Tần Ninh bước ra, vung tay bắt lấy.  

Phanh...  

Một tiếng thình thịch vang lên, Tần Ninh lúc này dùng một tay bắt lấy thân thể Cổ Đồng.  

Lúc này, sắc mặt Cổ Đồng kinh hãi.  

Hắn ta chính là cảnh giới Thiên Nguyên hai nguyên, Tần Ninh là cảnh giới Thiên Võ thất biến mà thôi, thế mà có thể dễ dàng bắt lại hắn.  

“Người của ta mà ngươi cũng dám bắt nạt?”  

Thần thái Tần Ninh lãnh đạm, cánh tay hơi dùng lực.  

Hắn chính là cảnh giới Thiên Võ thất biến, nhưng hắn cũng tu luyện cả Ngọc Lôi thể, một thể thuật độc nhất vô nhị trên đời.  

Ngọc Lôi thể có 7 tầng, giờ hắn đã đạt tầng thứ năm, vẻn vẹn là cường độ thân thể thôi cũng ngang cơ với Thánh thể rồi.  

Cảnh giới Thiên Nguyên hai nguyên?  


Viêm Bách Vũ kia là cảnh giới Thiên Nguyên ba nguyên còn không là gì cả kia kìa.  

“Buông ra!”, Cổ Đồng lúc này dầm cảm giác được thanh niên trước mặt mình không đơn giản.  

“Buông ra? Vậy mặt mũi ta để ở đâu?”  

Tần Ninh hừ một tiếng, bàn tay dùng sức, tiếng sấm cuồn cuộn như từ bên trong thân thể hắn trào dâng ra.  

Răng rắc!  

Trong nháy mắt, Cổ Đồng chỉ cảm thấy hai tay mình đã mất cảm giác, không còn chút xúc cảm nào.  


Sao lại như thế?  

Cổ Đồng lúc này hoàn toàn sửng sốt.  

“Cổ gia Lĩnh Nam chỉ là một tiểu bối mà thôi, dám ra oai trước mặt ta à?”  

Tần Ninh hừ lạnh, một cước đá ra.  

Tiếng sấm rền ầm ầm vang lên, Cổ Đồng tức thì kêu lên thảm thiết, hai chân xoay vòng biến dạng, ngã nhào xuống đất.  

“Tay của ta... chân của ta...”  

Sắc mặt Cổ Đồng lúc này trắng bệch, cả người nằm dưới đất, phẫn nộ quát lên: “Khốn kiếp, ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!”  

Gần mười tám tuổi mà đã đạt cảnh giới Thiên Nguyên.  

 

Ở Cổ gia, đến cả trưởng tộc cũng ngày ngày đốc thúc Cổ Đồng chuyên tâm tu hành.  

Mà lần này dẫn hắn ta ra ngoài cũng là để giúp hắn ta tăng thêm kiến thức, tôi luyện bản thân. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện