Ngoại trừ Lý Uyên và Khổ Tồn Kiếm đang ở bên ngoài, hai người bọn họ chính là người có cảnh giới Địa Thánh nhị phách cường đại nhất.  

Nhưng mà lần này, hai người lại không có tên trong danh sách.  

Nghe nói Dương Tam Tuần lấy hai vị trí.  

Một vị trí cho cảnh giới Địa Thánh tam phách, một vị trí cho cảnh giới Thánh Nhân tam hồn.  

Cảnh giới Địa Thánh tam phách kia thì bọn họ không có tự tin, nhưng mà để cho cảnh giới Thánh Nhân tham gia chiến đấu, đây là đạo lý gì?  

Hơn nữa nghe nói, Dương Tam Tuần cũng nhiệt liệt đề cử cảnh giới Thánh Nhân tam hồn kia vào vị trí đệ tử nòng cốt, điều này căn bản là không phù hợp với quy tắc của Đại Nhật Sơn.  

Sự việc liên quan đến bản thân mình, giờ phút này, hai người đều ra mặt.  

Còn Tần Ninh vẫn đứng nguyên tại chỗ, dáng vẻ bình thản không màng danh lợi.  

Dương Tam Tuần cũng nóng nảy.  

Việc này quả thật không phải là do hắn ta sắp xếp.  

Hơn nữa, từng đó thời gian ở chung, hắn ta cũng đã nhìn ra.  

Tần Ninh chính là loại người này, ung dung, phóng khoáng, không thích tranh đoạt.  

Lỡ như hai người họ khiêu khích, Tần Ninh trực tiếp từ bỏ vị trí, nếu vậy thì nên làm gì mới tốt đây?  

“Các ngươi có gì không phục?”  

“Dựa vào đâu mà nói không phục?”  

Giờ phút này, bên trong sơn cốc, một âm thanh hùng hậu đột nhiên vang lên.  


“Người thứ mười, đệ tử mà ta dốc lòng bồi dưỡng, tuy là cảnh giới Địa Thánh nhất phách, nhưng có thể đánh bại được Địa Thánh nhị phách các ngươi!”  

Âm thanh kia vang lên, bên ngoài sơn cốc, một bóng người xinh đẹp bay vút đến rồi vững vàng dừng lại bên trong sơn cốc.  

Người phụ nữ có dáng vẻ ước chừng hai mươi tuổi, trên người mặc một bộ váy màu hồng nhạt, tóc dài buông sau đầu, vòng eo tinh tế được chiếc đai nhẹ nhàng buộc lại, dáng người yểu điệu vừa đủ, có lồi có lõm, thêm một chút thì thừa, bớt một chút thì thiếu.  

Trên khuôn mặt trái xoan là đôi mắt như làn nước mùa thu, đôi môi nhỏ đỏ mọng, màu da trắng nõn như sương, cần cổ trắng tuyết như ngọc.  

Liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, xinh đẹp.  

Nhìn thêm một lần nữa lại càng thấy xinh đẹp hơn.  

Chỉ đứng đó trong khoảng thời gian ngắn thôi nhưng đã làm cho rất nhiều đệ tử điên đảo thần hồn.  

Thuần khiết lạnh nhạt, rồi lại mị hoặc tự nhiên, cũng không phải là loại xinh đẹp quyến rũ, mà là đơn thuần đến mức làm cho người ta cảm thấy say mê.  


Giờ phút này, bên trong sơn cốc yên tĩnh không tiếng động, rất nhiều người đều nhìn đến ngây người.  

Lúc này, Tề Thải Nguyệt hơi sửng sốt.  

“Cô gái này xinh đẹp quá…”, Tế Thải Nguyệt không nhịn được khen ngợi nói.  

Thân hình đẹp, khuôn mặt đẹp, khí chất đặc biệt có một không hai.  

Thấy một màn như vậy, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.  

“Đây là người thứ mười đại diện cho Đại Nhật Sơn chúng ta tham gia chiến đấu, nếu như các ngươi cảm thấy không phục thì tự đi mà khiêu chiến!”  

Âm thanh già nua kia lại vang lên, đánh gãy dòng suy nghĩ miên man trong lòng mọi người.  

“Dương Nhất, chăm sóc cho tốt”.  

Sơn chủ Dương Nhất khom người chắp tay nói: “Vâng!”  

Giờ phút này, mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng.  

Có thể làm cho sơn chủ nhà mình khách khí như thế, mà đến tận giờ phút này vẫn không lộ diện, cũng chỉ có mấy vị cổ hủ kia bên trong Đại Nhật Sơn phải không?  

Lúc này, Tần Ninh cũng nhìn về phía người ấy.  

Nhưng mà trên mặt hắn không phải là kinh diễm mà là kinh ngạc.  

Dần dần, khóe miệng Tần Ninh nâng lên, dáng vẻ tươi cười hiện ra.  


“Nếu như các ngươi bất mãn thì có thể khiêu chiến, sự việc liên quan đến tôn nghiêm của Đại Nhật Sơn chúng ta, tất nhiên là ta sẽ không thiên vị, làm rối loạn quy tắc!”  

 

Sơn chủ Dương Nhất nói.  

Rõ ràng là hai người Dương Trùng và Nghiêm Hác bị chấn động một phen. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện