Tìm được Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần rồi!
Tần Ninh thở phào.
“Huyền Thần, đi xem xem thế nào!”
“Ừm...”.
Mục Huyền Thần rất nhanh đã kiểm tra xong cơ thể của hai người, qua một hồi, nói: “Chỉ là bị đánh ngất xỉu, không có gì!”
Tần Ninh gật đầu.
Như vậy xem ra, hai người hẳn là bị người của Hàn Mị tộc và Cảnh Hỏa tộc trong lúc rút lui phát hiện ra nên mới mới cưỡng chế bắt đi.
Còn may, không gặp phải nguy hiểm gì.
Lúc này.
Tần Ninh ngẩng đầu lên nhìn.
Phong Thần Châu lúc này vẫn chưa quay trở lại trong hồn hải của mình, mà vẫn treo lơ lửng trong không trung.
Hơi kỳ lạ.
Theo lý mà nói, Phong Thần Châu tự động bay ra, nếu không có điều gì ngoài ý muốn khác thì sẽ lập tức quay trở về trong hồn hải của mình.
Nhiều năm như vậy rồi, viên châu này đã coi hồn hải của hắn như là một chỗ ở của mình.
“Ngươi muốn làm gì?”
Tần Ninh nhìn về phía Phong Thần Châu, lên tiếng hỏi.
Nhưng Phong Thần Châu lúc này lại không hề để ý đến Tần Ninh, mà từ từ bay là là trong không trung về phía xa.
Tần Ninh lập tức nhấc chân đi theo.
Phong Thần Châu như thể một vầng trăng sáng trong không gian vô tận này, nó cứ bay là là ở bên trên các bục đá lớn.
Rất nhanh, Phong Thần Châu dừng lại.
Tần Ninh lúc này đứng ở trên một bục đá dài rộng không đến trăm trượng.
Bục đá này trông rất bình thường, nhưng Phong Thần Châu lại cứ như đóng đinh tại đó mà không chịu tiến về phía trước.
Tần Ninh nhìn bục đá, cẩn thận đánh giá nó, chỉ là chẳng thể phát hiện ra điểm gì lạ ở đó.
Mà vào lúc này, Phong Thần Châu lại đánh ra một luồng sáng, luồng sáng kia chiếu thẳng lên người Tần Ninh.
Tiếp sau đó, bên trong Phong Thần Châu, Đế Khí chuông Nam Thiên Hỗn Độn bỗng nhiên xuất hiện.
Một chiếc chuông đồng Hỗn Độn cổ xưa cao đến ba trượng lặng lẽ xuất hiện, lơ lửng ở ngay phía trước người Tần Ninh.
Tiếp đó.
Một bóng người xuất hiện từ bên trong chuông Hỗn Độn.
Chính là Ôn Ngọc Trạch.
Ôn Ngọc Trạch xuất hiện ở trên bục đá, vẻ mặt ngơ ngác nhìn quanh bốn phía.
“Tần... Tần Ninh...”.
Nhìn thấy Tần Ninh, biểu cảm trên mặt Ôn Ngọc Trạch mang theo vài phần ngạc nhiên.
Tần Ninh lại chỉ lạnh lùng nói: “Ngươi vẫn chưa chết, ngươi nên cảm tạ ta!”
Ôn Ngọc Trạch ngẩn ra.
“Cảm tạ ta bây giờ vẫn chỉ là Tiên Vương, nếu như ta là Tiên Đế, thì ngươi có lẽ đã chết đến mấy trăm lần rồi!”
Ôn Ngọc Trạch tiếp tục nói: “Tần Ninh, ta biết bên trong có thể ta có một ta khác, nhưng người đó không phải là ta thực sự!”
Tần Ninh thở phào.
“Huyền Thần, đi xem xem thế nào!”
“Ừm...”.
Mục Huyền Thần rất nhanh đã kiểm tra xong cơ thể của hai người, qua một hồi, nói: “Chỉ là bị đánh ngất xỉu, không có gì!”
Tần Ninh gật đầu.
Như vậy xem ra, hai người hẳn là bị người của Hàn Mị tộc và Cảnh Hỏa tộc trong lúc rút lui phát hiện ra nên mới mới cưỡng chế bắt đi.
Còn may, không gặp phải nguy hiểm gì.
Lúc này.
Tần Ninh ngẩng đầu lên nhìn.
Phong Thần Châu lúc này vẫn chưa quay trở lại trong hồn hải của mình, mà vẫn treo lơ lửng trong không trung.
Hơi kỳ lạ.
Theo lý mà nói, Phong Thần Châu tự động bay ra, nếu không có điều gì ngoài ý muốn khác thì sẽ lập tức quay trở về trong hồn hải của mình.
Nhiều năm như vậy rồi, viên châu này đã coi hồn hải của hắn như là một chỗ ở của mình.
“Ngươi muốn làm gì?”
Tần Ninh nhìn về phía Phong Thần Châu, lên tiếng hỏi.
Nhưng Phong Thần Châu lúc này lại không hề để ý đến Tần Ninh, mà từ từ bay là là trong không trung về phía xa.
Tần Ninh lập tức nhấc chân đi theo.
Phong Thần Châu như thể một vầng trăng sáng trong không gian vô tận này, nó cứ bay là là ở bên trên các bục đá lớn.
Rất nhanh, Phong Thần Châu dừng lại.
Tần Ninh lúc này đứng ở trên một bục đá dài rộng không đến trăm trượng.
Bục đá này trông rất bình thường, nhưng Phong Thần Châu lại cứ như đóng đinh tại đó mà không chịu tiến về phía trước.
Tần Ninh nhìn bục đá, cẩn thận đánh giá nó, chỉ là chẳng thể phát hiện ra điểm gì lạ ở đó.
Mà vào lúc này, Phong Thần Châu lại đánh ra một luồng sáng, luồng sáng kia chiếu thẳng lên người Tần Ninh.
Tiếp sau đó, bên trong Phong Thần Châu, Đế Khí chuông Nam Thiên Hỗn Độn bỗng nhiên xuất hiện.
Một chiếc chuông đồng Hỗn Độn cổ xưa cao đến ba trượng lặng lẽ xuất hiện, lơ lửng ở ngay phía trước người Tần Ninh.
Tiếp đó.
Một bóng người xuất hiện từ bên trong chuông Hỗn Độn.
Chính là Ôn Ngọc Trạch.
Ôn Ngọc Trạch xuất hiện ở trên bục đá, vẻ mặt ngơ ngác nhìn quanh bốn phía.
“Tần... Tần Ninh...”.
Nhìn thấy Tần Ninh, biểu cảm trên mặt Ôn Ngọc Trạch mang theo vài phần ngạc nhiên.
Tần Ninh lại chỉ lạnh lùng nói: “Ngươi vẫn chưa chết, ngươi nên cảm tạ ta!”
Ôn Ngọc Trạch ngẩn ra.
“Cảm tạ ta bây giờ vẫn chỉ là Tiên Vương, nếu như ta là Tiên Đế, thì ngươi có lẽ đã chết đến mấy trăm lần rồi!”
Ôn Ngọc Trạch tiếp tục nói: “Tần Ninh, ta biết bên trong có thể ta có một ta khác, nhưng người đó không phải là ta thực sự!”
Danh sách chương