Thệ Thần ở lại xử lý sự vụ trong phủ, Lưu Vân rãnh rỗi đến tẻ nhạt, liền từ cửa sau lặng lẽ chạy ra ngoài, về Nghi Lai khách ***.
Rất lâu chưa đi dạo qua phố lớn náo nhiệt như vậy, Lưu Vân thong thả tản bộ trên đường.
Gió mát phơ phất lướt qua, người đi đường từ lâu đã thay đi áo ấm dày nặng, xung quanh đều là gấm vóc tơ lụa hoa mỹ, khiến người hoa cả mắt.
Ven đường có người bán bánh hấp, mùi hương thơm phức nương theo tiếng rao mà tứ tán, bọn trẻ con tụm năm tụm ba chạy qua, trong tay quơ kiếm gỗ nho nhỏ, vậy mà trông cũng có vài phần uy phong của đại hiệp.
Bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến một trận ồn ào, một đám thị vệ vênh mặt hất hàm đem bách tính đuổi sang hai bên, một chiếc xe ngựa xa hoa ầm ĩ đi qua.
Lúc xe ngựa làm đổ quán sữa đậu nành, Lưu Vân đang ngồi bên cạnh bàn uống sữa đậu nành. Một ngụm còn chưa nuốt vào, chợt thấy sau đầu có gió, lập tức cổ tay khẽ động, đem bát, bình quăng lên, hai tay làm bàn, đón lấy bát, vững vàng tránh sang một bên. Cơ hồ là đồng thời, trục xe đảo qua quán, chén bát nát một mảng.
Chờ xe ngựa đi xa, dân chúng mới xì xào bàn tán.
“Là ai vậy?”
“Ôi, còn không phải cái tên ỷ vào Kính vương làm mưa làm gió…”
“Xuỵt —— không muốn sống nữa à! Đó chính là Binh bộ thượng thư Văn Thuyên Mạt Văn đại nhân!”
“Binh bộ thượng thư? Hắn đến Lạc Thành làm gì?”
“Nghe nói con trai của hắn Ngọc Tiêu công tử không thèm làm, nhất định phải đi tòng quân, lúc này đại khái là muốn dẫn người trở lại.”
“Ôi, chuyện này cũng thật kì lạ…”
Ngọc Tiêu công tử? Văn Ngọc Tiêu kia? Lưu Vân nhíu mày, khẽ “chậc” một tiếng, thả xuống vài đồng bạc, đang định rời đi.
Dư quang chợt thoáng thấy tại góc đường trong hẻm nhỏ cách đó không xa, một bóng người trông vô cùng quen mắt thoáng một cái lướt qua.
Lưu Vân nghĩ nghĩ một chút, động thân, đuổi theo.
Lại nói chiếc xe ngựa kia vừa mới chạy qua mấy con phố, rốt cục cũng ngừng lại, chính là chỗ Nghi Lai khách sạn. Cửa xe mở ra, người bước xuống là một lão gia mặc một thân hoa phục, tướng mạo đoan chính, chính là người rất được Kính vương tín nhiệm, binh bộ thượng thư Văn Thuyên Mạt.
Mới sắp vào cửa, chợt một tiểu tư chạy tới, hướng Văn Thuyên Mạt thì thầm vài câu.
Văn Thuyên Mạt khẽ hừ một tiếng, nói: “Thằng nghịch tử kia quả thực ở chỗ này? Hừ, nói với người của ‘Ma Yết lâu’, tiền không thành vấn đề, bọn họ phải đem người an toàn trở về!”
Gã tiểu tư gật đầu, lại vội vã rời đi. Văn Thuyên Mạt sửa quần áo một chút, lúc này mới bước vào khách ***.
Hiện tại, khinh công Lưu Vân đã không còn như trước đây. Hắn theo người kia một đoạn đường, nam tử kia khinh công vốn cũng không yếu, nhưng cũng vô tri vô giác không phát hiện ra.
Đột nhiên, hắn bước chân dừng lại, xoay người, “Ha ha”, híp mắt cười nói: “Ra đây đi.”
Lưu Vân kinh ngạc, bị phát hiện rồi sao? Không thể nào....
Đang trù trừ có nên đi ra hay không, đã thấy chỗ tối chợt có một nam tử khác bước ra, trường sam xám bạc, tay cầm Linh vũ phiến, khuôn mặt mỉm cười vô hại, bên hông đeo một khối lệnh bài thông thường có khắc chữ “Yết”.
“Trốn cái gì, sớm biết ngươi ở nơi này, Ma Yết.”
“Ta nói, người kia ủy thác tìm người, ngươi thật sự tìm không ra? Người ta tiền đặt cọc cũng thanh toán rồi, ngươi đừng có làm『 Hàn Yên Phiêu Miểu lâu 』 mất mặt.”
“Hừ, ta Xạ Thú làm việc, còn cần đến ngươi nói?”
Lưu Vân khẽ mỉm cười, quả nhiên là bọn họ —— 『 Ám Dạ tứ sử 』trước đây.
Hắn chậm rãi đi ra hẻm nhỏ, nghiêng người dựa vào góc tường.
Ma Yết hai người lấy làm kinh hãi, lại nghe thấy một thanh âm trầm thấp lộ ra mấy phần quen thuộc nói:
“Hai vị, đã lâu không gặp.”
“Ngươi là... Ngự...” Xạ thú trừng lớn hai mắt.
“Xuỵt ——” Lưu Vân thủ thế cấm khẩu.
Ma Yết hai mắt nhắm lại, vũ phiến trong tay áo vung ra, đột nhiên hóa thành một luồng kình lực lao thẳng tới mặt Lưu Vân!
Tay áo mặc sắc khẽ giơ lên, tựa như đẩy lên một tấm bình phong, đem kình lực chặn ở trước mắt, cuối cùng hóa thành gió nhẹ lướt qua mặt, thổi nhẹ lên vài sợi tóc dài, lộ ra gương mặt tuấn tú không hề hóa trang.
Lưu Vân mỉm cười nói: “Diệt Diệu, lần này có thể tin rồi hả?”
Ma Yết khẽ phe phẩy vũ phiến, mỉm cười: “Công tử không biết tại hạ tên Ma Yết sao?”
“Nguyên lai ngươi không chết! Vậy mà chủ thượng tìm ngươi hao tổn biết bao nhiêu tâm cơ! Ha ha, xem ra công tử vẫn sống tốt?”
“Khụ...” Lưu Vân tằng hắng hai tiếng nói, “Chuyện này về sau hãy nói, chủ thượng các ngươi... Vẫn khỏe chứ?”
“Hừ, nhờ phúc, rất khỏe mạnh!”
Lưu Vân con ngươi hơi nheo lại, “Thật sao...”
Ma Yết lắc đầu: “Thôi, ta đưa ngươi trở lại gặp hắn. Chủ thượng... Vẫn luôn không tin ngươi đã chết.”
Lưu Vân chợt trừng lớn mắt, “Hắn đang ở đây?”
“Không sai.”
Chờ Lưu Vân ba người về đến Ma Yết lâu, trời chiều đã ngã về tây.
“Chủ thượng đâu?”
“Chủ Thượng đang ở thư phòng, thám tử vừa mới báo lại, mục tiêu đã tìm tới, thỉnh lâu chủ nhanh chóng trở về.”
“Được, Vân công tử, chúng ta còn có nhiệm vụ, ngươi tự mình đi thư phòng tìm chủ thượng đi.” Ma Yết ám muội hướng hắn nháy nháy mắt, cùng Xạ Thú rời đi.
Lưu Vân đành chịu, không thể làm gì khác hơn là một mình đi qua tầng tầng lớp lớp hành lang uốn khúc tựa như mê cung, đi một vòng lại một vòng, nửa bóng người cũng không nhìn thấy.
Hắn tựa ở một bên cửa, xoa xoa thái dương. Ai có thể nói cho hắn biết thư phòng rốt cuộc ở chỗ nào vậy?
Bỗng nhiên, cửa cót két một tiếng, mở ra, không hề để ý, sau lưng liền mất điểm tựa, may mà Lưu Vân thân thủ cực nhanh, nếu không suýt chút nữa đã đo đất.
Hắn tiện đường liền đi vào, nếu có thể túm được người nào đó hỏi một chút thì càng tốt.
Trong phòng bên trong mơ hồ truyền ra tiếng người, Lưu Vân trong lòng vui vẻ, vẫn không quên im lặng nín thở, lặng lẽ đến gần. Mới đi vài bước, trước mặt buông xuống một bức rèm mỏng, gió nhẹ xuyên qua, tiếng va chạm khẽ vang lên.
Xuyên qua bức rèm, mơ hồ có thể thấy được bóng vài nam tử.
Một người ngồi, hai người đứng hai bên, hai người khác nửa quỳ trên mặt đất, tựa hồ muốn nói cái gì.
Thiên Hạt, Cụ Yết chợt nghe thấy tiếng động, trong lòng kinh ngạc, vừa mới quay đầu lại, thấy rõ “kẻ xâm nhập”, không khỏi ngơ ngác.
Cụ Yết hai mắt xoay ngang, tức giận tích trữ đã lâu bỗng nhiên dâng trào, nâng kiếm hướng Lưu Vân vung tới, bất đắc dĩ giật nửa ngày không rút kiếm ra được, lúc này mới nhớ tới, thân kiếm còn bị Thiên Tàm ti trói buộc, chỉ có thể duy trì tư thế rút kiếm, trừng mắt nhìn hắn, hận không thể đốt ra hai cái lỗ thủng.
“Chủ thượng...” Đến nửa ngày, Thiên Hạt mới phát ra hai tiếng.
Liễm Hàn đột nhiên sững người lại, vô cùng chậm rãi mà khó khăn quay đầu lại, không dám tin tưởng hai mắt mình.
Ánh mắt của y như đuốc, không chớp mắt nhìn chằm chằm Lưu Vân, dường như hô hấp cũng dừng lại. Nhìn một lúc lâu, tựa hồ ý thức mới tìm về, mở miệng hướng Thiên Hạt hai người nói: “Các ngươi đi xuống trước...”
“Dạ...”
Lưu Vân mỉm cười nhìn Liễm Hàn từng bước từng bước đến gần mình. Rõ ràng hô hấp đều trở nên gấp gáp. Hắn nhìn thấy bên trong con ngươi Liễm Hàn, rõ ràng phản chiếu cái bóng của chính mình.
Vốn tưởng rằng phản ứng của y sẽ kịch liệt một chút, có lẽ sẽ là nồng nhiệt hôn hắn, cũng có thể sẽ đánh hắn một trận tơi bời, nhưng mà y không có, chỉ là lẳng lặng nhìn hắn.
Quá khứ, y vốn không có tâm tình, là Lưu Vân cho y biết cái gì là tâm tình, mà sau đó, không có Lưu Vân, y từ lâu học được cách che giấu tâm tình.
Từ lúc Lưu Vân không còn ở bên, y đã trưởng thành thành bá chủ xuất sắc một phương.
“Hàn, ta…” Vừa mới mở miệng, Lưu Vân chỉ kịp cảm thấy trước mắt loáng một cái, đột nhiên bị Liễm Hàn ôm chặt lấy, cách mấy lớp quần áo, vẫn như cũ có thể nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt, cảm thấy ***g ngực mãnh liệt chập trùng, mười ngón tay luồng vào tóc, giữ chặt lấy, giống như là muốn ôm hắn cứ thế hòa vào thân thể mình.
“Lưu Vân, ngươi quả nhiên còn sống....”
Lưu Vân khẽ vỗ về sống lưng y, cười nói: “Nếu ta chết đi, ngươi chẳng phải phải thủ tiết?”
Chợt thấy hai vai căng thẳng, là hai tay Liễm Hàn giữ chặt vai hắn, Lưu Vân hơi nhích ra xa, nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của y chưa bao giờ kiên định hơn.
“Trước đây... Ta vẫn là sợ sệt bị người vứt bỏ, trừ ngươi ra, không có gì đáng giá để ta lưu ý, là ta quá ngây thơ rồi, vẫn tưởng rằng những chuyện ngươi đáp ứng ta, nhất định sẽ làm được... Ta vẫn là muốn đem hết thảy vững vàng giữ chặt trong tay mình, sau chuyện đó, ta mới hoàn toàn phát hiện, rất nhiều chuyện cũng không đơn giản như ta nghĩ.”
Liễm Hàn bỗng nhiên dừng lại, không nói nữa, cẩn thận ngắm nhìn bóng dáng Lưu Vân tựa hồ sẽ bay đi bất cứ lúc nào, ngón tay đưa lên, phác họa viền mặt hắn, bỗng quay đi, nhìn về phía tà dương rơi xuống, lại nói tiếp, “Ta bắt đầu chuyên tâm thành lập 『 Hàn Yên Phiêu Miểu lâu 』, không riêng vì tìm ngươi, ta muốn biến thành cường giả thật sự...” Lại một lần nữa nhìn Lưu Vân, “Sẽ không lại cho ngươi cơ hội rời xa ta!”
“Liễm Hàn...” Lưu Vân trầm thấp cười rộ lên, “Đây mới thật sự là ngươi sao...”
Liễm Hàn khuôn mặt giãn ra, nở nụ cười, khóe miệng cong cong, trong chớp mắt ánh sáng giữa trời đất đều biến mất.
Ngữ khí cũng không như trước cứng ngắc mà lạnh lẽo, “Ta làm chuyện ta muốn làm, không vì người khác mà sống, đó là ngươi dạy ta.”
Lưu Vân môi run lên, mãi đến tận lúc cảm giác mềm mại mang theo cảm xúc mãnh liệt đã lâu bao phủ tới, nhất thời cứ ngỡ mình đang mơ.
Bên ngoài lâu, bóng đêm dần buông xuống.
Lưu Vân nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay Liễm Hàn, nơi có một vết chai, đưa đến bên môi, hôn xuống, lại cười nói: “Ha ha, lúc trước nghe nói ngươi bị… Còn dọa ta suýt chết.”
Liễm Hàn chợt nhìn ra ngoài chốc lát, nói: “Huyền Dục đi cùng với ngươi?”
“Ách… Ừ, sao ngươi biết?”
Liễm Hàn trầm mặc nhìn hắn chăm chú một lúc, Lưu Vân đột nhiên cảm thấy sau lưng có mồ hôi lạnh túa ra.
Liễm Hàn đạm đạm đổi sắc mặt, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Người trong cung kia, vừa nhìn liền biết là giả. Muốn bắt ta, hắn còn chưa đủ tư cách đâu.”
Chợt nghe ngoài cửa có người bẩm báo: “Chủ thượng, Ma Yết Xạ Thú hai vị ở ngoài lâu cầu kiến.”
Lưu Vân dựa vào trên ghế dài, cười nói: “Muốn ta tránh đi không?” Một chút dáng vẻ sắp đứng dậy cũng không có.
Liễm Hàn khiêu mi nhìn hắn một cái, cất giọng: “Để bọn họ vào.”
Xạ Thú thấy Lưu Vân vẫn còn ở đó, ha ha cười gượng hai tiếng, rốt cục cũng không nói gì.
Ma Yết khụ một tiếng, như không có chuyện gì xảy ra nói với Liễm Hàn: “Chủ thượng, người đã tìm được, có trực tiếp đưa về cho Văn Thuyên Mạt không?”
“Văn Thuyên Mạt? Chẳng lẽ là nhi tử bỏ trốn của Binh bộ thượng thư?”
Liễm Hàn gật đầu, “Không sai, thực sự là hắn ủy thác tìm nhi tử của hắn, Văn Ngọc Tiêu.”
Lưu Vân mắt phượng đảo một cái, nói với Ma Yết: “Tốt, ta và các ngươi cùng đi đi.”
Liễm Hàn nói: “Ngươi muốn tra cái gì? Để cho bọn họ đi là được.”
“Không có gì, chỉ là muốn biết một vài chuyện thôi.”
Liễm hàn rũ mi một chốc lát, đứng dậy, đạm đạm nói: “Cũng được, tùy ngươi.”
Lưu Vân ngẩn người, trong lòng cảm thấy kì lạ, nhưng vẫn cứ đứng dậy.
Mới đi hai bước, lại bất ngờ lui về, ôm lấy Liễm Hàn, ở trên gò má hôn một cái, cười nói: “Ta tạm thời ở Nghi Lai khách sạn nghỉ chân, có việc cứ đến tìm ta.”
Liễm Hàn ngẩn ra, không nói gì, đi thẳng vào phòng trong.
Người nào đó lại bởi vì phát hiện vành tai ửng hồng của y, cười xán lạn.
Mới ra khỏi lâu không bao lâu, ba người liền phát hiện có người theo dõi, vẫn duy trì khoảng cách không gần không xa. Lưu Vân trong lòng biết là người Liễm Hàn phái tới, cũng đành mặc kệ.
Lưu Vân thay áo màu xám bạc của Ma Yết lâu, bên hông treo chữ “Yết”, lắc mình biến hóa, cùng hai người mang theo Văn Ngọc Tiêu hôn mê bất tỉnh, nghênh ngang tới gặp Văn Thuyên Mạt.
Không ngờ lại trở lại Nghi Lai khách sạn.
Văn Thuyên Mạt tâm tư cũng cẩn thận, vẫn chưa lộ diện, chỉ gọi người đem công tử cẩn thận đưa lên phòng. Lưu Vân càng cảm thấy kỳ quái, chỉ có thể lại làm đầu trộm đuôi cướp một lúc, đi nghe trộm vậy.
Lúc này, đêm xuống từ lâu, ở trên nóc nhà, gió đêm lạnh lẽo, vù vù thổi vào người.
Mái ngói bị nhẹ tay gỡ ra, lộ ra một luồng ánh sáng yếu ớt.
Văn Thuyên Mạt đang ngồi trên ghế, sắc mặt cực xấu. Bên chân là Văn Ngọc Tiêu đang quỳ.
Hắn nhắm hờ mắt, không biết đang suy nghĩ gì, chỉ là bàn tay đặt trên đùi ra sức nắm chặt lại.
“Hừ! Nghịch tử! Còn biết trở về?”
Văn Ngọc Tiêu giương mắt lạnh lùng nói: “Là cha phái người bắt con trở về.”
“Ngươi!” Văn Thuyên Mạt giận dữ đập bàn, “Ngươi ngày thường làm xằng làm bậy, ta mắt nhắm mắt mở còn chưa tính, bây giờ ngươi càng ngày càng vô pháp vô thiên! Thản nhiên chạy đi tòng quân?! Sao hả, cánh cứng rồi? Cái gì cũng không cần quản?!”
Văn Ngọc Tiêu đột ngột ngẩng đầu, nói: “Cha! Người mãi mãi cũng không biết được con trai của người thật sự muốn làm cái gì!”
“Hừ! Chớ quên ta là Binh bộ thượng thư! Sau này đi theo Vương gia, ngươi muốn làm cái gì mà không được? Tội gì phải chạy đi làm một binh lính nho nhỏ?!”
“Cha! Người biết rõ ràng vị hoàng đế kia là giả mà –”
“Bốp bốp” hai tiếng, Văn Ngọc Tiêu khuôn mặt trắng xanh lập tức sưng đỏ lên, hai dấu bàn tay rành rành in trên mặt.
“Ngươi dám nói lại lần nữa?!”
Văn Ngọc tiêu chỉ bưng mặt, cổ họng không phát ra tiếng nào.
Văn Thuyên Mạt hừ một tiếng, để hắn lại, một mình đi ra ngoài.
Lưu Vân khẽ gắn mái ngói lại, nhảy xuống nóc nhà.
“Hắn đi tòng quân? Là chỗ nào?”
Ma Yết nói: “Hẳn là phương Bắc.”
“Bắc... Ngự Bắc tướng quân sao...” Lưu Vân mới đi hai bước, lại quay đầu lại phân phó, “Phái người theo dõi, có việc lập tức trở về báo.”
Ma Yết, Xạ Thú liếc mắt nhìn nhau, chỉ có thể gật đầu.
Rất lâu chưa đi dạo qua phố lớn náo nhiệt như vậy, Lưu Vân thong thả tản bộ trên đường.
Gió mát phơ phất lướt qua, người đi đường từ lâu đã thay đi áo ấm dày nặng, xung quanh đều là gấm vóc tơ lụa hoa mỹ, khiến người hoa cả mắt.
Ven đường có người bán bánh hấp, mùi hương thơm phức nương theo tiếng rao mà tứ tán, bọn trẻ con tụm năm tụm ba chạy qua, trong tay quơ kiếm gỗ nho nhỏ, vậy mà trông cũng có vài phần uy phong của đại hiệp.
Bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến một trận ồn ào, một đám thị vệ vênh mặt hất hàm đem bách tính đuổi sang hai bên, một chiếc xe ngựa xa hoa ầm ĩ đi qua.
Lúc xe ngựa làm đổ quán sữa đậu nành, Lưu Vân đang ngồi bên cạnh bàn uống sữa đậu nành. Một ngụm còn chưa nuốt vào, chợt thấy sau đầu có gió, lập tức cổ tay khẽ động, đem bát, bình quăng lên, hai tay làm bàn, đón lấy bát, vững vàng tránh sang một bên. Cơ hồ là đồng thời, trục xe đảo qua quán, chén bát nát một mảng.
Chờ xe ngựa đi xa, dân chúng mới xì xào bàn tán.
“Là ai vậy?”
“Ôi, còn không phải cái tên ỷ vào Kính vương làm mưa làm gió…”
“Xuỵt —— không muốn sống nữa à! Đó chính là Binh bộ thượng thư Văn Thuyên Mạt Văn đại nhân!”
“Binh bộ thượng thư? Hắn đến Lạc Thành làm gì?”
“Nghe nói con trai của hắn Ngọc Tiêu công tử không thèm làm, nhất định phải đi tòng quân, lúc này đại khái là muốn dẫn người trở lại.”
“Ôi, chuyện này cũng thật kì lạ…”
Ngọc Tiêu công tử? Văn Ngọc Tiêu kia? Lưu Vân nhíu mày, khẽ “chậc” một tiếng, thả xuống vài đồng bạc, đang định rời đi.
Dư quang chợt thoáng thấy tại góc đường trong hẻm nhỏ cách đó không xa, một bóng người trông vô cùng quen mắt thoáng một cái lướt qua.
Lưu Vân nghĩ nghĩ một chút, động thân, đuổi theo.
Lại nói chiếc xe ngựa kia vừa mới chạy qua mấy con phố, rốt cục cũng ngừng lại, chính là chỗ Nghi Lai khách sạn. Cửa xe mở ra, người bước xuống là một lão gia mặc một thân hoa phục, tướng mạo đoan chính, chính là người rất được Kính vương tín nhiệm, binh bộ thượng thư Văn Thuyên Mạt.
Mới sắp vào cửa, chợt một tiểu tư chạy tới, hướng Văn Thuyên Mạt thì thầm vài câu.
Văn Thuyên Mạt khẽ hừ một tiếng, nói: “Thằng nghịch tử kia quả thực ở chỗ này? Hừ, nói với người của ‘Ma Yết lâu’, tiền không thành vấn đề, bọn họ phải đem người an toàn trở về!”
Gã tiểu tư gật đầu, lại vội vã rời đi. Văn Thuyên Mạt sửa quần áo một chút, lúc này mới bước vào khách ***.
Hiện tại, khinh công Lưu Vân đã không còn như trước đây. Hắn theo người kia một đoạn đường, nam tử kia khinh công vốn cũng không yếu, nhưng cũng vô tri vô giác không phát hiện ra.
Đột nhiên, hắn bước chân dừng lại, xoay người, “Ha ha”, híp mắt cười nói: “Ra đây đi.”
Lưu Vân kinh ngạc, bị phát hiện rồi sao? Không thể nào....
Đang trù trừ có nên đi ra hay không, đã thấy chỗ tối chợt có một nam tử khác bước ra, trường sam xám bạc, tay cầm Linh vũ phiến, khuôn mặt mỉm cười vô hại, bên hông đeo một khối lệnh bài thông thường có khắc chữ “Yết”.
“Trốn cái gì, sớm biết ngươi ở nơi này, Ma Yết.”
“Ta nói, người kia ủy thác tìm người, ngươi thật sự tìm không ra? Người ta tiền đặt cọc cũng thanh toán rồi, ngươi đừng có làm『 Hàn Yên Phiêu Miểu lâu 』 mất mặt.”
“Hừ, ta Xạ Thú làm việc, còn cần đến ngươi nói?”
Lưu Vân khẽ mỉm cười, quả nhiên là bọn họ —— 『 Ám Dạ tứ sử 』trước đây.
Hắn chậm rãi đi ra hẻm nhỏ, nghiêng người dựa vào góc tường.
Ma Yết hai người lấy làm kinh hãi, lại nghe thấy một thanh âm trầm thấp lộ ra mấy phần quen thuộc nói:
“Hai vị, đã lâu không gặp.”
“Ngươi là... Ngự...” Xạ thú trừng lớn hai mắt.
“Xuỵt ——” Lưu Vân thủ thế cấm khẩu.
Ma Yết hai mắt nhắm lại, vũ phiến trong tay áo vung ra, đột nhiên hóa thành một luồng kình lực lao thẳng tới mặt Lưu Vân!
Tay áo mặc sắc khẽ giơ lên, tựa như đẩy lên một tấm bình phong, đem kình lực chặn ở trước mắt, cuối cùng hóa thành gió nhẹ lướt qua mặt, thổi nhẹ lên vài sợi tóc dài, lộ ra gương mặt tuấn tú không hề hóa trang.
Lưu Vân mỉm cười nói: “Diệt Diệu, lần này có thể tin rồi hả?”
Ma Yết khẽ phe phẩy vũ phiến, mỉm cười: “Công tử không biết tại hạ tên Ma Yết sao?”
“Nguyên lai ngươi không chết! Vậy mà chủ thượng tìm ngươi hao tổn biết bao nhiêu tâm cơ! Ha ha, xem ra công tử vẫn sống tốt?”
“Khụ...” Lưu Vân tằng hắng hai tiếng nói, “Chuyện này về sau hãy nói, chủ thượng các ngươi... Vẫn khỏe chứ?”
“Hừ, nhờ phúc, rất khỏe mạnh!”
Lưu Vân con ngươi hơi nheo lại, “Thật sao...”
Ma Yết lắc đầu: “Thôi, ta đưa ngươi trở lại gặp hắn. Chủ thượng... Vẫn luôn không tin ngươi đã chết.”
Lưu Vân chợt trừng lớn mắt, “Hắn đang ở đây?”
“Không sai.”
Chờ Lưu Vân ba người về đến Ma Yết lâu, trời chiều đã ngã về tây.
“Chủ thượng đâu?”
“Chủ Thượng đang ở thư phòng, thám tử vừa mới báo lại, mục tiêu đã tìm tới, thỉnh lâu chủ nhanh chóng trở về.”
“Được, Vân công tử, chúng ta còn có nhiệm vụ, ngươi tự mình đi thư phòng tìm chủ thượng đi.” Ma Yết ám muội hướng hắn nháy nháy mắt, cùng Xạ Thú rời đi.
Lưu Vân đành chịu, không thể làm gì khác hơn là một mình đi qua tầng tầng lớp lớp hành lang uốn khúc tựa như mê cung, đi một vòng lại một vòng, nửa bóng người cũng không nhìn thấy.
Hắn tựa ở một bên cửa, xoa xoa thái dương. Ai có thể nói cho hắn biết thư phòng rốt cuộc ở chỗ nào vậy?
Bỗng nhiên, cửa cót két một tiếng, mở ra, không hề để ý, sau lưng liền mất điểm tựa, may mà Lưu Vân thân thủ cực nhanh, nếu không suýt chút nữa đã đo đất.
Hắn tiện đường liền đi vào, nếu có thể túm được người nào đó hỏi một chút thì càng tốt.
Trong phòng bên trong mơ hồ truyền ra tiếng người, Lưu Vân trong lòng vui vẻ, vẫn không quên im lặng nín thở, lặng lẽ đến gần. Mới đi vài bước, trước mặt buông xuống một bức rèm mỏng, gió nhẹ xuyên qua, tiếng va chạm khẽ vang lên.
Xuyên qua bức rèm, mơ hồ có thể thấy được bóng vài nam tử.
Một người ngồi, hai người đứng hai bên, hai người khác nửa quỳ trên mặt đất, tựa hồ muốn nói cái gì.
Thiên Hạt, Cụ Yết chợt nghe thấy tiếng động, trong lòng kinh ngạc, vừa mới quay đầu lại, thấy rõ “kẻ xâm nhập”, không khỏi ngơ ngác.
Cụ Yết hai mắt xoay ngang, tức giận tích trữ đã lâu bỗng nhiên dâng trào, nâng kiếm hướng Lưu Vân vung tới, bất đắc dĩ giật nửa ngày không rút kiếm ra được, lúc này mới nhớ tới, thân kiếm còn bị Thiên Tàm ti trói buộc, chỉ có thể duy trì tư thế rút kiếm, trừng mắt nhìn hắn, hận không thể đốt ra hai cái lỗ thủng.
“Chủ thượng...” Đến nửa ngày, Thiên Hạt mới phát ra hai tiếng.
Liễm Hàn đột nhiên sững người lại, vô cùng chậm rãi mà khó khăn quay đầu lại, không dám tin tưởng hai mắt mình.
Ánh mắt của y như đuốc, không chớp mắt nhìn chằm chằm Lưu Vân, dường như hô hấp cũng dừng lại. Nhìn một lúc lâu, tựa hồ ý thức mới tìm về, mở miệng hướng Thiên Hạt hai người nói: “Các ngươi đi xuống trước...”
“Dạ...”
Lưu Vân mỉm cười nhìn Liễm Hàn từng bước từng bước đến gần mình. Rõ ràng hô hấp đều trở nên gấp gáp. Hắn nhìn thấy bên trong con ngươi Liễm Hàn, rõ ràng phản chiếu cái bóng của chính mình.
Vốn tưởng rằng phản ứng của y sẽ kịch liệt một chút, có lẽ sẽ là nồng nhiệt hôn hắn, cũng có thể sẽ đánh hắn một trận tơi bời, nhưng mà y không có, chỉ là lẳng lặng nhìn hắn.
Quá khứ, y vốn không có tâm tình, là Lưu Vân cho y biết cái gì là tâm tình, mà sau đó, không có Lưu Vân, y từ lâu học được cách che giấu tâm tình.
Từ lúc Lưu Vân không còn ở bên, y đã trưởng thành thành bá chủ xuất sắc một phương.
“Hàn, ta…” Vừa mới mở miệng, Lưu Vân chỉ kịp cảm thấy trước mắt loáng một cái, đột nhiên bị Liễm Hàn ôm chặt lấy, cách mấy lớp quần áo, vẫn như cũ có thể nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt, cảm thấy ***g ngực mãnh liệt chập trùng, mười ngón tay luồng vào tóc, giữ chặt lấy, giống như là muốn ôm hắn cứ thế hòa vào thân thể mình.
“Lưu Vân, ngươi quả nhiên còn sống....”
Lưu Vân khẽ vỗ về sống lưng y, cười nói: “Nếu ta chết đi, ngươi chẳng phải phải thủ tiết?”
Chợt thấy hai vai căng thẳng, là hai tay Liễm Hàn giữ chặt vai hắn, Lưu Vân hơi nhích ra xa, nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của y chưa bao giờ kiên định hơn.
“Trước đây... Ta vẫn là sợ sệt bị người vứt bỏ, trừ ngươi ra, không có gì đáng giá để ta lưu ý, là ta quá ngây thơ rồi, vẫn tưởng rằng những chuyện ngươi đáp ứng ta, nhất định sẽ làm được... Ta vẫn là muốn đem hết thảy vững vàng giữ chặt trong tay mình, sau chuyện đó, ta mới hoàn toàn phát hiện, rất nhiều chuyện cũng không đơn giản như ta nghĩ.”
Liễm Hàn bỗng nhiên dừng lại, không nói nữa, cẩn thận ngắm nhìn bóng dáng Lưu Vân tựa hồ sẽ bay đi bất cứ lúc nào, ngón tay đưa lên, phác họa viền mặt hắn, bỗng quay đi, nhìn về phía tà dương rơi xuống, lại nói tiếp, “Ta bắt đầu chuyên tâm thành lập 『 Hàn Yên Phiêu Miểu lâu 』, không riêng vì tìm ngươi, ta muốn biến thành cường giả thật sự...” Lại một lần nữa nhìn Lưu Vân, “Sẽ không lại cho ngươi cơ hội rời xa ta!”
“Liễm Hàn...” Lưu Vân trầm thấp cười rộ lên, “Đây mới thật sự là ngươi sao...”
Liễm Hàn khuôn mặt giãn ra, nở nụ cười, khóe miệng cong cong, trong chớp mắt ánh sáng giữa trời đất đều biến mất.
Ngữ khí cũng không như trước cứng ngắc mà lạnh lẽo, “Ta làm chuyện ta muốn làm, không vì người khác mà sống, đó là ngươi dạy ta.”
Lưu Vân môi run lên, mãi đến tận lúc cảm giác mềm mại mang theo cảm xúc mãnh liệt đã lâu bao phủ tới, nhất thời cứ ngỡ mình đang mơ.
Bên ngoài lâu, bóng đêm dần buông xuống.
Lưu Vân nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay Liễm Hàn, nơi có một vết chai, đưa đến bên môi, hôn xuống, lại cười nói: “Ha ha, lúc trước nghe nói ngươi bị… Còn dọa ta suýt chết.”
Liễm Hàn chợt nhìn ra ngoài chốc lát, nói: “Huyền Dục đi cùng với ngươi?”
“Ách… Ừ, sao ngươi biết?”
Liễm Hàn trầm mặc nhìn hắn chăm chú một lúc, Lưu Vân đột nhiên cảm thấy sau lưng có mồ hôi lạnh túa ra.
Liễm Hàn đạm đạm đổi sắc mặt, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Người trong cung kia, vừa nhìn liền biết là giả. Muốn bắt ta, hắn còn chưa đủ tư cách đâu.”
Chợt nghe ngoài cửa có người bẩm báo: “Chủ thượng, Ma Yết Xạ Thú hai vị ở ngoài lâu cầu kiến.”
Lưu Vân dựa vào trên ghế dài, cười nói: “Muốn ta tránh đi không?” Một chút dáng vẻ sắp đứng dậy cũng không có.
Liễm Hàn khiêu mi nhìn hắn một cái, cất giọng: “Để bọn họ vào.”
Xạ Thú thấy Lưu Vân vẫn còn ở đó, ha ha cười gượng hai tiếng, rốt cục cũng không nói gì.
Ma Yết khụ một tiếng, như không có chuyện gì xảy ra nói với Liễm Hàn: “Chủ thượng, người đã tìm được, có trực tiếp đưa về cho Văn Thuyên Mạt không?”
“Văn Thuyên Mạt? Chẳng lẽ là nhi tử bỏ trốn của Binh bộ thượng thư?”
Liễm Hàn gật đầu, “Không sai, thực sự là hắn ủy thác tìm nhi tử của hắn, Văn Ngọc Tiêu.”
Lưu Vân mắt phượng đảo một cái, nói với Ma Yết: “Tốt, ta và các ngươi cùng đi đi.”
Liễm Hàn nói: “Ngươi muốn tra cái gì? Để cho bọn họ đi là được.”
“Không có gì, chỉ là muốn biết một vài chuyện thôi.”
Liễm hàn rũ mi một chốc lát, đứng dậy, đạm đạm nói: “Cũng được, tùy ngươi.”
Lưu Vân ngẩn người, trong lòng cảm thấy kì lạ, nhưng vẫn cứ đứng dậy.
Mới đi hai bước, lại bất ngờ lui về, ôm lấy Liễm Hàn, ở trên gò má hôn một cái, cười nói: “Ta tạm thời ở Nghi Lai khách sạn nghỉ chân, có việc cứ đến tìm ta.”
Liễm Hàn ngẩn ra, không nói gì, đi thẳng vào phòng trong.
Người nào đó lại bởi vì phát hiện vành tai ửng hồng của y, cười xán lạn.
Mới ra khỏi lâu không bao lâu, ba người liền phát hiện có người theo dõi, vẫn duy trì khoảng cách không gần không xa. Lưu Vân trong lòng biết là người Liễm Hàn phái tới, cũng đành mặc kệ.
Lưu Vân thay áo màu xám bạc của Ma Yết lâu, bên hông treo chữ “Yết”, lắc mình biến hóa, cùng hai người mang theo Văn Ngọc Tiêu hôn mê bất tỉnh, nghênh ngang tới gặp Văn Thuyên Mạt.
Không ngờ lại trở lại Nghi Lai khách sạn.
Văn Thuyên Mạt tâm tư cũng cẩn thận, vẫn chưa lộ diện, chỉ gọi người đem công tử cẩn thận đưa lên phòng. Lưu Vân càng cảm thấy kỳ quái, chỉ có thể lại làm đầu trộm đuôi cướp một lúc, đi nghe trộm vậy.
Lúc này, đêm xuống từ lâu, ở trên nóc nhà, gió đêm lạnh lẽo, vù vù thổi vào người.
Mái ngói bị nhẹ tay gỡ ra, lộ ra một luồng ánh sáng yếu ớt.
Văn Thuyên Mạt đang ngồi trên ghế, sắc mặt cực xấu. Bên chân là Văn Ngọc Tiêu đang quỳ.
Hắn nhắm hờ mắt, không biết đang suy nghĩ gì, chỉ là bàn tay đặt trên đùi ra sức nắm chặt lại.
“Hừ! Nghịch tử! Còn biết trở về?”
Văn Ngọc Tiêu giương mắt lạnh lùng nói: “Là cha phái người bắt con trở về.”
“Ngươi!” Văn Thuyên Mạt giận dữ đập bàn, “Ngươi ngày thường làm xằng làm bậy, ta mắt nhắm mắt mở còn chưa tính, bây giờ ngươi càng ngày càng vô pháp vô thiên! Thản nhiên chạy đi tòng quân?! Sao hả, cánh cứng rồi? Cái gì cũng không cần quản?!”
Văn Ngọc Tiêu đột ngột ngẩng đầu, nói: “Cha! Người mãi mãi cũng không biết được con trai của người thật sự muốn làm cái gì!”
“Hừ! Chớ quên ta là Binh bộ thượng thư! Sau này đi theo Vương gia, ngươi muốn làm cái gì mà không được? Tội gì phải chạy đi làm một binh lính nho nhỏ?!”
“Cha! Người biết rõ ràng vị hoàng đế kia là giả mà –”
“Bốp bốp” hai tiếng, Văn Ngọc Tiêu khuôn mặt trắng xanh lập tức sưng đỏ lên, hai dấu bàn tay rành rành in trên mặt.
“Ngươi dám nói lại lần nữa?!”
Văn Ngọc tiêu chỉ bưng mặt, cổ họng không phát ra tiếng nào.
Văn Thuyên Mạt hừ một tiếng, để hắn lại, một mình đi ra ngoài.
Lưu Vân khẽ gắn mái ngói lại, nhảy xuống nóc nhà.
“Hắn đi tòng quân? Là chỗ nào?”
Ma Yết nói: “Hẳn là phương Bắc.”
“Bắc... Ngự Bắc tướng quân sao...” Lưu Vân mới đi hai bước, lại quay đầu lại phân phó, “Phái người theo dõi, có việc lập tức trở về báo.”
Ma Yết, Xạ Thú liếc mắt nhìn nhau, chỉ có thể gật đầu.
Danh sách chương