“Hay lắm!”  

Lâm Vi Vũ lúc này hưng phấn vỗ tay khen hay.  

Nhìn thấy Vương Thanh Trạch ăn trái đắng bị thương, Lâm Vi Vũ cuối cùng cũng cảm thấy trút được cơn giận.  

“Tên khốn kiếp!”  

Vương Thanh Trạch hiểu rõ cho dù Tần Ninh có giết chết mình ở đây thì chẳng qua hắn ta sẽ tỉnh lại ở trong hiện thực, không thể tiếp tục tu luyện ở bên trong rừng Thận Mộng nữa mà thôi.  

“Tần Ninh, ngươi nhớ cho kỹ!”  

Vương Thanh Trạch khẽ quát: “Sớm muộn sẽ có một ngày ta bắt ngươi phải trả một cái giá thật lớn”.  

“Uy hiếp ta?”  

Tần Ninh lạnh lùng nói: “Vậy thì ta sẽ khiến ngươi chết ở đây là được!”  

“Hừ, ngươi cho rằng ta sẽ cầu xin ngươi sao?”  

Vương Thanh Trạch cười nhạo nói: “Giết ta cùng lắm thì chỉ khiến ta tỉnh mộng mà thôi, nhưng lần sau mà để ta gặp được ngươi thì ngươi cứ cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi đi!”  

“Vậy sao?”  

Bóng hình của Tần Ninh loé lên, xuất hiện ở sau lưng Vương Thanh Trạch.  


Bàn tay xoè ra, nhấc bổng Vương Thanh Trạch lên một cách dễ dàng.  

Một tia sét tràn vào bên trong cơ thể của Vương Thanh Trạch, ngay lập tức, toàn thân Vương Thanh Trạch run rẩy, sắc mặt tái nhợt.  

“Ngươi... Ngươi giết ta đi, tỉnh dậy ta sẽ cho ngươi biết cái chết thật sự rốt cuộc là như thế nào!”  

“Yên tâm, ngươi vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại đâu!”  

Tần Ninh nắm chặt bàn tay, âm thanh xẹt xẹt liên tục vang lên, cơ thể của hắn ta lúc này gần như đã bị nghiền nát hoàn toàn.  

Bùm...  

Cuối cùng, cơ thể của Vương Thanh Trạch nổ tung.  


Tần Ninh phủi tay, nhìn mấy người còn lại.  

“Làm sao? Chẳng lẽ còn không định tự sát, chuẩn bị để ta ra tay sao?”  

Tần Ninh vừa nói xong, hơn mười người còn lại vẻ mặt uất ức, nhưng không thể làm gì được.  

Ngay lập tức, hơn mười ngươi nâng binh khí trong tay lên, tự vẫn chết. Thi thể lần lượt ngã xuống đất, cuối cùng biến mất không còn dấu vết.  

“Lợi hại lợi hại!”, Lâm Vi Vũ lúc này vỗ tay cười nói: “Quả nhiên không hổ danh là tông chủ phái Thanh Vân!”  

“Nếu như cô dám trêu chọc ta, cẩn thận ta đánh chết ngươi!”  

“Ngươi dám?”  

“Ngươi cứ thử xem?”  

Nhìn thấy bộ dạng đùa bỡn của Tần Ninh, Lâm Vi Vũ tức giận nói: “Lần này ngươi đã đắc tội với Vương Thanh Trạch chắc chắn Thánh Vương Phủ sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu”.  

“Ta khuyên ngươi sau khi ra khỏi rừng Thận Mộng thì mau chóng rời đi đi!”  

“Sợ cái gì...”  


 

“Hắn ta thật sự đã chết rồi...”  

 

Tần Ninh mấp máy môi, thản nhiên nói.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện