Giờ này khắc này, cô ấy mới hiểu ra vì sao vừa rồi Tần Ninh nhất quyết không ra tay ngăn cản mà lại chờ đến lúc Tiết Dung ra tay lúc mới chặn lại... Nghĩ tới đây, Tề Thải Nguyệt nhìn bóng lưng Tần Ninh, chắp tay thi đại lễ!   

Giờ khắc này, đệ tử hóng hớt xung quanh cũng đã nghị luận ầm ĩ.  

"Trưởng lão Tiết Nhân lần này thảm rồi, đắc tội Dương Tam Tuần sư huynh, sau này không được sống dễ chịu đâu..."   

"Đúng thế, Dương Tam Tuần sư huynh có thiên phú độc nhất vô nhị, lại là con trai của sơn chủ, cũng là sơn chủ Đại Nhật sơn tương lai..."   

"Thế Tần Ninh kia là ai? Dương sư huynh rất khách khí với hắn".  

"Không biết, có thể là thiếu tông chủ của tông môn nào đó!"  

...   

Mấy người đi trong Đại Nhật sơn, Dương Tam Tuần nho nhã lễ độ dẫn đường ở phía trước.  

"Tần huynh còn có năng lực này nữa, là do hôm đó mắt ta vụng về nhìn không ra".  

Dương Tam Tuần giờ phút này khách khí nói.  

"Chúng ta chẳng qua mới gặp nhau hai lần, cộng thêm hôm nay mới là lần thứ ba mà thôi!"  

"Nhưng ta là có thể nhìn ra Tần huynh có chỗ hơn người".  

Dương Tam Tuần cười ha hả nói.  

Ánh mắt Tần Ninh ẩn chứa mấy phần lạnh nhạt.  

Dương Tam Tuần tiếp tục nói: "Không biết Tần huynh sao lại nhìn ra được điểm thiếu hụt của Tề Thải Nguyệt sư muội, hơn nữa còn nhẹ nhàng chỉ điểm được? Tần huynh chắc chắn là Tề sư muội có thể đột phá Địa Thánh sao?"  

"Nếu ngươi không tin, cứ chờ trong một tháng là biết ngay".  

Dương Tam Tuần cũng không so đo, cười nói: "Vậy Tần huynh giúp ta nhìn xem khi nào ta có thể đột phá Địa Thánh tam phách?"  

Nghe đến lời này, Tần Ninh lại cười đáp: "Ngươi đã là Địa Thánh tam phách rồi, hơn nữa còn từ lần trước gặp mặt, ngươi chẳng qua chỉ đang che giấu thực lực mà thôi!"  


Lời này vừa nói ra, Dương Tam Tuần đều ngơ ngác.  

Hắn ta còn chưa cả nói cho cha mình biết chuyện này, toàn bộ Đại Nhật tuyệt không có người thứ hai biết được.  

Tần Ninh... thật sự nhìn ra được chỉ trong một ánh mắt ư?  

"Kinh ngạc cái gì?"  

Tần Ninh cười nói: "Chỉ cần cảnh giới của ngươi đến một mức nhất định, coi như có che giấu thì cũng sẽ xuất hiện tình huống khác biệt".  

"Trên đời này, trừ phi có thánh quyết che giấu cảnh giới hoàn mỹ, nếu không, ta đều có thể nhìn ra chút đầu mối".  

Dương Tam Tuần giờ này cũng không cho rằng Tần Ninh đang nói xạo.  

"Phía trước chính là ngọn núi của ta, mời Tần huynh đi theo ta".  

Giờ này khắc này, ba người cùng leo lên núi.  


Có không ít đệ tử cảnh giới Hóa Thánh, Hư Thánh lui tới dọn dẹp ngọn núi.  

Không chỉ có ngọn núi này.  

Ở phía đông ngọn núi là một võ trường được xây trên sơn cốc, phía tây dường như là một hồ nước.  

Nhìn quanh mới thấy nơi này cái gì cũng có.  

Ba người dừng lại ở môt đình nghỉ mát trong núi.  

Lập tức có mấy nữ đệ tử bưng thánh quả, rượu ngon tới rồi bày ra trên bàn.  

"Tần huynh, mời!"  

Dương Tam Tuần khách khí nói.  

Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống, Thạch Cảm Đương giờ phút này thành thật đứng ở phía sau.  

Tần Ninh lại tiện tay cầm lấy một thánh quả, ném cho Thạch Cảm Đương.  

Thạch Cảm Đương lúc này mới bắt đầu ăn.  

"Vị này là..."   

"Đồ đệ của ta!"  

Tần Ninh cười nói: "Không được lịch sự cho lắm, để ngươi chê cười rồi!"  

Nghe đến lời này, Thạch Cảm Đương lại sững sờ.  

Dương Tam Tuần càng thêm kinh ngạc.  

 

Đồ đệ có tu vi cao hơn cả sư tôn?  

Dương Tam Tuần cười nói: "Ngày đó ta đưa Tần huynh lệnh bài đúng là vì thấy Tần huynh có thiên phú cùng tâm tính khó lường, hôm nay gặp mặt thì ta càng thêm chắc chắn". 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện