"Nhìn cấp bậc của Huyết Thánh Văn Miêu thì hẳn là con non, nhưng cũng là thực lực Địa Thánh đỉnh phong đúng không?"  

Nhan Như Họa giờ phút này ngẩn ngơ.  

Tần Ninh nhìn ra được hết!  

"Loại mèo này linh tính mười phần, khí chất độc đáo, tốc độ rất nhanh, giác quan rất chuẩn xác", Tần Ninh cười nói: "Khó trách có thể dò xét ra sát khí của ta".  

"Thánh thú cấp sáu? Đâu? Có thể ăn không?"  

Ngay tại giờ phút này, ở cổ tay Tần Ninh cũng thò ra một cái đầu nhỏ, mở miệng nói: "Tần gia, ta có thể ăn không?"  

"Cút về!"  

"Ờ!"  

Cửu Anh vừa mới vươn đầu ra, sau một khắc lập tức biến mất vô tung vô ảnh.  

Huyết Thánh Văn Miêu nằm trong lòng Nhan Như Họa lúc này dùng hai vuốt che lại hai mắt của mình, tựa hồ rất là e ngại.  

Nhan Như Họa chỉ thoáng nhìn Cửu Anh một cái, cũng không nhìn ra đến cùng là thánh thú gì, nhưng trong lòng thì kinh ngạc không thôi.  

Thanh niên Thánh Nhân tam hồn trước mắt này khiến cô ta vô cùng kinh ngạc.  

Vừa rồi cô ta ngồi sát vách, cũng không có ý định xen vào việc của người khác.  

Thế nhưng mèo con đột nhiên nói với cô ta rằng Tần Ninh ẩn chứa sát khí, hơn nữa Tần Ninh có thể giết mấy tên gây chuyện kia.  

Nghe vậy thì cô ta mới xuất thủ.  

Chỉ là một lần tranh cãi mà thôi, không đến mức phải giết người.  

Có điều đây đều là mèo con nói với cô ta, mèo con có cảm giác rất nhạy.  

Thế nhưng cô ta đúng là không nhìn ra Tần Ninh kỳ lạ chỗ nào!  


Giờ khắc này, ánh mắt Tần Ninh mang theo mấy phần bình tĩnh, đồ ăn dần được bưng lên bàn.  

Nhan Như Họa cũng không khách khí, cầm rượu tự rót tự uống, phảng phất không phải như đang ăn ké của Tần Ninh cùng Vân Sương Nhi mà là hai người đang ăn nhờ cô ta vậy.  

"Tuy nói Huyết Thánh Văn Miêu ở dạng con non có thực lực không cao, nhưng muốn bắt giữ thì cũng không đơn giản như vậy, cha mẹ của nó sẽ không vui vẻ gì đâu!"  

Nghe đến lời này, Nhan Như Họa cười nói: "Ta nhặt được!"  

Tần Ninh cũng tự rót tự uống, không mở miệng.  

Nhan Như Họa cười ha ha nói: "Nó dĩ nhiên không phải do chính ta bắt, là sư tôn ta giúp ta bắt!"  

"Sư tôn ngươi là người phương nào?"  

Nhan Như Họa nghe vậy, không thèm để ý nói: "Vô danh tiểu tốt mà thôi".  

"Sư tôn của một cường giả Địa Thánh thất phách chí ít cũng là một cao nhân Thiên Thánh chứ hả? Cao nhân Thiên Thánh còn là vô danh tiểu tốt? Vậy tổ sư gia của ngươi chắc cũng là Thánh Vương rồi?"  


Nghe đến lời này, ánh mắt Nhan Như Họa mang theo vài phần kinh ngạc.  

"Làm sao ngươi biết?"  

Nhan Như Họa vô ý thức nói.  

Lời này vừa nói ra, Vân Sương Nhi cũng ngạc nhiên vài phần.  

Thánh Vương!  

Nhân vật vô địch có thể hùng bá một vực!  

Nhan Như Họa này thật sự có Thánh Vương làm chỗ dựa?  

"Để ta đoán cho nhé?"  

Tần Ninh mỉm cười nói: "Ngươi là đệ tử của Thánh Thú tông?"  

"Làm sao ngươi biết?"  

Lần này, Nhan Như Họa hoàn toàn bị Tần Ninh làm cho kinh ngạc.  

"Đoán!"  

Tần Ninh giờ phút này mới nở một nụ cười.  

"Thánh Thú tông hiện tại đang ở nơi nào?"  

Tần Ninh nói thẳng: "Tại sao ta chỉ nghe nói đến thánh quốc Đại Tề của Tề Châu, Diệp tộc của Diệp Châu, Cửu U Đài của U Châu, Yến gia của Yến Châu mà lại chưa từng nghe nói đến danh tiếng của Thánh Thú tông trong thánh vực Thiên Hồng?"  


Lời này vừa nói ra, chén trà Tần Ninh đặt giữa không trung hơi dừng một chút, lông mày nhíu lại, khóe miệng giật một cái.  

 

"Mấy người cơ?"  

"Tám người đó!" 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện