Rất kín tiếng?  

Tần Ninh mỉm cười.  

"Nhưng mấy năm gần đây, Dương Minh Sinh sư huynh lại không hề khép kín nữa nha!"  

"Nói thế nào?"  

Tần Ninh hỏi ngược lại.  

"Đại Nhật sơn chúng ta xuất hiện một vị mỹ nhân tuyệt thế, Dương Minh Sinh sư huynh mê đến thần hồn điên đảo, thề không cô ấy thì không cưới".  

"Rất nhiều đệ tử nòng cốt trong Đại Nhật sơn ngưỡng mộ cô ấy, ngươi có biết Dương Minh Sinh sư huynh đã làm gì không?"  

"Làm gì?"  

Tề Thải Nguyệt cười nói: "Ai dám nói thích vị sư muội kia, Dương Minh Sinh sư huynh liền khiêu chiến người đó, hành hung một trận".  

"Mà từ đó về sau, mọi người cũng đã biết Dương Minh Sinh sư huynh cực kỳ ái mộ vị sư muội kia, vì thế mà không ai dám tranh với Dương Minh Sinh sư huynh nữa".  

Tần Ninh lắc đầu cười.  

“Hóa ra còn chuyện thú vị thế này nữa hả, thế mà cô chẳng kể bao giờ. Nghe cô nói thế làm ta rất muốn gặp xem mỹ nhân tuyệt thế kia xinh đẹp cỡ nào đấy!"  

Tề Thải Nguyệt cười hì hì nói: "Không gặp được đâu, nghe nói vị sư tỷ kia được Đại Nhật sơn xem như bảo bối, dốc lòng tài bồi, cảnh giới tăng thần tốc, rất được sơn chủ cùng trưởng lão yêu thích".  

"Hơn nữa...", Tề Thải Nguyệt nhìn chung quanh, thấp giọng nói: "Nghe nói mấy vị lão ngoan đồng ẩn mình trong Đại Nhật sơn chúng ta, vì tranh đoạt bồi dưỡng cô gái này mà đã đánh nhau một trận đấy".  


"Đương nhiên, đây chỉ là ta nghe nói vậy thôi, lúc ấy ta mới là đệ tử tinh anh nên không biết nhiều lắm".  

"Mặc dù bây giờ được lên làm đệ tử nòng cốt, thế nhưng cũng không biết nhiều".  

Tề Thải Nguyệt thở dài nói: "Không biết ở trận chiến của nhị thập tứ kiệt Thanh Long Bảng lần này, vị sư tỷ kia có xuất chiến hay không nữa, ta cũng rất muốn thấy dung mạo của cô ấy!"  

Tần Ninh cười lắc đầu, không có nói nhiều.  

Thời gian từng ngày trôi qua.  

Hôm ấy, Dương Tam Tuần lại đến nữa.  

Hôm nay Dương Tam Tuần bớt đi mấy phần lười nhác, nhiều hơn mấy phần nghiêm nghị, đi tới sơn cốc thì thấy Tần Ninh, Thạch Cảm Đương và Tề Thải Nguyệt.  


"Tần huynh!"  

Dương Tam Tuần khách khí nói: "Hôm nay xuất phát, Tần huynh chuẩn bị xong chưa?"  

"Chuẩn bị kỹ càng rồi!"  

Thạch Cảm Đương giờ phút này lại cười khà khà, nói: "Ta chắc chắn phải chiếm một vị trí trong nhị thập tứ kiệt Thanh Long Bảng!"  

Dương Tam Tuần mỉm cười, không có nói nhiều.  

"Hôm nay, sơn chủ cùng các vị trưởng lão đều sẽ xuất hiện, ta biết Tần huynh xưa nay lạnh nhạt, chỉ là hi vọng Tần huynh lần này có thể..."   

"Khách khí một chút?"  

Tần Ninh cười nói: "Ngươi yên tâm đi, ta chỉ đi theo xem náo nhiệt mà thôi, Thạch Cảm Đương ra mặt, ta không dám hứa sẽ đứng đầu, nhưng ít nhất có thể khiến cho Đại Nhật sơn các ngươi có thêm một người trong nhị thập tứ kiệt Thanh Long Bảng".  

"Cảm tạ!"  

"Cảm tạ cái gì? Ta cũng là đệ tử của Đại Nhật sơn mà!"  

Tần Ninh chỉ sang lệnh bài bên hông mình, cười nhạt nói.  

Bốn người cùng rời khỏi sơn cốc.  


Mà sơn cốc giờ này có mấy con quái vật khổng lồ, an tĩnh ngồi xổm ở nơi đó.  

 

Nhìn kỹ thì thấy chúng có thân thể cao trăm trượng, đang nằm cuộn trên mặt đất giống như ngủ gật.  

"Thánh thú tam phẩm, Hóa Phong Thánh Diên!" 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện