Nguyệt Minh Tây nhìn về phía Tần Ninh, vừa mới chuẩn bị hành động, Đại Hoàng lại dứt khoát nện cả người nó lên người hắn ta.

Rầm!!!

Nguyệt Minh Tây há to miệng, hai tròng mắt như muốn lồi cả ra, đầy tơ máu.

Đại Hoàng lại như chẳng hề để ý, chỉ đứng ở trên người Nguyệt Minh Tây, từ trên cao nhìn xuống, miệng nhễu dãi, nhìn chằm chằm Nguyệt Minh Tây.

Tần Ninh đi đến trước người Nguyệt Minh Tây, cười nói: “Theo lý mà nói, Huyền Thần Các đi đến Phương tộc, loại tin tức cỡ này, người biết được sẽ không nhiều, hơn nữa đường đi, thời gian đều không hề cố định, các ngươi lại có thể mai phục sẵn ở đây, hoặc là trong Huyền Thần Các có nội gián, hoặc là ở Phương tộc có người thông báo cho các ngươi”.

“Nói xem, là do bên nào?”

Xương cốt cả Nguyệt Minh Tây đau như muốn nứt ra, nhìn về phía Tần Ninh, giọng nói âm hiểm: “Ngươi muốn biết? Đừng có nằm mơ nữa!”



“Ta thấy xương cốt của ngươi cũng rắn lắm đó!”

Tần Ninh đi đến trước cơ thể của Nguyệt Minh Tây, tay cầm tiên kiếm, mũi kiếm cắm ngập vào vai Nguyệt Minh Tây, cười lạnh lùng nói: “Ngươi không nói, lần hành động này các ngươi dẫn theo cả hơn trăm người, ta không tin, tất cả đều cứng mồm như ngươi!”

Máu tươi tràn ra, sắc mặt của Nguyệt Minh Tây sa sầm đến đáng sợ, cắn chặt hàm răng.

Tần Ninh cầm kiếm cắt đứt đầu vai của Nguyệt Minh Tây, phụt một tiếng, một nửa bân vai của Nguyệt Minh Tây đã bị cắt rời, hắn ta kêu lên thảm thiết.

Tần Ninh cũng chẳng khách khí, liên tiếp cắt đứt kinh mạch trên người của Nguyệt Minh Tây và cả thận của hắn ta, tiếng gào thét thê lương vang lên không dứt, khiến người nghe nổi da gà.

“Là Phương tộc!”

Giọng nói của Nguyệt Minh Tây bỗng nhiên vang lên, quát: “Là người của Phương tộc!”

Tần Ninh lúc này, cúi người dựa gần sát người Nguyệt Minh Tây.

Qua một hồi.

Tần Ninh nhìn Đại Hoàng, cười nói: “Người đừng có giết chết, để lại một hơi tàn!”

“Hiểu rồi”.

Đại Hoàng kêu lên ngao ngao, há miệng nuốt chửng Nguyệt Minh Tây vào trong bụng.

Rất nhanh, Đại Hoàng cũng không nói nhiều nữa, đứng dậy lao thẳng về phía kẻ địch đánh giết.

Mà Tần Ninh đứng yên tại chỗ, cảm giác đầu óc đang quay mòng mòng.

Trên mặt đất, một mầm non phá đất chui lên, tiếp đó mầm cây này uốn lượn vặn vẹo biến thành một chiếc ghế dựa, trên ghế dựa còn có cả những đóa hoa đang bung nở phảng phất mùi hương thơm ngát.

Tiếp đó, một góc của ghế dựa, một gương mặt già nua được biến hóa ra, cười gian nói: “Tần gia mệt rồi, nghỉ ngơi chút đi!”

Tần Ninh liếc mắt nhìn gương mặt già, không khỏi cười nói” “Lão Thụ Quái, ngươi đúng là chu đáo”.

Biến hóa ra chiếc ghế dựa, đương nhiên là Lão Thụ Quái.

Lão Thụ Quái cười he he nói: “Tần gia nói đùa, được phục vụ cho Tần gia, đương nhiên ta sẽ không chối từ!”

“Đừng nịnh nọt nữa, có thể lấy ra được bao nhiêu Tịnh Ma Tiên Đan thì còn phải xem ngươi có thể giết được bao nhiêu người, nịnh nọt cũng vô dụng”.

Lão Thụ Quái cười he he nói: “Lão hiểu, lão hiểu”.

Lúc này, cuộc chiến xung quanh vẫn đang tiếp diễn một cách ồn ào.


Lão Thụ Quái lại lần nữa ngưng tụ ra chiếc ghế dựa bằng gỗ, chẳng qua chỉ là chút thuật phân hồn mà thôi, còn chân thân của ông ta thì đã gia nhập vào trong chiến trường rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện