Tiết Dung cười đến mức run rẩy cả người, nàng ta không nhịn được nói: “Lư Dược, xem ra không phải là ta cướp được chàng từ trong tay của Tề Thải Nguyệt, mà là người phụ nữ đê tiện này đã sớm thông đồng với kẻ khác sau lưng chàng rồi, chàng còn phải cảm ơn ta đấy!”  

Lư Dược! Đó là tên của người thanh niên áo trắng kia.  

“Tiết Dung, ngươi khinh người quá đáng!”  

Lúc này, Tề Thải Nguyệt hét lên một câu rồi cho nàng ta một cái tát.  

Tiết Dung lập tức thay đổi sắc mặt.  

Nàng ta chính là cảnh giới Thánh Nhân nhị hồn, thực lực không so được với Tề Thải Nguyệt cảnh giới Thánh Nhân tam hồn đỉnh phong.  

Nhưng mà, bàn tay kia lại không hạ xuống.  

 

Lúc này, người thanh niên áo trắng kia giữ chặt lấy cổ tay của Tề Thải Nguyệt, ánh mắt nhìn thẳng về phía cô ấy.  

“Thải Nguyệt, đừng làm loạn!”  

“Lư Dược, ta làm loạn?”  

Tề Thải Nguyệt hừ một tiếng rồi nói: “Là người phụ nữ này trêu chọc ta, nếu không ta cũng không thèm để mắt tới nàng ta!”  

“Thải Nguyệt…cô và hắn rất thân quen với nhau sao?”  

Lúc này, âm thanh nũng nịu của Tiết Dung cũng vang lên: “Lư Dược, chàng đừng quên, ai là người đã giúp chàng đạt được cảnh giới Địa Thánh, trở thành đệ tử nòng cốt, là ta!”  

“Nếu như không có ông nội của ta, trưởng lão Tiết Nhân, thì chàng có thể trở thành đệ tử nòng cốt sao?  

Giờ phút này, quần chúng ăn dưa Tần Ninh và Thạch Cảm Đương cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện.  

Lúc trước, Tề Thải Nguyệt và Lư Dược hẳn là người yêu của nhau.  


Nhưng mà Tiết Dung này nửa đường nhảy ra, dùng cấp bậc Địa Thánh để hấp dẫn, làm cho Lư Dược trở thành người yêu của mình.  

Quan hệ tay ba điển hình.  

Nghe được những lời này, trên mặt Lư Dược lộ ra một tia ngại ngùng.  

“Tề sư muội, xin cô hãy tự trọng!”  

Lư Dược mở miệng nói: “Cô và Dung sư muội đều là đệ tử tinh anh, nếu như tuỳ tiện ra tay, sẽ bị tông môn trách phạt!”  

“Mà ta, thân là đệ tử nòng cốt, tất nhiên là không cho phép sự việc này xảy ra ở trước mặt ta”.  

Tề Thải Nguyệt nghe được những lời này thân thể khẽ run rẩy, bàn tay cũng dần mất đi sức lực.  

Lúc này, Lư Dược cũng buông lỏng bàn tay ra.  

“Lư Dược, vừa rồi cô ta muốn đánh ta, hẳn là chàng nhìn thấy rõ ràng rồi chứ?”  


Tiết Dung lạnh lùng quát lớn.  

“Dung Nhi…”  

“Ta mặc kệ!”  

Giờ phút này, Tiết Dung ngang ngược nói: “Chàng cho cô ta một cái tát, chỉ tính cảnh giới, việc này cũng không xem là quá đáng đúng không?”  

Nghe được những lời này, ánh mắt Lư Dược đông cứng lại.  

“Lư Dược, đánh hay không đánh?”  

Tiết Dung hừ lạnh nói: “Tuy rằng chàng đã thăng cấp Địa Thánh nhất phách, cũng đã trở thành đệ tử nòng cốt, nhưng chàng đừng quên, trong Đại Nhật Sơn này của chúng ta, đệ tử nòng cốt cũng có ba, sáu, chín đẳng cấp…”, lúc này, sắc mặt Lư Dược trắng bệch.  

Cuối cùng, hắn ta nhìn về phía Tề Thải Nguyệt, sắc mặt lạnh lùng nói: “Xin lỗi, Tề sư muội, cô ngang ngược với đồng môn, thân là sư huynh, ta ra tay răn dạy cũng không tính là việc sai trái”.  

Lúc này, Lư Dược nâng tay lên.  

Bốp…một dấu bàn tay rõ ràng in hằn trên mặt Tề Thải Nguyệt.  

Giờ phút này, sắc mặt Tề Thải Nguyệt đỏ bừng, ánh mắt dại ra nhìn về phía Lư Dược.  

Ngay sau đó, hắn ta lập tức lùi về sau, không nhiều lời.  

Tiết Dung hừ một tiếng rồi nói: “Tề Thải Nguyệt, đây là ngươi tự tìm đến!”  

Giờ phút này, Tiết Dung tiến lên phía trước, nàng ta nhìn về phía Tề Thải Nguyệt, bàn tay nâng lên, vậy mà lại muốn đánh thêm một cái tát.  


Mà là Tiết Dung! Hiện giờ, không khí xung quanh vô cùng yên tĩnh.  

 

Mọi người đều không nói lời nào.  

Tề Thải Nguyệt cảm thấy mơ hồ. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện