Tần Ninh thở một hơi, chỉnh lại quần áo, nhìn hai người: “Có được không?”  

“Hả?”  

“Hả?”  

Hai người đều sửng sốt.  

Cái gì có được không cơ?  

Tần Ninh cười mắng: “Ý ta là, ta ăn mặc thế này, đẹp không?”  

Tần Ninh lúc này mặc đồ trắng, thân không nhiễm bụi trần, chân đi giày trắng, quấn đai lưng tơ vàng, thân thể thon dài, nhìn rất đẹp trai. Trên gương mặt là hàm răng trắng, môi mỏng, mũi thẳng, một đôi mắt linh động, tương xứng với hai hàng lông mày.  

Tóc dài buộc gọn, tóc mái phủ trên trán, hai lọn tóc theo gió phất phơ, nhìn rất xuất trần phiêu dật, văn nhã mà thản nhiên.  

Có điều, gương mặt lại hiện ra một chút hồi hộp.  

Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Tần Ninh... hồi hộp!  

“Hỏi các ngươi cũng vô dụng!”, Tần Ninh nhìn lão Vệ, hỏi: “Lão Vệ, được không?”  

“Rất đẹp, công tử, rất ổn!”  


“Ừ!”  

Tần Ninh lại thở ra, bộ dạng trịnh trọng như đế vương đăng cơ vậy, càng giống một cô gái ngại ngùng đứng trên kiệu hoa.  

Mọi người cảm thấy rất kỳ quái!  

“Được rồi, xuất phát thôi!”  

Tần Ninh sải bước ra, đi vào Thận cung.  

Trước mặt có đình đài lầu các, rường cột chạm trổ nối nhau san sát, làm cho mọi người mở rộng tầm mắt.  


Mà trong ấy đã có những bóng người đi tới đi lui.  

“Hửm?”  

Lão Vệ nhìn quanh, nhíu mày.  

“Sao vậy?”, Tần Ninh không hiểu nói.  

“Công tử... có gì đó không đúng lắm...”  

Lão Vệ từ từ nói: “Nơi này dao động không giống năm xưa nữa, dường như... bị ai động vào...”  

Lời này nói ra, tim Tần Ninh “thịch” một cái.  

Lão Vệ lại nói: “Có điều cũng chỉ là có ai đó không cẩn thận xông vào mà thôi, chắc sẽ không đến được Mặc cốc đâu”.  

Tần Ninh gật đầu, lòng hơi trầm xuống.  


Mà những người khác thì đều ngơ ngác không hiểu.  

 

Cuộc đối thoại của Tần Ninh với lão Vệ quá là kỳ quái, bọn họ không hiểu gì cả.  

“Công tử, giờ chú ng ta đi đâu?” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện