêu tan.

Ánh mắt Lục Uyển Đình ôn nhu nhìn cô, mỗi động tác của Kỳ Thanh đều đọng trong đáy mắt cô, từng hình ảnh đều giữ trong lòng, thành hồi ức.

Cô đặt tay lên trên ghế, cúi người đến gần Kỳ Thanh, "Cô ấy ở thời đại học làm rất nhiều chuyện, nói bóng nói gió tìm hiểu trạng thái tình cảm của một vị học muội, mua chuộc người bên cạnh em ấy, biết được từng bước đi của em ấy."

Hơi thở nóng rực dừng ở trên má so với chén trà trong tay còn nóng hơn, trái tim Kỳ Thanh đột nhiên co rút lại, tim đập loạn, giống như một con hamster bị kinh động, quay đầu ngơ ngác nhìn Lục Uyển Đình.

Lục Uyển Đình sờ sờ mặt cô, "Làm em sợ rồi sao, em còn muốn nghe nữa không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện