Ra khỏi Uyết Loan Cung, vừa mới lên kiệu lại thoáng nhìn thấy ở đầu đường hẻm đằng kia đang có người nhẹ nhàng đi tới. Hoàng Đế nhíu mày nhìn, người trong cung đều dùng ô vải, màu ô rõ ràng là một mảnh lam chàm, nếu vẽ thêm mấy cành hoa lá liễu lên thậm chí còn rất có tình ý, nhưng cái ô kia thì không, trên mặt ô bôi vài nét bút không rõ ở đâu ra, giống như màn sương thường phun ra lúc có yêu quái xuất hiện trong thoại bản《Sơn Hải Kinh》, mềm không ra mềm cứng không ra cứng, rối rắm cuốn quanh, quét ngang hơn phân nửa tán ô.

Hoàng Đế luyện thư pháp, có những kiến giải rất độc đáo về cái đẹp, nhìn thấy kiểu bố trí chẳng ra đâu vào đâu này thì thấy như bị mắc nghẹn ở cổ, bảo đám thái giám dừng lại, đợi người đến gần rồi mới nói: “Ô của Hoàng tẩu là từ đâu đến vậy? Bố cục này mới mẻ độc đáo thực sự, chưa từng thấy qua.”

Vinh An Hoàng Hậu cụp ô hành lễ, hơi kinh ngạc cười nói: “Ta còn định tới đằng kia chơi một chút, không ngờ Hoàng Thượng còn đến sớm hơn cả ta.” Rồi lại uyển chuyển nói, “Hôm rồi có hứng thú, lấy từ chỗ làm ô đến một cái ô trắng, tự mình đề bút. Ta không bì được Hoàng Thượng diệu bút sinh hoa, để Hoàng Thượng chê cười rồi.”

Hoàng Đế tưởng là bút tích của thợ làm ô, còn định mắng vài câu, không ngờ lại là Vinh An Hoàng Hậu tự viết, không tiện nói thêm gì nữa, chỉ nhàn nhạt bảo: “Hoàng tẩu cũng đến thăm Đoan phi sao?”

Theo lý mà nói thì phải xưng hô đầy đủ, gọi là Đoan phi, ai mà biết được là đương nhiệm hay là tiền nhiệm! Nhưng Hoàng Đế chưa bao giờ dùng đến phong hào này để sách phong phi tần, cho nên đây hẳn không tính là nói sai, không chừng đã hạ quyết tâm bỏ chữ ‘thái’ kia đi rồi! Vinh An Hoàng Hậu cười đáp, “Ta và Đoan thái phi cùng là người trong hậu cung Tiên Đế, bây giờ sống gần nhau, không phải là nên đến thăm hay sao! Chân tay Vu Tôn cũng thật nhanh nhẹn, chưa đến một tháng đã đón được người về. Tiếp theo Hoàng Thượng sẽ tính toán thế nào?”

Hoàng Đế cong môi cười nhạo, “Hoàng tẩu là người thông minh, những chuyện này không cần hỏi cũng rõ rồi chứ! Vu Tôn làm việc trẫm yên tâm, tên nô tài này nắm giữ được, trong bụng có bao nhiêu lối rẽ trẫm đều biết. Không giống người khác, muốn trọng dụng còn phải đề phòng một hai.”

Vinh An Hoàng Hậu phe phẩy quạt tròn gật đầu, “Hoàng Thượng thánh minh, những nô tài đó vốn chỉ như con chó con mèo, buồn buồn thì lấy ra tiêu khiển, không dùng được thì nhốt vào lồng sắt. Đến mạng sống cũng là chủ tử cho, sao dám không tận tâm hầu hạ. Dù sao đồ ăn cũng không đậy trong rổ, Hoàng Thượng hiển nhiên là hiểu đạo lý cân bằng hai bên. Tên Vu Tôn này…” Nàng chậm rãi lắc đầu, “Vẫn không ổn lắm. Ta nghe nói hắn tham đến lợi hại, người dưới trướng Hoàng Thượng, thể diện lại càng quan trọng.”

Hoàng Đế nhìn nàng ta, nụ cười mang theo chút hương vị thương hại, cao cao tại thượng ừ một tiếng, “Trẫm dùng người thế nào không nhọc Hoàng tẩu lo lắng, trẫm cũng không cấm Hoàng tẩu đi thăm Đoan phi, chỉ là nàng mới từ phía Nam trở về, thân mình không được tốt, Hoàng tẩu hiểu lòng người, thay trẫm trấn an nàng vài câu, nói cái gì nên nói, Hoàng tẩu đều biết rồi chứ?”

Vinh An Hoàng Hậu cắn răng cười nói: “Đó là đương nhiên, Hoàng Thượng săn sóc như vậy, đó là tạo hóa đời trước của Đoan thái phi.”

Hoàng Đế không nói thêm gì nữa, quay mặt đi. Sùng Mậu vỗ tay một tiếng, bộ liễn lại vững vàng đi về phía trước.

“Chủ tử…” Nữ quan bên người nàng ta thấp giọng lẩm bẩm, “Sao Hoàng Thượng lại có vẻ như trở mặt không nhận người như vậy chứ!”

Nàng ta hừ một tiếng: “Nếu hắn là người trọng tình nghĩa thì đã không chân trước lên đài, chân sau lập tức dẫm người từng nâng hắn lên. Tiêu Đạc hao hết tâm tư thì có lợi ích gì, cờ thua một chiêu, cục đá dọn đi lại rơi trúng chân mình, để bây giờ bị đánh cho không còn manh giáp, còn có ý nghĩa gì sao?” Cả hai đều không nói gì nữa, nhấc tà váy rảo bước vào Uyết Loan Cung.

Âm Lâu vừa tiễn Hoàng Đế xong, đang định nghỉ ngơi thì lại có tiếng thông truyền vọng vào, nói Vinh An Hoàng Hậu của Giai Phượng Cung tới rồi. Nàng vừa nghe xong đã nhíu chặt mày, nhưng không còn cách nào khác, chỉ đành gắng gượng tinh thần ứng phó.

Vinh An Hoàng Hậu ỷ vào thân phận tôn quý, không hề có chút thân thiện trong tưởng tượng, đến trước mặt nàng vẫn tự cho mình là một nửa chủ tử như trước, hệt như ban đêm ngày đó được nàng đưa về Khôn Ninh Cung, nàng ta đoan trang bước vào, vẻ mặt nhàn nhạt, ngồi trên bảo tọa để nàng hầu hạ uống trà, vừa hỏi thăm nàng Nam hạ có thuận lợi không, trên đường có hiểu biết thêm cái gì mới mẻ không.

Âm Lâu hiểu rõ đạo lý đa ngôn tất thất, cười xòa, “Nương nương biết mà, Đông Xưởng hộ tống, phiên tử lại nhiều, ta không tiện xuất đầu lộ diện. Hơn nữa trời rất nóng, đơn giản là không ra khỏi khoang, ăn mặc đều do Tào Xuân Áng đưa vào, nhắc đến hiểu biết, quả thực không nói nên lời.”

Vinh An Hoàng Hậu quét mắt liếc nhìn nàng một cái, “Thế thì đáng tiếc, đi một vòng lớn như vậy mà chẳng biết thêm được gì, còn không bằng ở Tử Cấm Thành đâu!” Nàng ta chỉnh lại tế tất(*) rồi thở dài, “Lúc trước đông đúc như vậy, người bạn giá thì đã bạn giá (tuẫn táng), kẻ thủ lăng thì đã thủ lăng, vốn nghĩ đời này sẽ chẳng có ngày gặp lại, không ngờ vẫn còn một người có thể quay trở về. Kể ra ngươi cũng rất cao số, tuẫn táng không thành, thủ lăng cũng không, bây giờ lại hồi cung, không biết Thái Hậu sẽ nói thế nào đây. Dù sao ngươi cũng là cung quyến của Tiên Hoàng, mang hàm Thái phi, vẫn là người bên ta. Vào miếu phải bái Bồ Tát, vào cung cũng phải gặp người, không đơn thuần chỉ là lễ nghĩa, cũng là để sau này dễ qua lại. Ngươi trang điểm một chút, chờ lát nữa Hoàng Thái Hậu ngủ trưa dậy, ta đưa ngươi tới Từ Ninh Cung. Chẳng may bên trên muốn phát tác cái gì vẫn còn có ta giúp ngươi giảng hòa.”

Lúc trước Diêm Tôn Lãng đã truyền khẩu dụ của Hoàng Đế cho phép nàng tạm hoãn chào hỏi, ai ngờ Vinh An Hoàng Hậu này vừa đến đã lập tức muốn đưa nàng đi qua. Nàng ta ngồi đó chờ, nàng không thể từ chối, vươn cổ là một đao mà rụt cổ cũng là một đao, trốn sau Hoàng Đế chỉ khiến nàng trông như đang sợ chết. Trên đời này làm gì có bức tường nào không để lọt gió, nàng tuân chỉ hồi cung, chỉ sợ còn chưa đến Thuận Trinh Môn thì tin tức đã truyền khắp đông tây lục cung rồi!

Đồng Vân đứng một bên nghe, lại không tiện mở miệng ngăn cản, bước lên tồn an một cái với Vinh An Hoàng Hậu, cười nói: “Mong nương nương chờ một chút, chủ tử mới đến nơi lúc trưa, thuốc vẫn còn chưa kịp sắc xong, nô tỳ lập tức đi thúc giục, uống xong thuốc mới có thể đi, hẳn là trì hoãn một lúc cũng không ảnh hưởng.”

Lúc này Vinh An Hoàng Hậu mới quay mặt nhìn Âm Lâu, “Sao vậy? Trong người không khỏe ư? Là bệnh gì thế?” Âm Lâu lặp lại những lời đã nói với Hoàng Đế, nàng ta ồ một tiếng thật dài, “Thứ bệnh khám không ra này là khó chữa nhất, chỉ có thể lần mò điều trị. Khi Tiên Đế còn tại thế, ta cũng từng đọc vài quyển sách y thuật. Thân mình nữ nhân thuần âm, xét đến cùng vẫn là dựa vào kinh nguyệt, chỉ cần kinh nguyệt vận hành thông thuận, không có chuyện không khỏe lại.” Nàng ta vẫn tay bảo Đồng Vân đi, tự mình tháo chuỗi châu mười tám hạt trên nút áo xuống đếm. Liếc thấy trên cổ tay Âm Lâu cũng có một chuỗi hạt châu giai nam thì cười rộ lên, “Muội muội cũng tin Phật?”

Âm Lâu cúi đầu vuốt ve chuỗi hạt, đây là chuỗi Phật châu ngày đó dạo chợ đêm Tiêu Đạc đưa cho nàng, không biết là từ niên đại nào truyền xuống, trên bề mặt viên ngọc phủ một lớp sáp, hẳn cũng đã cũ rồi. Nàng mỉm cười đáp, “Là người trong nhà cho, lúc trước nói đùa ta niệm Phật dưỡng tính, ta vốn cũng tưởng là Phật châu, sau này lại phát hiện ra không có Phật đầu tháp, chỉ có thể coi là vòng tay. Hơn nữa niệm Phật cần phải thành tâm, đối với thần phật ta vẫn luôn nửa tin nửa ngờ, mấy lần muốn tĩnh tâm cũng không được, cuối cùng đành từ bỏ.”

Vinh An Hoàng Hậu nghe khẩu âm Bắc Kinh của nàng, ngạc nhiên nói: “Ta nhớ nguyên quán ngươi là Hàng Châu, khẩu ngữ Bắc Kinh này là vào kinh mới học sao?”

Nàng nói không phải, “Mẹ ta là người Bắc Kinh, sau này lại đi theo phụ thân đến Chiết Giang, ta được mẹ nuôi lớn, cho nên khi tiến cung vẫn nói được tiếng Bắc Kinh.”

Đồng Vân vốn định nương theo chuyện trong người nàng không khỏe để từ chối, ai ngờ Vinh An Hoàng Hậu vẫn không dao động, cũng không còn cách nào khác, chỉ đành bưng thuốc tiến vào.

Âm Lâu chỉ muốn sớm đuổi nàng ta đi, không ngại thuốc đắng như thường ngày nữa, uống một hơi cạn sạch, cung nữ hầu hạ súc miệng xong, nàng liền đứng dậy nói: “Để nương nương đợi lâu, thật ngại quá…Chúng ta chuẩn bị đi thôi! Ta có chút căng thẳng, nếu có chỗ nào chưa chu toàn, vẫn mong nương nương giúp đỡ.”

Vinh An Hoàng Hậu chỉ mỉm cười, quay người đi xuống hành lang.

Trời nắng gắt, không khí khô khốc, cơn mưa trước đó dường như cũng chẳng có tác dụng gì, chẳng mấy chốc mặt trời đã hun khô nước đọng. Còn tưởng đầu buổi chiều nắng nôi mệt mỏi, nương nương các cung sợ nóng, sẽ tránh hết trong tẩm cung không lộ diện, hóa ra không phải. Vừa tới cửa vòm Từ Ninh Cung đã nghe thấy tiếng cười nói bên trong, cái gì mà đại nãi nãi mời tiệc cháu mới sinh, đại thọ của lão cô nãi nãi có diễn 《Tỏa Lân Nang》, tất cả đều là chuyện nhà người này người kia, ta một lời ngươi một câu, có không ít người.

Trong lòng Âm Lâu không có gì không thoải mái, nàng chính là đầu trọc không sợ bị nắm tóc, tệ lắm thì Hoàng Thái Hậu thấy nàng không vừa mắt, khiển trách nàng vài câu rồi phạt nàng vào lãnh cung, thực ra lại là một đường ra rất hay, chỉ cần không bị phạt trượng, nàng đều nhận hết. Nhưng nàng chỉ sợ không được như nguyện, chẳng phải đánh chó còn phải ngó mặt chủ sao! Thái Hậu không phải mẹ ruột Hoàng Đế, cũng sợ mẫu tử trở mặt.

Trong đầu đang suy nghĩ loạn xạ, Quản sự Từ Ninh Cung đã bước ra dẫn đường, nàng vội vã định thần bước vào phòng chính, mọi người đều đang ngồi uống trà ở phối điện, tấm mành ngoài hiên vén lên, bên trong lập tức im bặt không tiếng động. Nàng cúi đầu đi vào cùng Vinh An Hoàng Hậu, cảm thấy không khí rõ ràng có chút ngưng đọng. Phải nói thế nào đây, gặp mặt Thái Hậu cũng chẳng có gì nan giải, quan trọng là đàn phi tần phía dưới này. Nam nhân của mỗi người ở đây đều là Hoàng Đế, chỉ là một người long ngự, một người thì chưa, dù là nàng hay là Vinh An Hoàng Hậu cũng đều có chút cảm giác ăn nhờ ở đậu, người của Giai Phượng Cung và Uyết Loan Cung vốn dĩ lạc loài trong đại nội này.

“Thỉnh an Lão Phật Gia.” Vinh An Hoàng Hậu hành lễ, rồi hướng tay về phía nàng, “Đây là Bộ thị mà lần trước con đã nhắc đến với ngài, hôm nay nàng hồi cung, đưa đến đây cho Lão Phật Gia xem mặt.”

Hoàng Thái Hậu đánh giá trên dưới một hồi, thấy nhan sắc nàng cũng không phải là quá kinh diễm, không đủ mức để hồ nhan mị chủ, liền dựa vào ghế nói: “Đáng thương, cũng coi như một lần gặp phải tội lớn. Đã treo lên vẫn còn sống lại, trước nay mới chỉ nghe nói trong sách, chưa bao giờ thấy ngoài đời.” Nếu không được Hoàng Đế nhìn trúng thì sớm đã chết rồi, lấy đâu ra chuyện hoàn dương! Dù sao cũng là thủ đoạn của đàn ông, đám người đều hiểu rõ trong lòng, chỉ là giả vờ ngoài mặt mà thôi. Thái Hậu ra hiệu cho đỡ nàng lên, “Người phúc hậu thế này nên được tôn dưỡng, Hoàng Đế đón ngươi về, ta thấy cũng là đúng.” Rồi lại chép miệng cân nhắc, “Tiên Đế tân thiên, khi đó ta mải miết thương tâm, cũng không quản được nhiều chuyện. Lần trước hỏi Cừu An, nói thụy hào đã ban xong, đáng lẽ không còn gì phải lo, không ai ngờ sẽ xảy ra chuyện này, không chú ý nhiều đến vậy. Sau này cứ ấn theo lệ Thái phi, Hoàng Hậu nên để ý chăm sóc một chút, dù sao cũng là người Tiên Đế để lại, cuộc sống không dễ dàng gì.”

Thái Hậu sai bảo như vậy, mọi người không còn lời nào phản bác, theo bối phận mà nói chính là tẩu tử, thậm chí còn không cần dập đầu hành lễ với Hoàng Hậu đương nhiệm. Âm Lâu cảm tạ Thái Hậu, nạp phúc với Hoàng Hậu, Thái Hậu ban tọa, nàng cũng ngồi xuống nhập tiệc.

Trung thu sắp đến, đề tài của mọi người lại chuyển về chuyện ăn tết, Hoàng Hậu nói: “Theo lý mà nói Tiên Đế băng hà chưa lâu, yến tiệc trong cung không nên làm to, ý tứ Hoàng Thượng là tinh thần Lão Phật Gia không tốt, vì việc này mà đã tích tụ vài tháng, nhân dịp Trung Thu làm Lão Phật Gia vui vẻ hơn. Từ nửa tháng trước Nội Vụ Phủ đã nhận lệnh thu mua hoa cúc, hôm qua hoa đã được đưa vào kinh, đủ chủng đủ loại, cái gì mà dũng tuyền, ngân châm, kim tú cầu…Có những loại con không biết tên, đến ngày đó sẽ được bày hết ra, Lão Phật Gia và Hoàng tẩu ngắm trăng thưởng cúc cũng thoải mái.”

Vinh An Hoàng Hậu cười đáp, thong thả ung dung: “Năm nay còn mời người thân ngoài cung vào chứ? Chiếu theo lệ thường các năm, cổng cung trước sau đều được mở rộng ra, năm nay có phải là sẽ kiêng kị đôi chút hay không? Quá nhiều người ra vào, phải dặn Cẩm Y Vệ làm ăn cẩn thận, người đến người đi đều phải kiểm tra kỹ càng, để mọi người còn được an tâm. Chúng ta sống nơi thâm cung, không biết thế cục bên ngoài, Tứ Cửu Thành(*) vừa vào đêm đã khóa chặt suốt hai ba tháng nay, lòng người hoảng sợ, ăn tết cũng chẳng yên.”

(*) Tứ Cửu Thành: Tên gọi chung của bốn cổng hoàng thành và chín cổng nội thành.

Hoàng Thái Hậu còn đang hờ hững, nghe xong cũng ngồi thẳng dậy, hoảng sợ nói: “Vẫn là vì vụ án đã chết mấy chục mạng người kia ư? Đã bao lâu rồi, đến nay vẫn còn chưa phá xong? Hình Bộ và Đô Sát Viện làm ăn kiểu gì không biết? Hoàng Đế mới đăng cơ, bách tính lại không an ổn, người ta sẽ nói thế nào!”

Vinh An Hoàng Hậu vội nói: “Việc này không thể trách Hình Bộ và Đô Sát Viện, án này được giao cho Tây Xưởng, là bọn họ không được việc.”

Thái Hậu là người có tuổi rồi, nghe đến những chuyện quái dị thì lông tơ dựng đứng, cau mày nói: “Ta biết ngay mà, một nha môn mới thành lập một tháng, tin được mới là lạ! Nếu nói về phá án, Đông Xưởng vẫn cứ là tốt nhất, kinh nghiệm trải qua nhiều, liếc mắt là biết. Hoàng Đế là đang muốn thị uy sao? Tống cổ Tiêu Đạc ra ngoài làm cái gì mà mua bán tơ lụa! Mấy thứ này chỉ cần điều một người ở Hộ Bộ đi là được, sao cứ phải là hắn! Tính toán thời gian cũng đã hai tháng rồi, bao giờ hắn về? Có hắn vẫn là làm người ta yên tâm, Hoàng Hậu cũng khuyên can Hoàng Đế, lập uy là một chuyện, thiên hạ thái bình mới là quan trọng nhất. Tây Xưởng không làm được, sao không giao cho Đông Xưởng? Phải bắt được tên trộm kia trước ngày rằm tháng 8, để cho bách tính được vui vẻ ăn cái tết, vậy mới là tạo phúc vạn dân!”

Thái Hậu lên tiếng, Hoàng Hậu chỉ đành dạ vâng đáp lời. Âm Lâu lẳng lặng ngồi dưới, nghe thấy tên hắn phát ra từ miệng người khác, nàng cảm thấy dường như đã trải qua mấy đời. Từ ngày đó lên thuyền đến nay, hai người họ đã tách khỏi nhau hơn hai mươi ngày, không biết hắn lo liệu công chuyện thế nào, Nam Uyển Vương có còn uy hiếp hắn nữa không, khi đêm khuya tĩnh lặng liệu hắn có nhớ nàng, liệu có oán trách nàng tàn nhẫn, không bao giờ muốn gặp lại nàng…Nàng lại ẩn ẩn nổi lên hy vọng, nghe ý tứ Thái Hậu hẳn là muốn chiêu hắn hồi kinh phá án, chủ trì yến tiệc trung thu. Như vậy thật tốt, nàng không mong được bên nhau lâu dài, chỉ cần đứng từ xa nhìn hắn một cái là đủ rồi. Khi con người bước tới thời điểm không còn gì để trông cậy, quả nhiên sẽ tự hiểu ra phải biết cách hài lòng, chấp nhận, chỉ là loại ngộ đạo này là sự thỏa hiệp cùng đường, thật sự khiến người ta khổ sở.

“Vì sao ngỗ tác không tìm ra vết thương? Là bởi vì hồ yêu lấy cỏ lau cắm vào lỗ tai người ta rồi hút lấy não, trong sách đã nói như vậy.”

Nàng đang suy nghĩ miên man thì nghe thấy một tiếng nói vang lên bên cạnh, quay đầu nhìn, đó là một gương mặt tươi trẻ xinh đẹp, đôi mắt trong veo tỏa sáng như nước hồ, khi hai tầm mắt chạm nhau, người đó thấp giọng cười nói: “Ta từng gặp cô, vào chợ đêm ngày đó, người đi bên cạnh hắn chính là cô.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện