Người mà các ngươi cho là tuyệt thế mỹ nhân, lại là nha hoàn của sư tôn ta! Ừm, trước kia là nha hoàn! Sau này, nói không chừng mình còn phải gọi một tiếng sư nương! Mà lúc này, Dương Tam Tuần là người khiếp sợ nhất, hắn ta chỉ chỉ Vân Sương Nhi cùng Tần Ninh, rồi lại nhìn về phía Thạch Cảm Đương, một câu cũng không nói ra được.  

“Bình tĩnh bình tĩnh…”, Thạch Cảm Đương nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Thì ra cái người phụ nữ thần bí mà Đại Nhật Sơn các ngươi thu nhận được lại là nha hoàn bên người sư tôn ta lúc trước, ta thật sự không ngờ tới…”, nghe được những lời này, Dương Tam Tuần nhìn nhìn Thạch Cảm Đương, hắn ta thật muốn tiến lên kéo cái miệng rộng của Thạch Cảm Đương xuống.  

Nữ đệ tử cao quý, thần bí của Đại Nhật Sơn, là nha hoàn của Tần Ninh?  

Nói đùa gì vậy! Thiên kiêu như vậy sao có thể là nha hoàn?  

Mà giờ phút này, bên trong đám người, một người nắm chặt nắm đấm, sắc mặt xanh mét.  

Dương Minh Sinh! Dương Minh Sinh vô cùng tức giận! Cực kỳ tức giận! Vân Sương Nhi! Người phụ nữ mà gã ngưỡng mộ đã lâu, đau khổ theo đuổi mãi nhưng không được, mà giờ phút này lại…nhào vào lòng Tần Ninh! Hơn nữa, nhìn vào vẻ mặt của Vân Sương Nhi có thể thấy được rất nhiều cảm xúc.   

Là sự vui mừng phát ra từ tận đáy lòng, sự ngưỡng mộ đối với Tần Ninh, sự không nỡ xa rời đối với Tần Ninh, cùng với…nhớ nhung! Dường như những cảm xúc này đều hiện rõ trên khuôn mặt của Vân Sương Nhi.  

Hơn nữa, có thể khiến cho một thiên chi kiêu nữ ở trước công chúng, không chút để ý mặt mũi của mình mà nhào vào lòng một người đàn ông cũng đủ để chứng minh tất cả! Giờ phút này, nếu như cảm xúc ghen tị bên trong sơn cốc có thể hoá thành những mũi tên sắc bén, chỉ sợ là Tần Ninh đã bị bắn cho vỡ nát.  

Ngay cả sơn chủ Dương Nhất cũng cảm thấy mơ hồ.  

Ông ta muốn nói gì đó nhưng lúc này lại không biết nên nói gì.  

Xấu hổ nhất vẫn là hai người Dương Trùng và Nghiêm Hác.  

Bọn họ…muốn tranh đoạt vị trí thi đấu chứ không phải là muốn ở đây xem người ta thân mật!  

“Rốt cuộc là các ngươi có muốn thi đấu hay không?”  

Lúc này, Dương Trùng nổi giận đùng đùng nói.  

Sắc mặt Vân Sương Nhi vẫn luôn đỏ hồng, bây giờ mới nhớ đến cô ấy tới đây để làm gì.  


“Thi đấu!”  

Vân Sương Nhi nhìn về phía hai người, mở miệng nói: “Ta đấu với cả hai người các ngươi, đánh bại các ngươi, không cần công tử nhà ta phải tự mình ra tay!”  

Nghe được những lời này, hai người Dương Trùng và Nghiêm Hác vô cùng tức giận.  

Địa Thánh nhất phách mà dám nói như thế với bọn họ, thật quá ngông cuồng.  

Cho dù là thiên chi kiêu nữ do mấy vị cổ hủ của Đại Nhật Sơn dạy dỗ, chẳng lẽ bọn họ lại thua kém hay sao?  

Tần Ninh kéo bàn tay của Vân Sương Nhi lại, mỉm cười nhàn nhạt nói: “Mỗi người đấu với một người đi, ta cũng không muốn bị người ta nói là được cho không vị trí thi đấu này!”  

Vân Sương Nhi ngẩn người rồi gật gật đầu.  


Lúc này, bốn người giằng co bên trong sơn cốc.  

Dương Trùng đối mặt với Vân Sương Nhi.  

Nghiêm Hác đối mặt với Tần Ninh.  

Giờ phút này, sơn chủ Dương Nhất mở miệng nói: “Dương Trùng, Nghiêm Hác, nếu như hai người các ngươi chiến thắng thì hai vị trí này là của các ngươi, nhưng nếu các ngươi thất bại, vậy thì đừng có nói Đại Nhật Sơn không tôn trọng quy tắc!”  

“Đệ tử hiểu rõ!”  

“Đệ tử hiểu rõ!”  

Hai người Dương Trùng, Nghiêm Hác cùng nhau nói.  

Nhìn về hai người đối diện.  

Một là cảnh giới Địa Thánh nhất phách.  

Một là cảnh giới Thánh Nhân tam hồn! Sao bọn họ có thể thất bại được?  

Giờ phút này, Dương Trùng nâng bàn tay lên, trên bàn tay của hắn ta lập tức xuất hiện một thanh trường kiếm, ánh kiếm tản ra hào quang màu đỏ đậm, làm cho người ta có cảm giác sắc bén và táo bạo.  

Vân Sương Nhi nhìn về phía Dương Trùng ở đối diện, hai tay cũng nâng lên, sắc mặt lạnh lùng.  

Bên kia, hai tay Nghiêm Hác nắm chặt một thanh đao, lưỡi đao ánh lên ánh sáng sắc bén, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Tần Ninh.  

Bốn người giằng co bên trong sơn cốc, khí tràng ấy khiến cho ánh mắt

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện