“Nào có chuyện đó”, Khúc Phỉ Yên không khỏi hừ mũi rồi nói tiếp: “Yên Nhi thiếu đi mưa móc tưới nhuần của sự phụ, đã sắp cạn khô rồi!”
Phụt!
Bên cạnh, mấy người Vương Đông nghe thế liền lập tức mặt đỏ tai hồng.
Những lời này mấy người bọn họ có thể nghe hay không?
Cả Thái Thần tiên vực, không biết bao nhiêu người muốn cưới được Khúc đại sư kìa, nhưng Khúc đại sư ngày thường đều lạnh lùng như một tảng băng, khiến cho không ít người ảo não vô cùng.
Bây giờ lại đối xử với Tần Ninh thế này, chẳng hề tuân theo chuẩn mực gì như vậy.
Khúc Phỉ Yên nhìn Tần Ninh cả nửa ngày, lại thấy Tần Ninh chẳng chịu ôm mình thì không khỏi cúi đầu nhìn.
“Thế này là sao vậy?”
Khúc Phỉ Yên nhìn hai tay Tần Ninh bị trói, ánh mắt lập tức chuyển về một phía bên cạnh.
Vương Đông lập tức nói: “Khúc đại sư, Tần Ninh này tự xưng là huynh trưởng của các chủ, chúng ta hỏi cái gì hắn cũng đều không biết, chúng ta nghi ngờ hắn có ý đồ xấu”.
Nghe vậy, Khúc Phỉ Yên vung tay cho Vương Đông một bạt tai.
Tần Ninh vội lên tiếng cản: “Hắn không biết, đừng phạt nữa, là một đệ tử khá là có tinh thần trách nhiệm!”
Khúc Phỉ Yên nhìn về phía Vương Đông, lập tức nói: “Coi như ngươi may mắn, chàng tên là Tần Ninh, là sư phụ của ta, cũng là huynh trưởng của Mục Huyền Thần, là đại ân nhân của hai vị phó các chủ nhà các ngươi, các ngươi biết chưa?”
Lời này nói ra, Vương Đông lập tức mềm nhũn cả người, ngã ngồi xuống đất.
Tần Ninh tiến lên trước, đỡ Vương Đông dậy, cười nói: “Đừng sợ, ngươi làm rất tốt!”
Vương Đông run run rẩy rẩy nói: “Tần... Tần đại nhân, ta... ta... cái đó... cái này...”.
Khúc Phỉ Yên mím môi cười nói: “Được rồi, ta cũng chẳng làm gì ngươi, nhìn ngươi bị dọa đến mức như vậy... tên là gì?”
“Thuộc hạ tên Vương Đông”.
“Ừm, ta nhớ rồi, sau đây sẽ nói cho Mục Huyền Thần, thưởng cho ngươi, nhưng mà lần sau phải nhớ cho kỹ, đừng có bắt nhầm người nữa!”
“Nhớ kỹ rồi, nhớ kỹ rồi!”, Vương Đông vội vàng gật đầu.
Tần Ninh không khỏi nhìn về phía Khúc Phỉ Yên, hỏi: “Hình như nàng rất quen thuộc với Huyền Thần Các?”
Khúc Phỉ Yên mở dây xích sắt, hai tay đỡ lấy khuỷu tay của Tần Ninh, thân thiết đến mức gần như dán cả người lên người Tần Nình, mà khuôn ngực dựa sát vào cánh tay hắn, thỉnh thoảng lại như cố ý vô tình chọc ghẹo mờ ám.
“Đương nhiên là quen thuộc rồi!”
Khúc Phỉ Yên vừa chọc ghẹo mờ ám lại vừa cười nói: “Năm đó ta từ Trung Tam Thiên đi đến tiên giới liền ở lại Thái Thần tiên vực, sau này đi lang thang khắp nơi, cuối cùng đầu quân cho Xích Diệm tiên môn!”
“Mục Huyền Thần, Trương Linh Phong, Bạch Hạo Vũ, Dịch Tinh Thần bọn họ, tám nghìn năm trước đã đến Thái Thần tiên vực, Mục Huyền Thần sau này tìm được ta, nói là đệ đệ của chàng, ta suýt chút nữa là giết chết hắn!”
Khúc Phỉ Yên cười vui vẻ nói: “Lại sau đó nữa, ta đích thân đi đến Tam Thanh tiên vực, gặp được Thời Thanh Trúc tỷ tỷ và Diệp Viên Viên tỷ tỷ, còn có Thần Tinh Dịch và Diệp Nam Hiên, mới tin!”
“Sau đó chàng cứ hôn mê mãi”.
“Mục Huyền Thần tự tin nói rằng, có hắn ở đây, chàng chắc chắn không có việc gì, ai biết được chàng ngủ một giấc đã là tám nghìn năm”.
Nói đến đây, Khúc Phỉ Yên không khỏi che miệng cười tủm: “Những năm gần đây, Mục Huyền Thần bị mấy người chúng ta mắng muốn chết...”.
Khúc Phỉ Yên giải thích.
Tần Ninh nghiêm túc lắng nghe.
Mà lúc này.
“Ca!!!”
Một tiếng gọi bỗng nhiên vang lên.
Tiếp đó, có âm thanh xé tan bầu không.
Phụt!
Bên cạnh, mấy người Vương Đông nghe thế liền lập tức mặt đỏ tai hồng.
Những lời này mấy người bọn họ có thể nghe hay không?
Cả Thái Thần tiên vực, không biết bao nhiêu người muốn cưới được Khúc đại sư kìa, nhưng Khúc đại sư ngày thường đều lạnh lùng như một tảng băng, khiến cho không ít người ảo não vô cùng.
Bây giờ lại đối xử với Tần Ninh thế này, chẳng hề tuân theo chuẩn mực gì như vậy.
Khúc Phỉ Yên nhìn Tần Ninh cả nửa ngày, lại thấy Tần Ninh chẳng chịu ôm mình thì không khỏi cúi đầu nhìn.
“Thế này là sao vậy?”
Khúc Phỉ Yên nhìn hai tay Tần Ninh bị trói, ánh mắt lập tức chuyển về một phía bên cạnh.
Vương Đông lập tức nói: “Khúc đại sư, Tần Ninh này tự xưng là huynh trưởng của các chủ, chúng ta hỏi cái gì hắn cũng đều không biết, chúng ta nghi ngờ hắn có ý đồ xấu”.
Nghe vậy, Khúc Phỉ Yên vung tay cho Vương Đông một bạt tai.
Tần Ninh vội lên tiếng cản: “Hắn không biết, đừng phạt nữa, là một đệ tử khá là có tinh thần trách nhiệm!”
Khúc Phỉ Yên nhìn về phía Vương Đông, lập tức nói: “Coi như ngươi may mắn, chàng tên là Tần Ninh, là sư phụ của ta, cũng là huynh trưởng của Mục Huyền Thần, là đại ân nhân của hai vị phó các chủ nhà các ngươi, các ngươi biết chưa?”
Lời này nói ra, Vương Đông lập tức mềm nhũn cả người, ngã ngồi xuống đất.
Tần Ninh tiến lên trước, đỡ Vương Đông dậy, cười nói: “Đừng sợ, ngươi làm rất tốt!”
Vương Đông run run rẩy rẩy nói: “Tần... Tần đại nhân, ta... ta... cái đó... cái này...”.
Khúc Phỉ Yên mím môi cười nói: “Được rồi, ta cũng chẳng làm gì ngươi, nhìn ngươi bị dọa đến mức như vậy... tên là gì?”
“Thuộc hạ tên Vương Đông”.
“Ừm, ta nhớ rồi, sau đây sẽ nói cho Mục Huyền Thần, thưởng cho ngươi, nhưng mà lần sau phải nhớ cho kỹ, đừng có bắt nhầm người nữa!”
“Nhớ kỹ rồi, nhớ kỹ rồi!”, Vương Đông vội vàng gật đầu.
Tần Ninh không khỏi nhìn về phía Khúc Phỉ Yên, hỏi: “Hình như nàng rất quen thuộc với Huyền Thần Các?”
Khúc Phỉ Yên mở dây xích sắt, hai tay đỡ lấy khuỷu tay của Tần Ninh, thân thiết đến mức gần như dán cả người lên người Tần Nình, mà khuôn ngực dựa sát vào cánh tay hắn, thỉnh thoảng lại như cố ý vô tình chọc ghẹo mờ ám.
“Đương nhiên là quen thuộc rồi!”
Khúc Phỉ Yên vừa chọc ghẹo mờ ám lại vừa cười nói: “Năm đó ta từ Trung Tam Thiên đi đến tiên giới liền ở lại Thái Thần tiên vực, sau này đi lang thang khắp nơi, cuối cùng đầu quân cho Xích Diệm tiên môn!”
“Mục Huyền Thần, Trương Linh Phong, Bạch Hạo Vũ, Dịch Tinh Thần bọn họ, tám nghìn năm trước đã đến Thái Thần tiên vực, Mục Huyền Thần sau này tìm được ta, nói là đệ đệ của chàng, ta suýt chút nữa là giết chết hắn!”
Khúc Phỉ Yên cười vui vẻ nói: “Lại sau đó nữa, ta đích thân đi đến Tam Thanh tiên vực, gặp được Thời Thanh Trúc tỷ tỷ và Diệp Viên Viên tỷ tỷ, còn có Thần Tinh Dịch và Diệp Nam Hiên, mới tin!”
“Sau đó chàng cứ hôn mê mãi”.
“Mục Huyền Thần tự tin nói rằng, có hắn ở đây, chàng chắc chắn không có việc gì, ai biết được chàng ngủ một giấc đã là tám nghìn năm”.
Nói đến đây, Khúc Phỉ Yên không khỏi che miệng cười tủm: “Những năm gần đây, Mục Huyền Thần bị mấy người chúng ta mắng muốn chết...”.
Khúc Phỉ Yên giải thích.
Tần Ninh nghiêm túc lắng nghe.
Mà lúc này.
“Ca!!!”
Một tiếng gọi bỗng nhiên vang lên.
Tiếp đó, có âm thanh xé tan bầu không.
Danh sách chương