- Chủ tịch Vương…
Người nhận ra khẽ lên tiếng làm hiện trường trở nên xao động. Một chủ tịch trẻ tuổi lại quỳ trước mặt một bà lão, nếu không tận mắt nhìn thì ai dám tin? Trong đôi mắt tuyệt vọng, mờ mịt vì đau khổ, giọng đã khản đặc vì khóc đột nhiên đã xuất hiện một tia hy vọng.
- Bác, bác dậy đi, bác quỳ ở đây chính là tát vào mặt ủy ban, tát vào mặt người trong ủy ban. Cháu biết bác nếu không phải bị ép tới đường cùng sẽ không dùng biện pháp tiêu cực như vậy. Nhưng cháu vẫn muốn nói bác nên tin vào Đảng, chính quyền sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ với bác. Đều do chính quyền không làm tốt công việc để bác bị oan uổng.
Vương Quốc Hoa nhẹ nhàng nói, bà lão do dự một chút rồi đứng lên khi theo Vương Quốc Hoa. Có thể do quỳ quá lâu nên người bà lảo đảo vài cái.
Dìu bà lão, Vương Quốc Hoa đỡ bà đi vào trong. Cảnh sát đứng cửa do dự nói, Tạ Vân Sơn đi lên nhỏ giọng nói:
- Chủ tịch Vương, cái này …
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Đây là ủy ban quận Lưỡng Thủy, hiến pháp của Trung Quốc là người dân làm chủ, nếu người dân làm chủ đất nước vì sao không thể vào ủy ban?
Vương Quốc Hoa nói không lớn nhưng rất có lực đủ để mọi người quanh đây nghe. Hiện trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay.
Vương Quốc Hoa một tay dìu bà lão, một tay đưa lên ra hiệu mọi người im lặng.
- Vấn đề của mọi người nhất định có thể giải quyết, bí thư quận ủy Tằng không phải đã tới rồi sao?
Đám người cùng quay đầu lại, Tằng Trạch Quang cùng vài người đang đi tới. Tin vào Đảng, chính quyền có sức thuyết phục lớn ở thời gian này. Ở thời đại này uy tín của chính quyền rất dễ dàng hóa giải tranh cãi, chỉ cần lãnh đạo thị ủy ra đối mặt với dân chúng là đủ.
Đám người lại vỗ tay, có lẽ do bí thư quận ủy tới, có lẽ do bọn họ thấy mình thắng vì đã khiến bí thư quận ủy xuất hiện.
Tằng Trạch Quang đang có nhiều suy nghĩ. Làm bí thư quận ủy, y không muốn thấy cảnh này nhưng vấn đề xảy ra trước mặt không cho phép y ngồi nhìn. Chuyện mặc dù do bên ủy ban gây ra nhưng nếu làm lớn chuyện thì y cũng bị liên lụy. Cử động của Vương Quốc Hoa thì Tằng Trạch Quang cũng thấy, cũng nghe thấy. Tằng Trạch Quang không thể phủ nhận Vương Quốc Hoa nói đúng nhưng lại mơ hồ thấy hắn làm thế hơi quá. Mặc kệ chuyện gì trong thời gian ngắn cũng không thể giải quyết được. Vậy phải làm như thế nào?
Đương nhiên Tằng Trạch Quang không bất mãn gì Vương Quốc Hoa, thậm chí vui mừng vì Vương Quốc Hoa dám ra mặt như thế. Bên ủy ban quận không phải không có phó chủ tịch nào sao? Mặc dù là không ở trụ sở thì gọi một cuộc điện về gấp có khó gì? Sao gần tiếng qua đi mà chưa ai về? Đây là không bình thường, đây là trốn trách nhiệm, không ai muốn đến đứng đối mặt với dân chúng, đây mới là nguyên nhân của vấn đề.
- Mọi người yên tâm, tôi đến chính là giải quyết vấn đề cho mọi người. Vấn đề mọi người phản ánh tôi cơ bản đã rõ. Sau khi công ty phân bón xảy ra vụ nổ, Quận ủy rất chú trọng, lãnh đạo chủ yếu thị ủy cũng quan tâm hơn nữa còn gửi tiền hỗ trợ. Thị ủy yêu cầu các cơ quan chuyên môn nhất định nhanh chóng gửi tiền tới tay mọi người.
Tằng Trạch Quang cầm mic lớn tiếng nói.
Có người lớn tiếng nói:
- Vậy tại sao chúng tôi chưa nhận được tiền?
Câu hỏi rất sắc, Tằng Trạch Quang có thể đổ lên đầu cấp dưới nhưng hiệu quả sẽ không tốt. Nhìn Vương Quốc Hoa đang dìu bà lão đứng bên kia, Tằng Trạch Quang hơi động tâm chỉ vào Vương Quốc Hoa nói:
- Vị này là trợ lý chủ tịch Vương Quốc Hoa, công việc cụ thể do ủy ban quận phụ trách, chúng ta mời đồng chí Vương Quốc Hoa nói mấy câu.
Tằng Trạch Quang đây là muốn nhắc Vương Quốc Hoa làm việc phải có chừng mực. Đẩy hắn ra cũng muốn xem năng lực ứng phó của hắn, cũng cho hắn bạn học. Công tác cơ sở không dễ làm, đối với quần chúng cũng không thể thả lỏng nếu không sau này khó triển khai công việc. Còn một điểm Tằng Trạch Quang cũng chưa nghĩ được nên xử lý như thế nào.
Vương Quốc Hoa ngẩn ra, hắn biết Tằng Trạch Quang có thể có ý kiến với mình. Cảnh hắn đỡ bà lão vừa nãy mọi người đều thấy, hành vi này sẽ khiến mọi người xúc động nên lúc Vương Quốc Hoa bị điểm danh, mọi người một lần nữa vỗ tay.
Vương Quốc Hoa cười cười rất thân thiện làm tâm trạng quần chúng tốt hơn, có người thậm chí không nhịn được cười theo. Đi đến trước mặt một lão công nhân, Vương Quốc Hoa cười nói:
- Nhà bác có mấy nhân khẩu?
- Cả vợ con thì nhà tôi có sáu người, sao vậy?
Lão công nhân khó hiểu hỏi, Vương Quốc Hoa cười nói:
- Trong nhà một tháng thu vào bao nhiêu, chi bao nhiêu, bác có rõ không?
Lão công nhân gật đầu, càng khó hiểu hơn. Vương Quốc Hoa lại nói:
- Công ty bác có bao người? Hàng tháng phát lương hết bao nhiêu bác biết không?
- Đó là chuyện của kế toán, có quan hệ gì đến tôi?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Nói rất đúng, đúng là không quan hệ mấy tới bác nhưng bác có nghĩ nhiều người như vậy, một khoản tiền lớn như vậy gửi xuống thì trước đó có phải thống kê chi tiết không? Căn cứ tình hình khác nhau của các nhà, trợ cấp người chết, an ủi người bị thơng đều cần có người đến làm. Xin hỏi làm từng đó việc có cần thời gian không?
Lão công nhân không nói, hai mắt mở to vì không biết nên nói gì. Vương Quốc Hoa một lần nữa mỉm cười lớn tiếng nói:
- Xin lỗi mọi người làm mọi người đợi lâu. Xin mọi người yên tâm trong ba ngày nhất định có kết qủa.
Hắn nói như vậy làm mọi người xôn xao, không ít người vốn chỉ đến xem, nếu biết tiền kiểu gì cũng vào túi thì ai đến đây làm loạn chứ?
Lúc này có người hét lên.
- Tôi nói rồi, tiền này không thiếu phần của mọi người, tản đi.
Vương Quốc Hoa không chú ý ai nói câu này nhưng giọng khá quen. Hắn nhìn theo không ngờ là lão Lý đã lẻn vào trong đám người. Lão Lý vừa hét lập tức có không ít người tản đi. Có người cầm đầu nên thoáng cái có hơn nửa số người rời đi.
Tằng Trạch Quang thầm nói Vương Quốc Hoa này đúng là có biện pháp. Nguy cơ tạm thời qua đi, Vương Quốc Hoa quay đầu lại nhỏ giọng nói với Tằng Trạch Quang:
- Sếp, mau bảo lái xe đưa quan tài và người về.
Tằng Trạch Quang gật đầu nói:
- Lưu Đông Phàm, đi chuẩn bị xe.
Vương Quốc Hoa lại đi tới trước mặt bà lão, nhẹ nhàng nói:
- Bác, trên đầu bác có vết thương, cháu mang bác tới bệnh viện kiểm tra. Lãnh đạo đã bố trí xe đưa con bác về nhà.
Bà lão không nói thành lời chỉ cầm chặt tay Vương Quốc Hoa lắc lắc. Vương Quốc Hoa nhân cơ hội nói với số người còn lại.
- Tất cả mọi người về thôi, vấn đề rất nhanh sẽ được giải quyết, chặn ở đây sẽ ảnh hưởng đến công việc của ủy ban.
Vương Quốc Hoa nói với Tằng Trạch Quang một tiếng rồi tự mình đưa bà lão đến bệnh viện băng bó, rồi sai lão Lý đưa về, hắn còn nhét 500 đồng vào túi bà lão.
Lái xe về ủy ban, Vương Quốc Hoa vừa tới dưới lầu Lưu Đông Phàm đã xuất hiện nói:
- Bí thư Tằng đang ở phòng hội nghị, mời cậu về lập tức lên ngay.
Vương Quốc Hoa vội vàng chạy lên, lúc này có ba phó chủ tịch đang đứng ở cửa nói chuyện. Thấy Vương Quốc Hoa bọn họ cũng dừng lại cười chào hắn.
Vương Quốc Hoa có chút khó hiểu sao bọn họ ở bên ngoài nhưng không nghĩ nhiều. Hắn đẩy cửa đi vào.
Phòng hội nghị chỉ có Tằng Trạch Quang và Tào Hiểu Minh. Bây giờ đang là mùa xuân nhưng Tào Hiểu Minh đầu đầy mồ hôi, tay cầm điếu thuốc run run, mặt không còn chút máu.
- Bí thư…
Vương Quốc Hoa lên tiếng, Tằng Trạch Quang hung hăng mắng Tào Hiểu Minh:
- Đáng chết.
Dứt câu Tằng Trạch Quang đứng lên cười khổ nói với Vương Quốc Hoa:
- Xảy ra chuyện lớn, đi, lập tức đi báo cáo với lãnh đạo thị ủy.
Tằng Trạch Quang và Vương Quốc Hoa đi ra, từ phòng bên có một người phụ nữ tóc tai bù xù như nổi điên đuổi theo, miệng còn lớn tiếng gào.
- Lão Tào, em xin lỗi anh, em không đúng, kiếp sau em xin báo đáp lại anh.
Vừa hô, người phụ nữ muốn nhảy xuống lầu. Tằng Trạch Quang theo bản năng lớn tiếng nói:
- Mau bắt cô ta.
Chưa dứt câu Vương Quốc Hoa ở bên đã lao vọt tới. Người phụ nữ mới đưa nửa chân ra ngoài, Vương Quốc Hoa đã túm được nhưng người theo quán tính lao theo về trước.
Cả người Mai Phương Phương bị giữ trên không, một chân còn ở trong lan can được Vương Quốc Hoa túm chặt. Mấy người phía sau cũng lao lên kéo lại.
Mai Phương Phương bị kéo vào trong lại hoàn toàn yên tĩnh, người co quắp ngồi bệt trên sàn không ngừng lẩm bẩm:
- Tôi không cam tâm, tôi không muốn chết.
Tằng Trạch Quang có chút tức tối nói với người khác.
- Nhìn bọn họ cho kỹ.
Vừa nói Tằng Trạch Quang xoay người bước đi, Vương Quốc Hoa cũng đi theo. Xuống dưới lầu, Tằng Trạch Quang nhỏ giọng nói:
- Đó là Mai Phương Phương – vợ Tào Hiểu Minh, là phó chủ nhiệm Quỹ tín dụng quận. Cậu đoán bọn họ làm gì? Tham ô công quỹ chơi cổ phiếu, thua hơn tám triệu, cái này còn chưa tính Tào Hiểu Minh tìm tiền gửi cho ả, ả dùng hết tiền dành cho công ty phân bón.
Người nhận ra khẽ lên tiếng làm hiện trường trở nên xao động. Một chủ tịch trẻ tuổi lại quỳ trước mặt một bà lão, nếu không tận mắt nhìn thì ai dám tin? Trong đôi mắt tuyệt vọng, mờ mịt vì đau khổ, giọng đã khản đặc vì khóc đột nhiên đã xuất hiện một tia hy vọng.
- Bác, bác dậy đi, bác quỳ ở đây chính là tát vào mặt ủy ban, tát vào mặt người trong ủy ban. Cháu biết bác nếu không phải bị ép tới đường cùng sẽ không dùng biện pháp tiêu cực như vậy. Nhưng cháu vẫn muốn nói bác nên tin vào Đảng, chính quyền sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ với bác. Đều do chính quyền không làm tốt công việc để bác bị oan uổng.
Vương Quốc Hoa nhẹ nhàng nói, bà lão do dự một chút rồi đứng lên khi theo Vương Quốc Hoa. Có thể do quỳ quá lâu nên người bà lảo đảo vài cái.
Dìu bà lão, Vương Quốc Hoa đỡ bà đi vào trong. Cảnh sát đứng cửa do dự nói, Tạ Vân Sơn đi lên nhỏ giọng nói:
- Chủ tịch Vương, cái này …
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Đây là ủy ban quận Lưỡng Thủy, hiến pháp của Trung Quốc là người dân làm chủ, nếu người dân làm chủ đất nước vì sao không thể vào ủy ban?
Vương Quốc Hoa nói không lớn nhưng rất có lực đủ để mọi người quanh đây nghe. Hiện trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay.
Vương Quốc Hoa một tay dìu bà lão, một tay đưa lên ra hiệu mọi người im lặng.
- Vấn đề của mọi người nhất định có thể giải quyết, bí thư quận ủy Tằng không phải đã tới rồi sao?
Đám người cùng quay đầu lại, Tằng Trạch Quang cùng vài người đang đi tới. Tin vào Đảng, chính quyền có sức thuyết phục lớn ở thời gian này. Ở thời đại này uy tín của chính quyền rất dễ dàng hóa giải tranh cãi, chỉ cần lãnh đạo thị ủy ra đối mặt với dân chúng là đủ.
Đám người lại vỗ tay, có lẽ do bí thư quận ủy tới, có lẽ do bọn họ thấy mình thắng vì đã khiến bí thư quận ủy xuất hiện.
Tằng Trạch Quang đang có nhiều suy nghĩ. Làm bí thư quận ủy, y không muốn thấy cảnh này nhưng vấn đề xảy ra trước mặt không cho phép y ngồi nhìn. Chuyện mặc dù do bên ủy ban gây ra nhưng nếu làm lớn chuyện thì y cũng bị liên lụy. Cử động của Vương Quốc Hoa thì Tằng Trạch Quang cũng thấy, cũng nghe thấy. Tằng Trạch Quang không thể phủ nhận Vương Quốc Hoa nói đúng nhưng lại mơ hồ thấy hắn làm thế hơi quá. Mặc kệ chuyện gì trong thời gian ngắn cũng không thể giải quyết được. Vậy phải làm như thế nào?
Đương nhiên Tằng Trạch Quang không bất mãn gì Vương Quốc Hoa, thậm chí vui mừng vì Vương Quốc Hoa dám ra mặt như thế. Bên ủy ban quận không phải không có phó chủ tịch nào sao? Mặc dù là không ở trụ sở thì gọi một cuộc điện về gấp có khó gì? Sao gần tiếng qua đi mà chưa ai về? Đây là không bình thường, đây là trốn trách nhiệm, không ai muốn đến đứng đối mặt với dân chúng, đây mới là nguyên nhân của vấn đề.
- Mọi người yên tâm, tôi đến chính là giải quyết vấn đề cho mọi người. Vấn đề mọi người phản ánh tôi cơ bản đã rõ. Sau khi công ty phân bón xảy ra vụ nổ, Quận ủy rất chú trọng, lãnh đạo chủ yếu thị ủy cũng quan tâm hơn nữa còn gửi tiền hỗ trợ. Thị ủy yêu cầu các cơ quan chuyên môn nhất định nhanh chóng gửi tiền tới tay mọi người.
Tằng Trạch Quang cầm mic lớn tiếng nói.
Có người lớn tiếng nói:
- Vậy tại sao chúng tôi chưa nhận được tiền?
Câu hỏi rất sắc, Tằng Trạch Quang có thể đổ lên đầu cấp dưới nhưng hiệu quả sẽ không tốt. Nhìn Vương Quốc Hoa đang dìu bà lão đứng bên kia, Tằng Trạch Quang hơi động tâm chỉ vào Vương Quốc Hoa nói:
- Vị này là trợ lý chủ tịch Vương Quốc Hoa, công việc cụ thể do ủy ban quận phụ trách, chúng ta mời đồng chí Vương Quốc Hoa nói mấy câu.
Tằng Trạch Quang đây là muốn nhắc Vương Quốc Hoa làm việc phải có chừng mực. Đẩy hắn ra cũng muốn xem năng lực ứng phó của hắn, cũng cho hắn bạn học. Công tác cơ sở không dễ làm, đối với quần chúng cũng không thể thả lỏng nếu không sau này khó triển khai công việc. Còn một điểm Tằng Trạch Quang cũng chưa nghĩ được nên xử lý như thế nào.
Vương Quốc Hoa ngẩn ra, hắn biết Tằng Trạch Quang có thể có ý kiến với mình. Cảnh hắn đỡ bà lão vừa nãy mọi người đều thấy, hành vi này sẽ khiến mọi người xúc động nên lúc Vương Quốc Hoa bị điểm danh, mọi người một lần nữa vỗ tay.
Vương Quốc Hoa cười cười rất thân thiện làm tâm trạng quần chúng tốt hơn, có người thậm chí không nhịn được cười theo. Đi đến trước mặt một lão công nhân, Vương Quốc Hoa cười nói:
- Nhà bác có mấy nhân khẩu?
- Cả vợ con thì nhà tôi có sáu người, sao vậy?
Lão công nhân khó hiểu hỏi, Vương Quốc Hoa cười nói:
- Trong nhà một tháng thu vào bao nhiêu, chi bao nhiêu, bác có rõ không?
Lão công nhân gật đầu, càng khó hiểu hơn. Vương Quốc Hoa lại nói:
- Công ty bác có bao người? Hàng tháng phát lương hết bao nhiêu bác biết không?
- Đó là chuyện của kế toán, có quan hệ gì đến tôi?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Nói rất đúng, đúng là không quan hệ mấy tới bác nhưng bác có nghĩ nhiều người như vậy, một khoản tiền lớn như vậy gửi xuống thì trước đó có phải thống kê chi tiết không? Căn cứ tình hình khác nhau của các nhà, trợ cấp người chết, an ủi người bị thơng đều cần có người đến làm. Xin hỏi làm từng đó việc có cần thời gian không?
Lão công nhân không nói, hai mắt mở to vì không biết nên nói gì. Vương Quốc Hoa một lần nữa mỉm cười lớn tiếng nói:
- Xin lỗi mọi người làm mọi người đợi lâu. Xin mọi người yên tâm trong ba ngày nhất định có kết qủa.
Hắn nói như vậy làm mọi người xôn xao, không ít người vốn chỉ đến xem, nếu biết tiền kiểu gì cũng vào túi thì ai đến đây làm loạn chứ?
Lúc này có người hét lên.
- Tôi nói rồi, tiền này không thiếu phần của mọi người, tản đi.
Vương Quốc Hoa không chú ý ai nói câu này nhưng giọng khá quen. Hắn nhìn theo không ngờ là lão Lý đã lẻn vào trong đám người. Lão Lý vừa hét lập tức có không ít người tản đi. Có người cầm đầu nên thoáng cái có hơn nửa số người rời đi.
Tằng Trạch Quang thầm nói Vương Quốc Hoa này đúng là có biện pháp. Nguy cơ tạm thời qua đi, Vương Quốc Hoa quay đầu lại nhỏ giọng nói với Tằng Trạch Quang:
- Sếp, mau bảo lái xe đưa quan tài và người về.
Tằng Trạch Quang gật đầu nói:
- Lưu Đông Phàm, đi chuẩn bị xe.
Vương Quốc Hoa lại đi tới trước mặt bà lão, nhẹ nhàng nói:
- Bác, trên đầu bác có vết thương, cháu mang bác tới bệnh viện kiểm tra. Lãnh đạo đã bố trí xe đưa con bác về nhà.
Bà lão không nói thành lời chỉ cầm chặt tay Vương Quốc Hoa lắc lắc. Vương Quốc Hoa nhân cơ hội nói với số người còn lại.
- Tất cả mọi người về thôi, vấn đề rất nhanh sẽ được giải quyết, chặn ở đây sẽ ảnh hưởng đến công việc của ủy ban.
Vương Quốc Hoa nói với Tằng Trạch Quang một tiếng rồi tự mình đưa bà lão đến bệnh viện băng bó, rồi sai lão Lý đưa về, hắn còn nhét 500 đồng vào túi bà lão.
Lái xe về ủy ban, Vương Quốc Hoa vừa tới dưới lầu Lưu Đông Phàm đã xuất hiện nói:
- Bí thư Tằng đang ở phòng hội nghị, mời cậu về lập tức lên ngay.
Vương Quốc Hoa vội vàng chạy lên, lúc này có ba phó chủ tịch đang đứng ở cửa nói chuyện. Thấy Vương Quốc Hoa bọn họ cũng dừng lại cười chào hắn.
Vương Quốc Hoa có chút khó hiểu sao bọn họ ở bên ngoài nhưng không nghĩ nhiều. Hắn đẩy cửa đi vào.
Phòng hội nghị chỉ có Tằng Trạch Quang và Tào Hiểu Minh. Bây giờ đang là mùa xuân nhưng Tào Hiểu Minh đầu đầy mồ hôi, tay cầm điếu thuốc run run, mặt không còn chút máu.
- Bí thư…
Vương Quốc Hoa lên tiếng, Tằng Trạch Quang hung hăng mắng Tào Hiểu Minh:
- Đáng chết.
Dứt câu Tằng Trạch Quang đứng lên cười khổ nói với Vương Quốc Hoa:
- Xảy ra chuyện lớn, đi, lập tức đi báo cáo với lãnh đạo thị ủy.
Tằng Trạch Quang và Vương Quốc Hoa đi ra, từ phòng bên có một người phụ nữ tóc tai bù xù như nổi điên đuổi theo, miệng còn lớn tiếng gào.
- Lão Tào, em xin lỗi anh, em không đúng, kiếp sau em xin báo đáp lại anh.
Vừa hô, người phụ nữ muốn nhảy xuống lầu. Tằng Trạch Quang theo bản năng lớn tiếng nói:
- Mau bắt cô ta.
Chưa dứt câu Vương Quốc Hoa ở bên đã lao vọt tới. Người phụ nữ mới đưa nửa chân ra ngoài, Vương Quốc Hoa đã túm được nhưng người theo quán tính lao theo về trước.
Cả người Mai Phương Phương bị giữ trên không, một chân còn ở trong lan can được Vương Quốc Hoa túm chặt. Mấy người phía sau cũng lao lên kéo lại.
Mai Phương Phương bị kéo vào trong lại hoàn toàn yên tĩnh, người co quắp ngồi bệt trên sàn không ngừng lẩm bẩm:
- Tôi không cam tâm, tôi không muốn chết.
Tằng Trạch Quang có chút tức tối nói với người khác.
- Nhìn bọn họ cho kỹ.
Vừa nói Tằng Trạch Quang xoay người bước đi, Vương Quốc Hoa cũng đi theo. Xuống dưới lầu, Tằng Trạch Quang nhỏ giọng nói:
- Đó là Mai Phương Phương – vợ Tào Hiểu Minh, là phó chủ nhiệm Quỹ tín dụng quận. Cậu đoán bọn họ làm gì? Tham ô công quỹ chơi cổ phiếu, thua hơn tám triệu, cái này còn chưa tính Tào Hiểu Minh tìm tiền gửi cho ả, ả dùng hết tiền dành cho công ty phân bón.
Danh sách chương