Ngày hôm sau, tất cả mọi người đều không hề biết được chuyện tình tối hôm qua, ngay cả Lưu Hân cũng quên đi không còn một mảnh, Đổng Hiền âm thầm vui mừng, nhưng nửa thân dưới đau nhức vẫn lộ ra sơ hở. Phó nữ tu bắt đầu thắc mắc, lại bị anh qua loa kể cho lấy lệ, mặc dù cảm thấy có chút hồ nghi, nhưng Đổng Hiền không muốn nói, cũng không nên miễn cưỡng, việc này cũng tạm thời bị bỏ mặc.

Tuy Đổng Hiền có thể lừa gạt bản thân mình, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong một tuần quan trọng của giai đoạn giải độc, lại làm cho mọi người cảm thấy anh đã thay đổi — anh không hề sẵn lòng cùng Lưu Hân một chỗ, ngay khi Lưu Hân minh mẫn cũng không, anh thường ngẩn ngơ, cùng anh nói chuyện, anh lại hay không tập trung; buổi tối anh vẫn canh chừng Lưu Hân, bất quá không còn ngủ trong phòng nữa…

Trải qua giai đoạn quan trọng kia, Vương Mãng làm kiểm tra cho Lưu Hân, kết quả làm cho anh cực kì phấn chấn: “Hay quá… khôi phục không tệ nha, hiện tại anh đã không xuất hiện triệu chứng co giật nữa rồi, khoảng nửa tháng nữa có thế trở về a!”

“Tốt quá rồi!” Kỳ Dương hưng phấn hò reo.

Phó nữ tu đứng một bên mỉm cười, thở phào nhẹ nhỏm, nghiêng nghiêng mặt, lại trông thấy vẻ mặt sầu lo của Đổng Hiền: “Đổng Hiền, thân thể khó chịu sao?” Nhẹ tay đặt lên trán anh, không có sốt a!

“Thánh Khanh?” Ngồi trên giường, Lưu Hân cũng mang vẻ mặt khó hiểu, anh cũng cảm thấy được gần đây Đổng Hiền có hơi khác thường, gặp phải chuyện gì sao? “…!” Bị tay của Phó nữ tu làm cho kinh ngạc, Đổng Hiền lúc này mới lấy lại tinh thần, phát hiện mọi người trong phòng đều nhìn anh: “A? Ừ… Tôi không sao, thực sự… không có việc gì, tôi đi ra ngoài một chút!” Anh không chịu được bầu không khí xấu hổ như vầy, ngảy cả liếc nhìn cũng không có, trực tiếp bước nhanh ra ngoài.

“Cậu ta xảy ra chuyện gì vậy?” Kỳ Dương nhìn cửa phòng mở ra, hoàn toàn không biết Đổng Hiền đang suy nghĩ cái gì.

Nhưng trái lại, Lưu Hân nhìn bóng lưng của Đổng Hiền rời khỏi, có chút suy nghĩ, sau một lúc lâu, anh hỏi: “Vương Mãng, tôi hiện tại có thể ra ngoài phơi nắng được không?”

“…?” Vương Mãng kì quái nhìn về phía Lưu Hân, nhìn ánh mắt anh, thoáng chốc minh bạch mọi chuyện, cười tủm tỉm trả lời: “Đương nhiên là có thể, không phơi nắng quá lâu là tốt rồi!” Những ngày như vậy sẽ không còn kéo dài lâu nữa đâu…

Đổng Hiền chạy đến sân bên trong của viện điều dưỡng, ở đây hoàn cảnh đều hoàn hảo, ở chính giữa sân nhỏ có một cái ao… Đổng Hiền đi đến ngồi trong một cái chòi cạnh hồ, hạ biểu tình dối trá trên mặt xuống, phờ phạc, suy sụp trên vai, hai tay chống đỡ, đầu gác lên nhìn mặt hồ yên ả, ngay cả chính mình cũng không biết mình suy nghĩ chuyện gì.

“Thánh Khanh.” Lưu Hân tự tay đẩy xe lăn đến, một tiếng kêu to đánh thức Đổng Hiền đang ngẩn ngơ, “Em đang nghĩ gì vậy?”

Đổng Hiền sửng sốt mà chứng kiến Lưu Hân tiến đến: “Hân, sao anh chỉ một mình tới?” Lập tức bước lại giúp anh đẩy xe.

Được sự trợ giúp, Lưu Hân cũng không phiền lòng, xe lăn được đẩy vào bên trong chồi, Đổng Hiền cùng anh đồng thời ngồi xuống, tuy rằng đối với mình vẫn quan tâm, chỉ có điều… “Thánh Khanh, tôi đã chọc em giận sao?”

Nghe vậy Đổng Hiền vội vã: “Không… Không có đâu, anh đa nghi quá rồi!” Anh cuối đầu, yếu ớt che giấu bản thân mình.

Nhìn dáng vẻ thế này của Đổng Hiền, Lưu Hân càng khẳng định chắc chắn: “Em nói dối! Thánh Khanh! Tôi thừa nhận, không nhớ ra em là tôi sai, sau này tôi có thể bù đắp tất cả mà, Thánh Khanh, tha thứ cho tôi được không?” Lời nói cực kì dịu dàng, Đổng Hiền cũng cảm thấy có phần bỡ ngỡ.

“Tôi không hề trách anh, thực sự, anh không nên suy nghĩ bậy bạ nữa!” Vội vàng xua tay bác bỏ, anh thật sự có chút không quen thế này: “Chẳng qua tâm tình của tôi hơi suy sút, tôi cũng không biết tại sao, thực sự không liên quan đến anh, thực sự đấy…”

Lời nói dối thiện ý sẽ không thương tổn đến bọn họ, chỉ là khiến bản thân chịu ủy khuất mà thôi…

“Là như vậy sao?” Vẫn còn nghi ngờ, nhưng Đổng Hiền hiểu rõ anh đã bắt đầu tin rồi.

“Ừ!” Gật đầu, Đổng Hiền lần thứ hai nhìn về phía hồ.

Lưu Hân cũng theo tầm mắt của anh mà nhìn, mặt hồ gợn sóng không kinh động, bỗng nhiên ký ức thuở xưa cùng đó hiện lên trong đầu, Lưu Hân có chút kinh ngạc mà nở nụ cười: “A, Thánh Khanh, hóa ra là em đang nghĩ về ước hẹn của chúng ta!”

“Ước hẹn…” Đúng vậy, bản thân mình kỳ thực vẫn luôn đợi chờ đến ngày hẹn ước…

“Hồ nước rất đẹp, tuy rằng không bằng hồ kia của Thánh Khanh trong hoàng cung, nhưng nếu như ở nơi này trồng thật nhiều hoa sen thì chắc chắn được lắm!” Lưu Hân cầm tay anh: “Vốn là sẽ kết hôn ở kiếp này, nhưng mà tôi đã được gặp lại em, chuyện đó cũng không cần nữa, đến ngày đó tôi sẽ thực hiện ước hẹn… Thánh Khanh?”

Đột nhiên ngẩng đầu, Đổng Hiền mù mịt nhìn anh, biểu tình bối rối càng lộ vẻ bi ai, tựa như khi anh lưỡng lự vào cung giống hệt nhau, làm cho đáy lòng Lưu Hân cảm thấy thực yêu thương!

“Không tin tôi sao, Thánh Khanh?” Khe khẽ xoa nhẹ hai má Đổng Hiền, Lưu Hân mang vẻ tươi cười an ủi nói: “Không nên như vậy, tôi đã sớm nói qua, dù cho cùng người trong thiên hạ đối kháng, tôi cũng sẽ cùng Thánh Khanh đứng chung một chỗ, vì vậy xin em hãy tin tưởng tôi!”

“Tôi… tin tưởng anh!” Lời nói vừa ra, ngay cả Đổng Hiền cũng ngoài ý muốn mà làm nó trở nên nghẹn ngào.

Lưu Hân khó có thể tin mà nhìn anh, Thánh Khanh của anh vì sao lại run rẩy chứ? Còn có thanh âm nghẹn ngào kia, muốn khóc sao?

Bỗng nhiên một luồng sáng lóa mắt đoạt đi suy nghĩ của Lưu Hân, anh khó nhịn đau đớn mà dựa trên vai Đổng Hiền, giọng nói đứt quãng vẫn đang muốn dỗ dành Thánh Khanh của mình: “Thánh… Khanh, tôi không….. nói dối….. Cùng….. với tôi….. đợi đến ngày ấy, chúng ta….. chúng ta….. có thể….. cùng nhau….. xem…..” Đáng tiếc còn chưa nói hết, anh vì đau đớn mà liền bất tỉnh!

Lần này không phải do cơn nghiện phác tác, Đổng Hiền hiểu rõ, bởi vì anh trực tiếp hôn mê bất tỉnh, mà không hề làm chuyện gì điên rồ… Như vậy lần này ngất xỉu chính là…

Bạc môi Đổng Hiền khẽ run, ánh mắt như trước lặng nhìn mặt hồ, đưa tay chạm đến mái tóc đen cùng ngũ quan tuấn dật của Lưu Hân: “Hân, tôi tin anh, luôn luôn rất tin tưởng anh…”

Một cơn gió nhẹ lướt qua mặt, thổi vài sợi tóc trên trán Đổng Hiền, không có nước mắt, không có bất mãn, chẳng qua chỉ có ánh mắt tràn ngập bi thương, thoạt nhìn dường như nước mắt đang chực chừng muốn tuôn ra.

“A…” Một hồi yên ắng qua đi, Lưu Hân chậm rãi tỉnh lại…

Ngẩng đầu nhìn cảnh vật xa lạ trước mắt, anh kinh ngạc: “Đây rốt cuộc là đâu… A, Đổng Hiền? Sao lại là cậu? Tôi…” Quả nhiên đúng vậy, Lưu Hân… bình phục rồi!

“Ông chủ không nhớ rõ chuyện gì xảy ra sao?” Đổng Hiền hỏi, ánh mắt vẫn là không có gì nhìn anh.

“Xảy ra cái gì…” Lưu Hân nhắm mắt trầm tư, bị đánh bất tỉnh… sau đó một màn kéo nhau hiện lên trong đầu anh…

Kỷ Khải Đằng dùng chất độc từ từ kiểm soát anh, bức anh kí giấy chuyển nhượng, còn có bí mật của người kia…

“…!” Tất cả mọi chuyện đều đã nhớ ra Lưu Hâm câm phẫn trừng to hai mắt, thoáng cái đẩy Đổng Hiền đang bên cạnh ngã xuống đất: “Cậu sao lại ở cùng tôi? Cậu cùng lão già Kỷ cùng là một ruột sao?” (YY: ta chém ta chém *phập phập*, anh Hân này…)

Phẫn nộ, cừu hận, không cam lòng, toàn bộ bừng lên trong lòng, Lưu Hân như vậy hoàn toàn không thể kiểm soát được mình.

Không nhớ rõ a, anh nghĩ đúng, độc tính tan, “Lưu Hân” của mình cũng đi… Đổng Hiền không khỏi cười khổ: “Ông chủ, tôi là được Kỳ Dương đưa đến, giúp ngài giải độc!” Lẵng lặng bò dậy, phủi bụi trên quần áo của mình.

“Sao có thể? Sao Kỳ Dương lại tìm cậu?” Lưu Hân không tin, nếu không phải chính mình không có sức lực, anh chắc chắn hiện tại sẽ xông lên chất vấn.

“Bởi vì khi ngài nghiện thuốc vừa vặn bị tôi cùng Kỳ Dương nhìn thấy được, để che giấu, anh ấy dứt khóat cùng tôi đến chăm sóc cho ngài!” Anh trả lời mạch lạc, “Không tin, ngài có thể tìm anh Kỳ đối chất.”

“Cậu…” Còn muốn nói gì đó, trùng hợp Kỳ Dương lại đến rồi!

“Ông chủ, hai người… Làm sao vậy?” Cảm thấy hai người bọn họ trong lúc đó có phần không thích hợp, Đổng Hiền lại đầy bụi trên người, Kỳ Dương lập tức chạy qua đây.

Lưu Hân không nhiều lời kéo anh qua, chỉ vào Đổng Hiền, hỏi: “Kỳ Dương, cậu ta nói chính cậu đã nhờ cậu ta đến giúp tôi giải độc, thật vậy không?”

“Ông… chủ?” Khôi phục a?!

“Chuyện gì? Mau trả lời đi!” Lưu Hân đối với phản ứng của anh cũng cảm thấy khó hiểu

Kỳ Dương nhìn một chút vẻ mặt nghi vấn của Lưu Hân, lại nhìn sang khuôn mặt buồn bã của Đổng Hiền, khẽ cắn môi trả lời: “Đúng vậy… Là vì thế này, Đổng Hiền tốt bụng, tìm một người nữ tu, còn có vị viện trưởng bệnh viện nữa, cho nên…”

“Như vậy à!” Lưu Hân tin tưởng lời Kỳ Dương, liếc nhìn Đổng Hiền, nói: “Thật ngại, đã hiểu lầm cậu, tôi sẽ bồi thường cho cậu, cậu muốn cái gì?”

“Tôi…” Nhìn Kỳ Dương sau lưng Lưu Hân liên tục vụng trộm dùng tay ra hiệu, ý muốn anh hãy đáp ứng, Đổng Hiền tuyệt vọng nhắm hai mắt lại: “Tặng tôi một con búp bê bằng nhung đi!”

“Búp bê nhung?” Lưu Hân cùng Kỳ Dương đều có chút tức cười: “Cậu lãng phí thời gian cho tôi như vậy chỉ vì con búp bê bằng nhung sao?”

“Ừ” Đổng Hiền xoay người: “Nhà tôi không có ai khác, một mình rất cô đơn…”

Lưu Hân gật đầu: “Hiểu rồi, tôi sẽ gọi người đem đến cho cậu, cậu có thể đi rồi!”

“…!” Kỳ Dương cả kinh, “Ông chủ, bảo cậu ta rời đi sao?”

“Ừ, tôi đã gần như hồi phục rồi, cơ thể có thể tự lo liệu được, bên cạnh còn có cậu, vị nữ tu kia cùng viện trưởng nữa không phải sao? Không cần người dư thừa đâu!” Lưu Hân bắt đầu đẩy xe lăn của mình hướng về phòng, “Đêm nay cậu đi chưa, tôi sẽ cho người…”

“Không cần!” Đổng Hiền lạnh lùng cắt ngang: “Ban đêm ở đây có tuyến, tôi tự mình trở về là được rồi!” Vừa nói anh vừa vội vội vàng vàng ba chân bốn cẳng chạy đi, không nhìn lấy bọn họ một cái.

Thu dọn qua loa hành lý của mình, nhìn đồng hồ đeo tay, sắp tới giờ rồi, anh liền xác hành lý đi ra cổng, nhưng tại cổng nhìn thấy Vương Mãng cùng Phó nữ tu!

“Chúng tôi nghe nói, Lưu Hân…” Vương Mãng ra mặt lên tiếng.

“Ừ, vì vậy tôi phải đi!” Đổng Hiền mỉm cười trả lời: “Tôi không còn bên cạnh nữa, bệnh tình của Lưu Hân trông cậy vào hai người!” Anh khom người đối với bọn họ.

“Đổng Hiền, giấu giếm anh ta như vậy… Công bằng sao?” Phó nữ tu không nhịn nổi, cất tiếng hỏi.

Đổng Hiền nao nao, nhưng cuối cùng vẫn ngẩng đầu cười đáp: “Trên đời này không có gì là công bằng cả, chẳng qua là mọi người cảm thấy thế nào là công bằng mà thôi… Tôi phải đi rồi, tạm biệt!”

“Chờ…” Phó nữ tu vừa muốn ngăn cản, lại bị Vương Mãng kéo lại, “Vương Mãng anh làm gì vậy?”

Vương Mãng lắc đầu: “Cậu ấy sẽ không ở lại đâu, vô luận như thế nào… Cho nên buông tha đi!”

“Anh vì sao lại nói như thế?!” Phó nữ tu không cam tâm.

Nhưng ánh mắt Vương Mãng lại nhẹ nhàng hướng về phương xa: “Bởi vì ánh mắt cậu ta nói vậy!”

“Rè rè!” Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ xe, hai người chạy ra, chỉ thấy Đổng Hiền đã ngồi trên xe, anh tựa đầu vào cửa sổ bên cạnh, mắt vẫn thẳng tắp nhìn ngoài cửa sổ, dường như đang tìm kiếm gì đó.

“Con người thật sự bi ai a!” Vương Mãng xúc động nói: “Biết rõ không có hi vọng, nhưng lại không kiềm được mà lại tiếp tục ấp ủ kỳ vọng…”

Phó nữ tu cả người run lên, có chút lấy làm lạ nhìn Vương Mãng: “Anh nói tôi? Đổng Hiền? Hay là… chính anh?”

“A…” Anh vuốt tóc: “Đều đúng hết!”

Đổng Hiền ngồi trong xe, mãi cho đến khi xe khởi động, anh cũng không tìm được thân ảnh người kia… Tự mình đa tình thôi sao?!

A… Mang nụ cười châm biếm quay người lại, Đổng Hiền lấy tay đặt lên trên mắt, phía trước có một cô bé hiếu kỳ mà quỳ lên trên ghế, thân thể quay ra sau, hai tay chống lên lưng ghế nhìn anh…

“Tiểu Đàn a, nhanh ngồi xuống đi, như vậy thật không lễ phép nha!” Mẹ bé ở một bên khuyên bảo.

“Dạ!” Bé con ngoan ngoan quay lại, “Mama, mặt của anh trai phía sau á…!”

“Xuỵt, anh đang ngủ, không nên quấy rầy người khác!” Người mẹ đặt ngón trỏ lên miệng nhỏ giọng nói.

Bé con bắt chước theo, hệt như vậy nhỏ giọng trả lời: “Xuỵt, không phải đâu, con thấy anh ấy khóc đó…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện