“Đổng đại nhân, không hay…không hay…thật sự không hay rồi, bệ hạ…bệ hạ đã băng hà a!” Thái giám nội cung thê lương bẩm báo

“…Vậy sao? ta hiểu rồi…” Người được nghe cơ hồ bình tĩnh đến lạ thường

“Đổng đại nhân? Người…thật sự không sao chứ…” Lão thái giám khẩn trương hỏi, cho là hắn nhìn nhầm đi.

“Không có việc gì đâu, bệ hạ…trước lúc băng hà, có nói gì chăng?”Namtử áo lam vẫn giữ ánh mắt mông lung nhìn hoa viên ngoài cửa sổ mà hỏi.

“Bẩm có, bệ hạ mong rằng Đổng đại nhân đừng quên hẹn ước ngày nào!” Lão thái giám thành thật bẩm báo

“Ta đã biết, ngươi đi đi!” Phất ống tay, nam tử ý cho phép lão thái giám lui ra

“Nô tài xin cáo lui, đại nhân thỉnh ngài bảo trọng!” Dứt lời lão thái giám vội vã quay về cung một chút cũng không muốn chậm trễ.

Nam tử áo lam vẫn đứng trước cửa sổ hồi lâu, mắt vẫn chăm chăm nhìn về phía hoa viên đang chịu từng trận gió xào xạc thổi qua, lá trên cây thi nhau rụng xuống, vương đầy trên mặt đất. Lúc này đây, nam tử khẽ cất bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng cũng tựa cơn gió kia đi vào vườn, dừng lại, hắn cuối người nhặt một chiếc lá rụng, dưới ánh dương, chiếc lá vẫn một màu xanh biếc đầy sức sống…

” Sinh mệnh của ngươi hẳn còn rất dài a, sao lại cư nhiên tàn lụi như thế chứ…”Namtử thì thào như tự nói với chính mình.

Một trận gió nữa lại thổi qua, cuốn đi lá xanh trong tay người nam tử kia, đồng thời cũng thổi bay mái tóc dài được búi một nửa của y, hé lộ ra một nhan sắc hoàn mỹ, bất luận ai cũng khó mà sánh bằng – đôi đồng tử đen huyễn hoặc người nhìn, làn da trắng như sứ, đôi môi đỏ mọng…Hắn tựa hồ là một tác phẩm nghệ thuật không chút sai xót do trời tạo nên để mị hoặc chúng sinh.

“Đành thôi vậy…Đổng Hiền không thể cùng người sống, cũng không tài cán  cùng người chết… Thế nhưng Đổng Hiền nguyện cùng người đồng sinh, đồng tử… Thiên hạ này không có người, thật lạnh lẽo a…” Dứt lời, nam tự chậm rãi xoay người hướng phòng mình đi đến…

Tháng sáu năm Nguyên thọ thứ hai ( trước Công nguyên một năm), Lưu Hân vì bạo bệnh mà qua đời. Sau khi mất lấy hiệu là Hán Ai Đế. Sủng thần Đổng Hiền tự sát. Hoàng thân Vương Mãng cướp lấy triều chính, Tây Hán dần diệt vong…

………………………….

_______Công nguyên năm 2006. Trung Quốc. Tại một tiệm bánh_______



“Hoan nghênh ghé tiệm, xin hỏi cô cần mua gì?” Một chàng trai xinh đẹp đứng ở quầy hàng hỏi vị khách đang xem bánh.

” …A….đúng là anh rồi!!!” Cô gái kia nhìn chàng trai trước mặt tựa như rất hoảng hốt, không tin vào mắt mình.

“Cô à? Cô không có chuyện gì chứ?” Chàng trai lại tiếp tục hỏi

” Anh là Đổng Hiền!!!” Cô gái nói như chắc nịch.

“A? Cô là…” Đổng Hiền cố nhớ lại rõ mọi chuyện trước đây, muốn từ đấy gợi ra chuyện về cô gái này, nhưng mãi vẫn chả tí gì ấn tượng cả.

“Là tôi đây, thật khó trách anh không nhận ra tôi, Chu Hủ, tôi là Chu Hủ đây!!!” Không để Đổng Hiền tiếp tục suy nghĩ, cô gái kia hưng phấn mà trả lời.

“Chu Hủ ư!!!” Anh kinh ngạc, nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt, Chu Hủ trước kia không phải chính là bạn “nam nhân” của mình à, sao giờ đây lại trở thành một cô gái thế này…Thật sự là…

” Tôi bỏ công tìm anh lâu nay, hôm nay thật sự trời không phụ lòng người mà, hiện tại anh đang rỗi mà đúng không, tôi có chuyện muốn nói với anh đây…!!!” Chu Hủ không xấu hổ mà nũng nịu ôm cánh tay anh nói.

“ChuHủ… anh…a…không…cô…không nên bày ra bộ dạng thế này…tôi sẽ lập tức xin ông chủ cho nghỉ, cô chờ tôi một chút đi” Đổng Hiền ngại ngùng kéo tay cô ra.

” Được, vậy tôi chờ anh đấy!” Chu Hủ lúc này mới buông tha cho anh.

Rời khỏi tiệm bánh, hai người một nam một nữ đi đến một tiệm cà phê gần đó. Dọc đường đi, Đổng Hiền thu hút không ít ánh mắt ái mộ của mọi người không kể trai hay gái, thế nhưng một chút anh cũng không để ý đến. Bên cạnh anh, Chu Hủ lại trái ngược, hả hê nhận hết sự ngưỡng mộ cùng ganh tị của người đi đường dành cho hai người. Đối với nữ nhân như cô, chuyện này thật sự là thỏa mãn hư vinh trong cô tại thời điểm này mà, sao lại không biết hưởng thụ cơ chứ.

“Chu Hủ…sao bây giờ… bây giờ lại thành bộ dạng…” Đổng Hiền không tự nhiên mà hỏi.

“Sau khi chết, tôi đã mong rằng kiếp sau sẽ là con gái mà” Chu Hủ vừa khuấy cà phê vừa thản nhiên nói.

“…Sao lại thế?” Đổng Hiền có điểm thật sự không hiểu.

“Để chơi đùa thôi! Tôi muốn thử cảm giác làm phụ nữ thì sẽ thế nào đây!” Cô không một chút để ý phản ứng của người đối diện vẫn tiếp tục nói.

“Ha ha…Cô thật không thay đổi mà, thật sự vẫn cởi mở a. À…chuyện kiếp trước…Thật xin lỗi…không nghĩ sẽ liên lụy đến cô…” Anh nhìn cô với vẻ mặt áy náy.

“Không cần để tâm đến vậy, có sao đâu, bạn bè với nhau mà! Ai lại nghĩ cái tên Vương Mãng kia lại bắt tôi đi chém đầu chỉ vì nhặt xác anh!” Chu Hủ lại bày ra vẻ mặt không quan tâm cứ như đang tán dóc chuyện người dưng.

“Thế nhưng…” Đổng Hiền vẫn muốn tiếp tục.

“Thế nhưng gì cơ chứ! Đã là trai tráng thì đừng lải nhải nữa…” Cô gái nhỏ không báo trước mà phát hỏa, cực kì giận dữ, đột nhiên cô đảo đảo tròng mắt, giọng điệu cũng ngọt ngào hơn “Anh nói nói muốn xin lỗi tôi sao??”

“Đúng vậy, bộ tôi nói gì sai sao?” Đổng Hiền đáng thương không biết mình đã làm gì.

“Thật tốt quá rồi, vậy anh hãy giúp tôi chuyện này đi!” Chu Hủ lập tức đứng lên đi đến đối diện anh.

“Gì…cơ…” Đổng Hiền bị không khí quái dị xung quanh làm cho lạnh người.

“Bình tĩnh nào, chuyện là vầy…Từ năm tôi 14 tuổi đã bị cuốn hút bởi “Đam mỹ”, hiện tại tôi đang cần giấy chứng nhận của “Đam mỹ lang”. Tôi nhất quyết tìm được anh, chính là vì muốn hoàn thành lý tưởng to lớn này…” Chu Hủ lập tức kéo hai tay Đổng Hiền ” Nếu anh thật sự cảm thấy có lỗi với tôi, vậy hãy kể lại chuyện tình của anh và Lưu Hân cho ta nghe đi nha…”

“…” Đổng Hiền lúc này mới hiểu ra thế nào là “Dẫn sói vào nhà”, thế nhưng, đối phương lại là người hắn mang ơn, đành vậy…”Được rồi!”

“Thật tốt quá đi! Cạn ly nào!” Chu Hủ cầm ly cà phê trong tay, một hơi uống cạ sạch, bỗng nhiên như nhớ tới điều gì, cô lên tiếng hỏi:” Mà anh đã tìm được Lưu Hân rồi chứ? Sao lại làm trong tiệm bánh kia chứ? Hiện tại chắc anh là sinh viên năm ba cơ mà!”

“Tôi vẫn chưa tìm ra anh ấy”Đổng Hiền lắc đầu” Tôi hiện tại là sinh viên, đang học khoa Kế toán tại trường đại học D.F. Thế nhưng, tôi lại là cô nhi, phải tự mình bươn trải kiếm sống, không thể mãi sống dựa vào cô nhi việc được!”

“A, ra là vậy à…Vậy sau này có chuyện gì khó khăn cứ đến tìm tôi, tôi hiện tại là con gái rượu của tập đoàn Chu thị, bố mẹ vẫn hay cho tôi tiền tiêu xài…”Chu Hủ thẳng thắn đề nghị.

“Không cần đâu, không làm gì sao có thể hưởng lộc được, tôi không thể dùng tiền của cô đâu!” Đổng Hiền uyển chuyển cự tuyệt.

“Đừng có khách sáo vậy, nghĩ lại khi xưa, cũng nhờ vào anh đề bạt, mà tôi mới có được thời huy hoàng kia…”Chu Hủ nhớ lại chuyện xưa.

“Tôi hiện tại thật sự cũng không quá thiếu thốn, tấm lòng của cô tao ghi nhận là được rồi” Đổng Hiền lại lắc đầu ” Huống chi, tiền bạc là vật ngoài thân, trái lại không cần quá nhiều…”

“Ai……..Anh thật là vẫn mãi không thay đổi mà… Thật không biết sao khi xưa cah mẹ anh lại biến anh thành thế này…”Chuhủ thay anh mà bất bình vô lý.

“Thôi quên đi, không nên nhắc lại chuyện trước đây làm gì, cô…” Đang nói giữa chừng, Đổng Hiền bỗng nhiên im bặt.

“Tiểu Hiền? Tiểu Hiền? Anh sao vậy? Thân thể có gì khó chịu à?” Chủ Hủ thấy anh quái dị, không khỏi lo lắng quan tâm hỏi.

“…Hân…” Anh khó khăn nói ra được chữ đó

“A? Lưu Hân à? Ở chỗ nào?” Chu Hủ nhìn theo ánh mắt của Đổng Hiền. Một người đàn ông cao gần 1m9, cả người toát ra vẻ vương giả, đứng ở ngay cửa quán cà phê. Người kia đưa lưng về phía bọn họ, nên cũng nhìn không rõ mặt lắm.

Anh ta thật là Lưu Hân sao? Không đúng, bên cạnh hắn là một cô gái tóc vàng mắt xanh cơ mà, nếu thật là Lưu Hân, sao có thể gần gũi nữ nhân như vầy? Hoàn toàn không nhận thấy Đổng Hiền ở ngay gần cạnh? Kiếp trước, trong hoàng cung rộng lớn biết bao, Lưu Hân cũng dễ dàng tìm được Đổng Hiền cơ mà, sao bây giờ…Chu Hủ cảm thấy rất kì quái, lòng tràn ngập bất an.

“Hân!” Đổng Hiền thấy người ở cửa chuẩn bị rời đi, lập tức đứng lên, chuẩn bị đuổi theo…

“Chờ một chút, Tiểu Hiền, có lẽ không phải đâu!” Chu Hủ cũng lập tức đứng dậy ngăn cản.

“Cô buông tay ra, làm sao tôi có thể nhằm cơ chứ!” Đổng Hiền cực kì lo lắng người kia sẽ biến mất nagy lập tức, nhưng cũng không nỡ thô bạo với bạn bè.

Trong lúc hai người họ giằng co, người đàn ông kia đã ngồi vào xe, không chút lưu luyến rời đi.

“Bọn họ đã đi rồi… Cô tại sao lại muốn ngăn cản tôi cơ chứ?” Hiếm khi Đổng Hiền tức giận như lúc này.

“…Tôi chỉ sợ cậu nhận sai người a, hơn nữa…” Chu Hủ muốn nói nhưng lại thôi.

“Tôi không thể nào nhìn lầm anh ấy được!” Anh cố kiềm lại cỗ tức giận.

” Được rồi, được rồi, là tôi sai được chưa? để bù đắp cho anh, tôi sẽ tìm Lưu Hân cho anh được chứ?” Chu Hủ cũng chỉ có thể làm như vậy.

“Cô, ai………Thôi bỏ đi, chúng ta về trước! Muốn tìm Hân tôi sẽ tự tìm không cần phiền đến cô đâu…” Đổng Hiền đã hiểu tâm ý của bạn, cũng không có ý trách người bạn tốt như cô làm gì.

“Ừm, được! Cũng đã muộn rồi, bố mẹ chắc đang lo lắng cho tôi, nào đưa điện thoại cho tôi, tôi lưu số vào, để còn liên lạc nữa chứ!” Chủ Hủ lập tức cầm lấy di động của Đổng Hiền nhanh tay bấm.”OK, tôi đã lưu rồi, rảnh rỗi tôi sẽ đến phiền anh nữa đấy, bái bai!”

“Ừ! tạm biệt, tôi còn phải quay về tiệm bánh tiếp tục ông việc, gặp lại sau nhé!” Đổng Hiền nói xong liền lập tức rời đi.

Chu Hủ nhìn bóng lưng của anh dần rời xa, nhớ đến phản ứng lạnh lùng của tên “Lưu Hân” lúc nãy…Trong lòng càng thêm bất an sợ hãi, không khỏi lo lắng cho người bạn của mình…Tiểu Hiền a Tiểu hiền, cuộc đời ngươi nhất định phải hạnh phúc đấy…

Hết chương 1
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện