Nghe được những lời này, Tần Ninh bỗng nhiên nở nụ cười.  

“Giết?  

Thánh nữ Thanh Sương, sát khí lớn như vậy làm gì?  

Đệ tử Đại Nhật Sơn chúng ta bị người vây giết, còn không thể giết người tự vệ hay sao?”  

Một âm thanh ôn hoà vang lên.  

Người của Đại Nhật Sơn cũng đến đây! Một vụ ám sát cỏn con thôi mà khiến cho hai đại bá chủ đích thân tới đây.  

Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía Vân Sương Nhi.  

Xem ra kế tiếp không còn chuyện của hắn nữa.  

Chỉ cần sơn chủ Dương Nhất không phải là kẻ ngu ngốc thì sẽ biết nên làm thế nào.  

 

Trên không trung, bên cạnh sơn chủ Dương Nhất, mấy vị trưởng lão cùng một các đệ tử lần lượt xuất hiện.  

Giờ phút này, Thạch Cảm Đương vội vàng chạy đến trước mặt Tần Ninh.  

“Sư tôn, người không sao chứ?”  

“Không sao…”, Thạch Cảm Đương nhìn thấy Vân Sương Nhi đang đỡ một cô gái thì vội vàng nói: “Sư nương sư nương, để ta đỡ cho…”, Thạch Cảm Đương đỡ lấy Nhan Như Hoạ rồi thành thật đứng phía sau Tần Ninh xem náo nhiệt.  

“Sơn chủ Dương Nhất, đệ tử của thánh địa Hiên Viên chúng ta bị giết, bắt người liên quan về truy hỏi cũng không được sao?”  


Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hiên Viên Thanh Sương vang lên.  

“Không phải là không được, nhưng mà…Đệ tử thánh địa Hiên Viên của cô vây giết đệ tử Đại Nhật Sơn chúng ta, mấy người này hẳn là ta cũng nên đưa về để truy hỏi nhỉ?”  

Sơn chủ Dương Nhất chỉ vào ba người Bảo Vân Kính, Thời Kim Ca và Ly Hủ nói.  

Hiện tại, ba người này đã bị cụt tay, tuy rằng máu tươi đã ngừng chảy, nhưng nếu không nhanh chóng nối lại cánh tay thì cánh tay đó sẽ bị phế bỏ.  

Không phải, Ly Hủ là hai cái! Một cánh tay bị chặt đứt, ảnh hưởng lớn như thế nào đến con đường võ đạo ngày sau, điều này không thể nào nói chính xác được.  

Giờ phút này, sự lạnh lùng trong mắt Hiên Viên Thanh Sương càng thêm mãnh liệt.  

Tuy rằng sơn chủ Dương Nhất mỉm cười, nhưng mà không khó để nhìn ra, bất cứ lúc nào ông ta cũng sẵn sàng ra tay.  

Trên đường tới đây, ông ta đã hiểu rõ sự việc.  


Tuy rằng Tần Ninh có chút tàn nhẫn, nhưng mà…rất có thể diện! Hơn nữa, bản thân Tần Ninh cũng không sai.  

Giết người thì sao chứ?  

Không giết người thì đã bị người ta giết chết rồi, kẻ ngốc mới không tự vệ! Giờ phút này, hai vị bá chủ dần dần rơi vào tình thế giằng co.  

“Hai vị, hai vị đang làm cái gì thế?”  

Giờ phút này, một bóng người vội vàng đi tới.  

Lâu chủ Thiên Hạc lâu, Khâu Học Nghị! Khâu Học Nghị mặc một chiếc áo choàng màu đỏ xanh, bên trên thêu hình một con thánh hạc, đầu con hạc vừa vặn ở vị trí vai phải, trông vô cùng sống động.  

Nhìn qua thì Khâu Học Nghị có vẻ ngoài tầm trên dưới bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, nhưng mà biểu cảm lại có vài phần bất đắc dĩ.  

“Hai vị, mọi chuyện đều có thể thương lượng, có thể thương lượng!”  

Khâu Học Nghị chắp tay, khách khí nói.  

“Thương lượng?”  

Hiên Viên Thanh Sương hừ một tiếng rồi nói: “Kiêu tử của thánh địa Hiên Viên chúng ta đã chết mất một người, hai người tàn tật, còn có thể thương lượng như thế nào?  

Đấu võ Thanh Châu diễn ra vào mấy ngày sau, thánh địa Hiên Viên chúng ta trực tiếp rời đi là được rồi đúng không?”  


“Ngươi…”, giờ phút này, hai người nói chuyện không hợp nhau, khí thế bùng nổ, phảng phất như có một tia giao chiến.  

 

Đấu võ Thanh Châu còn chưa bắt đầu.  

Lại xuất hiện xung đột lớn như vậy ở đây. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện