Gương mặt của Cảnh Chấn Vũ đanh lại xanh mét nói: “Mấy chục vị Tiên Đế, mấy trăm đến cả nghìn vị Tiên Thánh, đều chết sạch rồi, ngươi có biết đây là tổn thất lớn nhường nào không?”

Bên cạnh, hai người Lôi Doanh và Ám Tòng Thiên lặng yên không nói một lời.

Hai người đến từ Vô Lượng tiên vực, lần này chỉ là ra tay hỗ trợ mà thôi, chỉ đáng tiếc cho Sư Hoằng Đại Tiên Tôn của Cửu Nguyên tộc, cứ vậy mà chết rồi.

Nghe thấy lời chất vấn của Hàn Thanh Tiêu và Cảnh Chấn Vũ, Diệp Chi Vấn vẫn giữ biểu cảm bình tĩnh, đứng yên tại chỗ không đáp lời.

“Diệp Chi Vấn, ngươi nói đi!”, Hàn Thanh Tiêu quát: “Ngươi có phải cố ý lừa gạt hại chúng ta không? Không phải người cùng tộc với ta, ắt có lòng khác, ta thấy ngươi hầu như không định giúp đỡ chúng ta!”

Xoẹt!

Một giây sau.

Bóng dáng của Diệp Chi Vấn lóe lên, xuất hiện ở ngay phía trước người Hàn Thanh Tiêu, tiếp đó bàn tay xiết lại, đấm thẳng lên mặt Hàn Thanh Tiêu.



Uỳnh một tiếng, cả người Hàn Thanh Tiêu lui ngược về phía sau, miệng nôn máu tươi.

“Hàn Thanh Tiêu, Cảnh Chấn Vũ, hai người các ngươi còn có tư cách đến chất vấn ta, trách ta nữa à!”

Diệp Chi Vấn lạnh giọng nói: “Kế hoạch ban đầu là như thế à?”

“Ai bảo Cảnh Hỏa tộc và Hàn Mi tộc các ngươi châm ngòi chiến tranh? Huyền đại sư kia là loại người nào, các ngươi có biết không?”

Hàn Thanh Tiêu bị lánh lui về phía sau mấy trăm trượng, mặt đầy máu me.

Đã đạt đến cảnh giới như hiện tại mà còn có thể bị người ta đánh cho ói máu vốn là một việc vô cùng khó tin.

Chỉ có thể nói, Diệp Chi Vấn này có thực lực vượt xa bốn người bọn họ.

Bên cạnh, Lôi Doanh Tiên Tôn khuyên giải: “Hai vị tộc trưởng hãy bình tĩnh lại, để Diệp tiên sinh nói xem, chuyện rốt cuộc thế nào...”.

Nghe vậy, Hàn Thanh Tiêu không nói thêm gì nữa, Cảnh Chấn Vũ lúc này cũng đã thu bớt lại cảm xúc.

Diệp Chi Vấn lúc này không hề nhìn về phía hai người mà ngược lại nói: “Là do các ngươi không làm theo kế hoạch, thất bại rồi, đáng đời, nếu nói tức, thì ta còn tức hơn các ngươi nhiều!”

“Tam Thanh tiên vực trong cả đại địa tiên giới này không được tính là quá mạnh, vốn dĩ để cho Hàn Mị tộc, Cảnh Hỏa tộc, cùng với những người còn sót lại của ba đại tộc là Thanh Giác tộc, Thụ Nhãn tộc, Ảnh Lang tộc cùng nhau đánh chiếm, cướp lấy Tam Thanh tiên vực là một việc nắm chắc trong lòng bàn tay!”

“Nhưng mà...”.

Diệp Chi Vấn lạnh lùng nói: “Thời cơ chưa đến, các ngươi đã ra tay trước, do đó khiến cho kế hoạch thất bại, bây giờ ngược lại còn trách ta?”

Lời này vừa nói xong, sắc mặt của Hàn Thanh Tiêu và Cảnh Chấn Vũ thay đổi vài lần, cuối cùng cũng không nói được câu nào.

Qua một lúc sau, Cảnh Chấn Vũ mới nói: “Là Thanh Thương, không hành sự theo kế hoạch, cứ phải giết bằng được Tần Ninh, kết quả cứ thế gây ra một chuỗi những sự việc tiếp theo xảy ra...”.

Thanh Thương.

Cơ Bằng Triển.

Thiên Lang Tử.

Ba người này đã bị giết rồi.

Diệp Chi Vấn lạnh lùng nói: “Thành công thì ít, hỏng việc thì nhiều”.

“Cho dù là như vậy...”, sắc mặt Hàn Thanh Tiêu đanh lại nói: “Chúng ta cũng không thể từ bỏ mấy vạn người trong tộc như vậy chứ...”.

“Không từ bỏ, vậy ngươi định đi chết với bọn họ à!”

Diệp Chi Vấn nói một cách vô tình: “Ta có thể cứu được bốn người các ngươi đã là hết sức rồi”.

“Còn về những người khác, bọn họ chết hay sống, tiếp sau đây xem người của ba đại tông trong Tam Thanh tiên vực sẽ có hành động gì, đến lúc đó, có thể cứu được bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu vậy!”

Diệp Chi Vấn thoáng dừng lại, nhìn vẻ mặt thê lương của bốn người, không khỏi nói tiếp: “Có lẽ các ngươi không biết, Huyền đại sư kia, với thực lực của ta cũng không thể giết được hắn”.

“Thêm nữa, ngoại trừ Huyền đại sư ra, còn có Cố Vân Kiếm!”


Cố Vân Kiếm!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện